Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 247: Bà Quyền Của Anh


Đọc truyện Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2 – Chương 247: Bà Quyền Của Anh


Mặc Sơ đưa tay ra, cởi chiếc giày da màu đen trên chân xuống, sau đó đánh vào đầu Mặc Chiêu Đệ.

Chỉ nghe thấy một trận “bốp bốp bố”, ngay cả bản thân Mặc Chiêu Đệ cũng không phản ứng kịp, cô ta đã bị giày da của Mặc Sơ đánh cho vài cái.

Đợi đến khi Mặc Chiêu Đệ phản ứng lại, cô ta đã bị Mặc Sơ đánh cho vài cái rồi.

Mặt của cô ta đau rát nóng hổi, lại còn lưu lại ấn giày, làm cho khuôn mặt của cô ta trông rất buồn cười.

Trần Chân Sao luôn bảo vệ Mặc Chiêu Đệ cũng không ngờ Mặc Sơ dám lấy giày đánh Mặc Chiêu Đệ!
Hai mẹ con này đưa mắt nhìn đối phương, bọn họ đều cảm thấy đây là thật!
Mặc Sơ luôn không có suy nghĩ gì trước mặt bọn họ, làm gì dám đánh người?
Mặc Chiêu Đệ phản ứng lại, cô ta quát Mặc Sơ: “Mặc Sơ, chị dám đánh tôi? Hơn nữa còn lấy giày đánh tôi?”
Trên tay Mặc Sơ vẫn đang cầm giày của cô: “Đúng! Tôi đánh em đấy! Hơn nữa tôi còn khinh thường dùng tay tát em cơ, em chỉ xứng để tôi đánh bằng đế giày thôi!”
Mặc Chiêu Đệ thẹn quá hóa giận, cô ta tức đến nỗi giậm chân: “Tại sao? Tạo sao chị muốn đánh tôi?”
“Một người đã bị đánh lại không biết tại sao người khác đánh em sao? Em cũng đủ bi ai rồi đấy!” Sắc mặt của Mặc Sơ lạnh như bằng: “Em có thể nói tôi đã nợ nhà họ Mặc các em, tôi nên làm trâu làm ngựa cho các người, nhưng mà Đế Sâm không nợ các người bất cứ thứ gì hết, em dám ở trước mặt tôi nói anh ấy nửa chữ, tôi sẽ đánh nát cái miệng của em ra!”
Lúc này, Trần Chân Dao cũng nói giúp cho Mặc Chiêu Đệ: “Mặc Sơ, con dựa vào cái gì mà có thể làm cho Quyền Đế Sâm cưới con? Quyền Đế Sâm vốn phải thuộc về Chiêu Đệ! Con có thể gả vào nhà họ Quyền thì con nên cảm kích Chiêu Đệ, chứ không phải cầm đế giày đánh Chiêu Đệ!”
Nghe thấy lời nói của Trần Chân Dao, Mặc Sơ cũng chỉ có thể ha ha thôi.

Cô cưới Quyền Đế Sâm, đó là sự lựa chọn của chính Quyền Đế Sâm, cô biết, con người Quyền Đế Sâm lạnh nhạt cực kỳ, anh muốn làm cái gì, anh muốn người phụ nữ nào gả cho anh, toàn bộ là quyết định của một mình anh, bất kỳ người nào cũng không can thiệp được và cũng không thay đổi được.

Mặc Chiêu Đệ chỉ vào ấn giày trên má, cô ta nói với cảnh sát: “Sir, anh xem, Mặc Sơ đánh tôi, có phải các anh nên bắt chị ta lại đúng không?”
Lời nói trơ tráo như thế, cũng chỉ có Mặc Chiêu Đệ mới nói ra được thôi!
Nào ngờ, cảnh sát lại bảo: “Bà Quyền đánh người á? Không có mà, tôi không nhìn thấy gì hết!” Nói tới đây, anh ta còn hỏi một cảnh sát khác: “Anh thì sao? Anh có trông thấy bà Quyền đánh người không?”
“Không!” Một anh cảnh sát khác cũng nói: “Tôi chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt của người nào đó có đồ dơ bẩn thôi! Hình như là con gián ở dưới đất bò lên thì phải!”

Đối với việc hai cảnh sát đều nói như vậy, hai mẹ con nhà này có hơi kiêng dè rồi, bọn họ dám bắt nạt Mặc Sơ, chẳng qua chỉ là tiến hành bóp méo đạo đức đối với cô, nhưng, bọn họ không dám bất kính với cảnh sát, ngộ nhỡ mà bị bắt đi “uống trà” thật thì không ổn rồi.

Lúc này, Mặc Sơ đã đi giày vào chân rồi, sau đó cô dẫm mạnh vài cái, sau khi nhìn thấy mặt đang ngày càng khó coi của Mặc Chiêu Đệ, Mặc Sơ mới quay người rời đi.

Trong lòng cô, có một cơn tức, hình như là không trút ra được.

Rõ ràng là mẹ con Mặc Chiêu Đệ đang già mồm át lẽ phải, cô thì chỉ vì nhà họ Mặc có ơn với cô, cô liền phải nhường nhịn bọn họ cả đời.

