Đọc truyện Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu – Chương 22: Theo nhu cầu mà thôi
Edit: Hà Bạng
Trước đây Nữ vương Thẩm Nguyệt Nhi sau khi trải qua hàng loạt các tin tức tiêu cực, cô ta liền dùng thế lực nhanh chóng quay lại công việc, những tin tức phản đối kia cũng lập tức biến mất hoàn toàn chỉ trong một đêm, ngược lại quay ra ca ngợi cô ta. Trên màn hình, cô ta nở nụ cười, khuôn mặt tỏa sáng, đang nhận phỏng vấn của một nhà báo nào đó, toàn bộ lời nói đều là về dự định trong tương lai và lời cảm ơn đến người hâm mộ, hoàn toàn không còn một chút chán nản chật vật nào của trước kia.
Hơn nữa hàng năm cô ta còn liên tục nhận nhiều dự án phim lớn, hợp tác với nhiều đạo diễn nổi tiếng, mở các cuộc họp báo, liên tục xuất hiện trên các show truyền hình. Cô ta lại trở thành tiêu điểm của công chúng một lần nữa, còn nổi tiếng hơn trước kia rất nhiều lần.
“Bùi Thiếu, lần này thật sự cảm ơn anh.” Thẩm Nguyệt Nhi nhấc mép váy, bỏ ly rượu trong tay xuống, dáng người lẳng lơ chân thành nhìn về phía người đàn ông đang đứng lặng yên bên cửa sổ, không thể phủ nhận, Bùi Thiếu là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn, khí độ hay ngoại hình, quyền thế, không chỗ nào không khiến người ta say đắm.
“Theo nhu cầu mà thôi.” Bùi Thiếu gật đầu châm một điếu thuốc, khói bay lượn lờ, mờ mịt như sương. Anh ta xoay người, khóe miệng trước sau vẫn luôn giữ một nụ cười thản nhiên như có như không, mà tròng mắt lại tựa chim ưng sắc bén lướt qua khuôn mặt trang điểm tinh sảo của người trước mắt: “Hãy nhỡ kỹ thỏa thuận giữa chúng ta.” Lời nói thản nhiên của anh ta có chút ý tứ cảnh cáo. Chính một tay anh ta đã giúp Thẩm Nguyệt Nhi có lại vị thế như bây giờ, còn giúp cô ta so với trước kia càng nổi tiếng hơn. Anh có thể làm cô ta nổi tiếng thì cũng có thể ném cô ta trở lại đáy cốc, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy: “Đã bước lên thuyền thì đừng nghĩ quay đầu lại.”
Trên mặt Thẩm Nguyệt Nhi thoáng qua một chút hoảng loạn, trong lòng rét run, cô ta hốt hoảng gật đầu cố nặn ra một nụ cười: “Em biết rồi.” Cô ta cúi đầu không dám trực tiếp đón ánh mắt người đàn ông trước mặt, lòng bàn tay cầm ly rượu đã ướt đẫm, sau lưng càng lạnh tới cực điểm. Cho tới giờ phút này, tất cả sự lịch sự và nho nhã của người đàn ông trước mắt này đều là mặt nạ dùng để mê hoặc lòng người của anh ta. Bản thân anh ta cũng nguy hiểm chẳng khác gì Đỗ Ngự Đình, chỉ là lúc này đã quá muộn để quay đầu lại rồi.
Tuy rằng là vạn kiếp bất phục, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chưa đến cuối cùng thì vĩnh viễn chưa thể biết được ai mới là người chiến thắng.
“Bùi Thiếu, tối nay tôi có thể mời anh ăn cơm được không?” Thẩm Nguyệt Nhi cố bình tĩnh lại một lần nữa, cười lấy lòng bước lên phía trước: “Tôi…”
“Ra ngoài đi!” Bùi Thiếu vừa đút tay vào túi quần, vừa nhả khói từ trong miệng ra, lời nói không nặng không nhẹ, rất dễ nghe.
Thẩm Nguyệt Nhi sững sờ gật đầu: “Vâng.”
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, người đàn ông vẫn vẫn đứng yên bên cửa sổ như cũ, bóng dáng như bị ánh sáng làm cho già đi, lộ ra mấy phần cô đơn hiu quạnh.
Khóe miệng kéo ra một nụ cười tự giễu, anh rất nhanh trấn định lại, vốn là bản thân đã cô đơn như vậy từ lâu rồi!
Nghĩ như thế, liền không bận lòng nữa.
…..
Chiếc xe thể thao Lavallette màu trắng bò nhanh như rùa ở trên đường, thỉnh thoảng lại có xe từ phía sau vượt qua nó.
Đỗ Ngự Đình ngồi ở ghế sau, mắt một phút cũng không chớp dò xét xung quanh đường phố, anh đã điều đi rất nhiều người để tìm kiếm tung tích Noãn Noãn, nhưng có rất ít manh mối. Sắc mặt anh tái xanh, hốc mắt trũng sâu, nếu trong lòng không phải tồn tại suy nghĩ nhất định phải tìm được cô, chỉ sợ sợi dây căng thẳng trong lòng bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa ra, anh cũng theo đó mà ngã xuống.
“Noãn Noãn, rốt cuộc em đang ở đâu vậy?” Trên cửa kính xe, anh hà hơi, dùng ngón tay viết tên cô không biết bao nhiêu lần, mấy ngày nay anh tự trách vô số lần, hối hận bản thân hôm đó đã không phái thêm người đi theo, hoặc là tự mình đi theo cô.
