Đọc truyện Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình – Chương 17🥑
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Sáng sớm, lúc Cố Chi từ trên lầu đi xuống, quả trứng gà trong tay Cố Dương còn chưa lột vỏ đã rơi xuống mặt bàn rồi lăn xuống đất.
Cô thấy Cố Dương bất động nhìn tờ báo trước mặt, vì thế tò mò hỏi: “Sao thế Cố Dương? Sáng nay có tin gì hay đọc chị nghe với.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn Cố Chi còn đang đứng trên cầu thang: “Chị…”
……
Trên chiếc sô pha nhập khẩu từ nước ngoài, Cố Chi gác chân ngồi trên sô pha, lộ ra bắp chân trắng nõn, mở báo ra, nhìn chằm chằm hình chụp trên báo, sau đó nhớ lại tin tức mới nãy Cố Dương đọc cho cô nghe.
“Ngôi sao ca nhạc Cố Chi cho bảo vệ chặn đánh học sinh vô tội bên đường?”
Cố Chi hừ một tiếng, nhìn hình đăng trên báo, là ảnh chụp ba tên nam sinh nằm trong bệnh viện , ai cũng bị băng bó như đòn bánh tét, trên mấy miếng băng vải còn lấm tấm máu, nhìn vô cùng thê thảm, hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng tác oai tác oái hôm qua.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua lúc bọn họ bỏ đi, rõ ràng mấy thằng nhóc này vẫn còn sức chạy nhảy mà, mặt mũi đúng là bầm dập thật nhưng không có đến nổi chảy máu lênh láng, cớ gì mà mới qua một đêm đến hôm nay đã nằm liệt giường trong bệnh viện rồi.
Trên báo dày đặc chữ, nói là hôm qua toà soạn nhận được một cuộc gọi từ đường dây nóng, tự nhận là phụ huynh của mấy đứa nhóc này, kêu tụi nó đi học về bị người nhà của bạn học chặn đánh, bị thương nghiêm trọng, phải nằm viện.
Điểm mấu chốt của tin tức này, chính là người nhà của bạn học mà chặn đánh bọn họ, không ai khác chính là ngôi sao ca nhạc mới nổi toàn Thượng Hải không ai không biết, Cố Chi.
Cô cho bảo vệ thân thể khoẻ mạnh của mình, chỉ vì một chút việc lặt vặt giữa mấy đứa học sinh, mà liền ra tay với bạn học của em trai như thế.
Theo như trên báo đưa tin, phóng viên trực tiếp trích dẫn lời lên án của phụ huynh nạn nhân: “Nếu đã đưa con em đến trường thánh Johan đi học, mọi người đều biết phải giữ gìn danh dự cá nhân của mình đến mức nào, phải bất đắc dĩ lắm mới chịu lên hẳn mặt báo thế này.
Là người con gái này hành sự thật đáng giận, cô ta ỷ mình có chút danh tiếng mà lên mặt.
Nhưng làm người đâu thể vì thế mà tự cho có thể làm xằng làm bậy được chứ.
Mấy đứa này đều vẫn còn thành niên, lại còn là bạn học, cho dù có cãi vã xích mích gì thì cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, có đánh nhau thì sao đâu chứ, cứ để cho bọn chúng tự giải quyết với nhau đi.
Thế mà, cô ta chỉ vì bảo vệ em trai, cho bảo vệ ra mặt đánh con trai chúng tôi, loại hành vi này thật sự không thể chấp nhận được.
Ở đất nước Trung Quốc này, ở cái đất Thượng Hải này, sao có thể dung thứ cho cái loại ỷ vào danh tiếng vào quyền thế mà làm xằng làm bậy thế này chứ?”
“Phụ huynh chúng tôi đã nhất trí với nhau, không yêu cầu quá đáng , chỉ yêu cầu ngôi sao ca nhạc Cố Chi đưa em trai đến bệnh viện, tự mình nhần lỗi, sau đó đăng một lá thư xin lỗi lên báo trong vòng ba ngày, cấp cho con cái chúng tôi công đạo.
