Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 7


Đọc truyện Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy – Chương 7

Chuyện làm cho mọi người không hề nghĩ tới, đó là bác sĩ cự tuyệt đề nghị ghép tủy xương của Hạ Nghiêu.

“Tại sao vậy?”Bố Chu sốt ruột rống nhẹ.

Bác sĩ đẩy mắt kính một cái nói:”Đứa bé này vẫn còn là học sinh, chúng tôi yêu cầu phải có chữ ký đồng thuận của người nhà mới được.”

Hạ Nghiêu gật đầu một cái nói:”Cháu biết rồi.” Đời trước cậu cũng phải có chữ ký của mẹ mới tiến hành ghép.

Ba người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Chu Độ nói với bố Chu:”Bố, con với Hạ Nghiêu về trường trước, bố ở lại chăm sóc mẹ.”

Bố Chu ừ một tiếng, nhìn Hạ Nghiêu muốn nói lại thôi.

Hạ Nghiêu ngẩng đầu nhìn bố Chu cười một cái nói:”Chú yên tâm, mẹ con sẽ đồng ý thôi.”

Thế nhưng điều Hạ Nghiêu hoàn toàn không nghĩ tới chính là, sau khi tan học về nhà, mẹ Hạ lại đổi ý.

“Tại sao vậy mẹ?” Hạ Nghiêu chẳng hiểu vì sao, rõ ràng ngày hôm qua đã đồng ý rồi mà.

Mẹ Hạ kéo Hạ Nghiêu ngồi xuống nói:”Hôm nay mẹ nghe người ta nói cái việc hiến tủy kia chẳng tốt cho thân thể đâu, có thể bị ung thư máu nữa.”

Hạ Nghiêu có chút dở khóc dở cười, cậu kiên trì giải thích cho mẹ Hạ:”Mẹ ơi, những lời đó đều là vô căn cứ, hiến tủy giống như là hiến máu vậy, làm sao có thể bị ung thư máu được.”


“Hiến máu với hiến tủy sao có thể giống nhau được.” Mẹ Hạ nhìn con trai mình, lo âu nói:”Hiến tủy như vậy có chút… chính là con cho người khác rồi thì đâu còn nữa.”

Hạ Nghiêu tiếp tục giải thích:” Tủy xương thực ra chính là các tế bào tạo máu, cơ thể con người vẫn có thể tiếp tục sản sinh ra (các tế bào này), hơn nữa có lấy ra thì cũng không có gây hại gì cho cơ thể, mẹ, ai nói với mẹ vậy, hay là người đó cũng chỉ nghe tin vịt đâu đó ngoài vỉa hè.”

Mẹ Hạ ấp úng bày tỏ, đối với chuyện này bà không thể nào đồng ý được, bà chỉ có một đứa con trai là Hạ Nghiêu, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, bà sẽ sống không nổi nữa.

Hạ Nghiêu không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như này, trong lòng sốt ruột không thôi, cậu trấn an mẹ mình nói:”Nếu không thì như vầy, ngày mai mẹ đi với con đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói chuyện có được không?”

“Con à, thành thật nói mẹ nghe, có phải cái nhà đó đáp ứng cho con cái gì tốt không, con trai ngốc không nên bị mắc lừa, không có cái gì quan trọng bằng tính mạng của con cả.”

“Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Ai nói với mẹ con nhận được cái gì tốt từ họ, người đó là bạn học của con, nhà cậu ấy chẳng cho con cái gì tốt cả, là con tự nguyện.”

“Nói dối.” Mẹ Hạ trợn to hai mắt nói:”Nhà bọn họ có tiền như vậy, làm sao có thể không cho con cái gì tốt.”

Ánh mắt Hạ Nghiêu lập tực trầm xuống, ngữ khí không đổi nói:”Mẹ, làm sao mẹ biết nhà cậu có tiền?”

Hạ Nghiêu cùng Chu Độ đã là bạn học lâu như vậy, cậu còn không biết hoàn cảnh nhà Chu Độ, với lại cậu chỉ mới nói qua với mẹ tên của Chu Độ mà thôi, bà như thế nào lại biết được Chu Độ là ai.

“Dù sao thì mẹ cũng biết, những người có tiền đó thì tự nhiên họ sẽ có cách cứu người thôi, không cần con quan tâm đâu, chuyện này mẹ không đồng ý, mẹ mệt rồi, con không cần nói nữa.” Mẹ Hạ có chút hoảng loan đứng lên, cũng không nhìn Hạ Nghiêu một cái liền quay về phòng mình.


Hạ Nghiêu rủ mắt xuống, trên mặt không lộ vẻ gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Vào giờ học thể dục buổi sáng, Chu Độ gục xuống bàn mà ngủ, không đi xuống sân tập, lúc Hạ Nghiêu đi ra tới của thì quay lại nhìn thoáng qua Chu Độ, sau đó cùng đám người đi mất.

Hạ Nghiêu không có đi xuống sân tập, cậu lén lút chuồn ra quán trà sữa ở ngoài cổng trường mua một li trà sữa, lúc cậu trở lại phòng học lần nữa, Chu Độ vẫn như cũ ủ rũ buồn bã mà gục xuống bàn.

Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh hắn, cầm li trà sữa đặt ở trên mặt bàn Chu Độ.

Chu Độ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vừa vặn nhìn vào nhau.

Hạ Nghiêu hốt hoảng quay đầu đi chỗ khác, không dám cùng Chu Độ đối mặt.

“Cảm ơn.” Chu Độ cầm lấy li trà sữa trên bàn lên tay, cúi đầu uống một ngụm.

