Đọc truyện Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy – Chương 14
“Cậu…không có việc gì chứ?” Hạ Nghiêu bối rối mà nhìn Chu Độ, sắc mặt Chu Độ lúc này nhìn một cái liền biết chắc chắn là có việc.
Chu Độ cắn răng, mồ hôi lạnh lập tức toát ra. Thế nhưng lại không muốn tỏ ra mình yếu ớt ở trước mặt Hạ Nghiêu, cứng đầu chống đỡ cắn răng nói ra một câu: “Không việc gì.”
Nói xong hắn khom lưng xuống muốn bưng thùng nước ở dưới đất lên lần nữa, kết quả sức nặng dồn xuống cái chân mới bị đập của hắn, cả người liền đau đến nghiêng ngả.
Ngay tại lúc hắn đang lảo đảo thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, Hạ Nghiêu bỗng nhiên nhào tới trong ngực hắn ôm lấy thắt lưng hắn.
Hô hấp của Chu Độ trong nháy mắt ngưng lại, tay chân luống cuống mà nhìn Hạ Nghiêu đang ôm chặt mình, nhịp tim như đánh trống, da mặt nóng lên.
Hạ Nghiêu cảm nhận được sự cứng ngắc của Chu Độ, đầu lưỡi cậu có chút đắng, nghĩ rằng Chu Độ lúc này chắc rất là lúng túng, thế nhưng nhìn bộ dáng thiếu nữa là ngã sấp xuống của Chu Độ, cậu chẳng kịp suy nghĩ gì đã chạy lại ôm hắn.
Sau khi Chu Độ đứng vững lại, Hạ Nghiêu lúc này mới mới chậm rãi buông lỏng tay ra, lui về sau một bước.
Cậu thấp thỏm lo lắng đứng ở trước mặt Chu Độ, lắp ba lắp bắp mà giải thích: “Tớ, tớ nhìn thấy cậu sắp ngã xuống, cho nên tớ, tớ…”
Chu Độ ngốc lăng một chút, mới hiểu được Hạ Nghiêu đây là đang quan tâm hắn.
“Đau quá.” Hắn cau mày, cố ý bày ra một nét mặt khó chịu.
Hạ Nghiêu quả nhiên rất khẩn trương mà nhìn hắn, “Chúng ta mau chóng đi phòng y tế đi.”
Chu Độ gật đầu, cố hết sức mà bước khập khiễng đi ra ngoài. Hạ Nghiêu không biết làm sao nữa đành đi theo phía sau Chu Độ, Chu Độ bước đi ngã trái ngã phải, Hạ Nghiêu rốt cuộc nhịn không được nữa mở miệng nói: “Tớ dìu cậu đi.”
Chu Độ chờ đợi chính là câu nói này, lập tức đứng lại, hơi hơi giang hai cánh tay ra.
Hạ Nghiêu dừng một chút, một tay ôm thắt lưng của Chu Độ, đem cái tay còn lại của hắn khoác lên vai mình. Chu Độ vòng lấy vai của Hạ Nghiêu, hai người chậm rãi đi đến phòng y tế.
Chu Độ cố tình đem sức nặng của cơ thể đè lên người Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu chỉ có thể ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, phòng ngừa hắn ngã xuống.
Nắng chiều dần dần dịu xuống, khí nóng đã tan bớt, có chút gió lạnh nhè nhẹ thổi lên một vài lọn tóc trước chán của Hạ Nghiêu. Chu Độ nghiêng đầu, nhìn Hạ Nghiêu đang cố gắng hết sức dìu hắn bước về phía trước, khóe miệng không nhịn được cong lên thành một nụ cười xấu xa, thân thể càng đi càng nghiêng về phía người nọ.
Phòng y tế của trường chỉ có một chị gái xinh đẹp đang trực, cô đang cầm một cái iPad mà xem phim Hàn quốc, nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy hai tên tiểu tử đẹp trai bức người đang dìu nhau đi qua bên này.
“Sao đấy?”
Chị gái bác sĩ đem iPad bang một tiếng để xuống trên mặt bàn, giúp Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ.
“Bác sĩ.” Hạ Nghiêu vội vã mở miệng nói: “Chân cậu ấy bị đập trúng.”
“Bị cái gì đập?”
“Một thùng nước suối.”
“Phụt.” Chị gái bác sĩ không nhịn được mà cười ra tiếng, cô quay về phía Chu Độ nói: “Cởi giầy cởi vớ ra chị xem thử, nhìn em có vẻ đỉnh thiên lập địa* khí vũ bất phàm*, làm sao mà ngay cả một thùng nước suối cũng bưng không nổi.”
*đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất, gan dạ, dũng cảm, bất khuất
*khí vũ bất phầm: phong thái phi phàm, tài giỏi
Chu Độ buồn bực, xấu hổ mà lắc đầu một cái, Hạ Nghiêu cuống quít giải thích: “Là do em không đỡ lấy, chứ không phải do cậu ấy đâu ạ.”
“Được rồi.” Chị gái bác sĩ đem Hạ Nghiêu đang đứng trước mặt Chu Độ đẩy sang một bên, “Để chị xem thử coi có việc gì không.”
Cô ngồi xổm xuống nhéo nhéo mấy ngón chân của Chu Độ, Chu Độ đau đến rụt chân lại.
Chị gái bác sĩ nhướng đôi mày xinh đẹp, quay đầu hướng Hạ Nghiêu nói: “Đưa đến bệnh viện chụp X-quang đi, hình như gãy xương rồi.”
“Cái gì?” Chu Độ không thể tin được mà nhìn bác sĩ trước mặt, “Đùa gì thế ạ, đập có chút xíu sao có thể gãy xương được.”