Nếu cô ta không làm như thế, chúng tôi tin rằng, không phải chỉ có nhóm phụ huynh chúng tôi không thể chấp nhận, mà toàn dân chúng Thượng Hải này cũng sẽ không chấp nhận được loại người ăn chơi trác táng như cô ta tồn tại ở nơi này!”
Phóng viên viết báo đăng hẳn đoạn này lên, sau đó là bắt đầu thảo luận về việc Cố Chi làm người của công chúng mà hành động thật đáng giận, cái gì mà chỉ mới là một ca sĩ nhỏ mà đã đã to gan lớn mật thế này, nếu dung túng thì còn gì giá trị của Thượng Hải, giá trị của Trung Quốc?
Cố Chi bỏ tờ báo xuống, cười lạnh một tiếng, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Dám tự mình nhận là báo chí chính luận công tư phân minh, không mang thiên vị cá nhân vào bài viết gì chứ, rõ ràng chữ nào chữ nấy đều là đang lên án cô, không nghĩ cũng biết phản ứng của người dân Thượng Hải sẽ ra sao khi đọc tin này.
Cố Chi nghĩ đến yêu cầu của mấy người phụ huynh kia, ra mặt nhận lỗi còn chưa đủ, còn phải đăng báo xin lỗi ư?
Mơ đi nhé!
Bản thân con mình đi gây chuyện mà lại chỉ nói là “Xích mích nho nhỏ giữa bạn học” “Mấy đứa nhỏ chỉ náo loạn chút xíu”, tự mình lược bỏ không kể hết chuyện ra, vậy mà đối với việc yêu cầu cô đăng báo xin lỗi thì nói rõ ràng không sót một chữ.
Cố Chi rốt cuộc cũng hiểu vì sao thằng nhóc kia hôm qua nhìn cô chằm chằm như thế, hoá ra là vì nhận ra cô.
Cô chút nữa đã quên mất mình là ngôi sao ca nhạc lên bìa mặt báo Lương Hữu, thằng nhóc kia không nhớ rõ cũng uổng.
Cố Dương từ lúc đọc báo xong tới giờ đều luôn nhăn mày: “Xin lỗi chị.”
Cố Chi liếc cậu một cái: “Đối với chuyện này, em không có làm sai.” Cô từ nhỏ đến giờ hễ chuyện có liên quan đến Cố Dương thì đều vô cùng bảo vệ cậu.
Cố Dương dù sao cũng chưa trưởng thành: “Thế giờ mình phải làm sao?” Cậu biết nội dung tin tức này có tính kích động đến mức nào với quần chúng, đương nhiên sẽ không dễ gì bỏ qua vậy đâu.
Chị cậu thích ca hát như thế, nếu bởi vì sự cố lần này mà bị huỷ hoại thanh danh, hai người biết phải làm sao?
Cố Dương lại nhớ tới mấy đứa bắt nạt trong trường, ỷ thế hiếp người kia mà cắn chặt răng.
Cố Chi cúi đầu suy tư một chút, chuông điện thoại trong phòng khách liền vang lên.
Cố Chi bắt điện thoại: “A lô.”
Là Cổ Dụ Phàm gọi tới.
Giọng của ông ta vô cùng nôn nóng: “Trên báo nói có đúng không, rốt cuộc có phải là cô không, là cô cho bảo vệ đánh người sao? Hiện tại điện thoại ở công ty bị báo chị gọi đến muốn nổ máy luôn rồi nè, ai cũng muốn phỏng vấn cô hết.”
“Trước cửa công ty cũng tụ tập không ít người, còn lôi kéo biểu ngữ đến đòi cô đi xin lỗi người ta nữa đó!”
So với một Cổ Dụ Phàm đang vô cùng nôn nóng, Cố Chi lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như thể cô không phải người trong cuộc: “Là tôi đó, nhưng mà người đánh không phải bảo vệ của tôi, là tài xế.”
Cổ Dụ Phàm: “………………”
Đĩa nhạc Thắng Lợi trước giờ cũng đã đối phó không ít với mấy loại thông tin này, ông ta cũng biết phải xử lý thế nào, nên liền ra quyết định, bình tĩnh nói: “Đừng nóng vội, để bây giờ tôi đi liên hệ với các báo, nói người đánh không phải là cô, chỉ bằng một tấm ảnh chụp trong bệnh viện thì sao có thể quy chụp là cô đánh người được? Nếu mà như thế là được, giờ tôi sẽ đi đến bệnh viện đóng giả bị thương, chụp một tấm hình, xong rồi đăng báo nói bị người của Hoắc Đình Sâm đánh, liệu có thể đòi hắn ta bồi thường không?”
