Bạn đang đọc Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2 – Chương 71: Cưng U Đến Tận Xương
Trong nháy mắt Mặc Sơ lập tức tỉnh táo, cô ngồi dậy dụi mắt, xem đồng hồ thì mới ba giờ sáng.
Trời ạ, bây giờ cô chạy về biệt thự Hồng Hải Thụ Lâm thì trời cũng gần sáng rồi!
Sao người đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy chứ!
Nhưng mà Mặc Sơ lại không dám không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Cô đứng dậy đi rửa mặt, cầm túi xách, hôn hai đứa bé rồi rời khỏi nhà.
Lúc cô đón taxi về đến biệt thự, Quyền Đế Sâm còn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, khuôn mặt đẹp trai của anh vô cùng lạnh lùng, tựa như dấu hiệu bão táp sắp đến.
Mặc Sơ buông túi xách ra, đi tới bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Quyền, Vãn Vãn sao rồi?”
Sao lúc này anh lại về nhà? Mặc Sơ cảm thấy hơi khó hiểu.
Quyền Đế Sâm ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng: “Mặc Sơ, cô nghĩ thế nào về chuyện tối nay tôi ở bên Vãn Vãn?”
Mặc Sơ không ngờ rằng anh gọi cô đến đây chỉ để hỏi chuyện này.
Cô nói: “Tôi không có ý kiến gì.
Khi bị bệnh, ai cũng yếu ớt hơn bình thường, nếu cô ấy muốn anh làm bạn bên cạnh cô ấy thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu nhất định phải nói ra cái nhìn của mình, tôi hy vọng Vãn Vãn có thể nhanh chóng khỏe lại!”
Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, cô rất biết nói chuyện, vấn đề là do anh hỏi nhưng cô chỉ nói về Cố Vãn Vãn.
Mặc Sơ không hề trả lời thẳng theo ý anh, hơn nữa còn trực tiếp coi thường, sao Quyền Đế Sâm có thể chấp nhận điều này?
Yên lặng.
Yên lặng một cách quỷ dị.
Mặc Sơ cảm thấy nửa đêm mà anh gọi cô về đây đã đủ quỷ dị rồi, lúc này anh còn tìm cô để nói chuyện, đây là…!
Tóm lại anh có ý gì vậy? Chẳng lẽ cô lại làm điều gì chọc anh không vui à?
Nhưng cô không hề làm gì mà, sao lại chọc đến anh chứ?
Mặc Sơ cảm thấy phải chăng là do mình ngủ không đủ giấc cho nên phản ứng chậm chạp!
Cô vắt hết óc suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được ý của anh.
“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của anh thế này, ánh mắt kia ác liệt như chim ưng, cứ như muốn xuyên thấu xương tủy, nhìn rõ cả máu thịt của cô.
Bỗng nhiên Mặc Sơ khóc òa lên: “Chẳng lẽ Vãn Vãn…!Vãn Vãn…!cậu ấy không qua nổi sao?”
Vừa nghĩ đến đây, Mặc Sơ vươn tay lung lay cánh tay anh: “Sao anh không nói với tôi? Tôi đi thẳng đến bệnh viện là được, anh gọi tôi tới đây làm gì?”
Quyền Đế Sâm nhíu mày trước sự thay đổi đột ngột của cô, cô không quan tâm hiểu hết ý mà anh muốn nói, ngược lại còn hiểu lầm tình trạng của Cố Vãn Vãn.
“Mặc Sơ…” Quyền Đế Sâm nghiêm nghị gọi: “Cô ầm ĩ cái gì?”
Cô ầm ĩ ư? Mặc Sơ đẫm nước mắt nhìn anh: “Cậu ấy còn trẻ như thế, sao lại bị như vậy chứ? Đều tại tôi, gần đây tôi bận bịu quá, cũng không quan tâm đến cậu ấy…”
Quyền Đế Sâm vươn tay kéo Mặc Sơ qua ghế sô pha.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, sức lực của người đàn ông này lại quá lớn, cô lập tức ngã nhào lên ghế sô pha.
Mặc Sơ ngẩng đầu thì hoảng sợ vì vẻ mặt tức giận điên lên của anh đang gần ngay trước mắt!
Vào lúc này, Mặc Sơ quên cả khóc lóc.
Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói: “Tại sao không ngủ ở đây?”
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào anh, hóa ra là chuyện này à?
“Lâu rồi tôi không về phòng trọ nhỏ của mình, tôi muốn về thăm một chút.” Mặc Sơ nói nhỏ, hơn nữa cô cho rằng gần đây anh sẽ làm bạn bên Cố Vãn Vãn.
Quyền Đế Sâm mím chặt đôi môi mỏng, không hề nói thêm gì đối với câu trả lời này của cô.
Mặc Sơ xấu hổ, cô chỉ vừa về nhà nửa buổi tối mà dáng vẻ người đàn ông này đã trông như giông tố sắp ập đến.
Chuyện này có gì to tát đâu! Anh có cần nổi giận như vậy không?