Chị gái bác sĩ nghe vậy, tay bóp mạnh một cái, Chu Độ hít một ngụm khí lạnh mà shh một tiếng.
“Bây giờ tin là gãy xương chưa nhóc đẹp trai.” Giọng nói của chị gái bác sĩ điềm đạm.
Hạ Nghiêu ở một bên vội vàng gật đầu: “Chúng em lập tức đi bệnh viện.” Nói xong liền muốn đi đến đỡ lấy Chu Độ, một chân của Chu Độ còn để trần, Hạ Nghiêu cũng không suy nghĩ nhiều, liền ngồi xuống cầm lấy vớ của hắn.
Mấy năm cậu ở cùng với Chu Độ, mấy cái hành động thân mật có gì mà hai người chưa từng làm qua, lúc này cậu đang lo lắng cho Chu Độ, quên mất tiêu thân phận của mình, muốn mang giày cho Chu Độ.
Ngón tay của Hạ Nghiêu vừa mới đụng tới chân của Chu Độ, toàn bộ gương mặt Chu Độ liền giống như là bị đốt cháy, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân chuyền một mạch thẳng vào tim.
“Cậu đi ra, đừng chạm tôi!” Hắn xấu hổ không thôi khó chịu mà rống lên một tiếng với Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu trong nháy mắt như bị một giội một chậu nước lạnh lạnh đến thấu tim, cậu im lặng mà lui qua một bên, không nói một tiếng.
Chu Độ không nhận ra sự khác thường của Hạ Nghiêu, cuống quýt xỏ vớ vào, vịn vào cái ghế muốn đứng lên. Chị gái bác sĩ bất động thanh sắc* quan sát Hạ Nghiêu, phúc chí tâm linh* mà lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
*bất động thanh sắc: bình tĩnh, ung dung thản nhiên, tỉnh bơ, tỉnh rụi
*phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta cũng sáng suốt khôn ngoan hơn
“Nhóc đẹp trai, qua đây.” Cô đưa tay kéo Hạ Nghiêu đến bên cạnh Chu Độ, “Cái chân này của em ấy không thể sử dụng lực, em dìu em ấy một chút, đi ra ngoài gọi một chiếc xe, đi thẳng đến bệnh viện.”
Hạ Nghiêu đứng ở một bên không nhúc nhích, cổ họng khô khốc mà mở miệng nói: “Em đi kêu Vương Hạo qua đây.” Sau đó không đợi Chu Độ kịp phản ứng, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Chị gái bác sĩ nhún nhún vai, hướng về phía Chu Độ liếc mắt một cái nói: “Vậy em ở đợi ở đây đi.”
Gương mặt Chu Độ đen đi, không nói một tiếng bóng lưng càng ngày càng xa của Hạ Nghiêu.
Vương Hạo vừa nghe nói Chu Độ bị thương, phản ứng đầu tiên là phình bụng cười to.
Hạ Nghiêu lòng nóng như lửa đốt, không nhịn được đưa tay kéo Vương Hạo đi luôn. Mà Vương Hạo suốt đường đi khóe miệng kéo dài đến tận lưng, đến lúc cậu ta đến phòng y tế nhìn thấy Chu Độ, cười càng thêm vui vẻ.
“Chu Độ mày cũng thật là, bưng có thùng nước cũng làm mình gãy xương luôn, ôi chao tiểu Độ Độ đáng yêu của anh ơi, đến đây anh cõng em đi bệnh viện.”
“Cút!” Chu Độ bực mình muốn đưa chân lên đạp Vương Hạo, Vương Hạo khéo léo né được, khinh bỉ nói: “Cậu cái lão già này bộ dạng đã như này rồi thì nghỉ ngơi đi, đi đi đi thôi mang cậu đi bệnh viện.”
Nói xong cậu ta liền đến đỡ lấy Chu Độ, Chu Độ trong lúc không ai để ý mà liếc nhìn Hạ Nghiêu một cái, phát hiện cậu chỉ đứng ở một bên, không hề có ý muốn đến giúp đỡ một tay, trong lòng hắn lập tức buồn bực không thôi.
Trong lòng Hạ Nghiêu vô cùng lo lắng cho Chu Độ, nhưng mà câu nói đừng chạm tôi của Chu Độ lúc nãy giống như một đòn cảnh cáo cậu. Cậu đưa mắt nhìn theo bóng lưng xiêu xiêu vẹo vẹo của Chu Độ và Vương Hạo, nhất thời có chút không biết phải làm thế nào.
“Em không đi qua nhìn thử xem sao?”Chị gái bác sĩ mở iPad lên lần nữa.
“Không ạ.” Hạ Nghiêu lắc đầu.
“Thật không đó, chị thấy hay là em cứ đi qua xem thử coi sao có lẽ sẽ tốt hơn đó.” Chị gái bác sĩ nhún nhún vai nói: “Giữa bạn học với nhau nên có sự quan tâm lẫn nhau nha.”
Hạ Nghiêu quay về hướng chị gái bác sĩ kéo ra một nụ cười khổ sở, sau đó rời khỏi phòng y tế.
Cái mà Chu Độ không cần nhất, đại khái chính là sự quan tâm của mình dành cho cậu ấy.
Một chút ánh sáng biểu chiều cuối cùng của thành phố cũng biến mất, đèn đường xoạt một tiếng toàn bộ đều sáng lên.
Hạ Nghiêu đem ba lô để ở trên sân tập đeo lên, chuẩn bị về nhà. Vương Hạo bất thình lình từ cổng trường vọt tới, hướng về phía Hạ Nghiêu rống to một tiếng: “Không xong rồi! Chu Độ xảy ra chuyện rồi!!”