Đọc truyện Võ Lâm Tĩnh Hải – Chương 25: Hai Lần Gặp Gỡ
Ánh nắng chiều ảm đạm.
Lúc này trên vùng lau sậy Vân Nga liên tục bị nhóm lâu la của Trịnh Tam đánh lui. Nơi địa lý này ở xa trấn Văn Giang lại không thường có người qua lại, quả là vô cùng nguy hiểm với nàng. Nàng mấy lần toan thoát đi nhưng đều bị Trịnh Tam và đám đồng bọn chặn lại.
Hắn đê tiện mà nói:
– Tiểu mĩ nhân! Ngươi chớ ngoan cố , mau theo lão gia ta về hầu hạ!
Nàng vẫn kịch liệt chống trả trong bụng thầm nghĩ:
‘ Cẩu Tặc ! Ngươi chớ vội đắc ý, cùng lắm ta tự kết liễu bản thân mình. Quyết không để ngươi làm nhục’
Nàng liền vung kiếm lại chém bị thương một tên lâu la. Trịnh Tam vẻ mặt tức tối quát.
– Để lão quy phục ngươi!
Dứt lời thân ảnh đã thuấn di đến bên cạnh đánh nàng một chưởng . Nàng mặt mũi đã tối sầm, lại tiếp tục bị hắn điểm ngay huyệt đạo toàn thân không sao cử động được. Nàng ở hiểm cảnh ấy hoảng sợ nói:
– Ngươi mà làm gì ta sẽ chuốc họa diệt thân!
– Hắc hắc !
Hắn vẫn cười đầy vẻ mãn ý tiếp lời nàng:
– Ngươi dọa lão gia đấy à! Lão gia ta chẳng sợ trời , chẳng sợ đất. Dù có Hoàng Đế đến đây cũng không cứu được nàng đâu.
Nói chưa xong thì người đã đến gần, toan vồ lấy tấm thân ngọc ngà của nàng. Nàng lúc này dù có muốn tự kết liễu bản thân mình cũng chẳng thể nào làm được. Nước mắt đã ướt đôi má đào.
Giữa khoảng thời gian tưởng chừng như kết thúc ấy. Nàng thấy thân hình bỗng nhiên bị một ai đó ôm chặt mà kéo đi. Làn hương trên người hắn quả thật dễ chịu. Một bàn tay vạm vỡ ôm lấy nàng. Nàng bất giác mở mắt nhìn, quả là một nam tử hán tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi hàng lông mày dài, mắt sáng như ánh sao hôm. Hắn vừa cứu nàng thoát khỏi tay tên đại ác nhân kia. Lăng không bay ra xa đến 50 bộ.
Hắn vừa đáp xuống đất, để ý đã thấy mặt nàng ửng đỏ vì e thẹn, liền giải huyệt đạo cho nàng. Nàng vẫn còn hoang mang vội đẩy hắn ra đến bốn thước , thần tình đã quên cả nói lời cảm tạ.
Hắn cũng không tỏ thái độ gì. Bên kia Trịnh Tam giận giữ quát:
– Các hạ là cao nhân phương nào! Lại xen vào chuyện tốt của ta.
Nam tử hán đó cao giọng nói :
– Tại hạ họ Đinh tên một chữ Hoàn. Người châu Hoa Lư. Giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.
Trịnh Tam cười lớn mắng :
– Thì ra là một tên Đinh Hoàn vô danh tiểu tốt mà cũng dám xen vào chuyện của Tam Gia ta. Để hôm nay ông lột da ngươi, nhồi rơm làm hình nhân đuổi quạ.
Bọn lâu la cũng khoái trí cười rộ. Trịnh Tam đã hăm hở xông tới
– Đinh huynh ! Đệ đến rồi !
