Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 261: Cho Anh Quyền Phúc Lợi


Đọc truyện Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2 – Chương 261: Cho Anh Quyền Phúc Lợi


Câu này của Long Yên, trái lại làm cho Trần Chấn Xung lung lay rồi.

Thân là một người đàn ông lưu luyến trong bụi hoa, thì là người phụ nữ như thế nào cũng đều muốn chơi.

Trần Chấn Xung lại uống một ngụm rượu, dường như là đang quyết định xem như thế nào?
Trong tay của Long Yên đã cầm một cái phi tiêu: “Hay là? Để nó quyết định? Nếu anh ném trúng chính giữa hồng tâm, anh sẽ đi thực hiện suy nghĩ trong lòng! Ada chỉ là một người mẫu không nổi mà thôi, sao cô ta có thể so sánh với người đang hot như Mặc Sơ cơ chứ?”
Trần Chấn Xung uống rượu, cũng có suy nghĩ xúc động, quả thật là anh ta không có ý định kết hôn với Ada, chơi chơi còn được.

Nhưng mà, nếu có thể chơi được Mặc Sơ, anh ta cũng được tính là ở một cảnh giới mới của nhân sinh rồi nhỉ.

Trần Chấn Xung nhận lấy chiếc phi tiêu trên tay Long Yên, anh ta lùi về sau vài bước, sau đó đứng vững, trong lòng nghĩ, cứ để cho chiếc phi tiêu quyết định xem anh ta có cần có quan hệ với Mặc Sơ hay không đi!
Anh ta giật cổ tay, phi tiêu bay ra.

“Yeah!” Long Yên kêu lên: “Trần Chấn Xung, anh khá lắm!”
Long Yên đã có một kẻ đồng lõa là Trần Chấn Xung, cô ta nghĩ, cô ta nhất định có thể khiến cho Mặc Sơ làm trò hề trên hôn lễ.

…!
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Mặc Sơ tăng ca rất muộn, cô đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.

Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.

Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.

Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.

Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.


Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.

“Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa.” Mặc Sơ nhìn anh.

Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Đã muộn thế này rồi, em vẫn tăng ca à?”
“Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muỗn sửa chỗ nào không.” Mặc Sơ nói: “Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần.”
Quyền Đế Sâm gật đầu: “Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ.”
“Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!” Mặc Sơ mỉm cười: “Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận.”
Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: “Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tức cách gì mà giận?”
“Anh cũng biết à?” Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.

Quyền Đế Sâm lại nói: “Để anh!”
Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi sô cô la, cô chu môi: “Em muốn cà phê!”
“Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?” Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: “Nghe lời!”
Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?
Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!
Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: “Em uống rồi đi ngủ đi.

Tôi làm bản sơ thảo cho em.

Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo sơ thảo của tôi.”
“Anh làm giúp em á?” Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.

“Em cho rằng anh không biết làm à?” Quyền Đế Sâm nhìn cô nhìn từ cao xuống.

“Tất nhiên là không phải.” Mặc Sơ cười toe toét: “Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?”
“Còn không uống đi rồi đi ngủ?” Quyền Đế Sâm dặn dò cô.

“Vâng!” Mặc Sơ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: “Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng.


Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?”
Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?
“Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!” Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: “Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!”
“Em dễ thỏa mãn thế à?” Quyền Đế Sâm thở dài.

Mặc Sơ mỉm cười nói: “Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?”
Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.

Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.

“Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?” Mặc Sơ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.

Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: “Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ.”
Sau khi Mặc Sơ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.

Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.

Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.

Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.

Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.

Anh luôn tôn trọng cô.


Chỉ là, giờ nhìn thấy ảnh chụp của con rồi, nên anh đã mở ra xem.

Trong đó, có một video, là lúc Mặc Hàm vẫn còn nhỏ, cô bé đang tự lẩm bẩm nói chuyện với con bướm đang bay.

“Tôi chỉ có mami, tôi không có daddy, mami nói, daddy đã đi ra ngoài hành tinh rồi, tôi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy tinh cầu mà daddy đang ở…”
Trái tim Quyền Đế Sâm đã bị rung động rất lớn, trong lòng Mặc Sơ, cơ hồ cô không có bầu không khí tiêu cực, cô giống như hoa hướng dương đối diện với mặt trời để sinh trưởng, nở rộ rực rỡ.

Rất nhiều mẹ đơn thân đều sẽ mắng chửi hoặc mang cảm xúc oán giận đối với những ông bố không biết tung tích, thậm chí là ở trước mặt trẻ nhỏ còn không hề che dấu cảm xúc, lời nói và việc làm của bà mẹ đơn thân lên trẻ nhỏ.

Nhưng, mỗi một mặt của Mặc Sơ, cô đều cho người ta thấy mặt tốt của cô.

Quyền Đế Sâm tắt laptop của Mặc Sơ đi, anh đi về phòng ngủ, tắm tửa rồi nằm cạnh cô.

Cô cảm nhận được anh về, cô chui vào lòng anh.

Quyền Đế Sâm nhìn cô gái trong lòng, anh vuốt tóc cô, ngủ cùng cô.

Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức của Mặc Sơ vang lên.