Cái tên Hoắc Đình Sâm này Cổ Dụ Phàm chỉ buộc miệng nói ra thôi, vì toàn Thượng Hải này có ai mà không biết Hoắc gia, ai mà không biết chủ nhân mới của Hoắc thị Hoắc Đình Sâm.
Ông ta cũng không nghĩ rằng giữa Cố Chi và Hoắc Đình Sâm có bất kỳ quan hệ gì.
Cổ Dụ Phàm cảm thấy đây là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, Cố Chi mới vừa ra một đĩa nhạc mà đã nổi tiếng đến mức này, doanh số bán ra đều chưa từng có trong lịch sử, người lại xinh đẹp đến mức báo Lương Hữu kỳ đó phải tái in không biết bao nhiêu lần, tương lai kiếm tiền vẫn còn dài lắm.
Công ty Thắng Lợi đương nhiên là muốn nuôi dưỡng cái cây rụng tiền, cái máy in tiền hình người này.
Nếu thật sự phải đi nhận lỗi, hình tượng của Cố Chi sẽ bị ảnh hưởng lớn, chi bằng phủ nhận ngay từ đầu , đợi một thời gian sau, kiểu gì mọi người cũng sẽ cho chuyện này đi ra ngoài chuồng gà, không quan tâm nữa.
Cổ Dụ Phàm càng nghĩ càng thấy biện pháp này không tồi: “Ừ, thôi cứ làm thế nhé!”
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm ở bên kia cứ lầm bầm một mình, từ việc nghĩ cách đến quyết định đều rất lưu loát, chuyện gì khác không bàn đến, nhưng về mặt xã giao này thì không ai hơn được, quả không hổ danh người đứng đầu Thắng Lợi.
Nhưng mà Cố Chi không lập tức đồng ý với Cổ Dụ Phàm, chỉ hỏi: “Ông vì cái gì từ lúc gọi điện đến giờ không hề hỏi tôi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao không hỏi tôi vì cớ gì mà tức giận đến mức phải đánh mấy đứa nhóc kia?”
Cổ Dụ Phàm lặng lẽ một tiếng: “Ờ thì, mấy đứa học sinh nháo với nhau chắc cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi thôi mà.”
Cố Chi tức mình: “Vì cớ gì mà chuyện xích mích giữa học sinh với nhau lại là chuyện lông gà vỏ tỏi được chứ? Hơn nữa, tụi nó đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, đâu còn là mấy đứa con nít nữa.
Tụi nó cái gì cũng hiểu hết, nhưng lại ỷ vào việc người lớn coi tụi nó là con nít mà vô pháp vô thiên.
Tụi nó so với tưởng tượng của ông còn độc ác hơn nhiều đó! Bây giờ không dạy dỗ, chẳng lẽ phải đợi đến sau này, tụi nó giết người phóng hoả rồi mới dạy dỗ sao? Đợi đến lúc đó thì có chậm quá không?”
Cổ Dụ Phàm không ngờ Cố Chi lại phản ứng dữ dội như vậy: “Cô….”
Cố Chi: “Người do tôi đánh thì sao, không cần phải phủ nhận, nhưng mà bắt tôi xin lỗi hả, không có chuyện đó đâu.
Tôi đánh rồi mà còn phải đi xin lỗi, vậy thì còn gì là dạy dỗ nữa, bộ ăn không rửng mỡ hả? Tôi biết ông lo chuyện gì, tự tôi sẽ có cách giải quyết.”
Cô lại nhớ đến việc Cổ Dụ Phàm nói có nhiều người tụ tập trước cửa công ty đòi cô xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi, lần này vì tôi mà công ty phải chịu nhiều tổn thất.
Ông cứ tính toán thiệt hại sau đó cho tôi một con số, tôi sẽ không kỳ kèo trả giá đâu.”
Cổ Dụ Phàm lúc này liền cảm thấy cảm động, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?”
