Đọc truyện Võ Lâm Tĩnh Hải – Chương 37: Nguyệt Tâm
Trong căn nhà nhỏ không xa rừng cỏ hoang,
Một quả phụ chừng hơn 40 tuổi đang tỏ ra hết sức giận dữ, những người xung quanh đều không dám nói câu nào, chỉ riêng một nữ tử đứng tháp tùng bên cạnh trong vẻ nghiêm trang có chút tiếu ý.
Vị phu nhân ấy họ Đàm, gương mặt nghiêm trọng, đến nửa ngày cuối cùng nhìn xuống Đinh Hoàn trách móc một câu sâu xa:
– Ngươi đủ lông đủ cánh nên không còn coi người mẫu thân này ra gì nữa rồi!
– Hài Nhi không dám…!
Đinh Hoàn vội nói:
– Hài nhi quả thật có cấp sự…
Đàm phu nhân giận dữ quát:
– Cấp sự, quan trọng hơn cả việc gặp ta sao?
Lưu Cơ nhìn hắn nháy mắt ra hiệu, Đinh Hoàn tỏ vẻ bất đồng với hắn, quay sang phía mẫu thân.
– Hài nhi có chuyện xin thưa với mẫu thân…
Đinh Hoàn một vẻ nghiêm trọng, trong lòng hẳn là muốn đem chuyện về Vân Nga ra nói cùng thân mẫu, vị phu nhân kia thấy thái độ này của hắn liền cũng im lặng mà nghe. Chỉ có Lưu Cơ thần sắc có chút thất thần, hắn đưa mắt nhìn Đan Gia vẻ lo lắng, lại đưa mắt xuống nhìn Đinh Hoàn, thấy Hoàn tiếp:
– Mấy hôm trước khi đến Trấn Văn Giang, hài nhi vô tình đã gặp một người…
– Người này mang theo bí mật của Kim Linh Huyền Ngọc…! – Lưu Cơ đột nhiên xen ngang vào.
Mọi người ở trong phòng gồm có Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Trịnh Tú, Đan Gia và ngay cả Đàm phu nhân cũng có phần ngạc nhiên, thường ngày Lưu Cơ là người cẩn trọng giữ lễ nghĩa, lúc này lại thấy hắn đột nhiên xen ngang vào lời Đinh Hoàn như vậy, quả là có chút không bình thường. Đinh Hoàn á khẩu quay sang nhìn hắn chỉ nói được một từ:
– Đệ…!
Đàm phu nhân thần quang sắc bén, hẳn là đoán ra trong thâm ý hắn có nguyên do, liền cũng đỡ lời:
– Lưu Cơ, ngươi nói rõ ra đi.
Lưu Cơ đem toàn bộ câu truyện ở Văn Giang và Tế Giang kể lại một lượt, tuy nhiên riêng chuyện về Vân Nga thì không nói đến một lời nào.
Đan Gia nghe xong thở nhẹ một cái, may mắn không có chuyện gì nghiêm trọng, cũng là tại Lưu Cơ hôm nay có chút khác lạ, nàng lại đưa ánh mắt si đắm nhớ nhung nhìn về phía Đinh Hoàn.
Lưu Cơ nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Đan Gia có phần thanh thản một chút, hắn lại quay sang Đinh Hoàn thần sắc biểu thị xin lỗi. Đinh Hoàn cơ bản là không có lý do gì để trách móc hắn, chỉ là lần này muốn nói rõ chuyện của Vân Nga lại bị hắn phá rối một lượt, thấy giờ nói ra không tiện nữa bèn thôi, thần sắc mang vẻ rất bồn chồn.
Đàm phu nhân liếc nhìn Đinh Hoàn một cái, trong lòng đoán ra dăm ba phần đang không vui, bà ta liền cất lời nói:
– Kim Linh Huyền Ngọc thì làm gì chứ, chẳng phải các ngươi vì nó mà suýt mất mạng đó sao. Đinh Gia xưa nay mọi chuyện trên dưới đều vì nhân sinh mà hành sự, lòng cảm thấy không thẹn với trời đất, tâm không hổ với tiền nhân, đâu cần phải trông mong vào một viên Thần Châu để giành thiên hạ.
Lưu Cơ cúi mặt hổ thẹn thưa:
– Lưu Cơ lỗ mãng rồi! Xin Lão Thái Gia tha tội!
Đàm phu nhân nhìn hắn ôn nhu nói:
– Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, trách ngươi có làm được gì! Chuyện Kim Linh Huyền Ngọc hãy tạm gác lại, Các ngươi về nghỉ ngơi trước, sớm mai chúng ta lên đường trở về Hoa Lư.
Nói xong đã bỏ vào phòng trong ngay, Đan Gia cũng vội theo tháp tùng, trước lúc rời đi không khỏi quyến luyến nhìn Đinh Hoàn một lượt, hắn vẫn quỳ lặng im, trong lòng đầy tâm sự, hoàn toàn cũng không hay biết cái nhìn quan tâm của nàng, vẻ mặt Đan Gia thoáng một nét buồn vô cớ, nàng bước vào trong.
