Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 71: Thiếu


Đọc truyện Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu – Chương 71: Thiếu

Trong sân bắn nồng mùi đạn dược, thỉnh thoảng có khói từ từ bay lên, Đỗ Ngự Đình mặc áo giáp màu đen đứng cách mục tiêu 100 mét.

“Đùng—–” An Dật Cảnh bắn vào mục tiêu ở xa, không chắc chắn nhìn Đỗ Ngự Đình hỏi: “Cậu thật sự đồng ý cho Noãn Noãn thu âm bài hát hả?” Đỗ Ngự Đình dễ dàng đồng ý, cho nên bây giờ anh rất nghi ngờ đây không phải là sự thật.

Đỗ Ngự Đình đưa cho đàn em khẩu súng vừa bắn xong, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Cậu có thể sắp xếp công việc cho cô ấy nhiều hơn một chút, đừng để cho cô ấy quá rảnh rỗi, nếu có cơ hội thích hợp, có thể sắp xếp cho cô ấy phát triển ra nước ngoài.” Như vậy, anh mới có cơ hội dọn dẹp Lục Tử Viễn, cắt đứt mối liên hệ chặt chẽ trong quá khứ của cô, có lẽ đây là cách duy nhất để giữ cô ở bên cạnh.

Thấy sắc mặt của Đỗ Ngự Đình có vẻ u ám, An Dật Cảnh cũng không dám hỏi nhiều, trước khi Noãn Noãn xuất hiện, Đỗ Ngự Đình dường như không có cảm xúc, không vui cũng không giận, làm cho người ta đoán không ra. Nhưng bây giờ cho dù Đỗ Ngự Đình là vui hay giận, chắc chắn là có liên quan tới Noãn Noãn, “Được, tớ đi sắp xếp.”

Đàn em đã lên đạn xong, súng cũng được lau đến sáng bóng.

Đỗ Ngự Đình lấy miếng vải đen che mắt lại, để cho tất cả mọi người đều rời khỏi.

Trên không, máy bay trực thăng thả mục tiêu vào những vị trí khác nhau.


Đỗ Ngự Đình đứng tại chỗ, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng tai anh lại cảnh giác với những động tĩnh xung quanh.

“Đùng—–” Anh xoay người, bắn rơi quả táo ở phía sau.

“Đùng—–” Chim bồ câu vỗ cánh phành phạch rơi từ trên không xuống.

“Đùng—–”

“Đùng—–”

Liên tục mấy phát súng, toàn bộ mục tiêu đều được bắn trúng mà không có trường hợp ngoại lệ nào, Đỗ Ngự Đình tháo miếng vải đen xuống, ném súng cho đàn em bên cạnh.

An Dật Cảnh chết lặng hồi lâu, oán trời bất công, rõ ràng là cùng nhau huấn luyện, cùng nhau xạ kích, vậy mà kỹ thuật bắn súng của anh kém hơn Đỗ Ngự Đình nhiều như vậy, sau khi tự ti xong, anh cảm thấy rất mất mặt, lặng lẽ trốn đi.

“Giỏi quá!” Tiếng reo hò yêu kiều vang lên, một người mặc trang phục cao bồi rất tuấn tú chạy ra.

“Noãn Noãn!” Đỗ Ngự Đình ôm cô vào lòng, “Tại sao lại tới đây?” Hình như anh chưa bao giờ mang cô tới chỗ này, vì anh hy vọng có thể mang đến cho cô một cuộc sống tốt đẹp, đơn giản, mà không cần phải đánh đánh giết giết.

“Em không tìm thấy anh!” Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội. Cô nhìn khẩu súng trong tay anh, tò mò len lén sờ một cái: “Nóng?” Cô giống như phát hiện một vùng đất mới, kinh ngạc kêu lên: “Em cũng muốn chơi.”

“Chơi?”

“Em muốn thử.” Vẻ mặt Ninh Noãn Dương nóng lòng muốn thử, cô gật đầu rất nghiêm túc nói: “Nắm tay nhau cả đời, em hy vọng có thể trở thành người phụ nữ xứng với anh. Nếu có một ngày anh cần, em có thể giúp anh giải quyết vấn đề, không cần phải đứng ở một bên khóc vì không có biện pháp.”


Mặc dù anh không nói, nhưng cô cũng mơ hồ nhận ra cuộc sống của anh không đơn giản như những gì cô thấy.

“Noãn Noãn.” Anh ôm chặt cô vào lòng, trong lòng dâng lên một hồi cảm kích, trước hai mươi ba, cô là động lực duy nhất để anh sống tiếp, thì bây giờ, cô lại làm trái tim của anh trở nên ấm áp: “Có em thật là tốt.” Khóe mắt anh ươn ướt, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.

Kiêu ngạo như thế, nhưng tim của anh cũng trở nên mềm mại.

Cô không đủ siêng năng, nhưng thiên phú không tệ, tư thế cầm súng, cô học rất nhanh.

“Được rồi, chuẩn bị.” Đỗ Ngự Đình ôm cô từ phía sau, sửa tư thế sai của cô: “Vai trái thấp xuống một chút.”

“Mệt quá.” Cô chu môi, lắc nhẹ cái đầu đã cứng ngắc, “Chồng ơi, xong chưa?” Cô đã đứng cái tư thế xấu này rất lâu rồi, thật sự rất mệt mỏi.

“Nhanh thôi!” Bàn tay to lặng lẽ bò lên eo của cô, Đỗ Ngự Đình gật đầu, tự nhiên nói: “Umh, rất mềm.”

Bàn tay to lại đi xuống một chút, “Bảo bối, nâng mông lên, đúng, đúng, chính là như vậy.”

“Ưỡn ngực—–”


Một lúc sau, cuối cùng Ninh Noãn Dương cũng phản ứng kịp, cái này mà gọi là xạ kích à, “Đỗ Ngự Đình, anh khốn khiếp—–”

Đáng tiếc là đã muộn rồi, người nào đó khiêng cô trên vai, đi nhanh ra ngoài. Lúc ăn cơm tối, bỗng nhiên An Dật Cảnh gọi mọi người tới ăn chực, làm cho Đỗ Ngự Đình tức giận đến nghiến răng.

Nữ giúp việc bưng từng dĩa đồ ăn tinh xảo để lên bàn, cuối cùng bưng lên hai dĩa điểm tâm có chút khác thường.

Một dĩa là bánh bột trộn với màu sắc mê người, một dĩa khác là bánh quy hạnh nhân, nhìn bề ngoài cũng không tệ.

“Thiếu gia, hai dĩa điểm tâm này là do thiếu phu nhân tự tay chuẩn bị đó.” Vẻ mặt quản gia


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.