Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 6: Bạch mã hồng trang


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 6: Bạch mã hồng trang

Thiếu nữ thủng thẳng đi tới cạnh ngựa rồi, nàng định rời khỏi nơi đây
ngay nhưng nghe thấy tiếng quát tháo như vậy liền ngừng bước cau mày lại nhìn thẳng vào mặt Chinh Thành quát hỏi lại :

– Ngươi muốn chi?

Ác Vô Thường lại cười nhạt một tiếng rồi trả lời :

– Con nhãi kia vô duyên vô cớ đánh chết thủ hạ đầu mục của lão phu, mà
muốn rũ tay đi hay sao, trên thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Thiếu nữ nọ vì thấy Vô Danh không hợp chuyện với mình trong lòng đã tức
tối nhưng vẫn cố nhịn, nhưng bây giờ lại nghe thấy Ác Vô Thường nói như
thế, nàng không sao nhịn được nữa, liền trợn tròn xoe đổi mắt lên và nói :

– Ngươi muốn chi?

Ác Vô Thường lạnh lùng quát tiếp :

– Ta muốn ngươi để lại tính mạng của ngươi!

Thiếu nữ bỗng cười khanh khách, tiếng cười của nàng nghe rất có duyên và rất dòn, nhưng nàng vừa dứt tiếng cười đã lên tiếng nói lạnh như băng
tuyết mà hỏi lại Ác Vô Thường :

– Người thị cái gì má dám bảo ta để lại tính mạng ở đây?

Ác Vô Thường lại cười một tiếng, múa song chưởng xông lại quát tháo tiếp :

– Lão phu thị hai bàn tay này.

Thiếu nữ lại cười khanh khách, hình như nàng không coi Vô Thường vào đâu hết. Ác Vô Thường thấy vậy càng tức giận thêm quát hỏi tiếp :

– Con nhãi kia, mi cười cái gì thế?

Thiếu nữ liền ngắt tiếng cười trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn thẳng mặt Chinh Thành quát hỏi lại :

– Lão quỷ, tên mi là chi?

– Lão phu Vương Chinh Thành, biệt hiệu là Ác Vô Thường.

Ác Vô Thường nói xong, cũng trợn tròn xoe đôi mắt lên quát hỏi thiếu nữ kia rằng :

– Con nhãi, mi là môn hạ của ai?

Thiếu nữ lạnh lùng đáp :

– Người không xứng hỏi ta như vậy.

Ác Vô Thường nghe nói càng tức giận thêm mặt biến sắc, và quát hỏi tiếp :

– Con nhãi này táo gan thật, trước mặt lão phu mi dám vô lễ như vậy, tối hôm nay không để cho mi phơi xác ở đây, trả thù cho thủ hạ ta, thì ta
cũng uổng công xưng danh hiệu trên giang hồ.

Trong lúc y quát tháo, liền đưa mắt ra hiệu cho đại hán đứng cạnh đó một cái rồi y mới múa chưởng nhảy xổ lại tấn công thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy vậy trợn ngược đôi mày lên, thét lớn một tiếng, giơ ngay chiếc roi ngựa lên quật luôn.

Đang lúc ấy bỗng nghe thấy một tiếng cười nhạt và quát tháo khác :

– Ác tặc, các ngươi thật vô sỉ đến cực điểm, mau chết hết ngay đi.

Mọi người nghe tiếng nói không cần nhìn cũng biết ngay người đó là Vô Danh rồi.

Vô Danh nói xong, đã múa song chưởng xông lại tấn công luôn. Mọi người
chỉ thấy một luồng chưởng phong nóng như lửa thiêu và mạnh khôn tả, nhắm Ác Vô Thường với ba đại hán kia lấn át tới.

Chưởng phong chưa tới, hơi nóng đã đến trước, Ác Vô Thường thấy vậy, vội lớn tiếng kêu gọi :

– Đây là Kiêu Dương chưởng lực đấy, mau rút lui đi.

Y chưa nói dứt đã vội rút lui trước. Ba đai hán kia nghe thấy Ác Vô
Thường nói như vậy đều cả kinh, vội quay lui về phía sau. Ác Vô Thường
phát giác luồng chưởng lực đè tới liền lên tiếng kêu thủ hạ rút lui, mặc dù phát giác nhanh như thế mà vẫn còn muộn, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu la thảm khốc hai tên trong nhóm ba đại hán kia, không sao thoát khỏi
được tai ách đã bị chết ngay dưới chưởng lực của Vô Danh.