Một nam nhân béo lùn đã cưới ngựa xông đến liền bay ngang ra chặn lại. Người này tuy thân hình có phần mập mạp nhưng thân pháp lại vô cùng linh hoạt thật khiến cho người ta bất ngờ. Đinh Điền liên tục tung ra đến chục chiêu đều đã đánh lui Trịnh Tam. Hắn lại ôm bụng mà than :
– Đệ đói rồi ! Không đánh nữa ! Nhường hắn cho Trịnh huynh.
Trịnh Tú thân ảnh phiêu dật liên tục đã áp sát, tung ra ba bốn chưởng đánh hắn tơi bời. Quả thật như mèo vờn chuột con.
– Để hắn cho ta!
Nguyễn Bặc cũng xông ra. Trịnh Tú thấy vậy liền ngưng thủ. Bặc mới xuất ra ba chiêu tay Trịnh Tam đã rơi lìa xuống đất. Hắn lại hàm tiếu cười nói:
– Ta thèm rượu rồi! Hôm nay tha mạng chó cho ngươi.
Bọn lâu la kinh hãi liền kéo Trịnh Tam lập tức lôi đi. Lưu Cơ lúc này cũng đã lên tiếng nói:
– Các huynh lại gây chuyện rồi ! Tên này là Trịnh Tam còn gọi là Tam Gia một trong tứ đại ác nhân của Văn Giang .
Đinh Điền cười trừ một cái. Trịnh Tú lại làm vẻ mặt lạnh. Nguyễn Bặc hảo sảng nói:
– Tứ ác chứ thập ác ta cũng chả coi vào đâu !
Bốn người cùng lại gần chỗ Đinh Hoàn và thiếu nữ áo hồng. Lưu Cơ đặc biệt quan sát nữ nhân này nhưng không tỏ ra thái độ gì. Đinh Hoàn ôn tồn hỏi:
– Tiểu thư đi đâu mà lạc đến chốn này?
Hắn nói vậy nhưng đôi mắt đều chẳng rời thiếu nữ này nửa khắc. Nàng khuôn mặt trắng ngần, mắt phượng, mày ngài. Lại thêm vẻ mặt vô cùng ngây thơ trong sáng khiến cho hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh cảm mến.
Nàng thấy hắn nhìn mình có phần e thẹn nói:
– Tiểu nữ tên …Phụng nhi!
Nàng chợt nghĩ mình không thể nói thật danh tánh với người này bèn lấy bừa ra một cái tên, lại tiếp:
– Trên đường đến trấn Văn Giang không may gặp phải kẻ xấu! Cũng may được Công Tử đây cứu giúp. Ơn này ngày sau xin báo đáp!
Đinh Hoàn ôn tồn nói:
– Từ đây đến trấn Văn Giang đường xá xa xôi, Tiểu thư thân nữ nhi đi một mình thật không tiện chút nào. Ta cũng đang trên đường đến đó. Nếu tiểu thư không thấy phiền , chúng ta có thể làm bạn đồng hành.
– Đa tạ Công Tử!
Nàng đáp lễ. Nam tử hán đó đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo , tức thì trong rừng lau sậy băng ra một con Hắc Mã. Con ngựa chạy băng băng đến bên nam tử hán đó. Hắn vỗ nhẹ lên lưng hắc mã , rồi nhảy lên lưng ngựa chìa tay đưa ra cho nàng nói:
– Tiểu Hắc của ta không cho người lạ cưỡi nó. Cô nương không ngại đi cùng chứ
Nàng phân vân nghĩ:
‘ Ta với ngươi đi chung ngựa người khác nhìn thấy sẽ nói sao’
Lại nghĩ:
‘ Dù sao hắn cũng là người tốt đã cứu mình. Ở đây hiểm nguy rình rập. Ta cũng chỉ là đi cùng một đoạn đường’.
Bèn đưa tay ra cho nam tử hán đó kéo lên lưng hắc mã.
Hai người ngồi chung trên lưng ngựa đi được mấy dặm đường đều không nói với nhau lời nào.