Cố Chi nghĩ một hồi: “Ông giúp tôi tìm một tờ báo đáng tin cậy một chút, tôi sẽ nhận phỏng vấn.”
Cổ Dụ Phàm chớp mắt một cái, sau đó gật đầu đáp ứng: “Được.”
Thấy Cố Chi có ý định làm bung bét chuyện này luôn, Cố Dương ngồi một bên lo lắng: “Chị hai.”
Cố Chi cúp điện thoại, vẫn vô cùng bình tĩnh: “Sợ cái gì chứ, ngôi sao ca nhạc đương nhiên sẽ sợ mấy cái tin tức phỉ báng lung tung này, nhưng mà Phú bà thì cóc có sợ nhé!”
Cô nhìn Cố Dương: “Chúng ta đi đến trường em đi.”
……
Ngày hôm sau, tờ Trình Báo tuyên bố đã nhận được phỏng vấn độc quyền với ngôi sao ca nhạc Cố Chi, bài phỏng vấn dàn hẳn hai trang báo.
Trang đầu đăng hình chụp Cố Chi, cô ngồi trên ghế, mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt thêu hoa hồng, nút áo đính trên bộ sườn xám vô cùng tinh xám, biểu cảm khuôn mặt lại vô cùng giận dữ, toàn thân toả ra phong thái của minh tinh.
Mọi người đều cho rằng là cô đăng bài xin lỗi, kết quả lại nhìn thấy tiêu đề vô cùng kiêu ngạo mà giật mình – không phải cứ có con là có thể gọi chúng là con nít.
Trong bài, Cố Chi kể lại toàn bộ câu chuyện, đương nhiên phóng viên cũng đã trau chuốt từ ngữ của Cố Chi lại rồi.
Ý nói là nam sinh đầu tiên và em trai của tiểu thư Cố Chi vốn dĩ không phải là xích mích qua lại, mà là cậu ta đã ở trước mặt Cố Chi nói những từ ngữ hết sức ô uế dơ bẩn , nhục mạ tiểu thư Cố Chi và em trai của cô ấy, bởi vậy mới dẫn đến sự việc phía sau đó.
Xin hỏi, người chủ động công kích, sử dụng từ ngữ ô uế để nhục mạ người khác là con của các người, xong các người lại nói chúng chỉ là một đám trẻ ranh, vậy đây có phải là lựa chọn thờ ơ không?
Sự tình cũng không phải như lời của phụ huynh học sinh nọ nói là cô cho người ra đánh, lúc đó bên cạnh tiểu thư Cố Chi chỉ có một người tài xế, một người tài xế đấu ba thanh thiếu niên, chẳng lẽ vì bọn họ ba đánh một không thắng cho nên mới chơi trò lật ngược tình thế, nói chúng tôi tự mình gây lộn.
Lời văn trong bài phỏng vấn vô cùng đanh thép, dù là đăng báo rồi nhưng người đọc cũng có thể cảm nhận được khi Cố Chi nói những lời này ra đã tức giận đến mới nào.
Kỳ thật, muốn mọi người tự hỏi bản thân, mấy đứa thanh niên choai choai chưa làm được gì mà đã không kiêng nể ai, muốn làm gì làm, có phải cũng sẽ muốn đánh cho bọn chúng một cái, sau đó xách cổ về trường mắng vốn, để nhà trường và gia đình dạy dỗ không.
Nhưng giờ gia đình lại làm như bát nước đổ đi, dùng một câu “chúng nó còn nhỏ” để bao che cho xong việc thì ý nghĩa gì đây?
Nhưng mà tài xế của Cố Chi đánh người bị thương, như thế cũng không quá tốt đẹp gì đâu.
Cho đến khi bọn họ đọc qua trang báo thứ hai, trên này không còn là nội dung phỏng vấn nữa mà là tin lấy được từ bản tin của trường trung học thánh Johan:
Cảm ơn chị Cố Chi đã ra tay, tập thể học sinh yêu cầu nhà trường đuổi học ba nam sinh này.