Quý vị nên rõ Vô Danh là người đã được hưởng thụ nội công chân lực của
ba vị cao thủ tuyệt thế đã khổ luyện bảy tám mươi năm nên chưởng của
chàng đánh ra sức mạnh không thể tưởng tượng được, có thể nói thiên hạ
vô song, đừng nói là người mà ngay kim cương hay gang thép cũng chịu
không nổi chưởng lực của chàng.

Chưởng lực của Vô Danh quá kinh khủng, không những tên đại hán và Ác Vô
Thường thoát chết hoảng sợ đến nát cả hồn vía, mà cả thiếu nữ đứng cách
đó hơn trượng cũng ngẩn người ra nốt. Nàng trợn tròn xoe đôi mắt lên
nhìn chàng, đứng yên như phỗng đá vậy. Vô Danh liếc mắt nhìn bốn cái xác ở dưới đất và Ác Vô Thường cùng đại hán hai người, rồi đột nhiên lớn
tiếng cười ha hả.


Chàng cười xong bỗng nhìn Ác Vô Thường và quát hỏi :

– Con ma Vô Thường kia, mi có mau cụp đuôi chuồn ngay đi không, còn đứng ngẩn người ra đó chờ chết hay sao.

Ác Vô Thường nghe nói hai mắt trợn tròn xoe đột nhiên lộ hung quang nhưng lại dịu ngay liền và cười nhạt một tiếng rồi đáp :

– Họ Ngô kia, món nợ đêm nay quý hồ ta Vương Chinh Thành này còn sống sót thế nào cũng tìm mi đòi cho được.

Vô Danh cười nhạt một tiếng và nói tiếp :

– Tùy ngươi, nếu ngươi tự tin đủ sức đánh được ta thì bất cứ lúc nào
cũng có thể đi kiếm ta được. Nhưng con ma Vô Thường kia, ta phải nói cho ngươi biết trước. Nếu ngươi nhận thấy chưa đủ tư cách thì đừng có kiếm
ta bằng không ngươi bị chết dưới chưởng của ta liền.

Ác Vô Thường cười nhạt một tiếng với đôi mắt ác độc, vẻ mặt hậm hực liếc nhìn Vô Danh và thiếu nữ một cái, rồi quay đầu lại bảo đại hán kia rằng :

– Chúng ta đi thôi.

Y vừa nói xong, đã cùng đại hán nọ chạy luôn, chỉ thấy chúng nhảy nhót mấy cái đã mất dạng trong bóng tối liền.

Vô Danh nhìn theo cho tới khi bóng hai người mất hút mới lớn tiếng cười ha hả, và nói :

– Ủa, không ngờ ta đã trở nên thiên hạ vô địch thật

Thiếu nữ nghe nói giật mình kinh hãi và hỏi :

– Ngươi nói gì thế. Ngươi là thiên hạ vô địch?

Vô Danh gật đầu đáp :

– Phải, ân sư tôi nói sau khi ông truyền võ công và chân lực cho tôi
rồi, thì tôi sẽ trở nên đệ nhất cao thủ và thiên hạ vô địch ngay.

– Sư phụ của ngươi nói như vậy ư?

Thiếu nữ trợn tròn xoe đôi mắt lên và hỏi tiếp :

– Sư phụ của ngươi là ai?

Vô Danh bỗng lớn tiếng nói :

– Không nói cho cô nương biết và cũng cấm cô nương hỏi!

Thiếu nữ ngạc nghiên vô cùng và hỏi lại :

– Tại sao thế?

Vô Danh tỏ vẻ rất lạnh lùng trả lời tiếp :

– Không có gì cả, và cũng không tại sao hết. Chỉ biết cấm cô nương hỏi là cấm cô nương hỏi thôi.

Thiếu nữ nghe nói phì cười, nàng nhìn vẻ mặt ngây ngô của Vô Danh và hỏi tiếp :

– Nhưng nếu tôi cứ hỏi nữa thì làm sao?

Vô Danh đáp :

– Nếu cô nương còn hỏi nữa thì đừng có trách tôi, hừ…

Vô Danh định nói “cô nương đừng có trách tôi đánh chết cô nương đấy”
nhưng chàng thấy mặt cô ta ngây thơ và xinh đẹp như vậy nên chàng nói
tới đó không nhẫn tâm nói tiếp, sự thật chàng không đủ can đảm nói tiếp
đấy thôi.