Cô bực bội đá cục đá dưới đất, nhưng lại đá vào người đối diện.

Người xuống xe ở phía đối diện là một người đàn ông, anh ta mặc quần áo gọn gàng, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khi hòn đá dính tro bụi đá lên quần tây của anh ta, thì đã để lại một cái vết.

Sau khi xuống xe, người đàn ông này nhìn thật sâu vào Mặc Sơ đang hơi lúng túng đứng ở đối diện anh ta, ánh mắt của anh ta sạch sẽ mà ôn hòa giống như con người của anh ta.

Mặc Sơ hơi ngại, cô đi lên đằng trước: “Xin lỗi anh…”
Anh ta không nói gì, chỉ xoay người bước đi mà thôi.

Mặc Sơ thở dài, xem ra tối nay cô không nên ra khỏi cửa~
Cô tiếp tục đi trên đường.

Trên dòng xe tấp nập, Dương Tử lái xe, anh ta nói với Quyền Đế Sâm đang ngồi ở ghế sau: “Tổng giám đốc Quyền, bà Quyền đang đi trên đường kìa!”
Trước kia, Dương Tử là lính cảnh vệ của anh, sau khi anh xuất ngũ, Dương Tử vẫn đi theo anh, ngoại trừ một số việc bảo vệ ra thì anh ta còn lái xe nữa.

“Vừa nãy bà Quyền đá cục đá vào người một người khác, người đó là cậu chủ của nhà họ Mộ!” Dương Tử lại nói.


Nhà họ Mộ, cũng là gia đình kinh thương nổi tiếng ở thành phố S.

Dương Tử giảm tốc độ xe lại, Quyền Đế Sâm nhìn qua cửa sổ xe, anh nhìn thấy Mặc Sơ đang đi trên đường, hơn nữa nét mặt của cô cũng có chút ưu thương.

Quyền Đế Sâm nói: “Gọi cô ấy lên xe!”
“Vâng!” Dương Tử dừng xe lại bên đường, anh ta chạy đến trước mặt Mặc Sơ, sau đó nói với Mặc Sơ: “Bà Quyền, tổng giám đốc Quyền đang ở trên xe, mời cô lên xe!”
Mặc Sơ nhìn qua, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên trong cửa kính xe, lúc này tâm trạng của cô cũng đã khá hơn rồi.

Cô gật đầu: “Được!”
Cô đi nhanh qua đó, Dương Tử đã mở cửa xe cho cô, Mặc Sơ lên xe, cô lập tức nhào vào lòng Quyền Đế Sâm.

Trước đây khi cô có chịu uất ức ở nhà họ Mặc, cô không có nơi nào để dốc bầu tâm sự.

Nhưng mà, bây giờ cô chịu uất ức, cô có thể nhào vào trong lòng anh.

Quyền Đế Sâm đưa tay ra ôm xô, anh cũng không có nói gì, nhưng lại hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình đang dao động trong lòng cô.

Anh không giỏi an ủi người khác, anh chỉ biết yên lặng ôm cô, chờ cô dần dần bình tĩnh lại.

Một lúc sau, chiếc xe cũng chạy vững vàng ở nội thành, Mặc Sơ mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ôm cô!
“Đế Sâm…” Mặc Sơ gọi tên anh.

“Anh đây!” Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.


Cuối cùng Mặc Sơ thở phào nhẹ nhõm: “Giờ phút này, nhìn thấy anh, thật tốt!”
Quyền Đế Sâm đợi cô bình tĩnh lại, sau đó anh mới nói: “Em về đó chịu uất ức hả?”
“Ừm!” Mặc Sơ gật đầu: “Bọn họ đã rạch xước xe của em!”
“Chỉ là chiếc xe mà thôi, không cần để ý.” Quyền Đế Sâm rất là hào phóng.

Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: “Đó là chiếc xe anh tặng cho em, bất kể là đồng hồ, hay xe hơi, chúng đều là những thú mà em thích nhất.”
Quyền Đế Sâm xoa nhẹ chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay cô, cô là một người rất trọng tình cảm, người khác cho cô một giọt nước, cô sẽ cho người khác một đại dương.

Anh thấp giọng nói: “Bọn họ càng đối xử tệ với em thì em càng không cần qua lại với bọn họ nữa! Sau này không được sự cho phép của anh, em không được quay về!”
“Gì mà bá đạo thế?” Mặc Sơ thấp giọng cười.

“Anh không cho phép người khác làm em tổn thương!” Giọng nói của Quyền Đế Sâm khàn khàn: “Cho dù bọn họ là bố mẹ nuôi của em, em cũng không cần thiết phải làm nô dịch cả đời!”
Mặc Sơ gật đầu: “Đạo lý này, em hiểu, nhưng em không ác được!”
“Vậy thì anh ác!” Quyền Đế Sâm nắm tay cô.

Đồng tử của Mặc Sơ lập tức mở to, cô nghe thấy anh nói như vậy, tâm trạng lập tức khá lên.

