Vợ Lớn Trở Về

Chương 1


Bạn đang đọc Vợ Lớn Trở Về – Chương 1


ĐÃ CÓ AI TỪNG BỊ BẠI TRẬN DƯỚI TAY BỒ NHÍ CỦA CHỒNG MÌNH CHƯA?
CẢM GIÁC KHI BỊ BỒ NHÍ CỦA CHỒNG HẠI TỚI MỨC THÂN TÀN MA DẠI SẼ LÀ MỘT LOẠI TRẢI NGHIỆM KINH KHỦNG NHƯ THẾ NÀO?
* Chồng tôi có bồ nhí, tôi biết chứ, thế nhưng tôi lại sẵn sàng chấp nhận cho cô ta ở lại bên cạnh chồng mình…
Tôi cứ ngây thơ cho rằng sự hy sinh ngu muội của tôi rồi sẽ khiến cho chồng tôi dần thay đổi và sẽ biết trân trọng tôi hơn.

Thế nhưng tôi đã đánh giá quá cao về bản thân mình, bởi vì kết quả cuối cùng… tôi vẫn là kẻ thua cuộc.

Tôi thua một cách thê thảm và ngu muội, thê thảm tới mức không thể nào thê thảm hơn được nữa.
Cũng vừa cho tôi lắm, là vừa nhục mà vừa ức.

Nhưng mà quả thật là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày con bồ nhí “mình hạc xương mai” kia của chồng tôi lại có thể độc ác tới mức g-i-ế-t c-h-ế-t tôi một cách t-à-n b-ạ-o tới như vậy…
Tại sao nó lại có thể g-i-ế-t người được nhỉ? Lương tâm nó không cắn rứt sao? Không bị ám ảnh trong lúc ngủ thật à? Tôi rất tò mò đó…
Cuối cùng thì việc cố giữ một tình cảm chân thành dành cho chồng cũng chẳng đổi lấy được một hộp chân gà từ anh ta.

Nếu như biết trước chân thành không đổi lại được chân gà, vậy thì từ đầu tôi đã không tới đây, không cố chấp gả cho anh ta, cũng không nhúng nhường ép bản thân mình phải nhục nhã và ủy khuất lớn tới như thế này.

Lỗi là do tôi, là do tôi mà ra cả!
* Sau khi bị h-ạ-i c-h-ế-t, linh hồn tôi cứ vất vưởng ở trước cửa nhà họ Hồng, không thể đi đâu khác được.

Không có Hắc bạch Vô thường tới lôi tôi đi, cũng chẳng có lấy một ai ở nhà họ Hồng này kêu gào khóc thương cho tôi cả.
Tôi cũng rất muốn đi vào trong nhà họ Hồng xem thử, xem xem bọn họ tại sao lại đối xử tàn nhẫn và thờ ơ trước cái c-h-ế-t của tôi như vậy.

Thế nhưng mỗi lần tôi muốn đi vào bên trong thì đều bị một lực nào đó rất mạnh hất tung khiến tôi bay trở ngược văng ra ngoài.

Mỗi lần bị hất tung như vậy, thân thể tôi cảm thấy rất đau đớn, nhức nhối không chịu đựng nổi.

Trải qua vài lần như thế, tôi đâm ra sợ, không dám bước tới trước cửa phủ Hạ của nhà họ Hồng này thêm một lần nào nữa.
Tôi cứ vất vưởng như thế, ban ngày trốn ở trong hốc tối, đêm tới lại mò ra chửi cha mắng mẹ đám người đang ở bên trong.

Tôi cũng không nhớ tôi đã chửi bọn họ bằng những ngôn từ thậm tệ như thế nào, chỉ nhớ là chửi rất khó nghe, rất cay nghiệt.
Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông kia xuất hiện cùng với ả tiện nhân đã hại tôi, tôi như muốn nhào tới cắn xé ả ta ra thành trăm mảnh.

Thế nhưng ông Trời lúc đó thật biết trêu ngươi tôi, tôi vậy mà chẳng đọng vào được một cọng tóc của ả chứ nói gì là xé ả ra thành trăm mảnh.

Tôi hận chồng tôi một, nhưng lại hận ả ta tới một trăm, một ngàn.

Là tôi ngu muội giao nhầm trái tim mình cho một người đàn ông bạc tình, tôi ngu, tôi không oán.

Thế nhưng còn con khốn đó thì khác, nó không xứng đáng để được làm người, là chính nó lợi dụng tình cảm của tôi dành cho chồng để thực hiện dã tâm tàn bạo, ác như nó thì chỉ xứng đáng làm quỷ mà thôi!
Tôi cũng không nhớ là tôi đã vất vưởng ở đó bao lâu, gặm nhấm nỗi cô đơn, tủi thân và tuyệt vọng nhiều tới mức độ nào.