Trên bản tin được viết vô cùng trau chuốt và đầy phẫn nộ, rằng ba nam sinh này bình thường ở trường thường kéo bè kéo cánh bắt nạt bạn học, chỉ cần là nữ sinh xinh đẹp một chút là sẽ bị bọn họ chọc ghẹo quấy rầy, có bạn học kia vì không chịu đựng được việc bị bọn họ vũ nhục bằng hành động và lời nói mà đã nhảy lầu tự tử, vậy mà những người như thế này vẫn cứ ngang nhiên hoành hành trong trường, không chịu bất kỳ một sự trừng phạt nào.
Những sự việc trên đều là sự việc có thật, mỗi ngày đều xảy ra trong trường, cũng không phải đơn giản như người lớn nói “xích mích nho nhỏ giữa bạn học” mà cho qua được.
Ngoại trừ những bạn học đã chịu tổn thương quá nhiều, tập thể học sinh không thể nào chấp nhận tha thứ cho bọn họ được.
Bản tin đưa lên đầy khẩn thiết, cuối cùng còn đính kèm danh sách chữ ký của toàn bộ học sinh trong trường.
Tiếp theo đó, có tin tức từ bệnh viện truyền ra, nói mấy người kia không phải bị thương nặng như vậy.
Bọn họ cho rằng nếu gây sức ép dư luận lên Cố Chi thì cô sẽ chi tiền để dìm tin xuống, còn có mấy tờ báo nhỏ lẻ đã đăng bài về phụ huynh của đám học sinh kia, vốn dĩ cũng không phải gia cảnh đàng hoàng gì, toàn là một đám rắn độc, ỷ có vài đồng tiền đưa con đến trường thánh Johan mà cho phép con mình làm xằng làm bậy.
Một bên là tin tức mập mờ từ phía gia đình học sinh cố ý đổ lỗi cho Cố Chi, một bên còn lại là Cố Chi rõ ràng kể lại sự việc, cùng với bản tin của học sinh trong trường phẫn nộ lên án.
Dù Cố Chi có nói dối, nhưng mà bản tin từ trường học không thể giả được.
Sự thật đã quá rõ ràng.
Hoá ra là Cố Chi chỉ muốn dạy dỗ nhóm học sinh ngỗ nghịch, quen thói ức hiếp bạn học, là do bọn chúng xui xẻo đụng trúng em trai của Cố Chi, sau đó gây gổ, cuối cùng là bị Cố Chi dạy dỗ một trận nên thân.
Bài phỏng vấn của Cố Chi nói đúng, tại thời điểm mà bọn họ bao che cho con của họ, lấy lý do là con của họ còn nhỏ, nhưng mà khi bọn chúng đi bắt nạt người khác, bọn chúng không có dáng vẻ gì của những đứa trẻ cả.
Đáng đánh! Phải đánh cho hả dạ mới thôi!
Chỉ đáng tiếc cho bạn học đã nhảy lầu tự tử, mãi mãi không thể quay về nữa.
Ngày hôm sau, trước cửa trường thánh Johan đăng thông báo đuổi học ba nam sinh kia, hơn nữa còn khẳng định sẽ giữ gìn không khí tốt đẹp trong trường, sẽ không để loại hành vi như thế này xuất hiện lần nữa, sẽ tuyệt đối làm nghiêm để loại trừ các hành động tiêu cực.
Ngay cả bản thân phụ huynh của mấy nam sinh kia, nghe nói trước đây cũng đã gây ra không ít chuyện phạm pháp, có người tố cáo, đã bị bắt đến cục cảnh sát.
Sự tình cuối cùng cũng kết thúc, đến lúc Cố Dương quay về trường, Cố Chi ở trong nhà, nhìn đống báo chí trước mặt mà chán nản.
Cổ Dụ Phàm nói sau chuyện lần này, doanh thu đĩa nhạc của cô lại tăng thêm một khoản, lại hối cô nhanh đến thu âm bài mới.
Nói một hồi, Cố Chi bảo sẽ cân nhắc, sau đó lại nhìn đống báo chí trước mặt.
Cố Chi đọc được chữ có chữ không, nhưng lúc Cố Dương đọc báo cho cô nghe, cô thấy phóng viên viết bài cũng không tồi, ít ra là cũng thể hiện được ý tứ của cô.
