Đọc truyện Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2 – Chương 253: Nụ Cười Bí Hiểm
Long phủ.
Dương Tử mang thiệp mời tới: “Tôi là tài xế của tổng giám đốc Quyền, tôi tới đưa thiệp mờ cho ông Long! Mong ông Long tự mình ra nhận.”
Long Diệu Thiên nghe nói là người của Quyền Đế Sâm phái tới, tất nhiên là ông ta hận Quyền Đế Sâm thấu xương, phải biết rằng, lúc trước, mối hôn sự của nhà họ Quyền và nhà họ Long là đám hỏi mà toàn cầu đều biết, kết quả thì sao? Anh lại cưới một cô bé lọ lem, hơn nữa còn hại cô con gái độc nhất của ông ta vào tù!
“Tôi không gặp!” Long Diệu Thiên nói với quản gia.
Quản gia nói ngay: “Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thăng!”
“Mặc Đại Thăng ư?” Long Diệu Thiên nhíu mày: “Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?”
Quản gia lại nói luôn: “Nghe nói, Mặc Đại Thăng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!”
Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!
Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?
Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiên khích?
Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.
Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: “Ông Long…”
“Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!” Long Diệu Thiên vỗ bàn.
“Vâng!” Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: “Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thăng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thăng, cậu về đi!”
Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!”
Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.
“Anh tặng một phong tiếp theo!” Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.
Dương Tử nhận mệnh.
Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.
Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: “Chuyện gì?”
“Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận.” Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh
Mộ Ngạn Hạo làm ồn: “Bố, tổng giám đốc QUyền đưa thiệp mời rồi này!”
Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: “Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!”
Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!
“Gọi cậu ta tới thư phòng!” Mộ Thế Trung trầm giọng nói.
Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: “Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!”
“Mặc Đại Thăng chết rồi ư?” Mộ Thế Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: “Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!”
“Vâng!” Dương Tử quay người liền đi.
Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngôi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.
…!
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: “Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?”
“Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?” Quyền Đế Sâm nhướng mày.
“Đúng!” Mặc Sơ gật đầu: “Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma.”
Quyền Đế Sâm nói: “Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?”
“Không có!” Mặc Sơ lắc đầu: “Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc.”
“Anh gọi điện cho anh ta!” Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cô đừng lo.
Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: “Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?”
Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: “Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?”
Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!
“Được!” Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: “Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!”
Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.
Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: “Chị, thật là có duyên!”
“Cậu học ở đây hả?” Mặc Sơ nhìn anh ta.
Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!
Mộ Ngạn Hạo cười nói: “Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!”
“Nhóc con, đùa giỡn tôi!” Mặc Sơ khẽ thở dài: “Con trai tôi đã cao như này rồi!”
Mặc Sơ vừa nói vừa ra dấu cho Mặc Hi đến vị trí dưới vai cô.
Mộ Ngạn Hạo mở to mắt: “Tôi còn tưởng là anh cả tôi thích cô nên mới không kết hôn với chị Tuyết Nhi cơ!”
“Cậu thích diễn trò như vậy, xem ra cậu không phải một biên kịch giỏi rồi!” Mặc Sơ mỉm cười nói.
Cô đi về trước hỏi các bạn học: “Bạn có biết Mặc Tử Mãnh ở đâu không?”
“Hình như đang ngủ ở ký túc!” Có bạn học nói.
“Cảm ơn!” Mặc Sơ đi tới ký túc xá nam, Mộ Ngạn Hạo tiến lên nói: “Tôi đi cùng cô, tôi biết cậu ta đang ở đâu.”
Hai người cùng đẩy cửa ký túc xá nam ra, có nam sinh chỉ mặc một chiếc quần cộc hoa, vừa trông thấy có nữ sinh tới, có người hét lên.
Khi Mặc Sơ sống ở cuộc sống đại học, cô đã từng đến ký túc xá nam bẩn và lộn xộn, cô nhìn quen rồi.
“Tử Mãnh…” Mặc Sơ gọi tên của em trai.
Mặc Tử Mãnh chơi điện tử suốt đêm, bây giờ đang ngủ, cậu ta tỉnh dậy nhìn thấy người tới là Mặc Sơ: “Chị, có chuyện gì vậy?”
“Bố mất rồi, em về tiễn bố một đoạn đường cuối đi!” Mặc Sơ nói thẳng vào vấn đề.
Mặc Tử Mãnh trở người, đưa lưng về phía cô: “Ông ta cũng không phải bố đẻ của tôi! Tôi không đi!”
“Nhưng, ông ấy đã nuôi dưỡng em!” Mặc Sơ sốt ruột nói: “Mang ơn một giọt, báo ơn một thuyền!”
Mặc Tử Mãnh quay người lại, cậu ta ngồi dậy rồi cười lạnh một tiếng: “Chị cả, là chị lòng dạ độ lượng, chị không ngại người nhà họ Mặc bọn họ sai bảo chị như trâu như ngựa, bóc lột chị như tạp dịch, nhưng em thì không chịu được cuộc sống như thế.”
Sau này Mặc Tử Mãnh mới biết, cậu ta là con nuôi của nhà họ Mặc, ở nhà họ Mặc, người được chiều nhất là Mặc Chiêu Đệ, cô ta có thể hống hách bắt nạt Mặc Sơ và Mặc Tử Mãnh.
“Tử Mãnh, ngày kia là ngày đưa tang, nếu em đến được, chị sẽ chi trả toàn bộ học phí và phí sinh hoạt đại học cho em!” Mặc Sơ nhìn cậu ta chăm chú: “Chắc em hiểu, hiện tại tiền học đại học của em là chị bỏ ra!”