***
Ánh trăng chiếu rọi bên cửa sổ, Vân Nga buông mái tóc dài, mặt ngẩng nhìn ánh trăng đang treo trên trời cao, tâm tư có chút buồn không rõ, nàng soi bóng trăng hay soi bóng mình trong đó. Trong ký ức nàng, một cánh tay ấm áp ôm nàng bay qua bầu trời Văn Giang, một nụ cười như nắng mùa thu nơi vọng nguyệt, một ánh mắt nhìn lưu luyến trên Thủy Nguyệt Hồ, nàng biết huynh ấy đã nhìn theo nàng đến khi sương mờ khuất dạng, nàng tự trách mình sao lúc ấy lại không quay đầu nhìn lại, lúc đó nàng đã nghĩ gì? Phải rồi, nàng nghĩ đến nụ cười của Văn đệ khi gặp lại nàng, hẳn là đệ ấy sẽ rất vui, nàng nghĩ và tự cười mình một cái, lại nhìn ánh trăng tự hỏi:
“Đinh huynh, huynh rốt cuộc có đến Cổ Loa tìm muội không?”
– Tỷ tỷ, người đang nghĩ gì vậy?
Ái Liên bỗng nhiên xuất hiện hỏi nàng một câu, đưa nàng trở về với thực tại, nàng liếc mắt nhìn Ái Liên quở trách:
– Muội đó, vào mà không nói một câu, làm ta hết hồn!
– Tỷ tỷ có phải đang nghĩ đến Đinh công tử?
Nàng dò hỏi, Vân Nga không chút biểu tình, nàng lại cười nói:
– Hay là đang nghĩ đến thiếu chủ?
Vân Nga có hơi đỏ mặt nói lái đi:
– Vào cung em không được gọi là thiếu chủ, phải gọi là Thái Tử.
– Em nhớ rồi là Thái Tử.
Vân Nga liếc nhìn nàng một cái trêu chọc:
– Em còn dám trêu ta, chả phải em cũng đang nhớ đến tên Lý Thuần Lý công tử đó sao.
Ái Liên mặt đỏ sậm xấu hổ nói:
– Em nào dám! Người ta là bậc công tử gia đình tôn quý còn em chỉ là con gái thôn quê, sao dám chòi cao.
Vân Nga vẻ mặt có chút không hài lòng nói:
– Em giờ là nghĩa muội của ta, nói là trèo cao phải kể đến Lý Thuấn kia.
Ái Liên cúi đầu, mặt đỏ nói:
– Quận chúa, em sao dám!
– Em dám trái lệnh ta!
Ái Liên vội lặp lại :
– Em sao dám.
Vân Nga cười ôn nhu nhìn nàng nói :
– Thôi được rồi, em đó, từ nay không được tự ti như thế nữa.
Hai nàng thiếu nữ tựa như quỳnh hoa rạng rỡ, cười nói dưới ánh trăng.
***
Cùng lúc ấy
Cùng dưới bóng trăng, cùng một bầu trời Tĩnh Hải, một nam nhân cũng đang ngước mặt nhìn lên bóng trăng treo trên ngọn trúc, trong ánh sáng lung linh nhất của màn đêm, hắn nhìn thấy duy nhất khuôn mặt một cô gái.
– Vân Nga ! Giờ muội đang ở đâu ?
Ánh trăng áng ngữ trong lòng hắn, trong mắt hắn là nhớ nhung sầu muộn, là tương tư dày vò, ngày mai hắn về Hoa Lư, ngày mai nụ cười của nàng, đôi mắt nàng liệu hắn có còn được nhìn thấy.
Hắn tâm hồn thờ ơ nhìn trăng, rất lâu sau, một suy nghĩ tràn đầy trong lòng hắn, hắn phải chạy đi tìm hạnh phúc của hắn, nghĩ thế thân ảnh hắn đã lao vụt qua cửa sổ, nhằm theo hướng ánh trăng đang treo mà vận khinh công bay đi.
Trời đêm Tĩnh Hải mịt mờ…
Ở một gian phòng cách đó không xa, Đan Gia đang ngồi đánh đàn, nàng gảy khúc Cao Sơn Lưu Thủy, tiếng đàn ngân nga vang vọng trong đêm, lúc bi ai trầm điệu, khi lại réo dắt nỗi nhớ nhung.
Đàm phu nhân ngồi nghe đã rớm hai hàng lệ.
Lưu Cơ sau khi biết Đinh Hoàn rời đi liền vội vã đến báo tin, lòng hắn hẳn đang như lửa đốt, nhưng đến gần cửa phong nghe được tiếng nhạc Dao cầm của Đan Gia lòng liền thanh thản trở lại. Hắn đứng lặng bên cửa không dám bước vào sợ làm mất hứng đàn của nàng.
Tiếng đàn vừa dứt, lòng cũng nhẹ nâng, toan quay gót trở về đã nghe tiếng Đàm phu nhân nói vọng ra ngoài :
– Ngươi đến rồi sao không vào đi ?
