Đọc truyện Võ Lâm Tĩnh Hải – Chương 51: Đại Chiến Đồi Loạn Táng
Nắng chiều ảm đạm, gió lạnh thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhìn ra phía Đại Hoàng Giang lúc này chỉ còn là một màu sương u ẩn.
Phía sau từ trong đám quân sĩ bụi khói trắng một vùng, Xương Văn kéo cương ngựa phi nước đại về phía trước, dừng lại bên hai tướng Cát Lợi và Cảnh Thạc. Hai người này thấy thái tử điện hạ đến vội vã toan hành lễ, Xương Văn đã xua tay nói:
– Không cần! – Mắt chàng nhìn về phía đông xa xa hỏi: – Dương tướng quân, còn bao xa nữa chúng ta tới Phù Liệt?
Cát Lợi nhìn thần khí uy nghi của vị thái tử chưa đầy mười bốn tuổi này, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một niềm cảm phục, cung kính nói:
– Điện hạ! Qua sông lớn chính là Tây Phù Liệt.
Xương Văn rong ngựa nhìn về phía Hoàng Giang lờ mờ sương trắng, trong lòng dấy lên một cảm giác nôn nao khó tả. Hoàng Giang nơi này sau khi chảy qua vùng Đại La yên ả, bất ngờ lại uốn khúc vòng vèo, tạo nên một vùng phù sa mênh mông trải dài, hun hút tầm mắt.
Chàng ngước mặt nhìn về phía chân trời xa hơi sương mờ ảo, lại quay lại phía đoàn quân đang tiến đến. Trong rừng cờ xí bay phấp phới một chiếc Hoàng Sa Tứ Mã cùng gần một trăm cẩm y vệ hộ tống đang băng đến, vẻ mặt Xương Văn không biết vì sao đột nhiên đậm vẻ sầu não.
***
Nguyễn Xá Trang – Nguyễn Gia Loan.
Sau khi nhóm quân của Nguyễn Khoan rời đến Tây Phù Liệt, nơi này bỗng chìm vào bầu không khí hiu quạnh. Nguyễn Thủ Tiệp sau khi dặn dò con trai Nguyễn Phi và hai tên trong nhóm Tam Ác cuối cùng cũng rời đi.
Lão Đại và Hồ Lão Nhị mấy hôm nay được chuyển đến khu Nhất Bảo, đối xử như thượng khách, tuy vậy với Hồ Lão Nhị mà nói trong lòng hắn vẫn có chiều bực dọc.
Trong phòng lão đang đi đi lại lại, chốc chốc lại vò đầu bứt tai, thở dài một cái lại tiếp tục đi, cuối cùng không chịu nổi quay lại nói với Lão Đại.
– Đại Ca, huynh nghĩ xem trong ngôi nhà đó có ai mà lão già Thiên Quân Môn đó lại bắt huynh đệ chúng ta canh phòng ở đây.
Lão Đại không trả lời, nhưng thoang thoảng trong cái vẻ mặt chết chóc của lão ẩn hiện một nỗi lo lắng vô định. Hồ Lão Nhị chờ không được, gay gắt lại hỏi tiếp:
– Đại ca, huynh định không đi cứu Hồng Tứ Nương sao? – Lão nói có vẻ giận dỗi.
Lão Đại liếc nhìn thái độ của lão, khẽ nhếnh môi, giọng sền sệt:
– Ngươi yên tâm, Đinh Hoàn còn trong tay chúng ta, bọn chúng không dám làm gì Hồng Tứ Nương đâu.
Hồ Lão Nhị nghe nói thế trong lòng có chút yên tâm, lão đưa mắt nhìn về phía Nhất Bảo thắc mắc:
– Theo huynh, người trong đó là ai?
Lão Đại im lặng.
***
Trong khách đường Nhất Bảo Nguyễn Xá Trang, vẻ mặt Vân Nga có phần lo lắng không yên, nãy giờ đã đi lại vài vòng. Dương Phương Lan vẻ mặt vẫn điềm nhiên ngồi tĩnh tâm vận khí ở trên gường. Vân Nga vẻ mặt sốt ruột hướng vị phu nhân nói:
– Nương Nương, tiểu nữ thấy nơi này có nhiều sự lạ, mấy ngày nay đều không thấy người nhà Nguyễn gia đến, chi bằng chúng ta cáo từ sớm trở về kinh thành.
Vị phu nhân nhìn nàng trầm tư nói:
– Chúng ta chờ thêm vài ngày nữa, nếu chủ nhân nhà người ta vẫn chưa về, chúng ta hồi kinh cũng chưa muộn.
