Bạn đang đọc Vợ Mình Mình Nuôi – Chương 92
Trong phòng vệ sinh cuối cùng, Khương Nghi đứng hình nhìn sững cửa phòng bị Trình Triều đóng lại.
Cửa đóng chưa đầy một phút.
Hình như người bên ngoài lại nhớ ra gì đó nên lại đẩy cửa ra, sau đó dúi một tờ giấy cho Khương Nghi, cuối cùng mới đóng cửa lại.
Khương Nghi vô thức cúi đầu nhìn tờ giấy, phát hiện đó là bài văn mình đã viết cả đêm.
Tình ý dạt dào cảm động lòng người.
“……”
Giờ đang nằm trên tay cậu, ngay cả góc giấy nhàu nhĩ cũng được Trình Triều cẩn thận vuốt lại.
Khương Nghi: “……”
Dường như cậu vẫn còn sốc nặng vì bị bắt quả tang nên chưa hoàn hồn lại, mờ mịt nhìn cửa phòng vệ sinh bị đóng kín.
Trình Triều.
Trình Triều có vẻ kỳ thị đồng tính từ thời cấp ba.
Sao bắt quả tang họ mà lại bình tĩnh vậy chứ?
Lục Lê cúi đầu thấy Khương Nghi đứng sững hồi lâu như bị chết máy thì đau lòng hôn đỉnh đầu cậu một cái, sau đó lại nhéo má cậu.
Cứ như muốn sửa lại robot bị chập mạch vậy.
Cuối hành lang cách phòng vệ sinh không xa, một đám người ngồi xổm trên sàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Chung Mậu bình thản nói: “Cậu cứ phải tới phòng cuối mới ị được hay sao? Phòng cuối có vàng hay có bạc hả?”
Ứng Trác Hàn nắm khăn giấy khóc không ra nước mắt: “Anh Hai à, từ nhỏ đến lớn tớ toàn đi ị ở phòng cuối cùng thôi……”
“Không phải phòng cuối thì tớ không đi được.”
Tần Lan cũng ngồi xổm dưới đất, nghe vậy thì yên lặng nói: “Giờ sao rồi?”
Vẻ mặt Ứng Trác Hàn như đưa đám: “Giờ hết ị được rồi ——”
“Cậu nói xem tại sao Khương Nghi lại hẹn hò với thằng họ Lục kia chứ?”
Còn hôn môi thằng họ Lục nữa.
“Cứ nghĩ tới đây thì tớ ị không nổi nữa ——”
Đau lòng quá hắn không ị được.
Mấy người: “……”
Trình Triều đứng trước mặt đám người ngồi xổm, một tay đút túi, bộ dạng cực kỳ giống thầy chủ nhiệm.
Hồi lâu sau, hai người trong phòng vệ sinh đi ra.
Mấy người ngồi xổm trên sàn nghển cổ nhìn trộm, ngay cả Trình Triều cũng ngoái đầu nhìn.
“Đệt……!Sao hai đứa này cứ như đi thảm đỏ trong lễ cưới vậy……”
“Cậu đừng nói nữa, giống thật á……”
Câu lạc bộ doanh nhân được trang hoàng lộng lẫy, đèn pha lê sáng lấp lánh trong phòng vệ sinh, trên sàn trải thảm dài màu đỏ.
Hai nam sinh mười tám tuổi sóng vai nhau sải chân đi tới trong ánh mắt của đám người.
Chung Mậu ngồi xổm hết sức thương cảm, u sầu nhìn tình yêu của huynh đệ được mình bảo vệ.
Tần Lan ngồi xổm cũng rất phiền muộn, nhớ lại hồi cấp ba Lục Lê túm mình bắt viết bài phân tích độ thiện cảm của Khương Nghi.
Mỗi lần Khương Nghi và hắn đi toilet chung sẽ cộng thêm một điểm, cộng không giới hạn.
Cuối cùng cuốn sổ viết chi chít +1+1 và được cất kỹ trong ba lô của Lục Lê, ai cũng không được xem, giữ như báu vật vậy.
Đâu ai ngờ mấy thứ nhảm nhí viết linh tinh kia lại thành sự thật chứ?
Mẹ nó đúng là mèo mù vớ phải cá rán, thế mà thành đôi thật.