Cho nên chàng chỉ nói đến chữ “tôi” là không sao nói được nữa, sau cùng
mới nói có một tiếng “hừ” để tỏ ra cái lòng ác độc của mình mà thôi.

Nhưng thiếu nữ vặn hỏi tiếp :

– Ngươi muốn sao?

Vô Danh hơi cau mày lại nhì nàng rồi từ từ đáp :

– Tha hồ cô nương muốn hỏi thế nào thì hỏi, tôi nhất định không nói cho cô nương hay!

– Ủa!

Thiếu nữ nói như vậy xong, suy nghĩ giây lát rồi lại hỏi :

– Ngươi không nhận thấy lời nói của sư phụ người quá dóc hay sao?

Vô Danh gật đầu đáp :

– Thoạt tiên tôi cũng có lầm tưởng như cô vậy, nhưng đến bây giờ tôi mới nhận thấy là đúng!


– Có phải người thấy chưởng lực của người, một chưởng đánh chết được hai người không?

Vô Danh với đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt của thiếu nữ, đôi môi
mấp máy định nói, nhưng lại không nói nữa liền quay mình lớn bước đi
luôn.

Thiếu nữ thấy vậy bỗng lớn tiếng kêu gọi :

– Này!

Vô Danh liền ngừng chân lại nhìn nàng, lạnh lùng hỏi :

– Gọi tôi quay trở lại làm gì, có phải cô nương muốn đánh nhau với tôi đấy không?

– Người này lạ thực, muốn làm gì thế?

Nàng lườm chàng một cái, bỗng lại cười khúc khích và tiếp :

– Tôi với người không thù không oán tại sao tôi lại phải đánh nhau với người?

Bây giờ Vô Danh mới bớt giận nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp :

– Cô nương không muốn đánh nhau với tôi thì gọi tôi lại để làm chi?

Thiếu nữ nhìn chàng vừa cười vừa hỏi tiếp :

– Thế tên của người là chi?

– Vô Danh!

– Ngô Minh, người biết tên của tôi đấy à?

– Không biết!

Thiếu nữ bỗng nũng nịu nói tiếp :

– Người này lạ thực, sao không biết một chút lễ phép gì hết!

Vô Danh ngẩn người ra không hiểu nàng nói như thế là nghĩa lý gì, cứ nhìn thẳng vào mặt nàng và hỏi lại :

– Cái gì là lễ phép?

– Tôi hỏi tên của người, sao người không hỏi lại tôi?

Thiếu nữ đó quả thật ngây thơ một cách hồn nhiên, Vô Danh liền mỉm cười hỏi :

– Thế tên cô là chi? Nếu cô bằng lòng nói cho tôi hay thì tôi cũng bằng lòng nghe!

Thiếu nữ vội hỏi tiếp :

– Nếu tôi không bằng lòng nói cho người nghe thì sao?

– Nếu không bằng lòng thì tôi cũng chả cần hỏi làm chi.

– Thế tôi bằng lòng nói cho người nghe thì sao?

– Bằng lòng thì cứ nói đi!

– Không! Tôi bắt người phải hỏi tôi trước đã rồi tôi mới nói.

Thiếu nữ nũng nịu nói như vậy.

Vô Danh thấy thiếu nữ có một thái độ rất ngây thơ một cách đáng yêu nên
chàng nhìn thẳng vào bộ mặt xinh đẹp của nàng vừa cười vừa hỏi lại :

– Cô nương, tên cô là chi? Sư phụ của cô là ai thế?

– Tôi với người đồng họ, tôi tên là Quyên Quyên, sư phụ gọi tôi là Ngô Quyên Quyên.

Nói đến đấy đột nhiên nàng ngắt lời không nói nữa, rồi nàng nũng nịu bảo chàng rằng :

– Tôi không chịu đâu, người hư lắm!

Vô Danh thấy vậy vừa cười vừa hỏi lại :

– Chính cô nương đã bắt tôi hỏi tại sao bây giờ lại nói là tôi hư?

Ngô Quyên Quyên chẩu thôi đáp :


– Ai bảo người hỏi đến sư phụ của tôi làm gì?

– Dù tôi có hỏi thêm một câu như thế, cô nương cũng không thể bảo là tôi hư được!

Quyên Quyên lại nũng nịu nói tiếp :

– Tôi bảo là người hư chết đi tức là hư chết rồi!

– Thôi được!