Cô đưa tay tắt đi, lo làm ồn đến Quyền Đế Sâm đang ngủ, cô cũng không biết anh về ngủ lúc mấy giờ.

Cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say của anh, người đàn ông đang ngủ, ít đi mấy phần cường thế uy phong lẫm liệt, nhiều thêm vài phần dịu dàng thắm thiết.

Cô sát đầu lại, hôn lướt lên môi anh, sau đó xuống giường rửa mặt đánh răng, rồi lại vào thư phòng xem bản sơ thảo.

Mặc Sơ mở máy tính ra, cô đọc bản kế hoạch mà Quyền Đế Sâm làm, cô thật sự khâm phục người đàn ông này, bất kể anh làm cái gì thì đều làm được tốt nhất!
Mặc Sơ lại xem tin của Ada, rất nhiều người đang mắng cô ta không biết xấu hổ, cưới bố của bạn trai cũ, nói cô ta đi ngược lại luân lý đạo đức gì gì đó.

Cũng có rất nhiều người đang ủng hộ cô ta, nói rằng cô ta phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, đừng sợ lời ra tiếng vào hay chửi rủa.

Tất nhiên, những người này không chỉ mắng Ada, bọn họ còn mắng Mặc Sơ, nói cô là một người phụ nữ chỉ biết kiếm tiền liền nhận case, không có đạo đức nghề nghiệp, không có ý thức trách nhiệm xã họi, đến cả case hôn lễ ông già nàng dây cũng nhận.

Mặc Sơ chỉ nhìn, cô không để ý.


Bởi vì, bất luận một người làm người có làm người khiêm tốn đi chăng nữa thì cũng có người mắng cô không đủ tốt.

Tất nhiên, nếu mà cô kiêu ngạo quá, thì cũng biến thành đang khoe hạnh phúc của cô.

Cho nên, khiêm tốn hay kiêu ngạo, đều không thể làm hài lòng tất cả mọi người, cô cứ làm chính mình, trong sáng vô tư quang minh lỗi lạc, không cần sợ những lời chửi rủa của bất kỳ người nào.

Khi Mặc Sơ mang theo laptop đi ra khỏi thư phòng, Quyền Đế Sâm cũng từ trong phòng ngủ đi ra, anh đã đánh răng rửa mặt chải đầu xong rồi.

“Cảm ơn anh Quyền, anh Quyền vất vả rồi! Em về công ty xin tổng giám đốc Triển phát phúc lợi cho tổng giám đốc Quyền đây!” Mặc Sơ mỉm cười nói.

Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt rực rỡ của cô: “Phúc lợi chính là anh ta phải làm cho bà Quyền của anh vui vẻ cả ngày!”
Mặc Sơ mỉm cười rồi nói tạm biệt với anh!
Hai người đều tự lái xe đi làm.

Buổi sáng, Mặc Sơ đã đi gặp Ada, ông Trần đã đầu tư cho cô ấy tự thành lập phòng làm việc, Mặc Sơ đi vào, Ada đang trang điểm.

“Cô Ada, tôi đã làm xong bản sơ thảo, sau khi cô xem xong, nếu cô có ý kiến gì khác thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào!” Mặc Sơ đặt bản sở thảo lên bàn làm việc của cô ta.

Ada lạnh nhạt nói: “Để đấy đi, tôi sẽ xem!”
“Tôi không quấy rầy cô nữa!” Mặc Sơ rời khỏi phòng làm việc của Ada xong, cô lại gọi điện hẹn Trần Chấn Xung.

Trần Chấn Xung đang bắt đầu đua xe, anh đang ở hội nghị tư nhân, nhìn thấy Mặc Sơ tới, anh bỏ mũ bảo hiểm ra, sau đó bỏ hai tay vào trong túi quần, lợi dụng ưu thế của chiều cao, nghiêng đầu liếc Mặc Sơ, dáng vẻ cà lơ cà phất.

Mặc Sơ hất cằm: “Cậu Trần, chào anh! Tôi là Mặc Sơ của công ty tổ chức hôn lễ, liên quan đến hôn sự của bố anh và cô Ada, có một số đoạn anh cũng phải tham gia vào.”
Trần Chấn Xung chỉ tay vào khách sạn bên bờ biển cách đó không xa: “Đi xuống cốc cà phê, vừa uống vừa nói chuyện?”
“Được!” Mặc Sơ và anh ta cùng đi vào trong quán cà phê ở khách sạn.

Trần Chấn Xung vừa uống cà phê vừa đánh giá dáng người Mặc Sơ, cô mặc trang phục chuyên nghiệp, thân hình thon gầy, đường cong tinh xảo, ngũ quan tinh tế, khí chất vô cùng tốt.

Mặc Sơ bị anh ta nhìn trắng trợn như thế thì có hơi bực mình: “Cậu Trần, liên quan đến khâu hỗ trợ, ông Trần hy vọng cậu tích cực tham gia…”
“À…” Trần Chấn Xung ngắt lời cô: “Sao nào? Ada bắt tôi gọi cô ta một tiếng mẹ sao? Mặc Sơ, cô thuyết phục tôi như thế nào đây?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.