Khương Nghi bị bắt quả tang cứng đờ đi tới trước ánh mắt phê phán của thầy chủ nhiệm Trình Triều, vừa đi vừa tự dặn mình tuyệt đối đừng vụng tay vụng chân.
Sau đó giẫm trúng giày Lục Lê.
Lục Lê cúi đầu nhìn rồi thản nhiên nói: “Tại chân tớ bước nhanh thôi.
Không phải tại cậu đâu.”
Khương Nghi cứng đờ gật đầu.
Mười phút sau.
Trong phòng, cả đám người ngồi nghiêm trang, bầu không khí hết sức im ắng.
Khương Nghi ngồi trên ghế salon, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói chuyện yêu đương của mình và Lục Lê.
Cả đám ra sức thể hiện vẻ bàng hoàng ngỡ ngàng của mình.
Thậm chí Chung Mậu còn la thất thanh để bày tỏ sự chấn động: “Cái gì ——”
Khương Nghi yên lặng ngẩng đầu nhìn hắn như muốn nói lại thôi.
Chung Mậu: “……”
Diễn lố quá rồi.
Hắn hậm hực thu tay lại rồi gượng gạo “ừm” một tiếng, sau đó chộp ly rượu trước mặt nốc cạn, những người khác cũng cười ha ha rồi bắt đầu nốc rượu ừng ực.
Khương Nghi cứ tưởng mọi người sẽ khó lòng chấp nhận được.
Cho đến nửa tiếng sau.
Ứng Trác Hàn uống say dựa vào người Khương Nghi nhìn Lục Lê ngồi cạnh cậu, nghe Lục Lê còn đang hào hứng khoe khoang.
Y chang hồi nhỏ hắn khoe với Lục Lê cục gôm Khương Nghi cho mình vậy.
Thậm chí còn quang minh chính đại nắm tay Khương Nghi rồi nhìn hắn với vẻ thương hại, ghếch chân lên nói hắn thật tội nghiệp làm sao.
Sau đó cậu bạn tóc quăn cao một mét tám mấy bóp miệng Khương Nghi rưng rưng hỏi: “Cậu hôn nó thật sao? Thật sự hôn môi rồi sao?”
Khương Nghi: “……”
Lục Lê sầm mặt, hùng hổ muốn lôi Ứng Trác Hàn ra.
Khương Nghi hết sức đau đầu, cậu bạn tóc quăn cao một mét tám mấy vẫn đang rưng rưng nói: “Sao cậu lại hôn nó chứ ——”
“Khương Nghi, tớ tìm được người cho cậu rồi mà, tớ tìm cho cậu người có mắt xanh lá ——”
“Cậu đừng hôn nó nữa ——”
Cuối cùng Ứng Trác Hàn bị lôi ra khỏi người Khương Nghi rồi bị đạp xuống ghế salon, Lục Lê: “Cậu đừng nghe lời nó.”
Hắn hung ác nói: “Ngày mai tớ sẽ nhuộm tóc nó thành màu xanh chuối.”
Khương Nghi cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên Lục Lê cũng uống không ít rượu.
Chắc lúc nãy công khai vui quá nên nhịn không được uống mấy chai.
Chung Mậu uống say dõng dạc nói với Tần Lan: “Lúc đó tớ căm phẫn chửi thằng tiểu tam kia mày đúng là đồ cô hồn bám dai mà ——”
Tần Lan say khướt nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi: “Giỏi! Vệ sĩ tình yêu quá giỏi luôn!”
Chung Mậu đắc ý nói: “Chứ sao nữa……”
Khương Nghi im lặng bối rối xoa trán, không rõ tại sao lại biến thành như vậy.
Ngoại trừ Ứng Trác Hàn rưng rưng nước mắt bóp miệng cậu, hình như những người khác đều……
Dễ dàng thích ứng thì phải?
Nửa tiếng sau.
Bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Trình Triều tìm tài xế lái thay cho đám người đã say khướt, Khương Nghi là người thứ hai không uống say cũng theo hắn đỡ đám ma men lên xe.
Sau khi đưa người cuối cùng lên xe, Trình Triều đút tay vào túi rồi quay đầu hờ hững nói: “Gửi đến cậu bạn ngồi cùng bàn của tớ là Trình Triều luôn có tư tưởng phẩm chất cao đẹp nhất?”