Cuối cùng thì thành Văn Giang cũng hiện ra trước mắt. Nàng nhanh như cắt đã nhảy xuống lưng hắc mã nói với nam tử hán
– Đa tạ Công Tử đã giúp đỡ! Trấn Văn Giang ở trước mắt! Tiểu nữ xin cáo từ!
Nói dứt lời đã khuất trong bóng đêm, nam tử hán đó còn hỏi với theo:
– Tiểu thư! Sau này ta tìm nàng ở đâu.
Trong bóng tối tiếng nữ nhân đó nói vọng lại:
– Có duyên ắt sẽ gặp lại!
Nam tử hán đó còn thất thần nhìn theo, là hắn trong lòng hẳn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng chẳng biết cuối cùng là vì lý do gì mà cả quãng đường lại im lặng.
Đinh Điền thấy hắn như vậy liền giục
– Đại sư huynh! Huynh bị cô gái đó hớp hồn rồi đó à! Đệ đói rồi chúng ta vào thành kiếm gì đó ăn thôi.
Cả bọn lại cười với y, cuối cùng cũng dảo bước ngựa vào trong thành.
***
Ba ngày sau ở quán trọ.
Mấy hôm nay nhân sỹ 12 lộ anh hùng đều đổ về đây dồn dập, hẳn đều vì cái hẹn Lập Đông ở Lữ Gia.
Trên phố hôm nay càng thêm vẻ đông đúc, người đi kẻ lại đều đông hơn ngày thường. Vân Nga mấy hôm nay đều không bước chân ra ngoài, chuyện hôm trước quả vẫn là nỗi king hoàng trong lòng nàng, hơn nữa nàng cũng đang rất nhớ Văn đệ. Mấy hôm rồi không có nàng bên cạnh hẳn là đệ ấy rất buồn.
Sáng nay sắc trời vô cùng tươi đẹp. Tiểu nữ Ái Liên đã dậy từ lúc nào chạy đến bên phòng của tiểu thư Vân Nga sốt sắng:
– Tiểu thư ! Hôm nay có lễ thả hoa đăng trên sông để cầu may. Chúng ta cùng đi xem một chuyến.
Nàng có vẻ không bằng lòng nói:
– Ta đã nói em không được gọi tiểu thư rồi!
Cô gái ấy mới hôm nào còn một vẻ lấm lem, hôm nay đã tươi xinh mười phần, ấp úng thưa!
– Em nhớ rồi! Tỷ tỷ!
Nàng mỉm cười nói:
– Thôi được chúng ta cùng đi!
Hai thiếu nữ dắt tay nhau vui vẻ ra ngoài. Đây là lần đầu Vân Nga rời khỏi kinh thành mọi thứ bên ngoài đều vô cùng mới lạ với nàng, từ một con tò he bên đường cũng trở lên vô cùng kỳ thú. Nàng thoát cái đã quên cả ưu phiền, hòa mình vào dòng người.
Cách đó không xa trong đám đông có hai người, một nam nhân cao lớn đi cùng một nữ nhân cải trang nam. Người nữ cải trang nói
– Ngô ca! chúng ta tìm một khách trọ nghỉ tạm lại đây!
Nam nhân đáp
– Phạm đệ!..tùy theo ý đệ.
Lời nói có vẻ còn ngượng ngùng, người tên Phạm đệ kia vẫn còn mải nhìn nam nhân đó , vô tình đã dụng vào Ái Liên khiến con tò he trên tay nàng rớt xuống. Nữ nhân giả trang đó vội vàng cúi xuống nhặt, miệng đã nhanh nhảu:
– Xin lỗi tiểu thư! Ta thật vô ý quá!
Liền nhặt con tò he phủi vội vàng, đưa lại cho nữ nhân đó. Nàng còn không quên gửi một nụ cười ẩn ý đắm đuối trêu đùa.
Ái Liên nhìn vẻ mặt tuấn mĩ của nàng có phần si ngốc liền đáp lại:
– Không sao đâu Công Tử!
