Bạn đang đọc Vợ Lớn Trở Về – Chương 49
Thế Nam vẫn hôn mê, vẫn nằm im như vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Tôi lo lắng đến ngớ ngẩn, chỉ biết ngồi bên cạnh mà nhìn anh, một giây cũng không dám rời đi.
Vừa nãy Hà Quân có gọi đến, tôi để cho Hà Quân và trợ lý Thành trao đổi trực tiếp với nhau, lúc này tôi rối lắm, không thể nghĩ thông suốt mà giải quyết chuyện gì được đâu.
Môi của Hồng gia khô khốc đến nức nẻ, tôi liền lấy bông tăm thấm nước cho môi anh.
Nhìn gương mặt của anh an tĩnh nằm đó, cõi lòng tôi chua xót đến ứa nước mắt.
Tôi đã quá quen với hình ảnh Hồng gia ngạo nghễ xuất hiện trước mặt tôi, bây giờ nhìn anh nằm bất động như thế này, hỏi sao mà tôi không thấy chua xót, không thấy bất an cho được…
– Thiên Ngọc…
Nghe tiếng gọi khẽ của Ngô sư phụ vang lên, tôi vội vàng lấy tay lau nước mắt, đặt ly nước xuống bàn, tôi xoay người lại nhìn ông.
– Dạ…
Biết tôi đang lo lắng, Ngô sư phụ lúc này mới nhẹ nhàng mà nói chuyện với tôi.
– Khóc cái gì? Cậu ta có chết đâu mà khóc? Trước kia con chết sao ta không thấy con đau lòng như vậy? Yêu người ta đến chết đi sống lại vẫn yêu, vậy mà còn định chia lìa… con dối lòng à?
Đột nhiên bị mắng, tôi có chút ngờ ngệch, lại có chút xấu hổ, nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời với Ngô sư phụ như thế nào cho thích hợp.
Mà thiết nghĩ thì tôi cũng không nên dối trá trước mặt ông ấy làm gì, bởi cái gì mà Ngô sư phụ không nhìn thấu được, tôi càng nói thì càng lòi ra sự lấp liếm, tốt nhất là không nói luôn vậy…
Thấy tôi cúi đầu im như hến, Ngô sư phụ liếc mắt nhìn tôi, sau đó ông đi đến ghế ngồi xuống, lại nhàn nhạt hướng về phía tôi mà cất giọng.
– Không cần rầu rĩ, sau khi nhìn thấy tỏ tường mọi việc thì cậu ta sẽ tỉnh dậy.
Con nên lo cho sức khoẻ của con đi, không cần lo lắng quá cho Thế Nam.
Tuổi thọ cậu ta cao hơn con, không chết như vậy được.
Nghe Ngô sư phụ nói mà tôi có hơi ngạc nhiên, không nghĩ ngợi được gì nhiều, tôi liền hỏi:
– Sau khi tỏ tường mọi việc? Là tỏ tường chuyện gì vậy ông?
Ngô sư phụ điềm nhiên đáp:
– Thì còn chuyện gì ngoài chuyện kiếp trước của con, cậu ta nói cậu ta muốn biết, vậy ta để cho cậu ta biết.
Mắc công ta phải dẫn dắt cậu ta rườm rà, sẵn tiện cậu ta đang bị thương cần tịnh dưỡng, thế là ta cho cậu ta xem luôn.
Một công đôi việc, đỡ cho ta phải nhọc công.
Tôi kinh ngạc, kêu lên:
– Dạ? Ông nói… ông để cho Thế Nam biết được ký ức kiếp trước của con?
Ngô sư phụ nhàn nhã uống trà, ông nhướn mày nhìn tôi, thản nhiên gật đầu.
– Ừm, ta cảm thấy cậu ta nên được biết, mặc dù là kí ức kiếp trước của con, nhưng riêng cậu ta lại là nhân vật đặc biệt.
Mà đã đặc biệt như vậy thì nên biết bản thân mình đã đặc biệt như thế nào để mà sau này còn đối xử với con cho tốt.
Với lại là cậu ta nhờ ta, ai nhờ thì ta giúp, cũng như con vậy thôi…
– Anh ấy nhờ ông? Nhờ khi nào?