Mặc Tử Mãnh vẫn đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cậu ta rất muốn bay, hơn nữa còn không để ý đến mọi chuyện của người nhà họ Mặc.
Nhưng tính kỹ ra thì ở nhà họ Mặc, Mặc Sơ là người tốt với cậu ta nhất!
Sau khi Mặc Sơ rời khỏi đại học S, Mộ Ngạn Hạo đang ôm một con nhóc xinh đẹp, anh ta nhìn về phía Mặc Sơ với đôi mắt sáng như lưu ly.
Mặc Tử Mãnh đưa Mặc Sơ đến bãi đỗ xe, cậu ta nói: “Đều là con người giống nhau mà không đồng mệnh, chị cả, chị xem Mộ Ngạn Hạo bằng tuổi em, cậu ta có thể lái xe thể thao, ôm gái, còn em thì sao?”
Đến cả tiền học đại học cậu ta cũng không có!
Chỉ vì cậu ta là một cô nhi không ai cần!
Mặc Sơ vươn tay ra gõ đầu cậu ta: “Em đừng có mà đi hâm mộ cuộc sống của người khác, trước tiên em phải học tập cho tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc mà mình thích rồi cố gắng phấn đấu!”
Mặc Tử Mãnh lại thở dài: “Em chỉ có số làm thuê thôi, còn Mộ Ngạn Hạo trời sinh chính là mệnh cậu chủ, cậu ta có thể vào công ty của bố, vừa đi làm đã làm cán bộ rồi, tất cả mọi người còn tôn sùng cậu ta như nhật nguyệt nữa!”
Mặc Sơ nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo và em gái kia đang hôn hít khó rời ở nơi công cộng, cô cũng hiểu, người khác hâm mộ anh em nhà họ Mộ tốt số, ai mà biết, Mộ Dật Phong đến cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, còn Mộ Ngạn Hạo thì muốn làm diễn viên, làm gì có chuyện Mộ Thế Trung để cậu ta đi vào giới giải trí cơ chứ?
Mỗi người bọn họ đều chỉ nhìn thấy mặt vẻ vang của người khác, không biết rằng bọn họ cũng có nỗi khổ nói không nên lời.
Mặc Sơ ngồi lên xe, cô nói với Mặc Tử Mãnh qua cửa sổ xe: “Làm tốt chính mình, đừng đi hâm mộ người khác tốt như thế nào!”
“Chị cả, bây giờ chị cũng rất tốt, có đại nhân vật quyền lực ngập trời như anh rể làm chồng chị, danh tiếng tiếng của bà Quyền vang khắp nơi!” Mặc Tử Mãnh cũng hâm mộ cô: “Bây giờ có ai mà không biết, chị cả em đã gả vào hào môn, chim sẻ hóa thành phượng hoàng rồi.”
Mặc Sơ không nói gì, người khác đều hâm mộ cô bé lọ lem là cô đây may mắn, thật sự là ngoại trừ may mắn ra, thì còn có vất vả và cố gắng mà người khác không nhìn thấy.
Đưa tang.
Thầy cúng chọn một cái ngày, là ngày đưa tang của Mặc Đại Thăng.
Hôm đó, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều không tới.
Nghĩ cũng là tất nhiên, nhà họ Mặc không phải gia đình giàu có gì, còn nhà họ Mộ và nhà họ Long thì đều là danh môn vọng tộc ở trong thành phố S, một thương một chính cũng là độ cao làm người ta ngửa mặt trông lên.
Thiệu Vĩ Trạch và Mặc Tử Mãnh đều đã tới nơi tổ chức tang lễ.
Thiệu Vĩ Trạch là Quyền Đế Sâm gọi về, anh ta rất là khôn khéo gọi Quyền Đế Sâm: “Chị, anh rể, em về rồi!”
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh mặc một bộ comle màu đen, Mặc Sơ đứng bên cạnh anh cũng mặc một bộ quần áo màu đen.
“Vĩ Trạch, em về được, bố ở trên trời cũng sẽ yên tâm ra đi!” Mặc Sơ khẽ nói.
Thiệu Vĩ Trạch không nói gì, anh ta cũng không biết nên nói gì.
Lúc này, Trần Chân Dao kéo Thiệu Vĩ Trạch qua: “Con trai, cục cưng của mẹ, cuối cùng con đã về! Mẹ nhớ con lắm…”
Mặc Tử Mãnh là con nuôi của nhà họ Mặc, cậu ta mặc quần áo màu đen qua đây, cậu ta liếc mắt thấy Mặc Chiêu Đệ vẫn có vẻ cà lơ cà phất, vậu ta đi tới bên cạnh Mặc Sơ: “Chị cả, anh rể, em tới rồi!”
“Như thế mới ngoan!” Mặc Sơ vỗ vai cậu ta.
Mặc Tử Mãnh nhìn Trần Chân Dao cứ kéo Thiệu Vĩ Trạch nói chuyện, cậu ta đứng bên cạnh thì không ai để ý đến cậu ta!
Ánh mắt của Quyền Đế Sâm vô cùng sắc bén, anh quét mắt nhìn các vị khách tới đây, duy chỉ thiếu mỗi nhà họ Mộ và nhà họ Long, thực ra bọn họ có tới hay không cũng chẳng quan trọng, anh là muốn nói cho bọn họ biết, người tiếp theo chính là bọn họ đấy!
Mặc Sơ hỏi nhỏ anh: “Đế Sâm, nhà họ Mộ và nhà họ Long đều chưa có người tới, đúng không?”
“Bọn họ không tới, là bọn họ bất lịch sự, chúng ta mời bọn họ, đây là lễ nghi của chúng ta.” Quyền Đế Sâm an ủi cô..