Đây là chồng của cô, người chuyên giải quyết chuyện khó cho cô!
Nhưng mà, ngay sau đó cô lại lo lắng, dù sao thì người ở nhà họ Mặc cũng là bố mẹ nuôi của cô, nếu anh mà làm như vậy, liệu có khiến người khác nghĩ rằng anh quá tàn nhẫn không?
“Đế Sâm, nếu mà làm thế, liệu có…” Mặc Sơ có điều cố kỵ, cô cắn môi.

Quyền Đế Sâm trấn an cô: “Bà Quyền yên tâm, anh chỉ cho bọn họ giáo huấn nhỏ thôi! Người hiền thì bị bắt nạt, ngựa lành thì bị người ta cưỡi! Sao anh có thể để bà Quyền bị người ta bắt nạt cơ chứ?”
Mặc Sơ nghe anh nói như vậy, trong lòng cô rất ấm áp.

Tiếng bà Quyền này, làm cho cô nở nụ cười hạnh phúc.

…!
Công ty tổ chức hôn lễ.


Khi Mặc Sơ đang chỉnh lý tài liệu, thì một người đàn ông đi vào.

Cô lễ tân dẫn anh ta vào văn phòng của Mặc Sơ: “Cô Mặc, đây là anh Mộ!”
Mặc Sơ ngẩng đầu lên, người này chính là vị quý công tử mà cô đụng phải vào ngày hôm qua, lúc đó tâm trạng cô không tốt nên đã đá cục đá vào quần anh ta.

“Anh Mộ, mời anh ngồi!” Mặc Sơ nhìn anh ta.

Mộ Dật Phong ngồi xuống, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn giả trừ quan hệ với vị hôn thê, mời cô Mặc xử lý chuyện này.”
Mặc Sơ sửng sốt, này rõ ràng là chuyện đắc tội người ta mà!
Dưới tình huống bình thường, cô toàn tiếp chúc mừng kết hôn, làm gì có người hủy hôn cũng tìm cô cơ chứ?
“Anh Mộ…” Mặc Sơ có hơi khó xử: “Cái này thì tôi phải hỏi ý của tổng giám đốc Triển của chúng tôi đã!”
Nếu vì giải trừ quan hệ giữa Mộ Dật Phòng và vị hôn thê, làm coh danh dự của công ty bị ảnh hưởng thì phải làm sao?
Mộ Dật Phong lại rất thấu đáo: “Hiện tại, cô Mặc đã là người có quyền thế rất mạnh trong nghề, sao mà? Cô sợ chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của cô à? Cô yên tâm, chuyện này sẽ chỉ làm cho danh tiếng của cô càng thêm vang dội, hơn nữa về mặt giá tiền, tôi có thể tăng thêm.”
Mặc Sơ nhìn anh ta: “Công ty không phải là của tôi, tôi báo cáo cho tổng giám đốc Triển, đây là đạo đức nghề nghiệp căn bản của một người làm nhân viên! Anh Mộ không cần phải suy đoán tâm sự của tôi, chỉ cần tổng giám đốc Triển bảo làm, tất nhiên Mặc Sơ tôi sẽ toàn lực ứng phó.”
“Bây giờ tôi đợi cô hỏi!” Mộ Dật Phong cũng không hề hàm hồ.

Mặc Sơ lập tức đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc Triển, cô gõ cửa sau đó đi vào: “Tổng giám đốc Triển, Mộ Dật Phòng yêu cầu giải trừ quan hệ của anh ta và vị hôn thê, chúng ta có nhận ca này không?”
Triển Lê Hàn cũng hơi sửng sốt: “Xem ra, danh tiếng của công ty chúng ta càng ngày càng lớn tồi! Chuyện này có tính hai mặt của nó, thứ nhất, chắc chắn công ty chúng ta sẽ lại nổi danh, thứ hai, doanh thu của công ty chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mặt trái là, công ty chúng ta và cô cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cô có sợ không?”
“Tôi chẳng có gì mà sợ cả! Tôi chỉ cảm thấy làm làm chuyện chia rẽ người khác thế này không đạo đức cho lắm.

Có một câu nói, thà hủy đi mười tòa miếu, cũng không hủy đi một mối hôn sự!” Mặc Sơ nói: “Mộ Dật Phong này rêu rao giải trừ hôn ước như này, cũng khiến người ta cạn lời rồi.”
Triển Lê Hàn nói: “Theo như tôi được biết thì Mộ Dật Phong và vị hôn thê chỉ là liên hôn thương nghiệp, giữa bọn họ có vẻ không có tình cảm thật! Nếu mà giải trừ đám hỏi như thế này thì cũng là chuyện bình thường đối với một người đàn ông!”
“Ý anh là, chúng ta nhận hả?” Mặc Sơ đã nghe ra ý của ông chủ.

“Đúng!” Triển Lê Hàn gật đầu: “Mặc Sơ, hôn sự của cô và tổng giám đốc Quyền, đã làm cô một đêm thành danh! Nếu như cô có thể xử lý tốt chuyện của Mộ Dật Phòng, tôi tin rằng, không ai có thể lung lay vị trí chị đại trong giới này của cô.”
Mặc Sơ hiểu, cơ hội và nguy hiểm, luôn cùng tồn tại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.