Quyền Đế Sâm đứng dậy đi lên lầu.
Mặc Sơ vội vàng theo sau: “Vãn Vãn sao rồi?”
“Không phải cô là bạn thân nhất của cô ta sao? Cô không biết à?” Quyền Đế Sâm nhíu mày.
Khuôn mặt của Mặc Sơ lộ vẻ ưu sầu: “Tôi không phải là người bạn tốt, tôi cũng không biết tình hình gần đây của cậu ấy…”
“Đủ rồi!” Quyền Đế Sâm trầm giọng cắt đứt lời cô: “Đừng nhắc tới cô ta trước mặt tôi!”
Mặc Sơ vẫn chưa hiểu rõ ý anh thì anh đã sải bước đi lên lầu.
Tóm lại là sao thế này? Mặc Sơ thở dài một tiếng.
Cô nhìn ra bên ngoài Hồng Thụ Lâm Hải, sắc trời đã sáng tỏ.
Buổi sáng đi làm, Mặc sơ cảm thấy đầu óc mơ màng nặng trĩu, cô pha một tách cà phê lớn, uống vào để nâng cao tinh thần.
Sáng nay cô gọi điện cho Cố Vãn Vãn nhưng cô ấy không nghe máy.
Mặc Sơ rất lo lắng cho cô ấy, lợi dụng thời gian ăn trưa, cô tìm đến nhà Cố Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn ở trong biệt thự kiểu châu Âu, nơi đây là khu vực giao nhau giữa thành thị và nông thôn, hoàn cảnh yên tĩnh mát mẻ, không khí trong lành.
Mặc Sơ thấy nhà bọn họ không đóng cửa nên từ cửa đi vào.
Trong phòng khách, Cố Trạch Dã đứng bên ghế sô pha, trong tay bưng một chén cháo, anh ta thổi thổi rồi mới đưa muôi cháo đến bên mép Cố Vãn Vãn: “Vãn Vãn, nào, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra thì đều phải ăn một chút, đây là cháo do đích thân anh xuống bếp nấu cho em, em vẫn luôn thích món này nhất, em nếm thử chút đi…”
Sự cưng chìu của Cố Trạch Dã đối với cố Vãn Vãn đúng là không thể diễn tả bằng lời.
Cố Vãn Vãn đang nằm trên ghế sô pha, không nói một lời mà cũng không hề để ý đến Cố Trạch Dã.
“Vãn Vãn nhà chúng ta ngoan nhất, đúng không nào?” Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô ấy: “Xảy ra chuyện lớn cỡ nào vẫn có anh gánh vác cho em.
Sau này, mỗi ngày Vãn Vãn vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc.”
Nếu Mặc Sơ không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không ngờ rằng một người có thể coi là nhân vật đứng đầu thành phố như Cố Trạch Dã lại cưng chiều em gái một cách ngang ngược thế này.
Bộ đội đặc chủng rất nhạy bén với môi trường xung quanh, Cố Trạch Dã vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Sơ đến.
“Cô Mặc…” Cố Trạch Dã đứng lên, đặt chén cháo xuống bàn tràn nhỏ bên cạnh.
Mặc Sơ tiến lên chào hỏi: “Chào Thị trưởng Cố!”
Cố Trạch Dã gật đầu: “Tôi vào phòng làm việc một lát, cô bầu bạn với Vãn Vãn giúp tôi nhé.”
“Được.” Mặc Sơ ngồi xuống bên cạnh Cố Vãn Vãn.
Cô xoa xoa khóe mắt đã khóc lóc sưng đỏ của Cố Vãn Vãn và khe khẽ thở dài một tiếng: “Vãn Vãn, cậu đừng khóc, như vậy không tốt cho thân thể…”
Mặc Sơ cầm tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Vãn Vãn: “Con bé ngốc, bây giờ y học tiên tiến, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi, biết đâu cậu muốn trẻ mãi không già thì cũng thật sự có thuốc tiên đấy!”
Cố Vãn Vãn thấy Mặc Sơ còn đang lo lắng về bệnh tình của cô ấy, cô ấy chăm chú nhìn Mặc Sơ: “Mặc Sơ, là tớ không tốt, tớ lừa anh Sâm…”
“Cái gì?” Mặc Sơ sợ hết hồn: “Một người đàn ông như anh ta thì làm sao lại cho phép người khác lừa dối mình?”
Sinh ra đã là con cưng của trời, vừa ra đời đã cao quý, là người được người đời nâng niu tôn kính trong lòng bàn tay.
Cố Vãn Vãn đau khổ nói: “Tớ cũng hại cậu phải lo lắng cho tớ, thật sự xin lỗi…”
“Cậu không sao là tốt rồi!” Ngược lại Mặc Sơ vui vẻ đến rơi nước mắt, cô giang tay ôm Cố Vãn Vãn, cô cũng biết là Cố Vãn Vãn muốn dùng bệnh tật để lừa gạt Quyền Đế Sâm đón nhận cô ấy..