Khương Nghi sững sờ, sau đó mới nhớ ra đây là một câu trong bài văn của mình.
Dành ra hai phần năm bài, mở đầu là tâng bốc Trình Triều lên tận mây xanh để hắn không kỳ thị mối quan hệ này.
Trình Triều gật gù: “Bạn ngồi cùng bàn Trình Triều luôn có tư tưởng phẩm chất cao đẹp nhất đồng ý.”
Hắn cười nói với Khương Nghi: “Về đi.
Tên ngốc kia thế mà nhịn được ba năm cơ đấy.
Nói thật là tớ không tin lắm đâu.”
Hắn cứ tưởng với tính cách bố đời của Lục Lê cộng thêm thân phận đại thiếu gia nhà họ Lục, sớm muộn gì Lục Lê cũng sẽ làm theo ý mình, lên cấp ba từng bước áp sát, nắm chặt Khương Nghi trong lòng bàn tay khiến cậu thở không nổi, đến mức trễ nải việc học.
Nhưng Trình Triều không ngờ Lục Lê thật sự yên lặng suốt ba năm.
Khương Nghi nói phải vào đại học mới yêu đương.
Hắn lập tức liều mạng thi đại học.
Khương Nghi nói chờ một thời gian.
Hắn như chó dữ thu hồi nanh vuốt, yên lặng chờ cậu đồng ý.
Cứ như trông chừng bảo bối vậy, vừa nghe lời vừa yên tĩnh, nhưng đến chết vẫn còn lắm mồm.
Trình Triều cười nói: “Về đi.
Đầu nó sắp rớt khỏi cửa xe rồi kìa.”
Khương Nghi quay đầu nhìn mới phát hiện Lục Lê ngồi trong xe thò đầu ra, chỉ sợ cậu bị Trình Triều dẫn chạy mất.
Khương Nghi ngại ngùng hỏi: “Cậu không thấy sợ à?”
Trình Triều thắc mắc: “Sợ gì cơ?”
Khương Nghi gãi đầu: “Thì thấy con trai yêu nhau đó……”
Trình Triều tặc lưỡi: “Con trai yêu nhau thì đã sao?”
Hắn vỗ đầu Khương Nghi một cái: “Cả ngày toàn nghĩ gì thế hả?”
Khương Nghi ậm ừ, sau đó nhịn không được cười cong mắt vẫy tay với hắn: “Tớ đi đây.”
Trình Triều: “Đi đi, nếu không bạn trai cậu sẽ rớt đầu thật đó.”
Khương Nghi cười khúc khích, sau đó chạy tới chỗ Lục Lê sắp rớt đầu ra ngoài.
Thấy Khương Nghi chạy tới, người ngồi trong chiếc xe màu đen lập tức rụt đầu vào.
Khi Khương Nghi lên xe, Lục Lê đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, hắn khoanh tay, chân dài duỗi ra, lông mày nhíu lại như thường ngày, vẻ mặt kiêu căng ngang tàng nhìn rất khó gần.
Tài xế lái thay đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Khương Nghi lên xe, tài xế hỏi một tiếng, nghe nói có thể xuất phát thì êm ái lái xe đi.
Khương Nghi ngồi cạnh Lục Lê, vách ngăn giữa ghế sau và ghế trước đã bị Lục Lê kéo lên.
Hình như hắn rất ghét để Khương Nghi ở chung một không gian với người khác.
Tuy đã hơi say nhưng vẫn theo bản năng kéo vách ngăn lên.
Khương Nghi quay đầu nhìn Lục Lê rồi đưa tay sờ mặt hắn: “Hồi cấp ba Trình Triều từng tìm cậu nói chuyện à?”
Lục Lê nhắm mắt, ngửi mùi hương của Khương Nghi làm lông mày giãn ra, hắn quay đầu sang, nghe cậu hỏi thì nghĩ ngợi rồi “ừ” một tiếng.
Vẻ mặt Khương Nghi hơi phức tạp, thấp giọng hỏi: “Sao không nói với tớ?”
Lục Lê uống hơi say mở hé một mắt, sau đó ngạo nghễ nói: “Nó không xứng.”