Mỗi ngày đều nhìn thấy chồng tôi vui vẻ nói cười với vợ nhỏ, nhìn thấy anh ta chở nó trên chiếc xe mà tôi yêu thích.

Nhìn thấy nó mặc quần áo đắc tiền của tôi, đeo cái túi xách mà tôi trân quý như vàng như ngọc.


Mẹ chồng tôi thì yêu chiều nó hơn cả tôi, người làm trong phủ bợ đỡ nó như một bà chủ thực thụ.

Cái cảm giác hận thù thống khổ khắc sâu vào trong tâm can tôi, vĩnh viễn không thể nào quên đi được… dù chỉ là một ít!
* Tôi và chồng kết hôn được hai năm, bọn tôi kết hôn là vì lợi ích của gia tộc, không xuất phát từ tình cảm.

Mà nếu nói đúng ra thì chỉ có một mình tôi là có tình cảm với chồng, còn anh ta thì ngược lại, anh ta không hề thích tôi.
Thật ra lúc đầu tình cảm vợ chồng tôi cũng khá là tốt, chồng tôi không thích tôi, nhưng anh ta đối xử với tôi rất chu đáo.

Không ngược đãi, không quá lạnh nhạt và rất biết cách tôn trọng tôi.
Lúc đó tôi nghĩ, mối quan hệ này của tôi và anh ta thực ra cũng rất tốt đó chứ, có thể sẽ phát triển thành tình yêu chỉ trong vài tháng ở chung.

Nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, ngày mà ả ta xuất hiện, mọi hy vọng của tôi về một mái ấm hạnh phúc dần dần tan biến.

Người đàn bà ấy lấy danh nghĩa là “quả phụ” để tiếp cận chồng tôi, nương nhờ vào hoàn cảnh éo le để tính kế tôi từng bước từng bước một.

Cuối cùng thì cô ta thắng, còn tôi… tôi thì chẳng còn lại gì ngoài một thân x-á-c th-ối rữa, một tâm hồn vỡ nát và một mối thù khắc cốt ghi tâm.
Tôi tự nhủ với lòng, nếu được sống lại một lần nữa, tôi sẽ không để bản thân mình chịu uất ức hèn mọn như vậy.

Nếu không được người khác yêu thương, vậy thì tôi sẽ tự yêu chính bản thân mình.

Nhất quyết không để cho ai được đụng đến tôi, dù chỉ là một sợi tóc…
Và rồi, giống như là ơn trên đã nhìn thấy được sự bất hạnh của tôi, và bằng một cách thần kỳ nào đó… tôi thật sự đã được sống lại… sống lại là chính tôi… là chính tôi của trước kia khi tất cả bi kịch vẫn chưa xảy ra.

Thần kì, quá đỗi thần kì!
* Sau khi sống lại là chính mình, tôi luôn nhớ tới lời của ông lão râu bạc đã căn dặn tôi trước kia.

Hiện tại, tôi phải nghỉ ngơi thật tốt để cho tâm tính tôi có thể bình ổn trở lại.

Vì nếu tôi cứ ôm lấy chấp niệm hận thù thì linh hồn yếu ớt này của tôi sẽ không thể nào chịu đựng nổi, thân x-á-c tôi cũng không thể nào dung nạp được một linh hồn mang ác tính quá lớn.

Mọi thứ tôi có được ở hiện tại đều không chắc chắn, vậy nên không thể tùy tiện làm theo ý của mình.

Hận thù tạm thời để sang một bên, trước mắt phải thật thư giãn, sống và làm người có ích cho đời và xã hội.
* * * * * Ngồi trên xe trở về nhà, mắt nhìn thấy xe gần chạy tới cổng lớn của phủ Hạ, da đầu tôi bỗng dưng tê buốt hết cả lại.

Nhớ tới đoạn thời gian linh hồn còn vất vưởng ở trước cổng nhà, tôi sợ đến tái xanh hết mặt mũi.

Tính tới nay cũng đã là 2 tháng tôi được tái sinh, vậy mà tôi vẫn chưa một lần nào tự mình dám bước gần đến cổng lớn của phủ Hạ.

Tôi vẫn còn ám ảnh về quá khứ nhiều lắm, lần này sống lại, tôi tự ti đi rất nhiều, không dám tự tin về bản thân mình như trước kia nữa.