Vô Danh đành phải chịu Ngô Quyên Quyên, một cô bé rất ngây thơ nên chàng bất đắc dĩ phải trả lời như trên và lẩm bẩm tự nói :

– Hư chết, hư chết thì hư chết chứ sao?

Nói xong chàng bỗng gật đầu chào Quyên Quyên một cái và nói :

– Chào cô, chúng ta sẽ gặp lại sau.

Nói xong, chàng quay mình lớn bước đi luôn.

Quyên Quyên lại lên tiếng kêu gọi :

– Này! Ngô huynh…!

Lần này Vô Danh không đứng lại nữa, cứ lớn bước đi thẳng.

Quyên Quyên vội phi thân tiến tới trước mặt chàng, giơ tay ra ngăn cản, nũng nịu nhìn chàng một cái rồi hỏi tiếp :

– Ngô Minh, tôi gọi người sao người lại không thèm quay lại thư thế?

Vô Danh ngừng bước lạnh cùng thìn thẳng nàng và đap :

– Cô nương chả bảo tôi hư chết đi rồi là gì? Tôi đã hư chết thì cô nương còn lý đến tôi làm gì nữa?

Ngô Quyên Quyên chẩu môi lên đáp :

– Người này thật là vô lý quá, tôi bảo người hư chết đi, chứ tôi có bảo là không lý tới người đâu?

Vô Danh nhìn mặt nàng một hồi rồi mỉm cười nói tiếp :

– Cô lý đến tôi cũng vậy mà không lý cũng thế, đằng nào chúng ta cũng phải chia tay rồi!

– Người đi đâu thế?

Quyên Quyên nhìn thẳng mặt chàng hỏi. Vô Danh đáp :

– Thiên Tâm trang.

– Ủa!

Quyên Quyên mừng rỡ rú lên một tiếng và nói tiếp :

– Tôi cũng đi Thiên Tâm trang đây, vậy chúng ta cùng đi chung với nhau cho vui.

Vô Danh nhìn mặt nàng và hỏi lại :

– Cô cũng đi Thiên Tâm trang đấy à?

– Phải!

Quyên Quyên gật đầu và nói tiếp :

– Nếu tôi không đi Thiên Tâm trang thì sao tôi lại bảo là chúng ta cùng đi như thế?

– Cô nương quen biết Trang chủ hay sao?

– Tôi không quen biết. Thế người có quen biết không?

Vô Danh không trả lời nàng là mình có quen biết hay không, chỉ hỏi lại nàng rằng :

– Cô nương không quen biết thì đi tới đó là cái chi?

– Ủa, dù có cấm đàn bà không được lên đài đi chăng nữa, chẳng lẽ cấm cả đàn bà đi xem nữa hay sao?

Vô Danh lại hỏi :

– Lên đài gì thế? Xem trò vui gì?

Quyên Quyên ngẩn người ra nhìn Vô Danh một hồi rồi ngạc nhiên hỏi :

– Thế người không hay biết gì à?

Vô Danh ngơ ngác lắc đầu một cái, Quyên Quyên càng ngạc nhiên, liền lắc đầu nói tiếp :

– Thế người đi Thiên Tâm trang để làm chi?

– Kiếm Trang chủ Trác Ngọc Khôn!

– Người quen biết với Trang chủ đấy à?

Vô Danh gật đầu hăng hái nói tiếp :

– Tôi còn muốn đấu với y một phen nữa?

Quyên Quyên nghe nói giật mình kinh hãi nhìn chàng và hỏi :

– Người có thù với y chăng?


Vô Danh gật đầu đáp :

– Có lẽ…

Nói xong chàng bỗng lắc đầu tỏ vẻ rầu rĩ và nói tiếp :

– Tôi chỉ nghi ngờ đấy thôi, chứ đến bây giờ vẫn chưa dám chắc có phải y là kẻ thù thật sự của tôi hay không?

Quyên Quyên nhìn chàng một cái rồi thủng thẳng nói tiếp :

– Nghe nói Thiên Tâm trang chủ danh trấn giang hồ, nhất là tám mươi mốt
thế Truy Phong kiếm pháp của y oai lực tuyệt luân. Thể thức thần kỳ, vô
địch võ lâm, người căn cứ vào đâu mà dám đối địch với y?

Vô Danh rất tự tin gật đầu đáp :

– Tôi thể nào cũng thắng nổi y…

– Sao người lạ biết là có thể thắng được y như thế?

– Sư phụ tôi nói đấy!