Khương Nghi: “……”
Lục Lê đổi sang tư thế có thể ôm Khương Nghi, lười biếng tựa cằm lên vai cậu rồi lẩm bẩm lặp lại lần nữa: “Nó không xứng.”
Không ai có thể qua mặt hắn để tổn thương Khương Nghi.
Kể cả hắn.
Vì vậy hắn hoàn toàn không cần người khác nói mình biết phải làm gì.
Điều ước sinh nhật của Arno bảy tuổi là mong Khương Nghi bình an hạnh phúc cả đời.
Điều ước sinh nhật của Arno tám tuổi mới là hy vọng Khương Nghi và mình trở thành bạn thân nhất thiên hạ, phải làm bạn thân cả đời.
Đầu tiên là Khương Nghi rồi mới đến Arno.
Sau khi trở lại ngôi nhà ở trung tâm thành phố, Lục Lê uống hơi say chẳng có chút phản ứng nào, cứ như không hề say vậy.
Nhưng vừa vào nhà, trong tiếng cửa điện tử đóng lại, hắn rúc vào cổ Khương Nghi hung dữ lầm bầm: “Muốn hôn cơ——”
“Ngày nào cũng hôn cho thằng đầu quắn nhìn ngu muốn chết kia thấy ——”
Khương Nghi bị hắn đè vào cửa hôn suýt ngạt thở, đôi môi hé mở để lộ hàm răng trắng bóng và đầu lưỡi đỏ mềm.
Còn đỏ hơn cả Lục Lê say rượu nữa.
Lưng áo bị nắm nhăn nhúm, Lục Lê hôn cậu, dường như Khương Nghi hơi sợ nên chỉ kẹp đùi cho hắn làm.
Hơn bảy giờ tối, Lục Lê tỉnh rượu đi tắm, Khương Nghi còn đang ngủ trên giường.
Dựa vào ký ức sau cùng, hắn vén quần Khương Nghi lên xem đùi cậu.
Vẫn trầy da.
Còn nghiêm trọng hơn lần trước một chút.
Lục Lê chửi thầm mình uống say quá rồi lấy thuốc mỡ ra cẩn thận từng li từng tí bôi lên đùi Khương Nghi.
Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi ngái ngủ mở mắt ra thấy Lục Lê đang cúi đầu chậm rãi bôi thuốc cho cậu, thậm chí sợ đánh thức cậu nên còn nín thở.
Bôi thuốc xong, Khương Nghi cũng hơi tỉnh ngủ, cậu lắc đầu bĩu môi càm ràm: “Sao lần nào cậu cũng……”
Lần nào cũng lâu như vậy.
Còn nóng hổi nữa.
Lục Lê nửa quỳ ở đầu giường, trên vai in dấu răng, hôn lên mắt cậu rồi dỗ dành xin lỗi.
Trắng mịn đến mức có thể bóp ra nước.
Quả thật rất dễ trầy da.
Lẽ ra hắn phải biết ngay từ lần đầu mới đúng.
Lục Lê bế Khương Nghi đi tắm.
Khương Nghi trôi nổi trong bồn tắm, mơ màng nói Lục Lê gội đầu giùm mình.
Gội thật sạch vào.
Cậu nói hình như trên đầu mình bị dính gì đó.
Lục Lê sững sờ cúi đầu nhìn Khương Nghi trong bồn tắm: “Sao thế? Trên đầu dính gì cơ?”
Khương Nghi rất hiếm khi nhờ hắn làm gì.
Khương Nghi quay đi, vành tai đỏ lên, yên lặng chìm cả người xuống, chỉ chừa lại mỗi đầu tóc đen trên mặt nước.
Lục Lê lập tức vớt cậu lên: “Gội, gội sạch mà.”
Chờ hắn vớt Khương Nghi lên mới phát hiện cổ cậu đã đỏ bừng.
Lục Lê xắn tay áo gội đầu cho Khương Nghi, khi ấn vòi bơm thấy dầu gội màu trắng sữa tràn ra đầy tay thì sực nhớ lại lúc say rượu ban nãy.
Phắc.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô dữ dội.
Thứ kia thế mà văng lên đầu Khương Nghi luôn sao?
Mẹ kiếp lúc đó hắn đã hưng phấn đến mức nào?
Chơi điên đến mức nào?