Tự tin thì cũng tốt, nhưng tự tin quá thì chỉ có nước c-h-ế-t thảm như tôi mà thôi.
A Tam đột nhiên nhìn thấy tôi nhăn mày, con bé vô cùng quan tâm tới, liền hỏi.

– Mợ lại thấy đau đầu hả mợ? Nếu đau đầu thì mình về phòng nghỉ, không cần tới phủ Thượng đâu mợ.

Hiện tại sức khỏe của mợ là quan trọng nhất, lão gia đã căn dặn như vậy, người của phủ Thượng không dám trách móc mợ đâu.
Tôi khẽ lắc đầu trả lời A Tam:
– Vẫn phải tới phủ Thượng, đã lâu rồi mợ không tới chào hỏi bọn họ.

Gần đây mợ hay ra ngoài, bây giờ mà còn không tới chào hỏi, bọn họ chắc chắn sẽ lên án mợ.

Dù sao cũng là tới đó ngồi nghe bọn họ nói chuyện, cũng vui mà, không tới mức chịu không được.
– Vậy… bây giờ mình về nhà một chút nữa rồi đi hay là cho xe đi luôn hả mợ?
Tôi không suy nghĩ, liền đáp.
– Về nhà trước, mợ chưa uống thuốc, với lại mợ phải thay bộ quần áo khác lộng lẫy hơn một chút.

Xuất hiện trước mặt Kim Ngọc mà không ăn mặc đẹp, chị ta kiểu gì cũng về nhà nói với ông nội là mợ sắp bị chồng bỏ tới nơi, rất phiền.
Lại chợt nhớ tới một chuyện, tôi mới trầm giọng, hỏi:
– À, hình như bữa nay… cậu đi làm từ sớm hả Tam?
A Tam gật đầu, con bé đáp nhanh:
– Dạ, ngày nào cũng vậy mà mợ, bà nói công việc của cậu bận rộn nên cậu toàn đi làm từ lúc gà chưa gáy.

Mà khi sáng này cậu đi, cậu có hỏi em là mợ đã khỏe chưa? Cậu nói là trưa nay cậu sẽ về ăn cơm, còn biểu em dặn nhà bếp nấu mấy món bồi bổ cho mợ nữa đó mợ.
Nấu mấy món bồi bổ cho tôi? Vinh hạnh cho tôi quá nhỉ?
Trước sự vui vẻ của A Tam, trong lòng tôi không cảm thấy một chút gì là vui mừng, ngược lại còn thấy rất khinh thường nữa là đằng khác.

Nhớ lại trước kia, cứ mỗi lần thấy anh ta có ý quan tâm tới tôi là tôi lại cười như được mùa, hớn hở vui vẻ cả một ngày trời.

Nhưng còn bây giờ thì… quên đi.

Tôi hận anh ta còn không hết, rảnh rỗi đâu mà vui với mừng.
Sống lại lần nữa, lại còn trở về vào đúng quãng thời gian này, nếu số Trời đã định như vậy, vậy thì tôi cũng không dám mong cầu gì quá nhiều.

Nhưng không phải cứ như thế này thì tôi sẽ lại phí tâm mình cho những kẻ không xứng đáng.

Nếu đã không thể ly hôn, vậy thì cứ mạnh ai nấy sống, không cần phải “ra vẻ” là có trách nhiệm với nhau, rồi vờ giả tạo quan tâm tới cuộc đời của nhau làm gì.

Hiện tại thì có thể không ly hôn, nhưng sau này thế nào thì còn chưa chắc.
A Tam thấy tôi không trả lời, con bé đâm ra lo lắng, vẻ mặt nghiêm trọng, con bé tò mò hỏi nhỏ.
– Mợ Cả, bộ mợ giận cậu chuyện gì hả mợ?
Nghe A Tam hỏi, tôi điềm nhiên trả lời.
– Không, có gì đâu mà giận, cậu mợ vẫn bình thường mà.
A Tam chớp chớp mắt nhìn tôi, tính tình con bé này xổn xảng, nghĩ gì nói đó, không giỏi giấu giếm.
– Nhưng… em thấy mợ không còn quan tâm tới cậu như trước nữa.

Lúc trước ngày nào mợ cũng hỏi em khi nào cậu về, rồi là cậu đi từ khi nào, có về ăn cơm không… Nhưng kể từ lúc mợ hết bệnh cho tới giờ, mợ không còn quan tâm tới cậu nhiều nữa.


Em nghe A Nhị nói… mợ bị bệnh nặng quá… sốt cao liên tục rồi là… đổi tính nết luôn rồi?
A Tam vừa nhìn tôi, vừa nói trong ngập ngừng và dè chừng, chắc là con bé muốn thăm dò thử ý tứ của tôi.