Vân Nga vẻ mặt lo lắng hướng ra ngoài khu tam bảo. Lúc này Ái Liên cũng đột ngột bước vào, nàng ta vội quỳ xuống trước vị phu nhân, run run nói:
– Phu nhân, tỷ tỷ… ban nãy tiểu nữ định ra ngoài mua ít đồ dùng nhưng cận vệ của Nguyễn Xá Trang một mực đều không cho qua.
Vân Nga nghe xong sắc mặt không khỏi biến sắc, ánh mắt vị phu nhân một khắc cũng khẽ nheo lại. Vân Nga vội vàng hỏi lại:
– Bọn chúng có nói lý do gì không?
– Họ nói không có lệnh của lão gia bất kể ai cũng không được ra ngoài.
Vân Nga tức khí toan xông ra nói:
– Nguyễn Xa Trang định nhốt chúng ta làm con tin sao?
Dương phu nhân đã vội ngăn lại nói:
– Vân Nga, chớ thất lễ, nếu việc bắt giam này có thể đem lại bình yên cho thiên hạ, chấm dứt một cuộc chiến đẫm máu trên Tĩnh Hải. Âu cũng là việc ta nên làm.
Vân Nga bây giờ mới hiểu, thì ra Nương Nương trong lòng vốn đã định liệu sẵn chuyện này, nếu không thể khuyên nhủ hai bên đình chiến, thì cũng hi vọng tiểu đệ Tam Kha vì sự an nguy của bà mà động lòng suy nghĩ lại.
Bên ngoài gió lạnh càng thổi mạnh, bầu trời bỗng nhiên lại chuyển mây đen, những ánh chớp lóe liên hồi ở phía cuối chân trời, hẳn là sắp có bão lớn về.
***
Đoàn quân của Dương Tam Kha vượt qua Hoàng Giang tiến sâu vào một vùng hoang vắng, Xương Văn mặc cẩm bào sắc đỏ vẫn đi hàng đầu cùng hai tướng trẻ Cát Lợi và Cảnh Thạc. Sắc chiều ảm đạm đã phủ xuống đoàn quân mệt mỏi, kỳ bay phất phơ kín cả tầm mắt. Quang cảnh mấy chục dặm quanh đây đều hoang vu vô cùng, cây cối đã khô trụi lá, trên trời thỉnh thoảng lại nghe tiếng diều hâu kêu thất thanh.
Xương Văn từ nhỏ sống trong nhung lụa, lần này chinh chiến sa trường, nhìn hoang cảnh chết chóc này không khỏi có chút kinh hãi, khẽ hướng sang Cảnh Thạc hỏi:
– Đỗ tướng quân, nơi đây là nơi nào?
– Đây gọi là Đồi Loạn Táng. – Cảnh Thạc điềm nhiên trả lời.
Xương Văn nghe ba chữ Đồi Loạn Táng không khỏi rợn tóc gáy hỏi lại:
– Cớ sao lại gọi là Đồi Loạn Táng?
Cảnh Thạc trầm trầm kể:
– Năm xưa Việt Vương trúng kế cầu thân của Lý Phật Tử, Lý Nhã Lang là con rể Việt Vương ngầm trộm đi Kim Mâu Đầu Rồng, cuối cùng Lý Phật Tử kéo quân đến đánh úp. Việt Vương không kịp phòng bị, thua trận thảm bại, thây binh sĩ chất thành núi. Quân binh lúc này trong cảnh loạn lạc, không phân biệt danh tự, liền chôn các xác chết ở vùng này. Nghe nói vào mỗi đêm giông bão các oan hồn đều lẩn khuất nơi đây. Nên người dân quanh vùng gọi là Đồi Loạn Táng.
Giọng Cảnh Thạc một vẻ trầm tư dừng lại. Xương Văn có chút lạnh gáy nhìn quanh, trong ánh hoàng hôn mờ ảo, ngọn đồi này chỉ toàn những tấm bia đá mọc lởm chởm. Lòng chàng có phần trùng xuống vì cảm thương, chiến trận đao binh xưa nay vẫn vô cùng tàn ác, gây nên bao nỗi đau của con người.
Ở không xa Nguyễn Thủ Tiệp ánh mắt rực đỏ sát khí, đứng bên cạnh Nguyễn Khoan thờ ơ hỏi một câu.
– Mọi việc đệ chuẩn bị đến đâu rồi?
Nguyễn Khoan khẽ nhếch mép cười đầy ẩn ý nói:
– Đại ca yên tâm, mọi chuyện đệ đã an bài hết cả rồi.
Màn đêm phủ kín trên bầu trời cũng không che hết những áng mây màu tro xám, từng đợt sấm chớp vang động phía chân trời. Cánh quân của Dương Tam Kha vẫn đi sâu vào trong Đồi Loạn Táng, trong những ánh chớp lóe sáng rồi vụt tắt, người ta chỉ kịp nhìn thấy những tấm bia đá lạnh lẽo cùng những cành cây chết khô chọc thẳng lên trời cao. Đám binh sĩ không ít kẻ tỏ ra kinh sợ, đành bước sát vào nhau mà đi.