Lúc đó Khương Nghi đã ngoan đến mức nào chứ?
Bị văng lên mặt mà vẫn chịu được.
Hèn gì bây giờ cậu buồn bực cúi đầu trong bồn tắm không nhìn hắn.
Chắc vì lần này say rượu xong quá điên nên khi về lại trường, Khương Nghi ôm gối ngủ hơn nửa tháng.
Lục Lê tự biết đuối lý nên nửa đêm chỉ dám trừng cái gối chứ không dám trắng trợn giật nó ra.
Cuối tháng Mười, cha Khương gọi điện cho Khương Nghi nói cuối cùng bà nội đã chịu rời quê lên thành phố S ở một thời gian.
Khương Nghi hết sức mừng rỡ, luôn miệng vâng dạ.
Từ lâu cha Khương đã muốn đón bà nội Khương Nghi lên thành phố S, có bà bên cạnh hai cha con cũng yên tâm hơn.
Nhưng bà cụ đã quen sống ở quê nên không chịu lên thành phố S, nói mình vẫn còn khỏe chán, cũng không muốn cha Khương nhờ người chăm sóc, vô cùng kiên quyết.
Năm nay cha Khương khuyên tới khuyên lui, viện ra đủ loại bệnh tật, cộng thêm năm nay mùa đông tới sớm nên ruộng vườn tạm ngưng thu hoạch, rốt cuộc bà cụ mới chịu rời quê lên thành phố S ở một thời gian ngắn.
Nhưng bà cụ vẫn chê nhà ở thành phố S không thoải mái bằng nhà mình, nói ở thành phố không quen, chẳng thấy khỏe chút nào.
Hôm nay cha Khương gọi điện cho Khương Nghi, cậu còn nghe thấy bà cụ ở đầu dây bên kia tiếc của lẩm bẩm nói mảnh đất rộng trước nhà họ Khương trồng toàn cây cỏ, đất tốt như vậy trồng ít dưa leo cà chua khoai tây thì tốt biết bao, thật tiếc quá mà.
Cha Khương bật cười rồi bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mảnh đất kia đâu phải của nhà mình, tất cả đất đai ở đây đều là của ông chủ con đấy, mẹ còn nhớ thằng bé tên Arno không?”
“Đứa con lai tóc vàng hay về quê với bé ngoan ấy, đất này là của nhà nó đấy.”
Bà cụ chống gậy “ồ” một tiếng rồi nói: “À, thằng nhóc Tây kia có bản lĩnh ghê nhỉ, đất rộng thế này đều là của nhà nó sao?”
Khương Nghi nằm gối lên đùi Lục Lê trên giường, mắt cười cong cong, đưa tay gãi cằm Lục Lê.
Lục Lê đang đeo kính làm việc, cúi đầu xuống thấy Khương Nghi nằm trên đùi vui vẻ gãi cằm hắn.
Dạo này Lục Lê bắt đầu bận rộn hơn, thường xuyên đem laptop về nhà làm thêm, làm xong còn phải làm bài tập nữa.
Khi Khương Nghi làm bài tập thì Lục Lê đang bận, Khương Nghi chơi Anipop thì Lục Lê mở cuộc họp video đột xuất, khi Khương Nghi tăng level trong Anipop thì Lục Lê mới tạm nghỉ một lát.
Trên bàn học chung của họ chất đầy tài liệu dày cộm, hết xấp này đến xấp khác, mỗi tuần đều đổi tài liệu mới.
Khương Nghi không rõ tại sao Lục Lê đột nhiên bận rộn như vậy.
Lục Lê chỉ bảo cậu rằng hắn muốn mình có thể sớm vững mạnh một chút.
Khương Nghi cũng không hiểu vững mạnh mà Lục Lê nói là gì.
Nghĩ tới đây, Khương Nghi nằm gối lên đùi Lục Lê chợt nghĩ chắc Arno có mảnh đất cực rộng này khác với những người như họ.
Áp lực cũng lớn hơn nhiều.
Lục Lê cúi đầu nhíu mày hỏi thầm: “Chú Khương à?”
Khương Nghi khẽ gật đầu, trong lúc nói chuyện phiếm không để ý Lục Lê đang nhìn vào laptop chợt dừng lại, tập trung chú ý xem trong điện thoại có nhắc đến mình không.
