Vợ Ngốc À, Lấy Anh Nha

Chương 47: Tình Yêu Mới.


Bạn đang đọc Vợ Ngốc À, Lấy Anh Nha: Chương 47: Tình Yêu Mới.


Đã bao lần tự hứa không buồn nữa . . .
Nhưng . . .
Cảm giác này sao chẳng thể. . . bước qua. . .
Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi. . .
Không muốn khóc nhưng có lẽ . . .
Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người…!
Hình ảnh này vẫn là hình ảnh của ngày xưa, lần cuối nó nhìn thấy Thiên Kỳ là cái định mệnh phũ phàng đó. Nước mất ngày xưa cộng với nước mắt hôm nay khẻ tuôn ra.
-Anh đừng bỏ…. bỏ…. em mà…. Tại em không tốt…… em…. Em xin lỗi…đừng bỏ em mà..
Nó ôm lấy Gia Tuấn gào thét, tự trách bản thân tất cả đều tại nó, nếu nó không bỏ đi thì anh đâu có ra nôn nỗi này.

-Khụ,khụ, Đừng khóc- Gia Tuấn nói lí nhí vào lõ tai nó.
Gia Tuấn ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, lao đi từng giọt nước mắt của nó, bên ngoài có đau như thế nào cũng không bằng bên trong khi thấy nó khóc.
-Anh yêu em……-Gia Tuấn khẻ hôn lên đôi môi ửng hồng kia.
-Dù em chỉ yêu anh 1% nhỏ nhoi , cũng có thể là em không yêu anh.—-Nó nhìn Gia Tuấn thành thật, không muốn, nó không muốn Gia Tuấn thất vọng, cũng không sao đối mặt với hiện tại lẫn quá khứ,
-Nếu em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em 99% vậy là đủ 100% để chúng ta yêu nhau. Nếu em thật không yêu anh, anh thay em tạo cho chúng ta 100% để được yêu nhau
.
Cảm động đến nỗi khóe mắt kia khóc mà môi vẫn cười, tốt nhất là tìm người thật sự yêu mình còn hơn phải trờ đợi người mình yêu.Suốt mấy năm qua những lúc nó buồn và cô đơn người luôn bên cạnh nó cũng là Gia Tuấn,nó thật sự đã nợ Gia Tuấn quá nhiều , đến nỗi không thể nào trả hết được.
———
Đêm hôm đó nó trằn trọc mãi không ngủ được, suy nghĩ đến rồi lại suy nghĩ lui không biết thế nào cho đúng, thôi thì cứ để thời gian trả lời. Nó mĩm cười lắc lư sợi dây chuyền kia, chiếc nhẫn được lồng vào đó đang tỏa sáng, một ánh sáng rất đẹp, nước mắt lại thấm vào gối .
-Ông ta gạt em, không phải ông bán hàng đó đã từng nói hai chiếc nhẫn là một ư? Không thể thiếu nhau sao, cũng giống như là em và anh……- Nó chợt cười một cách vô hồn.
-Em yêu người khác anh nhé… em tìm ình một bờ vai khác để tựa vào có được không anh? Tìm một người yêu em, cho em hạnh phúc, tìm một người không bao giờ làm em phải khóc và người đó sẽ không phải là anh.
Đu đưa sợi dây chuyền trước mặt một hồi lâu,rồi đôi mắt kia khẻ nhắm lại, chỉ còn lại màng đêm lẻ loi và tiếng hiu hiu của những cơn gió lạ thổi dồn dập
———–.
Ban mai kia đã nhô lên tới tận đâu đâu mà nó vẫn còn nằm lì ở chiếc giường kia, nó hôm nay lại trốn đi làm nữa, thế nào khi đến công ty cũng bị anh Quản la ầm lên cho coi. Nó vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, tai giụi giụi mắt bước xuống lầu, chưa xuống tới nó đã nghe thấy tiếng nói dơi dơi dưới lầu.
-Mẹ đây là quà của mẹ ….. ba đây là quà của ba.- Thảo Anh đem quà ra tặng cho cha mẹ chồng.
Thời gian qua tuy chưa cưới hỏi gì, vì vấn đề là ở nó, nó mới mất đi tình yêu nên cả nhà ai cũng không muốn làm nó nhìn thấy lại tủi thân nhó đến hắn, Thảo Anh vừa đi du lịch( tuần trăng mật…kakka) với Minh Quân, về đã đem quà đến rồi.
-Cảm ơn con, con mua quà cáp làm chi cho bề bộn vậy?- Bà Nguyễn cười tươi nhìn con dâu tương lai.
-Bà nó… con nó có lòng thì nhận đi- Ông Nguyễn nâng cốc caphê

-Thảo Anh chọn rất lâu mới mua được đấy mẹ.- Minh Quân vừa ăn vừa nhí nhố.
-Khụ,Khụ….. –Nó từ trên lầu bước xuống giả vờ ho ho để mọi người chú ý đến.
-Em gái yêu quý .. nhớ em quá hà? –Minh Quân đang định hôn lên má nó thì bị bàn tay nó cản lại.
-Thôi đi ông hai, láo xạo vừa thôi.- Nó chề mỏ.
-Chị có quà cho em nè? –Thảo Anh ra dáng là một người chị dâu thuật thụ.
-Mày? Chết với tao? Quà đâu đưa đây?— nó lấy quà, không phải lấy mà là cướp thì đúng hơn.
-Con này? Tao là chị dâu mày nha? –Thảo Anh trừng mắt.
-Chị dâu? Con khỉ ớ? – Nó nhéo mũi Thảo Anh.
-Con này?—Nó nhéo lại.
-Mấy đứa ra ăn sáng này?- Bà Nguyễn
-Dạ.
Buổi sáng hôm ấy thật vui vẻ, cả nhà lại đông vui như vậy, không khí càng trở lên vui hơn khi nó và Thảo Anh suốt buổi ăn cứ ý ới nhau mãi, cả ông bà Nguyễn cũng không nhịn được cười, ăn cơm xong thì nó kéo Thảo Anh lên lầu.

-Mày định quen Gia Tuấn à?- Thảo Anh thốt lời.
-Tao cũng không biết? tao nợ anh ấy nhiều hơn tao tưởng?-Nó nằm dài trên giường than thở.
-nợ là chuyện khác mà yêu là chuyện khác? Tao nhìn được Gia Tuấn rất yêu mày.
-Tao biết? nhưng trong lòng tao..chỉ….? Nó bắt đầu sục sùi.
-Bốn năm rồi mà mày vẫn nhớ đến hắn, Haizzz.—Thảo Anh cũng đau lòng nhìn biểu hiện của nó.
-Đừng nhắc đến hắn…..—Nó khích động, muốn quên thì phải loại trừ hết những gì thuộc về quá khứ.
-Tùy mày thôi? Miễng mày luôn vui là được.-Thảo Anh cười nhìn nó.
-“Chẹp chẹp” xa tao một thời gian mà mày thành bà cụ non bao giờ vậy?—nó đùa
-Bà cụ non nè?-Thảo Anh đánh nó.
-Bớ người ta chị dâu bạo lực em chồng này?- Nó thét lên. “Hahahahhha” chỉ là những tiếng cười thoải mái phát ra từ bên trong căn phòng, mọi thứ trở lên sinh động hơn thường ngày.Đã rất lâu rồi những tiếng cười này đã không diễn ra


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.