– Người…

Quyên Quyên vừa nói được một chữ “người” thì Vô Danh đã quay người lại
nhìn vào bụi cây tối om, chỗ cách chàng chừng năm sáu trượng và lớn
tiếng quát hỏi :

– Ai đó? Sao không đường hoàng hiện thân ra đây gặp ta mà lại cứ lén lút ẩn núp trang ấy như vậy làm chi? Ngươi không cảm thấy lén lút như thế
là rất vô sỉ hay sao?

Vô Danh vừa quát xong thì chàng với Quyên Quyên đã nghe thấy có tiếng cười ha hả ở trong bụi cây tối om đó vọng ra liền.

Tiếp theo đó, có một ông già tuổi trạc sáu mươi, râu dài phất phới, mình mặc áo bào xám, lưng đáp song kiếm, thủng thẳng bước ra, trông thái độ
hết sức ung dung và cứ nhằm Vô Danh và Quyên Quyên tiến thắng tới.

Khi ông già tới chỗ cách hai người chừng tám thước liền ngừng chân lại trợn trừng mắt lên nhìn Vô Danh và nói :

– Bé con phát giác được lão phu ẩn núp trong bụi cây như vậy kể ra công
lực của bé con cũng khá cao siêu đấy, thảo nào ngươi ăn nói ngông cuống
như thế và muốn đi vuốt râu cọp, đấu với Truy Phong kiếm khách Trác đại
hiệp như vậy, ngươi không biết hổ thẹn chút nào, lại dám khoe khoang là
thế nào cũng thắng nổi đại hiệp, người táo gan thật. Thật bò mộng mới ra chuồng không biết sợ oai hổ có khác! Quả thật ngươi không biết tự lượng chút nào!…

Nói tới đó ông ta liền cười ha hả.

Vô Danh trợn ngược đôi lông mày kiếm lạnh lùng hỏi lại :

– Ngài tưởng ta không tự lương sức phải không?

Ông già gật đầu mồm chỉ kêu “hừ” một tiếng và đáp :

– Dĩ nhiên rồi!

Vô Danh đột nhiên lớn tiếng cười và nói tiếp :

– Nếu ngài có hứng thì đi cùng với tại hạ đến Thiên Tâm trang một phen,
đến lúc đó ngài sẽ thấy là tại hạ không có phải là nói khoác và không
biết tự lượng sức hay không?

Ông già lại ha hả cười và nói tiếp :

– Thằng nhỏ này nói cũng có lý! Muốn biết tự lượng sức hay không đến lúc đó sẽ biết liền!

Nói tới đó ông ta bỗng trợn ngược đôi mắt lên nhìn Vô Danh và nói tiếp :

– Bé con, tên người là chi? Người là môn hạ của ai?

Vô Danh lớn tiếng đáp :

– Tại hạ tên là Vô Danh, xin hỏi lại ngài tên họ là chi?

– Lão phu họ Đàm, tên la Tử Siêu! Ngoại hiệu là Âm Dương Song Kiếm.

Đàm Tử Siêu thấy Vô Danh không nói rõ sư phụ là ai, cho nên ông ta cũng
chỉ cho đối phương biết danh hiệu của mình mà thôi, và tiếp theo đó ông
ta lại hỏi :

– Ngô Minh! Tên họ của sư phụ ngươi là chi?

Vô Danh lắc đầu đáp :

– Không biết!

Sự thực Vô Danh trả lời như vậy là sự thật chứ không phải là chàng ta
giấu diếm gì ông già kia đâu, quả thực chàng không biết ba quái nhân đã
truyền nội công chân lực cho mình là ai hết, nhưng Tử Siêu nghe thấy
chàng trả lời như vậy tức giận vô cùng, cho là chàng khinh thị mình, vì
không có ai mà không biết tên của sư phụ mình như thế cả, vì sự hiểu lầm đó ông già liền sầm nét mặt lại quát bảo :

– Tiểu quỷ! Ngươi táo gan thật! Dám khinh thường lão phu như thế phải không?

Vô Danh là người rất kiêu ngạo, trông thấy Âm Dương Song Kiếm đột nhiên
thay đổi sắc mặt và quát bảo mình như vậy lại gọi mình là tiểu quỷ nữa,
nên chàng tức giận không tả, liền trợn ngược đôi lông mày lên, biến sắc
mặt cười nhạt hỏi lại :

– Khinh thị ngươi đấy, thì đã sao nào? Ngươi đã làm gì được ta chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.