Cứ như đang cực kỳ lo lắng điều gì đó.
Cúp điện thoại xong, Khương Nghi thấy Lục Lê đóng laptop lại, tưởng hắn đã xong việc nên lăn một vòng trong ngực hắn rồi tinh nghịch hỏi: “Cậu đoán xem bà nội nói gì về cậu?”
Lục Lê cúi đầu nắm tay cậu, đột nhiên hơi hồi hộp nhưng không để lộ ra ngoài mà thấp giọng hỏi: “Bà nội nói gì tớ thế?”
Khương Nghi huơ chân nói: “Bà nói ái chà, thằng nhóc Tây có bản lĩnh ghê.
Đất rộng thế kia máy kéo có chạy xịt khói cũng gặt không hết lúa đâu.”
Lục Lê: “……”
Khương Nghi lại cười, đưa tay nhéo nhéo Lục Lê rồi nghiêm túc nói: “Nhóc Tây yên tâm đi.”
“Nhà tớ có hai con trâu và một cái máy kéo.”
“Nhóc Tây cứ dùng thoải mái đi.”
Tuy máy kéo phải thuê nhưng nếu Lục Lê dùng chắc chắn bà nội sẽ đồng ý thôi.
Nhóc Tây luôn được quý mến mà.
Nhóc Tây được quý mến cúi đầu hôn cậu một cái rồi điềm tĩnh nói: “Yên tâm đi.
Máy kéo không xịt khói đâu.”
Lục gia đổi cái khác được mà.
Đúng là mùa đông năm nay đến rất sớm.
Mới đầu tháng Mười một mà thành phố A đã có tuyết, trời rét căm căm.
Trong khuôn viên đại học A tuyết rơi lả tả.
Xế chiều hôm nay, vừa tan học Khương Nghi đã nhận được điện thoại của cha Khương.
Trong đám sinh viên tấp nập qua lại, cậu đeo túi vui vẻ nghe điện thoại: “Ba, có chuyện gì thế ạ?”
Cậu cứ tưởng đây là một cuộc gọi hết sức bình thường từ nhà mình.
Giống như thỉnh thoảng cha Khương được nghỉ buổi chiều, vừa tỉa cây trên ban công vừa cầm điện thoại cười hỏi cậu ở trường thế nào, cuối cùng luôn miệng dặn cậu phải ăn no và mặc thêm áo ấm vào.
Dặn dò không biết mệt mỏi nhưng lại đầy lòng quan tâm.
Chỉ có điều lần này cha Khương ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Khương Nghi vô thức dừng chân dưới tán cây long não, cậu ngập ngừng hỏi: “Ba, sao thế ạ?”
Gió đông thổi qua ngọn cây xào xạc, trong không khí ngột ngạt như thoảng mùi rỉ sắt, gió lạnh xộc vào mũi lọt xuống phổi đau nhói.
Khương Nghi nghe cha mình im lặng thật lâu trong điện thoại rồi mới lên tiếng.
Ông không gọi tên ở nhà của Khương Nghi như thường lệ mà nói: “Khương Nghi.
Cuối tuần về nhà được không? Ba muốn nói với con một chuyện.
Liên quan tới con và Arno ấy.”
Khương Nghi chết lặng tại chỗ.
Cha Khương chưa bao giờ nói với cậu bằng giọng điệu này cả.
Cộng thêm câu cuối cùng kia.
Trong đầu Khương Nghi chợt hiện ra một ý nghĩ: Cha Khương phát hiện ra cậu yêu đương với Lục Lê rồi.
Đám bạn cùng phòng đứng chờ gần đó ngoái lại thấy Khương Nghi đứng sững tại chỗ, chỉ có hơi thở ấm nóng tỏa ra, bọn họ cười gọi cậu từ xa: “Khương Nghi ——”
“Trương Hạo rủ đi ăn lẩu này, cậu có đi không?”
“Loại có nước dùng ấy ——”
Tuyết rơi lả tả rơi trên vai Khương Nghi, dường như cậu bị tiếng gọi kia làm bừng tỉnh nên đi nhanh tới trước, lập cập nói với cha Khương qua điện thoại: “Ba, giờ con về ngay đây ạ.”
