Bạn đang đọc Vợ, Lên Bảng Cho Thầy: chạm mặt
Trái đất tròn, sải tay rộng ,khoảng cách từ trái tim đến trái tim chính là khoảng cách rộng lớn nhất và cũng là khoảng cách gần gũi nhất …
Mặt chạm mặt nhưng trái tim chẳng thể chạm tới trái tim … giữa họ vẫn luôn tồn tại một tảng băng lớn …
Chỉ có tình yêu nóng bỏng mới có thể phá tan lớp băng lạnh lùng ấy.
*-**-********
Tiệm mcdonal
Trong nhà hàng tại một bàn ăn nơi góc quán có 2 cậu bé đang mải mê gặm cánh gà và một người đàn ông nhàn nhã uống cafe , khung cảnh yên ấm này khiến ta liên tưởng tới một gia đình hạnh phúc … chỉ là thiếu vắng bóng dáng của một người phụ nữ .
Nhìn 2 đứa trẻ ăn uống ngon lành , trái tim hoàng nam bỗng dưng cảm thấy 1 cỗ ấm áp , một loại cảm giác mà tưởng như đã rất lâu anh không thấy được…
Nhìn 2 cậu bé lấm lem , khóe,miệng còn vương nước sốt , đôi môi nhỏ bé mải mê gặm cánh gà . Khóe môi không tự chủ khẽ mỉm cười vui vẻ , bỗng dưng anh cảm thấy hạnh phúc , một thứ hạnh phúc khác lạ mà anh chưa từng có ,…
Hai đứa trẻ này nói là con anh , lại mang theo bức hình của anh cùng Oanh Mai năm xưa
Có lẽ nào chúng là con của anh và oanh mai …
Năm đó Oanh Mai rời đi , cô nói đứa nhỏ không còn , khi anh hỏi bác sĩ thì không có câu trả lời … mà tới cuối cùng việc về đứa nhỏ năm đó còn hay không là không chắc chắn …
Hai đứa bé,này nếu là con của anh và oanh Mai thì cũng vừa khớp với tuổi của đứa trẻ của anh và oanh Mai …
Nếu như vậy thì …
Hai đứa bé này có thể chính là con của anh ..
Nghĩ tới đây Hoàng Nam khẽ mỉm cười , anh quay sang ngắm nhìn 2 đứa trẻ đang ăn uống … lấm lem …bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau đi vết lem quệt dài trên gò má phúng phính xinh xinh của 2 đứa trẻ ,…
****
Từ phía ngoài tiệm mcdonal ..
Một người phụ nữ xinh xắn cột tóc đuôi gà ,trên tay vẫn cầm theo 1 bộ hồ sơ xin việc , một tay cầm điện thoại trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng cùng tức dận đang không ngừng cằn nhằn với người đàn ông điển trai bên cạnh .
– hừ , hai tên nhóc này … ,em không có nhà một lát chúng liền trốn đi chơi , nếu không phải em cài định vị trên điện thoại của chúng thì thực không biết chúng ở đâu nữa …
Miệng không ngừng nói đôi chân cũng từng bước tiến nhanh hơn vào trong cửa hàng.
Từ cửa vào Oanh mai đã nhanh chóng nhận ra 2 đứa con trai không nhầm lẫn vs ai của mình đang ngồi gặm cánh gà ngon lành khuôn mặt mang theo 1 chút tức dận cùng lo lắng giường như giãn ra một chút ,nhưng vẫn hùng hổ tiến vào mà không hề chú ý tới bóng dáng đang ngồi đối diện với lũ trẻ và quay lưng về phía cô.
Đúng như ng ta hay nói chưa thấy người đã thấy tiếng , oanh mai chưa tới chiếc bàn nhưng giọng nói đã lanh lảnh vang lên khiến người ta khó mà nhận ra đó là ng phụ nữ đã có 2 con .
– tít , mít …. Hai đứa xách mông ra đây cho mẹ…
Âm thanh kinh dị này vang lên liền cho tít và mít giống cùng lúc phản xạ không điều kiện ngước lên nhìn ,rồi lại cúi xuống ăn tiếp thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra .
Oanh mai tới đứng trước bàn , nhìn biểu hiện ăn uống thản nhiên của hai đứa nhóc cô vừa giận vừa buồn cười … tất nhiên đây không phải lần đầu chúng trốn đi chơi , càng không phải lần đầu cô phải đi tìm chúng , sau hôm nay nhất định phải cắt tiền tiêu vặt của chúng để đe dọa … nhưng hiện tại vẫn nên đe dọa chúng một chú nếu không chúng thực không biết sợ người mẹ là cô nữa rồi …
Tuy nhiên ngay khi cô ngẩng mặt lên chuẩn bị hùng tâm tráng trí cho một bài diễn thuyết dài với hai đứa trẻ thì …
Đôi mắt kiêu hùng ấy lại bị dập tắt bởi một ánh mắt thân quen…..
Mắt chạm mắt , trái tim rung lạc nhịp tập hồ sơ trong tay bỗng rơi ra ,bước chân run run theo phản xạ lùi về hai bước ,ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông trước mặt …
Nhìn biểu hiện này của cô , khánh chạy đến đỡ lấy đôi vai nhỏ bé của cô , và tiếp nhận ánh mắt sắc lạnh của người đối diện .
Nhìn biểu hiện này của cô Hoàng Nam cảm thấy ghê sợ chính mình, không lẽ anh lại đáng sợ đến vậy sao..
Anh đáng sợ đến mức cô phải sợ hãi đến thế sao … bạc môi khẽ nhếch lên tự giễu chính mình , chỉ vài phút trước anh vẫn là 1 người ấm áp vậy mà giờ đây lại trở thành một tảng băng lạnh lùng , cánh tay từ từ hạ tách cafe xuống bàn , ánh mắt không ngại ngần nhìn thẳng về phía cô .
Ánh mắt mang theo những tia phức tạp , vừa hờ hững ,vừa đau đớn , vừa hạnh phúc ….
Chỉ tiếc rằng Oanh mai lại không phải là thấu kính phân giải để hiểu hết những gì anh muốn nói , ánh mắt kia của anh đối với cô chỉ giống như sự ghẻ lạnh cùng chán ghét.
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế chứng kiến cảnh này , thấy mẹ mình sợ hãi thì tít chạy lại phía oanh mai .
– mami , mami không sao chứ ?
Oanh mai cúi xuống nhìn cậu con trai ánh mắt trùng xuống .
Trong khi đó mít cũng đã xuống ghế và âm thầm quan sát mọi thứ …
Rồi lên tiếng .
– mami , chúng ta về thôi…
Câu nói này của mít giống như một mở ra một cánh cửa mới cho không khí ngột ngạt lúc này.
Nghe mít nói Oanh Mai giống như sực tỉnh .
– được , chúng ta nên về thôi…
Oanh mai vươn tay nhặt bộ hồ sơ dưới đất rồi dẫn 2 đứa trẻ rời đi….
Cũng không quay mặt nhìn về phía người kia một lần nào nữa .
Nhìn cô rời đi Hoàng Nam muốn đứng lên ngăn cản muốn hỏi rõ mọi chuyện , cũng muốn giải thích mọi chuyện , nhưng là khi anh quay sang lại bắt gặp mít đang ngoái cổ lại nhìn anh , gặp ánh mắt của anh liền nháy mắt một cái rồi nhìn xuống tay phải rảnh rỗi của mình , sau đó thả ra một tờ giấy nhỏ , cũng không quên gật đầu với anh một cái trước khi rời đi.
Những hành động này của mít tưởng như chỉ có Hoàng Nam biết nhưng nó lại vô tình riwi vào tầm mắt của một người khác . Chứng kiến một lớn một bé treao đổi ánh mắt này anh chỉ có thể lắc đầu cười “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh , đứa trẻ này thực sự quá giống ba nó ”
Trong khi đó Hoàng Nam mải
Chú ý đến cậu bé nên anh cũng không kịp định hình họ đã ra đến cửa nhà hàng.
Sài gòn không quá rộng nên chắc chắn sẽ còn gặp lại .
Anh cũng không muốn đuổi theo nữa , bước lại gần mẩu giấy nhỏ mà cậu bé để lại kia ,hoàng nam cẩn thận cầm lên.
” not war, see you again , waiting me ! ”
( không chiến tranh , hẹn gặp lại chú , chờ cháu )
Nhìn dòng chữ ngay ngắn trên mẩu giấy , phía cuối có 1 icon mặt cười ,khiến hoàng Nam cảm thấy có chút vui vẻ …
Đứa nhỏ này rất đáng yêu ..
Hoàng Nam xoay người tới quầy thanh toán rồi rời đi trên môi vẫn vương nụ cười nhẹ ” cô đã trở về ,chỉ như vậy là đủ “