Lưu Cơ có chút thất sắc, vội đẩy cửa bước vào, quỳ xuống đáp :
– Lưu Cơ thất lễ ! Mong phu nhân tha tội.
Đan Gia nhìn thấy hắn có chút nhíu mày lo lắng, Đàm phu nhân giọng ôn nhu nói:
– Không cần đa lễ, nửa đêm ngươi vội đến đây hẳn là có chuyện gì?
Lưu Cơ có chút ấp úng thưa:
– Bẩm phu nhân…
Đàm phu nhân nhìn hắn như vậy biết là có nguyên do, liền quay sang Đan Gia nói:
– Đan Nhi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta có việc cần bàn bạc với Lưu Cơ.
Đan Gia có chút lo âu nghĩ:
“ Lưu Cơ đến giờ này không lẽ là Đinh huynh lại có chuyện gì?”
Nàng nghĩ xong liền gạt suy nghĩ đó đi tự vấn an,
“ Chuyện chính sự của Đinh Gia xưa nay phu nhân luôn bàn bạc với Lưu huynh, chuyện này cũng là thương tình”
Liền nhún chân hành lễ đáp:
– Đan Nhi tuân mệnh.
Lói xong liền cất bước đi qua Lưu Cơ, hắn trong phút ấy mỗi bước chân của nàng là một nỗi đau xé ngang tâm can hắn.
Đan Gia đi được một lúc lâu, Đàm phu nhân vẫn lặng im quay mặt nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ, cuối cùng hỏi một câu rất nghiêm trọng:
– Cô gái đó tên là gì?
Lưu Cơ thần sắc có phần choáng váng vội nói :
– Phu nhân biết chuyện rồi sao ?
Đàm phu nhân sầu muộn nói :
– Ta là mẫu thân của nó, đến con trai mình nghĩ gì cũng không đoán ra được sao !
Lưu Cơ mồ hôi đã ướt trán, vội đáp :
– Cô nương đó Họ Dương tên Vân Nga.
– Họ Dương ? Cô ta ở Cổ Loa ?
Đàm phu nhân sắc mặt lúc này cũng không kém phần thất thần, chỉ nghe Lưu Cơ nói :
– Cô nương đó chính là Dương Quận Chúa, tiểu thư phủ Dương Nhị Hầu (*)
– Giỏi thay !
Đàm phu nhân tay đập xuống mặt bàn giận dữ, lại hỏi tiếp :
– Không phải nó đã bỏ đi tìm con nha đầu Quận Chúa đó chứ ?
Lưu Cơ như chết đứng, ngẫu nhiên đáp lại :
– Vâng…
Đàm phu nhân lửa giận đã bốc lên, toan đã vùng dậy thì nghe bên ngoài có tiếng khóc của nữ nhân.
Hic, hic..hic..
Tiếng Đan Gia khóc nức nở ngoài cửa, nàng vốn không định nghe nén nhưng vì trước lúc về phòng chợt nhớ ra còn có một hộp Mộc Tiên Thảo bồi bổ, nàng vốn định mang đến tặng cho lão phu nhân mà vội rời đi chưa kịp đưa, khi quay lại cửa phòng chợt nghe tiếng phu nhân quát lớn, liền dừng lại hiếu kỳ nghe tiếp.
Lúc này đã nghe được ngọn ngành câu chuyện, trong lòng không biết sao uất ức nghẹn ngào lên thành tiếng khóc nức nở, liền bỏ chạy thẳng về phía rưng trúc. Nàng cũng chẳng còn quan tâm mình đang chạy đi đâu, cứ cúi đầu mà chạy một mạch.
Đàm phu nhân thở dài nói :
– Mấy người các ngươi đi tìm nó về đây cho ta !
Lưu Cơ vội tuân mệnh bước ra.
***
Rừng trúc trong đêm trăng tròn đầu đông, ánh trăng xuyên qua những kẽ lá trúc mảnh như những lưỡi dao lạnh lẽo cắm xuống mặt đất, cắm vào trái tim Đan Gia, nàng vừa khóc vừa chạy như thế không biết đã bao lâu, cuối cùng thấm mệt gục xuống một gốc trúc khóc vô cùng thảm thiết.
Nàng khóc hồi lâu, lại ngẩng lên nhìn ánh trăng trên bầu trời la lớn :
– Đinh Hoàn ! Huynh có biết là ta rất yêu huynh không ? Tại sao ? Tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy ?
Trăng không trả lời nàng, rừng trúc cũng im lặng, nàng lại òa khóc.
Chỉ có một mình Lưu Cơ đứng đó, lòng đau như cắt dõi theo nàng, hắn không đủ dũng khí đứng trước mặt nàng, nhưng hắn thấy rõ từng giọt lệ đang rơi ra trong mắt nàng.
Đan Gia khóc không biết đã bao lâu, dưới ánh trăng vằng vặc một giọng ôn nhu trầm ấm nói với nàng.
– Đan muội…
(*) Dương Nhị Kha : anh trai của Dương Tam Kha