Lý Chấn và Trương Hạo đứng chờ Khương Nghi, thấy cậu vội vã chạy tới Lý Chấn còn cười nói: “Đừng gấp, chiều nay đâu có lớp ——”
Nhưng Khương Nghi chạy tới nói họ ăn lẩu đi, mình không đi được.
Lý Chấn trợn tròn mắt: “Ơ kìa, cậu đi đâu thế?”
Khương Nghi thở ra một luồng khí nóng, chống đầu gối nói: “Về ký túc xá lấy thẻ căn cước đi mua vé.”
Cậu chạy mấy bước, sực nhớ ra chuyện gì lại quay đầu nài nỉ: “Nếu Lục Lê hỏi tớ đi đâu thì cậu cứ bảo cậu ấy tớ đi phụ việc thầy cô nhé.
Đêm nay ngủ lại ký túc xá.
Đừng nói với cậu ấy tớ không ở ký túc xá.”
Nếu Lục Lê biết nhất định sẽ không để cậu về một mình đối mặt với cha Khương.
Nhưng Khương Nghi vẫn nhớ rõ năm mười bảy tuổi Lục Lê đã âm thầm chịu đựng không nói tiếng nào, không để cậu bị nhà họ Lục giận cá chém thớt.
Nửa tiếng sau, trước cổng soát vé ở nhà ga thành phố A, Khương Nghi đeo khăn quàng cổ xếp hàng, cậu nắm vé tàu tự dặn mình đừng hoảng.
Cậu từng come out nên cũng xem như có kinh nghiệm rồi.
Nhưng sau khi lên tàu, Khương Nghi vẫn lên mạng tra rất nhiều thông tin về chuyện này.
Vô số trang web nhưng chẳng mấy người có kết cục tốt đẹp, hầu như là cả hai bên đều tổn thương nặng nề, cha mẹ con cái từ người nhà trở thành người lạ, đọc mà hoang mang.
Khương Nghi càng xem càng hoảng.
Cậu nghiêng đầu nhìn tuyết trắng mênh mông lướt qua vùn vụt, nhìn bóng mình trên cửa sổ rồi nắm chặt điện thoại.
Hai tiếng sau.
Khương Nghi đeo túi ra khỏi sân ga đón xe về nhà, trên đường đi cậu vùi mặt vào khăn quàng cổ hít sâu, cúi đầu đọc những bài viết đáng sợ kia.
Nửa tiếng sau, Khương Nghi đứng trước cổng nhà mình lấy chìa khoá ra, bàn tay đỏ bừng vì lạnh, cầm chìa mãi vẫn không sao đút vào lỗ khóa được.
Hồi lâu sau, Khương Nghi mới tra được chìa khóa rồi đẩy cổng vào.
Trong phòng khách, cha Khương im lặng ngồi trên ghế salon, chẳng biết đã ngồi bao lâu rồi, trên bàn đặt mấy cuốn album ảnh, có ảnh chụp Khương Nghi hồi bé, cũng có ảnh chụp lúc lớn.
Nhưng hầu như giai đoạn nào của Khương Nghi cũng có Arno cả.
Từ đồng phục cấp một đến đồng phục cấp hai, cuối cùng là đồng phục cấp ba.
Rõ ràng nhất là thời trung học, có ảnh chụp trong đại hội một trăm ngày trước khi thi cấp ba, còn có ảnh tốt nghiệp, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mặc đồng phục giống nhau cười với ống kính.
Có mấy tấm nhìn vào ống kính tươi cười, nhưng có mấy tấm thiếu niên tóc vàng nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc đen bên cạnh.
Tình cảm của thiếu niên rất khó giấu.
Sự dịu dàng trong mắt hắn gần như tràn hết ra ngoài.
Hầu như tấm nào cũng vậy.
Trong ảnh chụp chung, thiếu niên tóc vàng đụng vai thiếu niên tóc đen, tay áo đồng phục cũng chạm nhau, ánh nắng giữa hè rực rỡ trên tóc, nụ cười của hai thiếu niên như đang tỏa sáng.
Đó là độ tuổi đẹp nhất của họ.
Là thanh xuân tràn trề, cũng là độ tuổi khó che giấu tình cảm nhất.
Cha Khương hiểu rất rõ dáng vẻ kia.