Trong khi đó tôi lại thấy rất bình thường, không lo lắng cũng không cảm thấy mất bình tĩnh.

Thật ra thì con bé và mọi người cảm thấy tôi kỳ lạ cũng đúng, bởi vì trước kia tôi rất thích cậu Cả của bọn họ, hay nói đúng hơn là si mê bất ngộ.

Tôi thích anh ta tới mức sẵn sàng chấp nhận cho con ả kia làm vợ bé anh ta kia mà.

Thích đến mức cãi lời ông nội, đòi sống đòi c-h-ế-t được gả cho anh ta.

Kết quả thì sao, anh ta ngang nhiên đưa nhân tình về nhà, còn yêu cầu tôi phải đối tốt với cô ả, chấp thuận cho cô ả có danh có phận…
Khốn kiếp! Bây giờ nghĩ lại thì thấy tôi đúng là cái loại ngu lâu dốt bền khó đào tạo, có mắt như mù mới nhìn trúng một người bạc tình bạc nghĩa như anh ta.

Đúng là cái tội mê trai thì chỉ có đầu thai mới hết, nghiệp báo oan gia của tôi là đây mà!
Biết là con bé A Tam đang lo lắng cho hạnh phúc hôn nhân của cậu chủ nhà nó, nhớ lại truớc kia con bé này đối xử với tôi cũng rất tốt.

Không muốn làm cho con bé nghĩ nhiều, tôi mới vờ đáp trả cho qua chuyện.

Xoắn xoắn lọn tóc trước ngực, tôi dịu giọng, đáp.
– Cũng có thể đúng là như vậy đó Tam, mợ bị sốt cao, gặp ác mộng liên tục… trong mơ thấy cậu em phản bội mợ… bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Chắc là đợi tới khi mợ hết bệnh hẳn, tự dưng sẽ quay lại như trước kia thôi.
Tôi không giải thích thì có thể là A Tam còn ngủ ngon, bây giờ nghe tôi giải thích như vậy, con bé đang từ trạng thái tò mò chuyển hẳn sang sợ hãi.

Tôi nhìn mặt mày con bé nhăn lại, trông thì cũng tội, nhưng mà thôi cũng kệ, không quan tâm hết được suy nghĩ của người khác.
Xe chạy thẳng vào trong sân, tôi bước xuống xe, chậm rãi bước từng bước thong thả vào trong nhà.

Từ lúc được tái sinh trở lại, tôi luôn có thói quen hít thở không khí trong lành mọi lúc mọi nơi.

Cái cảm giác cảm nhận được không khí lan tràn nơi lồng ngực, phải nói cái cảm giác đó là cảm giác an toàn nhất của tôi ở thời điểm hiện tại.

Còn được hít thở không khí, còn được cảm nhận mùi vị của đất trời… đây rõ ràng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Đang vô cùng đắm chìm trong bầu không khí trong lành thì đột nhiên bên cạnh, A Tam vội khều lấy bắp tay tôi, con bé kêu khẽ lên.
– Mợ, cậu kìa mợ… mợ!
Cậu?
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây vào giờ này? Bình thường ban ngày có bao giờ thấy anh ta ở nhà đâu? Lạ nhỉ?
Mặc dù tôi vô cùng chán ghét người đàn ông này, nhưng tôi cũng không thể nào phũ nhận về chuyện sức hút của anh ta là vô cùng lớn.

Sinh ra là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng, bề ngoài lịch lãm trầm ổn, ngũ quan rõ nét cương trực, khí chất cao ngạo bất phàm… đừng nói là tôi đã c-h-ế-t đi sống lại một lần, cỡ như tôi có c-h-ế-t đi sống lại thêm mấy lần nữa thì tôi cũng không thể nào dối lòng mình về nhan sắc của người đàn ông này được.

Sinh ra một người đàn ông khí chất như thế này thì bảo sao mà phụ nữ không đắm chìm trước vẻ mị hoặc này của anh ta.

Quả không hổ danh là truyền nhân của Hồng gia, tài sắc vẹn toàn, bạc tình đào hoa.
Tôi đánh giá chồng tôi một lần, lại đánh giá thêm mấy lần nữa.

Công tâm mà nói thì ghét là ghét, nhưng cái gì đẹp thì vẫn phải nên công nhận.

Rõ ràng là cậu Cả nhà họ Hồng này rất đẹp trai, nếu anh ta không đẹp thì tôi đã không bị trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.