“Cái kia…” Hạ Nghiêu do dự không biết nói thế nào, Chu Độ nhìn chằm chằm li trà sữa trong tay, chậm rãi mở miệng nói:” Có phải mẹ cậu không đồng ý không?”

Tiếng của cái loa phát thanh hô tập thể dục vang lên khắp trường, bầu không khí trong phòng học trong nháy mắt liền trầm xuống.


“Thật xin lỗi.” Hạ Nghiêu nhẹ giọng nói:”Tớ sẽ giải thích đàng hoàng cho mẹ, chỉ là bây giờ bà vẫn chưa suy nghĩ xong.”

“Không sao.” Chu Độ bỗng nhiên hướng về phía Hạ Nghiêu cười một tiếng:”Thật sự rất biết ơn cậu rồi,  bố tớ đang liên lạc với kho tủy trung tâm, nói không chừng sẽ có người phù hợp.”

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu có chút sốt ruột mà nói rõ:”Mẹ tớ nhất định sẽ đồng ý.”

Chu Độ nhưng lại đưa đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một đàn chim sẻ đậu trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ như bị hoảng sở mà ồn ào đập cánh bay hết lên trời.

“Hạ Nghiêu.” Anh không nhìn Hạ Nghiêu, lại nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ giọng khàn khàn nói:”Cậu sao lại muốn giúp tớ, cậu…không có điều kiện gì sao?”

Hạ Nghiêu không nghĩ tới Chu Độ sẽ nói những lời như vậy, biểu tình giống như nitơ lỏng bị đông lại*, qua một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi:”Chu Độ, cậu có ý gì.”

*Nitơ lỏng là một dạng nitơ ở trạng thái lỏng trong nhiệt độ rất thấp, có thể gây đóng băng nhanh chóng khi tiếp xúc với mô sống, có vai trò quan trọng trong việc làm lạnh ( tóm tắt ở trên Wikipedia). Ở đây theo mình hiểu có nghĩa là biểu tình cứng ngắc, ngạc nhiên không biết phản ứng như nào.

Chu Độ lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn Hạ Nghiêu gằn từng chữ mà hỏi:” Là bởi vì cậu thích tớ sao?”

Hô hấp Hạ Nghiêu ngừng lại, toàn bộ thân thể cũng như cứng lại, cậu mấp máy môi nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh nào, trong đầu chỉ có một ý niệm, Chu Độ đã biết rồi.

Cậu ấy biết rồi, biết mình thích cậu ấy.

“Tớ không có.” Hạ Nghiêu tự nói với mình, chỉ cần cậu không thừa nhận, Chu Độ cũng không có cách nào chứng minh cậu thích hắn, “Tớ giúp cậu, chỉ vì chúng ta là bạn học, tớ làm sao có thể thích cậu, cậu, cậu là con trai mà.”

Hạ Nghiêu lắp ba lắp bắp, Chu Độ siết thật chặt bàn tay đang cầm li trà sữa, hắn muốn lấy cuốn nhật kí kia ra mà đưa tới trước mặt Hạ Nghiêu, nói cho cậu biết hắn biết hết mọi chuyện rồi, thế nhưng khi nhìn thấy cái ánh mắt khẩn trương tuyệt vọng kia của Hạ Nghiêu, hắn liền đem cái ý tưởng này dập tắt.


Hơn nữa sau khi lấy ra thì phải làm sao, hắn thật sự không ghét Hạ Nghiêu. Vào lúc biết người kia thích mình, hắn cũng không có cảm giác chán ghét, ngược lại lại có một chút vui sướng nho nhỏ, nhưng mà hắn có thích Hạ Nghiêu không?

Bản thân Chu Độ cũng không biết câu trả lời.

“Chỉ đùa một chút thôi.” Chu Độ ngửa đầu cầm li trà sữa một hơi uống hết, sau đó đem cái li vứt vào thùng rác.

Trong lòng Hạ Nghiêu vẫn có chút bối rối, cậu không biết tại sao bỗng nhiên Chu Độ lại hỏi cậu cái vấn đề này, hơn nữa cuốn nhật ký của mình cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy, có lẽ nào Chu Độ đọc được cuốn nhật ký mình viết rồi?

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu gọi một tiếng.

Chu Độ quay đầu lại nhìn cậu hỏi:”Sao thế?”

“Cậu…” Hạ Nghiêu vốn là muốn có phải cậu đã đọc cuốn nhật ký mình rồi không, nhưng mà cậu lại sợ hãi câu trả lời của Chu Độ, sau đó liền đổi giọng hỏi:”Cậu nói như gặp phải tình huống này, cậu sẽ cứu người chứ?”

Chu Độ nhíu nhíu mày, hơi suy tư một chút nói:”Có lẽ sẽ cứu.”

Hạ Nghiêu thở ra một hơi nói:”Cho nên nếu đặt tớ trong tình huống đó, tớ cũng sẽ cứu em gái cậu, tớ thật lòng thật ý muốn cứu con bé, không hề nghĩ muốn có được thứ gì cả, chẳng phải có câu nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ sao, nói không chừng nhờ việc thiện này của tớ, tương lai sau này có thể sẽ có được phúc báo*.”

*phúc báo: được báo đáp lại những thứ tốt đẹp

Hạ Nghiêu nói xong những lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động, em có thể lần nữa trở về gặp lại anh, không phải chính là phúc báo của em rồi sao.

Chu Độ ừ một tiếng, giống như tin tưởng những lời Hạ Nghiêu vừa nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.