– Là hôm trước, lúc cậu ta vừa đến đây, ta có gặp qua cậu ta.
Mà mục đích ta xuất hiện ở đây cũng là vì chuyện yêu đương của hai người các con.
Ta nghĩ, nếu như ta mà không xuất hiện thì hai người các con lại bỏ nhau, phí phạm công sức của ta quá.
Cũng vì cãi mệnh cho con mà ta phải chịu phạt, nếu con và Thế Nam còn không hàn gắn lại được… ta sẽ tức mà thổ huyết mất… Được rồi, đến đây ngồi, ta có một số chuyện muốn nói với con.
Tôi vừa hoang mang, lại vừa tò mò, bước chân cũng vô thức mà đi đến ghế ngồi xuống, ngồi ngay ngăn nghiêm chỉnh nghe Ngô sư phụ giải thích tất cả mọi việc…
Ngô sư phụ gương mặt nhân hậu, râu dài bạc phơ, mỗi cái nhấc tay hay là nhướn mày đều mang một phong thái rất khác người, cứ giống như là bậc thần tiên vậy.
Mà tôi cũng nghĩ Ngô sư phụ là thần tiên, chứ là thầy pháp bình thường cũng không thể có được pháp thuật thâm hậu như vậy.
Là cải mệnh số cho một người, sửa sổ sinh tử, chuyện này không phải thần tiên nào làm cũng được đâu!
Uống xong ngụm trà cuối cùng, Ngô sư phụ mới nhìn khẽ sang tôi, giọng ông chậm rãi cất lên.
– Vẫn chưa giới thiệu cho con biết, ta không phải người bình thường, ta là thần, dân gian hay gọi ta là… Nguyệt Lão.
Hai mắt tôi mở to, kêu lớn:
– Dạ? Nguyệt Lão? Ông là Nguyệt Lão?
Nguyệt Lão “Ngô sư phụ” gật đầu xác nhận, nụ cười hiền hòa trên môi.
– Phải.
Con đã từng nghe qua về Nguyệt Lão rồi đúng không? Là ta, con may mắn lắm mới gặp được ta, số mệnh tốt đấy nhé…
Tôi chấn kinh trong lòng, kinh hỷ này thật sự quá lớn, tôi sốc luôn rồi.
Quả nhiên tôi đoán không sai, Ngô sư phụ là thần tiên, lại còn là Nguyệt Lão trong truyền thuyết… thân phận này quá hiển hách… dọa tôi đến phát ngốc luôn rồi đây này!
Ngô sư phụ mặc kệ biểu cảm sốc tới bất động của tôi, ông lúc này vẫn tiếp tục lên tiếng, biểu cảm dường như có chút hoài niệm.
– Ta không nhớ kiếp đầu tiên của con là thế nào, lúc ta để ý đến hai người các con thì đó đã là kiếp thứ năm rồi, và đến hiện tại, đây là kiếp thứ chín mà hai người các con trải qua cùng nhau.
Trong lịch sử nhiệm kỳ làm Nguyệt Lão của ta, ta cũng từng chứng kiến một vài cặp đôi yêu nhau liên tiếp hai ba kiếp.
Nhưng ở bên cạnh nhau càng lâu thì dây tơ hồng nối duyên lại càng mỏng đi dần, mỏng đến khi không thể nối duyên được nữa, sau đó là đứt tơ, kiếp sau không hẹn gặp lại.
Duy chỉ có hai người các con là đã trải qua cùng nhau 8 kiếp nên duyên, dây tơ càng ngày càng bền chắt, gần như là không thể đứt được.
Vậy nên ở kiếp thứ 9 này, ta cũng đã rất cẩn trọng, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hai người các con lại âm dương cách biệt, điều này khiến ta cảm thấy không cam lòng…
Lời nói nhẹ nhàng du dương, nhưng cũng không kém phần tiếc nuối và thương xót của Nguyệt Lão lại tiếp tục vang lên.
– Vậy nên khi con bị hại chết, ta cực kỳ phẫn nộ, khi đó ta đã đi hỏi Phán Quan, người trông coi sổ sinh tử.
Ta hỏi là tại sao hai người các con lại phải chia lìa nhau ở kiếp này, Phán Quan lúc đó mới nói với ta rằng đây chính là kiếp nạn của hai đứa.