“Thiếu gia, bên này cũng đã tìm cả rồi.” Xe cũng sắp lái trở lại đầu đường vừa rồi bọn họ mới đi qua, tài xế Tiểu Giang cũng quay đầu lại, cẩn thận dè đặt lên tiếng, từ sau khi thiếu phu nhân mất tích, thiếu gia giống như ăn phải thuốc nổ, đụng người nào nổ chết người đó.
“Tiếp tục tìm.” Hai mắt Đỗ Ngự Đình sưng phù, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, cứ như mỗi một giây thư giãn, liền sẽ mất đi cơ hội tìm thấy cô, liền cũng sẽ bỏ lỡ mất cơ may gặp lại cô.
Một chiếc xe Vanquish màu đen chạy ngang qua, tốc độ nhanh như tên bắn, tựa như giật điện, vẻ mặt Đỗ Ngự Đình biến đổi, hình ảnh chiếc xe bắt Noãn Noãn đi một lần nữa hiện lên trong đầu.
“Quay đầu lại, đuổi theo chiếc xe kia.” Đỗ Ngự Đình thấp giọng ra lệnh, nghiêng người nhìn về hướng chiếc Vanquish đã đi cách một khoảng, lấy di dộng ra gọi một cuộc điện thoại.
“Vâng.” Tiểu Giang không dám chậm trễ, đánh tay lái, thân xe quay một vòng 360 độ, đạp chân ga, liều mạng đuổi theo hướng chiếc Vanquish. Liều thôi, cùng lắm là đền luôn cái mạng nhỏ này, nếu không đuổi kịp, anh ta có thêm mười cái mạng nữa cũng không đền nổi, nghĩ như vậy, Tiểu Giang dứt khoát cược cả tính mạng mà đuổi theo.
“Ông chủ, có xe đang đuổi theo phía sau chúng ta.” Tài xế chiếc xe Vanquish màu đen rất nhanh phát hiện ra có điểm bất thường, vốn là một chiếc xe đi ngược đường với bọn họ, thế nhưng bỗng nhiên lại phát điên tận lực đuổi theo phía sau bọn họ.
Bùi Thiếu khẽ nghiêng người, trong mắt nhóm lên ánh hưng phấn khi nhìn thấy con mồi, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói có chút nghiền ngẫm: “Vậy thì bồi bọn họ vui đùa một lúc đi.” Hôm nay anh ta cố ý muốn đưa cô tới chỗ của mình đi dạo một chút, nhưng xem ra chắc là không được rồi.
Bên cạnh, Ninh Noãn Dương cũng quay đầu lại theo, chờ khi nhìn thấy rõ chiếc xe phía sau, cô lập tức hướng ra phía ngoài cửa sổ kêu to lên: “Đỗ Ngự Đình, em ở chỗ này, mau tới cứu em, em đang bị trói… ưhm…” Chiếc xe đằng kia, cô nhận ra được, chính là chiếc mà tháng trước cô ngắm trúng lúc đi xem triển lãm xe, Đỗ Ngự Đình đã không chút do dự mà bỏ tiền ra mua luôn.
“Im miệng…” Bùi Thiếu đưa tay túm mái tóc dài của cô kéo về phía sau, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Em ngồi đàng hoàng chút cho tôi.” Cánh tay dài vươn ra, cửa sổ xe liền bị đóng lại chặt chẽ.
Da đầu bị kéo đau, Ninh Noãn Dương bị ép phải ngồi lại chỗ cũ, người đàn ông bên cạnh dùng đôi cánh tay ôm chặt, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào: “Thả tôi ra, buông cái móng heo của anh ra cho tôi.” Ý thức được lúc này là thời cơ chạy trốn tốt nhất, Ninh Noãn Dương bất chấp tất cả giằng co, muốn mở cửa sổ ra: “Đỗ Ngự Đình, em ở…”
Đôi bàn tay to phía sau lưng dùng lực lớn muốn lôi cô lại, kéo đi kéo lại, đầu của cô liền đụng vào cửa sổ, đau đến chảy nước mắt: “Thật là đau!”
“Không muốn bị đau hơn thì ngoan ngoãn ngồi xuống.” Bùi Thiếu lạnh giọng uy hiếp, mấy ngày nay kiên nhẫn của anh ta đã biến mất không còn một mảnh đối với thái độ châm biếm bỡn cợt của cô, giống như người đó không còn là chính anh nữa. Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc, không rõ là đang nói ngôn ngữ nước nào, chỉ nghe anh ta bình tĩnh ra lệnh: “Đến phía trước rồi rẽ trái, đi thẳng.”
“Không được đi nữa, dừng xe lại.” Ninh Noãn Dưỡng nóng nảy, lao người lên phía trước, liều mạng tóm cổ tài xế, ý muốn làm cho anh ta dừng xe lại, tài xế không dám hất cô ra, cổ lại đang bị bóp, chiếc xe lập tức lượn trái lượn phải như rắn đang dạo chơi trên đường.
“Cô gái này, ngồi yên một chút!” Bùi Thiếu lôi kéo Ninh Noãn Dương, tròng mắt sâu toát ra ánh sáng xanh nguy hiểm, anh ta nghiêng người qua, cúi đầu chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, bàn tay chạm vào nút áo đầm trước ngực cô.
“Là em do không ngoan, đừng trách tôi.”