Cố Dương lúc gần đi còn dạy cho cô một vài chữ, nói là bây giờ bọn họ có tiền rồi, muốn cô đi mời một gia sư về nhà dạy chữ cho mình.
Cố Chi nhớ tới ngày nhỏ, chính cô lén núp một chỗ để học chữ, kết quả bị mẹ bắt gặp, xách lỗ tai đi về trước ánh mắt của mọi người, liền run cầm cập, lại nhìn mớ chữ giun bò trên báo, cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó lại nhìn chằm chằm ảnh chụp của mình trên báo.
Phóng viên chụp cho cô tấm này cũng khá xinh đẹp, bộ sườn xám cô mặt trên người là do cô thiết kế, hoa văn trên áo cũng là do cô lựa chọn cẩn thận rồi cho người may vá thành, vô cùng hợp với ý cô.
Lúc còn ở bên cạnh Hoắc Đình Sâm, cô thật ra cũng nghe được ít nhiều, ngoại trừ Trần Gia Minh ra, những người bên cạnh Hoắc Đình Sâm, những người quen biết với anh, mỗi khi gặp cô rồi đều bảo cô nông cạn.
Bọn họ thường nói xấu sau lưng cô, nhưng mà dù có nói sau lưng, Cố Chi cũng không phải thể loại không có não, đương nhiên cũng nghe được.
Dù cho lúc cô muốn rước Trần Gia Minh về làm cho mình, cô cũng biết dù Trần Gia Minh không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng anh ta chắc cũng nghĩ giống như mấy người kia.
Cô lúc đầu cũng cảm thấy khó chịu, nếu như cô cũng giống bọn họ, có cha mẹ thương yêu, được đi học đàng hoàng, tuyệt đối sẽ bỏ xa cái đám người suốt ngày chỉ biết khua môi múa mép kia.
Nhưng càng về sau, nghe càng nhiều, dần dần cũng không thấy khó chịu nữa, mà chỉ còn là chết lặng thôi.
Trước kia, Hoắc Đình Sâm thỉnh thoảng cũng sẽ đọc báo ở Nam Tĩnh công quán, cô cũng lò dò lại xem, Hoắc Đình Sâm cũng sẽ chỉ cô chữ nọ chữ kia.
Cô căng não ra đọc, hễ đọc sai thì lại thấy Hoắc Đình Sâm cười cười, dỗ cô như dỗ một con thú cưng biết nghe lời.
Cô lúc ấy ngoài mặt thì cười tươi, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, trong lòng không ngừng nói, tôi vốn dĩ không có một người cha tốt đẹp như anh, đến cả cha mình là ai tôi còn không biết nữa là.
Còn bây giờ, Cố Chi ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, lại cảm thấy bản thân quả thực nông cạn.
Chỉ vì một bài phỏng vấn, lúc nghe thấy người ta muốn chụp ảnh, cô đã trang điểm từ đầu đến chân đều là đồ mới.
Không hiểu vì sao, Cố Chi đột nhiên lại nhớ tới vị hôn thê của Hoắc Đình Sâm mà cô chỉ mới gặp hai lần, mà lần nào người đó cũng chỉ mặc âu phục.
Cố Chi xuy một tiếng, âu phục sao đẹp bằng sườn xám được.
Trên tay cầm một đống báo của mấy ngày nay, Cố Chi lật tới lật lui, lật tới tờ “Tiểu x ngày nay”.
Bốn chữ này cô nhìn không quen, nhưng đoán được ba chữ nên Cố Chi nghĩ chắc tờ báo này là tờ “Tiểu thư ngày nay” đang được các đọc giả nữ đón đọc dạo gần đây.
Ngày trên tờ báo để là ngày hôm nay.
Báo này có khá nhiều hình ảnh, Cố Chi cũng tuỳ tiện lật lật vài tờ, kết quả lại nhìn thấy hình chụp báo của mình lần trước đăng ngay trang thứ nhất, không hiểu vì nguyên nhân gì.
Vì có liên quan đến mình, Cố Chi đành phải dùng hết vốn liếng từ ngữ có hạn của mình, gian nan mà đọc tiêu đề:
“xx mua x Cố Chi xxx y xx”?
~ Hoàn chương 19 ~
.