Nếu vượt qua được kiếp nạn này thì đó là duyên trời định, sau này vĩnh viễn sẽ không chia lìa.
Nhưng thật tiếc là hai đứa lại không cùng nhau vượt qua nổi kiếp thứ 9 này.
Là do Thế Nam đã chậm một bước, cho đến khi con chết, cậu ta mới dần phát hiện ra là bản thân cậu ta đã yêu con rất nhiều.
Ta cũng đã nhìn thấy được kết cục của Thế Nam, chỉ sau cái chết của con khoảng chừng một vài năm, cậu ta cũng không chịu nổi giày vò mà tự sát… Là con thì còn có thể chuyển kiếp ngay sau khi chết, nhưng những người tự sát thì nghiệp quả nặng hơn.
Mà một khi đã chịu nghiệp quả thì khi chuyển kiếp sẽ rất chật vật, cuộc đời long đong trả nghiệp, làm sao có thể tìm lại đuợc chân tình…
Thở dài một hơi, trước gương mặt biểu hiện đầy sự đau lòng của tôi, Ngô sư phụ khẽ giọng nói thật khẽ.
– Ta thân là Nguyệt Lão, ngồi ở cái ghế này đã bao nhiêu kiếp người, khó khăn lắm mới tìm ra được một mối chân tình bền vững, làm sao ta có thể để cho dây tơ hồng của hai đứa các con đứt đoạn như vậy.
Dây tơ hồng kết duyên của hai đứa càng chắt, càng dày thì chứng tỏ sự nghiệp se duyên của ta càng thành công rực rỡ.
Thời đại bây giờ ấy à, đám trẻ yêu đương chán chường quá, đổ mồ hôi sôi con mắt mới kết tóc se duyên được cho một cặp thì đến nửa đường một trong hai lại vì ác tâm trỗi dậy mà làm dây tơ đứt đoạn.
Bọn trẻ ù lì không muốn yêu, cũng chẳng đi tìm chân tình cho đời mình, cứ đợi ta phải tìm một nửa thích hợp se duyên, se xong lại đứt đoạn nghiệt ngã… nào có được như dây tơ của hai đứa con… vừa đỏ… vừa bền chặt lấp lánh… ta nhìn liền thấy thích không muốn rời mắt.
Vậy nên ta đã nghĩ, dù bất cứ giá nào thì ta cũng phải hàn gắn lại mối chân tình này của hai đứa, đó cũng là lý do mà ta vất vả cải mệnh cho con, dù biết cải mệnh có thể sẽ bị liệt vào trọng tội… nhưng ta vẫn muốn làm.
Hoá ra là như vậy, hóa ra là vì nguyên do sâu xa này mà Nguyệt Lão mới muốn giúp cho tôi trọng sinh sống lại.
Ơ khoan, nhưng mà…
– Nguyệt Lão… ông vừa nói là… ở kiếp trước sau khi con bị hại chết thì Thế Nam… anh ấy cũng tự sát… sao lại như vậy được?
Nguyệt Lão gật đầu xác nhận, kiên định giải thích thêm.
– Đúng là như vậy, sau khi con chết thì Thế Nam cũng tự sát theo, phủ Hạ sụp đổ, Trịnh gia sụp đổ, Hoàng gia của con ảm đạm, còn Hồng gia thì chia tam xẻ tứ với các thế lực độc lập.
Cô gái đã giết con vẫn được sống, nhưng bị Thế Nam đưa vào trại tâm thần, cuối đời chết thảm ở trại…
Vậy là đúng rồi, đúng với giấc mơ mà tôi từng mơ thấy, tôi đã mơ thấy Thế Nam mắng chửi Diệu Nhàn rất nặng lời khi biết tin tôi chết, và tôi cũng đã từng nhìn thấy cảnh hoang tàn xơ xác của phủ Hạ… tất cả đều giống hệt như lời mà Nguyệt Lão vừa nói…
Vẫn có chuyện chưa rõ ràng lắm, tôi lúc này liền nhanh chóng, hỏi:
– Nhưng… con nhớ là khi con chết đi… linh hồn con bị giam ở trước cổng phủ Hạ… con… con đã nhìn thấy hình ảnh Thế Nam và Diệu Nhàn sống hạnh phúc bên nhau.