Nam nhân đó cũng quay lại, bắt gặp khuôn mặt của Vân Nga lại vội quay đi. Y lúc này đang đội mũ vành lớn vốn dĩ Vân Nga không thể nhận ra mình là Ngô Xương Ngập nhưng trong lòng không khỏi chột dạ nghĩ:
“Dương Quận Chúa sao cũng tới nơi này”.
Liền vội kéo tay áo của vị Phạm đệ nói:
– Phạm đệ ! Chúng ta đi thôi.
Ngọc Dung cơ bản không hiểu nguyên do nhưng Ngô ca đường đột như vậy hẳn là có chuyện khó nói liền theo đi.
Ái Liên vẫn một vẻ si ngốc:
– Tiểu thư vị công tử đó thật tuấm mĩ!
Nàng ta khẽ gõ lên đầu tiểu nữ , ôn tồn bảo.
– Ngươi thật ngốc! Đó là một cô gái giả trang nam.
Ái Liên thất sắc hỏi :
– Làm sao tiểu thư biết ?
Nàng nhìn theo bóng người đàn ông đội mũ vành lớn đến khi người đó khuất hẳn mới nói :
– Trên người nàng ta có mùi Hồng Hoa. Thứ thảo hương này chỉ có những tiểu thư quý tộc mới có.
Nha đầu Ái Liên liền ghé lại gần Vân Nga ngửi thử. Quả nhiên hương thơm này giống với mùi hương trên người vị công tử đó. Nàng nhận định :
– Tiểu thư cũng có hương Hồng Hoa.
Nàng làm vẻ mặt nghiêm khắc nói :
– Đã bảo em gọi ta la tỷ tỷ rồi !
Nha đầu thẹn thùng đáp :
– Tỷ tỷ !
– Dù sao ta cũng thấy hai người này có gì đó rất lạ !
Vân Nga nhìn về hướng người nam nhân đó đã khuất nói. Hai người lại dảo bước về phía vọng nguyệt bên sông Tế Giang , cùng nhìn những cánh hoa đăng được thả dưới sông.
Một thoáng suy tưởng. Một khắc nàng lại nhớ đến Văn đệ !
– Tiểu thư thật không ngờ lại gặp cô ở đây !
Một giọng nam tử hán ấm áp nói từ phía sau. Làn hương này với nàng có chút gì đó quen thuộc . Nàng trở về với thực tại , bất ngờ nhận ra nam tử hán phía sau mình chính là người đã cứu nàng trong khu rừng lau sậy mấy hôm trước, liền vội vái lễ nói :
– Là Công Tử! Thật là trùng hợp ! Đa tạ Công Tử hôm đó đã cứu mạng tiểu nữ !
Đinh Hoàn vội tạ lễ :
– Tiểu thư đa lễ rồi! Chỉ là chuyện nhỏ xin tiểu thư đừng nhắc tới nữa.
Nàng đôi mắt long lanh , làn áo hồng tỏa sáng một góc vọng nguyệt. Lại hỏi vu vơ một câu.
– Công Tử đi một mình sao ?
Nam tử hán liền đáp :
– Mấy vị bằng hữu của tại hạ có công chuyện gấp. Hôm nay khí trời tươi đẹp, dạo cảnh sông nước không ngờ lại có cơ duyên gặp lại tiểu thư. Thật lấy làm vinh hạnh.
Nàng nghe mấy lời ngọt ngào này hai má có phần ửng đỏ, càng khiến nụ cười và thần sắc thêm phần kiều mị.
Ái Liên thấy hai người bọn họ thoáng cái đã quên sự tồn tại của mình liền bỏ đi tìm một nơi bán hoa đăng.
Hai người bên vọng nguyệt nói chuyện vô cùng vui vẻ thoáng cái mặt trời đã đứng trên đầu. Trời thu lạ lùng lại đổ một cơn mưa lớn.