Thuở thiếu thời đứng cạnh người mình thích ông cũng cười thế này, tựa như đang tỏa sáng lung linh.
Nhưng người bên cạnh con mình không phải nữ sinh cột tóc đuôi gà, cũng chẳng phải nữ sinh tóc tém.
Mà là cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn.
Là con trai.
Giống như Khương Nghi vậy.
Cha Khương đã cố thuyết phục mình, tự nhủ do mình nghĩ quá nhiều thôi, hai đứa bé từ nhỏ đã thân nhau, sau khi lớn lên tình cảm hơi thân mật một chút cũng chẳng có gì quá đáng……
Nhưng từng chuyện từng chuyện dần trồi lên mặt nước, tựa như chuỗi hạt đứt dây, hạt đầu tiên rơi xuống kéo theo hạt thứ hai như nước chảy, vô số hạt châu thi nhau rơi ào ào làm đầu cha Khương ong ong.
Thảo nào mỗi lần Khương Nghi bị ốm, Lục Lê luôn là người đầu tiên biết triệu chứng của cậu, biết có nên nhập viện hay không, luôn trông nom Khương Nghi suốt đêm.
Thảo nào Lục Lê là cậu chủ nhà họ Lục mà lại sẵn lòng chen chúc ở nhà họ Khương chỉ rộng hơn sáu mươi mét vuông chứ không chịu về nhà họ Lục, khi được nghỉ hai người lại đi chơi với nhau.
Thảo nào mỗi lần gặp ông, Lục Lê vốn ương ngạnh từ nhỏ lại kính cẩn chào chú Khương, nhìn còn điềm đạm hơn cả sếp ông trăm ngàn lần.
Thảo nào……
Cha Khương im lặng ngồi ở phòng khách suốt buổi chiều, rốt cuộc gọi điện cho Khương Nghi.
Tựa như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới tích tắc, cha Khương nghe thấy tiếng mở khóa cổng.
Cha Khương ngẩng đầu ngơ ngác nhìn con mình đi vào, vóc dáng cậu cao hơn nhiều, đã lớn rồi chứ không còn là đứa bé lúc nhỏ bị sốt co ro khóc trong ngực ông nữa.
Khương Nghi quàng khăn cổ, trên vai đeo túi, tóc đen lấm tấm mấy hạt tuyết, cậu ngẩng đầu nhìn người cha dường như đã ngồi lặng lẽ ở phòng khách đến chiều.
Đôi môi nhợt nhạt của cậu mấp máy, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, sụt sịt một cái.
Cha Khương thấy con mình vội vàng trở về thì thở dài, ông đưa tay muốn phủi tuyết trên vai Khương Nghi như hồi bé.
Nhưng đứa nhỏ này đi tới ghế salon, túi đeo vai cũng chưa cởi xuống, cậu đi vừa nhanh vừa vội đến trước mặt cha Khương, sau đó “cộp” một tiếng, quỳ phịch xuống đất như tráng sĩ chặt tay.
Đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà.
Cha Khương trợn tròn mắt.
Khương Nghi cắn răng: “Ba, ba đừng giận mà.
Để con giải thích với ba……”
Còn chưa nói hết thì cửa phòng Khương Nghi đã bị đẩy ra, bà nội cậu nghe thấy động tĩnh nên chống gậy ra xem có chuyện gì.
Kết quả chưa kịp mừng vì gặp cháu ngoan của mình thì bà cụ đã thấy cháu ngoan quỳ phịch xuống đất.
Bà cụ hoảng đến nỗi không thèm chống gậy nữa, giận tím mặt vung gậy lên quát: “Khương Quốc Quân! Ai cho mi dạy con kiểu này hả?!”
Cha Khương giật nảy mình, khiếp sợ nhìn mẹ già tám mươi tuổi vác gậy nện ông, cứ như trở về lúc mười mấy tuổi bị đánh chạy khắp nhà.
Ông vừa ôm đầu chạy trốn vừa nói: “Mẹ! Con có phạt bé ngoan quỳ đâu! Mẹ——”
Khương Nghi cũng hoảng sợ nhìn bà cụ trong điện thoại nói ở thành phố chẳng khỏe chút nào, thế mà giờ lại bước đi như bay vung gậy rượt cha cậu chạy vòng vòng..