Chẳng lẽ… những gì mà con nhìn thấy khi đó là giả, không phải thật sao hả ông?
Nguyệt Lão tận tâm giải thích tất cả thắc mắc của tôi.
– Những gì mà con thấy ở ngoài cổng chỉ là chấp niệm ảo tưởng của con mà tạo thành.
Bởi vì con là bị hại chết, là bị người khác nhẫn tâm giết chết nên phần hồn của con luôn mang một nỗi thù hằn sâu đậm, chấp niệm điên cuồng với Thế Nam và cô gái kia.
Sâu thẳm trong phần hồn của con luôn nghĩ là Thế Nam cũng muốn con chết, là Thế Nam đứng sau dung túng cho cô gái đó giết chết con.
Vậy nên sau khi con chết, con mới bắt đầu sinh ra ảo tưởng rằng Thế Nam và cô gái kia vẫn đang sống hạnh phúc với nhau, chỉ có mình con là uất ức, đau khổ và nhục nhã…
Tôi bắt đầu suy ngẫm lại và dần hiểu ra được hết những lời mà Nguyệt Lão vừa giải thích.
Đúng thật là khi tôi bị Diệu Nhàn ép uống rượu độc, giây phút mà hơi thở cuối cùng trút xuống, trong đại não của tôi vẫn hiện lên hình ảnh Thế Nam và Diệu Nhàn tay trong tay cười nói vui vẻ với nhau.
Tôi chết đi mang theo một tâm hồn đổ nát vặn vẹo, một nỗi thù ngút trời, vậy nên đó cũng là lý do mà khi linh hồn tôi vất vưởng ở trước cổng phủ Hạ… tôi chỉ có thể tưởng tượng ra được những hình ảnh Diệu Nhàn và Thế Nam hạnh phúc bên cạnh nhau…
Giọng của Nguyệt Lão lại vang lên:
– Ta không nói rõ với con chuyện này ngay tại thời điểm linh hồn con vẫn còn ở trước cổng phủ Hạ là vì ta muốn trong con sinh ra chấp niệm khát khao được sống lại.
Chỉ khi con chết đi mà vẫn luôn khao khát được sống mãnh liệt thì khi đó ta mới có thể dễ dàng giúp con trọng sinh, dễ dàng sửa lại sổ sinh tử cho con.
Ta đã tạo ra một kết ấn ở trước cổng phủ Hạ để giam giữ linh hồn con lại, không để cho linh hồn con đi lung tung gặp được các linh hồn mạnh hơn ức hiếp, cũng không để cho lính sai của Âm Phủ phát hiện ra là con đã chết.
Sau đó ta đã lén Phán Quan mà sửa lại sổ sinh tử, ta vốn dĩ là muốn cho con sống lại ở ngay thời điểm con sắp bị Diệu Nhàn hại chết để dễ qua mặt hơn.
Nhưng mà sau đó ta đã nghĩ kỹ lại, vẫn nên để con sống lại vào khoảng thời gian trước khi cô gái kia xuất hiện.
Bởi vì ta muốn xem bản lĩnh của con đến đâu, cũng muốn thêm chút gia vị vào số kiếp lần này, muốn cho con và Thế Nam có thể bắt đầu lại từ đầu…
Tôi ngước đôi mắt nửa tường tận nửa mông lung lên nhìn Nguyệt Lão, giọng tôi run run, tôi hỏi:
– Nhưng… con dường như cũng cảm nhận được là Thế Nam… anh ấy cũng trọng sinh giống con.
Có phải là anh ấy cũng được trọng sinh không Nguyệt Lão?
Nguyệt Lão nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không, chỉ duy nhất một mình con trọng sinh.
Tôi hoang mang, nghĩ sao liền nói cái đó, không chần chừ.
– Nhưng sao con cứ có cảm giác… anh ấy dường như đã biết được chuyện gì đó.
Bởi vì ở kiếp trước, anh ấy thật sự hận con, anh ấy nghĩ rằng do con nên ba của anh ấy mới phải chết…
Nguyệt Lão cười rất khẽ, ông từ tốn trả lời câu hỏi thắc mắc của tôi.