Ánh mắt rực đỏ sát khí, Thủ Tiệp khẽ rít nhẹ trong tiếng gió:
– Trời quà thật có bão, kẻ này đúng là không tầm thường…
Oành… hhh!
Tiếng Sét đánh xuống gãy một cành cây cổ thụ lớn đã trơ trụi lá, đám binh sĩ vẫn còn đang nháo nhác nhìn nhau.
Từ dưới mặt đất vô số những thây người đen sì đội những vùng đất mềm đứng dậy, dưới ánh chớp liên miên nhìn như những thây ma từ mấy trăm năm đội mồ sống dậy. Đoàn quân của Dương Tam Kha trong cảnh tượng này vô cùng hỗn loạn, nhiều kẻ đã khiếp vía chạy mất dạng vào trong bóng tối, chỉ còn nghe vọng lại tiếng kêu thảm thiết. Kẻ khác mất vía xúm chặt vào giữa đám đông hỗn loạn:
Dương Tam Kha mặt vẫn lạnh như tiền, không một chút lay động. Đám thây ma kia cũng đã tràn vào khắp trong đám quân sĩ, chém giết túi bụi, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi đã thủ sát bảo vệ thái tử. Một bóng đen lem luốc từ bóng đêm lao tới, chĩa kiếm nhằm thẳng thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ. Quải đao của Cảnh Thạc nhanh như cắt đã chém đứt một cánh tay cầm kiếm của y, bóng đen quằn quại đau đớn ngã vật xuống. Cảnh Thạc nhanh chóng vén mặt nạ và áo kiểm tra thì hóa ra là người giả ma, hắn quát như sấm:
– Chúng ta trúng mai phục rồi! Bọn này chỉ là người giả ma, mau bày trận phá địch bảo vệ Đại vương và Điện hạ.
Cát Lợi vung trường thương chém cụt đầu hai tên giả ma khác, giật một cây đuốc hô lớn:
– Lạc Long Trận! Lập tức bố trận.
Quân lệnh như sơn phút chốc đám binh sĩ đã trấn áp tinh thần bày ra một Long Trận hùng vĩ giữa Đồi Loạn Táng.
Trong bóng đêm bất ngờ có gần chục tên hắc y nhằm thẳng hướng Tam Kha sát kiếm đâm tơi, ánh mắt hắn sắc lạnh, thân thủ còn nhanh hơn ánh chớp, thoáng cái đã chém cả gần chục tên hắc y ra thành mấy khúc.
Lạc Long Trận kỳ biến vô cùng chỉ trong phút chốc bọn người kỳ bí kia đã bị giết chết đến bảy phần.
Bất ngờ, giữa màn đêm đen lạnh ánh đuốc chiếu rực cả vùng trời, một thân đại hãn to lớn cầm một cây đại kỳ dài đến cả chục thước, hắn vận kinh công cầm đại kỳ bay lên đầu một tảng bia lớn.
Gió đông lồng lộng, trường kỳ và áo bào đại hán phấp phới bay trong gió, khiến cho người ta thấy hắn tỏa ra vẻ uy mãnh vô cùng. Đại hãn miệng hô lớn:
– Ngũ Hành Thiên Môn Trận!
Lập tức kỳ ngũ sắc từ năm hướng tiến ra, vần vũ luân chuyển bao vây lấy Long Trận. Tam Kha khóe mắt thoáng lộ ra một vẻ kinh sợ.
Lạc Long Trận nhanh chóng đã bị cô lập ở giữa, Ngũ Hành Thiên Môn Trận rõ ràng nhằm về phía trung tâm Lạc Long Trận là Dương Tam Kha đánh tới. Binh sĩ ở nơi này tử thương vô số. Cát Lợi điều trận hoảng loạn hô lớn:
– Mau hộ giá Đại Vương!
Tam Kha mắt sáng rực, ném kiếm cho Xương Văn quát lớn:
– Không cần lo cho ta, mau bảo vệ thái tử rời khỏi nơi này!
– Nhưng… – Cát Lợi còn do dự.
Tam Kha lớn tiếng nói:
– Ngươi dám kháng chỉ sao? Mau dùng Hỏa Long phá mộc trận thoát ra!
Cát Lợi mặt xanh như tàu lá, vội vàng nói:
– Tuân mệnh!
Dứt lời cùng Cảnh Thạc và phần lớn binh sĩ dùng Hỏa Long công phá Mộc Kỳ Trận. Quả thật ngũ hàng tương khắc, Mộc Kỳ Trận phút chốc tử thương vô số, đám quân binh bảo vệ Xương Văn cũng theo hướng đó mà đánh ra.