Chịu, đẹp trai thế này thì bị mê hoặc cũng đúng, không thể nào trách tôi ngu dốt được.
Thấy tôi vẫn đứng yên ở trong sân không nhúc nhích, cũng không có ý định tiến tới chỗ của anh ta.

Chồng tôi có vẻ như không hài lòng lắm, anh ta nhìn tôi một chốc rồi từ từ bước tới chỗ tôi, bước đi to rộng vững trãi.

Đấy, tới cả dáng đi cũng có hồn, thiệt là yêu nghiệt mà!
Hồng Thế Nam bước tới trước mặt tôi, bộ véts lịch lãm làm tôn lên thêm khí chất con cháu hào môn quyền lực.

Mắt anh ta rất đẹp, là kiểu chỉ cần liếc mắt nhẹ thôi cũng khiến cho mọi người xung quanh phải xuýt xoa khen ngợi.

Nhưng tôi lại không thích ánh mắt thâm trầm này lắm, tôi vẫn thích tay anh ta hơn.

Tôi là kẻ nghiện những bàn tay đẹp, mà tay của Thế Nam lại vừa vặn là mẫu tay đàn ông mà tôi thích, vô cùng sạch sẽ và trật tự…
– Vừa đi chùa về à? Có định tới phủ Thượng không? Anh đưa đi?
Ồ! Hôm nay đặc biệt tốt nhỉ, còn muốn đưa tôi tới phủ Thượng nữa cơ à?
Tôi không từ chối ngay, vẫn trước sau như một, đóng kịch là người vợ hiểu chuyện hết lòng vì chồng vì con.
– Em định một lát nữa mới đi, anh bận gì thì cứ làm, công việc của anh bận rộn mà.
Thế Nam nhìn tôi, không biết là tôi có đa nghi quá hay không nhưng mà tôi cảm thấy hôm nay, chồng tôi có chút kỳ lạ.

Để tôi nhớ lại xem, tầm thời gian này vào trước kia thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đang trong lúc mơ hồ lục lại kí ức thì giọng nói điềm tĩnh của chồng tôi vang lên, phá vỡ sự tập trung của tôi.

Cũng lại khiến cho tâm tình đang vốn dĩ bình yên của tôi đột nhiên trở nên kích động dữ dội.

Hóa ra anh ta kỳ lạ là vì chuyện này, mặc dù thời gian có chút sai lệch nhưng cuối cùng thì “nó” cũng đã tới…
– Anh có một người bạn, cậu ấy vừa mới mất… vợ cậu ấy trước kia cũng là bạn thân của anh.

Tình cảnh của cô ấy có chút khó khăn, hiện tại không có nơi để ở, lại mang bệnh nặng trong người.

Nếu như em thấy không phiền thì có thể cho cô ấy ở lại nhà mình một thời gian được không? Trước kia em có gặp cô ấy rồi, là Diệu Nhàn, vợ của Trí Đức…
Trong lòng cảm thấy kích động dữ dội khi nghe đến cái tên “Diệu Nhàn”, tôi phải giấu tay mình vào trong túi áo khoác thì mới tránh được ánh mắt tinh ý của chồng tôi.

Vì kìm nén nên móng tay đâm sâu vào lòng tay, không chảy máu nhưng âm ỉ đau đáu.
Tôi đoán đúng mà, nhất định cô ta sẽ tới, không sai lệch được…
Ok! Tôi chờ cô ta cũng đã lâu, nên xuất hiện thì cứ xuất hiện đi.

Kiếp này tôi được sống lại mà Diệu Nhàn không tới thì còn gì là vui vẻ nữa, phải tới, dù cô ta có không tới thì tôi cũng ép cho cô ta phải tới… nhất định phải tới!
Dằn cảm xúc kích động trong lòng mình xuống, tôi cố giấu đi vẻ mất tự nhiên, cố nở nụ cười hiền hòa nhất có thể.

Nhìn thẳng vào mắt của Thế Nam, tôi vui vẻ, đáp.
– Không phiền.

Bạn anh cũng là bạn em, người ta hoạn nạn thì mình nên giúp đỡ chứ.

Anh đưa cô ấy tới đây, tự tay em “đón tiếp” cô ấy thật chu đáo…
Bạn cũ gặp lại, không trà cũng bánh, hy vọng sự “đón tiếp” của tôi ở kiếp này sẽ không làm cho ả ta thất vọng.

Thời thế tới rồi, không có gió thì cờ trong tay tôi vẫn phải phất, vậy mới không uổng phí công sức của ông lão râu bạc đã giúp cho tôi sống lại.

Cờ này… nhất định phải phất!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.