– Cảm giác của con là đúng, nhưng không phải là Thế Nam trọng sinh, mà đó là vì ta từng cho cậu ấy nằm mơ được nhìn thấy sự khổ sở của con ở kiếp trước.
Thật ra cũng không phải là nhìn thấy quá cận kẽ, chỉ là nhìn thấy qua một vài hình ảnh con khóc lóc khổ sở, lại thêm hình ảnh con nằm chết ở dưới đất.
Do là ta cũng sợ Thế Nam cứ đem theo hận thù rồi lại một lần nữa lập lại hành động sai lầm của kiếp trước, vậy nên ta mới thử chân tình của cậu ấy.
Rõ ràng là lòng tin của ta không đặt nhầm chỗ, Thế Nam chỉ mới nhìn thấy sơ qua một chút đã không nỡ mà tiếp tục hận con…
Nói đến đây, Nguyệt Lão lại tiếp tục thở dài, ông nói trong tiếc nuối.
– Kiếp trước… giá như mà Thế Nam về sớm hơn một chút thì quá tốt rồi, có thể là kết cục của hai đứa sẽ không đến mức âm dương cách biệt như vậy.
Cũng trách cô gái kia quá ác độc đi, được một muốn mười, dã tâm quá lớn, không thể tránh khỏi nghiệp quả nặng nề…
Đột nhiên lúc này, Nguyệt Lão lại hỏi tôi một câu:
– Con có muốn nhìn thấy một vài hình ảnh của kiếp trước không? Là sự việc xảy ra sau khi con chết… có muốn nhìn qua một chút không? Ta đoán thì giờ này Thế Nam cũng đã xem được đến đó rồi đấy, con quay lại nhìn chồng con xem…
Nguyệt Lão dứt lời, tôi liền gấp gáp hướng mắt về phía Thế Nam, giây phút nhìn thấy nước mắt chạy dài trên gương mặt nhợt nhạt của anh ấy, tôi thật sự không nhịn nổi nữa mà òa khóc…
Tôi đứng bật dậy, đi nhanh tới bên giường, ngón tay run rẩy chạm vào nước mắt trên da thịt anh, nóng ấm mà trong suốt.
Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất hiên ngang uy vũ… vậy mà hôm nay lại khóc… khóc như một đứa trẻ.
– Con nắm lấy tay Thế Nam đi, sau đó nhắm mắt lại, ta cho con nhìn một chút kết cục của kiếp trước…
Tôi gật gật đầu, tay run run nắm lấy tay Thế Nam, nghe theo lời của Nguyệt Lão, tôi lau nước mắt trên mặt mình, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi cũng không rõ Nguyệt Lão đã làm gì, chỉ là khoảng chừng vài giây sau, đầu óc tôi bắt đầu mụ mị dần, mụ mị dần, cuối cùng là khiếp đi, đi vào một thế giới khác…
Ở thế giới này, à không, phải nói là kiếp trước của tôi mới đúng…
Nhưng đây là lúc nào vậy? Đây là cảnh tượng thế nào đây?
Trong phòng sách hoang tàn đổ nát, Thế Nam ôm lấy ảnh cưới của bọn tôi, nước mắt thi nhau rơi rớt trên gương mặt gầy guộc của anh.
Sao lại gầy đến như thế này, gầy đến hốc hác, gầy đến tiều tụy, gầy đến thấy cả xương hàm luôn rồi…
“Đáng lý anh không nên nhờ cô ta thay anh trả thù em… anh cứ tưởng cô ta là phụ nữ, cô ta không hận em… cô ta sẽ nhẹ tay hơn anh, sẽ nhẹ nhàng với em hơn anh.
Nhưng mà anh nhầm rồi… cô ta lừa anh… cô ta lợi dụng lúc anh không có ở nhà… rồi ra tay sát hại em… một cách tàn nhẫn.
Anh hận em nhưng anh chưa từng muốn em phải chết… cớ sao em vẫn không chịu rời đi… em rời đi là được mà… chỉ cần rời bỏ anh… rời xa phủ Hạ này là được mà… sao lại cố chấp với anh như vậy… có đáng đâu hả em? Là anh có lỗi với em… anh về muộn rồi… chỉ chậm có một chút… một chút thôi… mẹ nó!”
Cảm xúc biến chuyển liên tục trên gương mặt gầy gò của anh, anh ôm ảnh cưới của bọn tôi, ngón tay anh sờ lên gương mặt của tôi ở trong ảnh, tay anh run run, lúc khóc, lúc lại cười, đơn độc và tịch liêu…
Nhìn hình ảnh này của anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa, rất muốn chạy đến ôm lấy anh, nói với anh rằng tôi vẫn chưa chết, vẫn sống vui sống khoẻ mỗi ngày.
Nhưng mà lực bất tòng tâm, mặc dù đau mặc dù xót nhưng tôi lại không thể làm gì được, hoàn toàn không làm gì được…
Thế Nam lúc này đột nhiên đặt bức ảnh xuống đất, sau đó anh cầm cốc nước lên, nước mắt anh chảy dài xuống má, anh cười, nụ cười mãn nguyện ám ảnh nhất mà tôi đã từng được nhìn thấy.
Đây là nụ cười của sự thanh thản, nụ cười của bất lực, nụ cười của sự giải thoát…
Không, đừng, đừng uống… anh không được uống… đó là rượu độc mà… đúng không… anh không được uống…
Tôi gào, tôi hét, tôi vùng vẫy loạn xạ hết lên, tôi muốn chạy đến ngăn anh, ngăn anh tự kết liễu cuộc đời mình trong đơn độc nhưng mà không được.
Không có một nỗi thống khổ nào hơn cái cảm giác bất lực khi nhìn thấy người mình yêu chết trước mặt mình mà chính bản thân mình lại không thể làm gì được…
Trời ơi! Sao anh lại chết, sao lại tự sát… tại sao? Đừng chết… Thế Nam… đừng chết mà…
Máu đỏ tươi chảy ra từ miệng anh, anh ngã vật ra đất, tròng mắt đỏ rực, tứ chi co giật, rượu độc mạnh đến mức máu chảy ra cả hốc mắt.
Rượu này chính là loại rượu mà Diệu Nhàn đã ép tôi uống, nó đáng sợ lắm, nó kinh khủng lắm, nó… nó là thứ hành hạ nội tạng của con người khủng khiếp nhất…
Tôi khuỵ xuống đất, nước mắt nhạt nhòa trên mặt, tôi muốn chạy đến ôm lấy anh, ôm lấy cơ thể run rẩy của anh để mà nâng niu và dỗ dành.
Tôi biết là cái chết không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là khi bản thân mình cảm nhận được từng giây từng khắc mà cái chết đang đến gần.
Cái cảm giác đó nó khốn nạn lắm, nó đau đớn lắm, nó bất lực lắm… làm sao ai có thể hiểu được… làm sao có thể hiểu được chứ… trời ơi là trời!
Tiếng khóc yếu ớt xé ruột xé gan của người đàn ông đột nhiên vang lên, thân ảnh anh nằm dưới đất, yếu ớt run lên từng đợt.
Máu tươi thấm vào bức ảnh cưới, tay anh run rẩy chạm khẽ vào gương mặt của cô dâu ở trong đó.
Đột nhiên lúc này anh lại nở một nụ cười, nụ cười đau xót và bạc bẽo…
“Ngọc… đau đớn thế này… bảo sao… bảo sao… em chịu không được… mà bỏ anh… Xin lỗi… anh tới muộn rồi… thật… thật… xin lỗi!”
Không! Đừng… đừng mà… Thế Nam… đừng mà… đừng chết mà!
Máu tươi loang lổ khắp nơi trên sàn nhà, giây phút từ giã cuộc đời, Thế Nam vậy mà lại cười, là nụ cười của sự mãn nguyện và giải thoát…
Anh chọn chết đi để giải thoát những chuỗi ngày giày vò thống khổ.
Anh cũng chọn cái chết giống như cái chết của tôi, anh đây là muốn nếm thử qua cảm giác kinh hoàng mà tôi đã từng chịu đựng trước khi nhắm mắt lìa đời…
Anh đã từng độc ác với tôi, nhưng anh cũng quá độc ác với bản thân anh rồi.
Anh ngốc lắm… Thế Nam… mạng sống quý giá như vậy… cớ sao anh lại chết… sao lại chết?!