Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 56: Không giận mà oai


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 56: Không giận mà oai

Bọn người của bảy đại môn phái đi mất dạng rồi, Âu Dương Siêu liền thâu
lá cờ Truy Hồn lại, liếc nhìn bọn Âm Dương song phán tám người một lượt
rồi chắp tay vái chào, nói :

– Được các vị ra tay trợ giúp, Âu Dương Siêu tôi rất cám ơn.

Tám người nọ vội chắp tay vái chào đáp lễ. Âm Phán Bốc Thông vội nói :

– Đường chủ hà tất phải khách khứa như thế! Thuộc hạ chúng tôi đến chậm
một chút để Đường chủ phải bị kinh hoảng như vậy, xin Đường chủ thứ tội
cho?

Âu Dương mỉm cười hỏi lại :

– Quý hạ làm chức gì thế?

Bốc Thông đáp :

– Thuộc hạ của Chấp Pháp đường.

– Là người trong Thập Nhị Sứ Giả ư?

Bốc Thông lắc đầu đáp :

– Bọn thuộc hạ đây là Âm Dương song phán, Hắc Bạch nhị vô thường, Tứ Kim Cương.

– Thế ra ngài là một trong Âm Dương song phán phải không?

– Thuộc hạ là Âm Phán.

– Quý tính danh là gì?

– Bốc Thông

– Dương Phán là vị nào?

Dương Phán Hân Vạn thấy Âu Dương Siêu hỏi vội chắp tay vái chào và đáp :

– Thuộc hạ Dương Phán Hân Vạn xin tham kiến Đường chủ.

Âu Dương Siêu gật đầu đáp lễ rồi nói :

– Xin Hân huynh khỏi cần đa lễ như thế.

Nói xong, chàng đưa mắt nhìn Hắc Bạch nhị vô thường, và Tứ Kim Cương sáu người hỏi tiếp :

– Còn danh hiệu của sáu vị, xin cho biết luôn thể…

Hắc Bạch nhị vô thường, Tứ Kim Cương nghe nói, liền lần lượt tới vài chào Âu Dương Siêu và tự báo danh hiệu cho chàng hay.

Tám người ấy, tuy đều là những tay gian hùng trong hắc đạo, oai trấn hồi ba mươi năm về trước, nhưng chúng đều ẩn tích lâu năm không hề bước
chân ra giang hồ. Lúc này được Nhất Thống giáo dẫn dụ nên họ mới tái
xuất giang hồ. Tuy tên tuổi chưa thay đổi nhưng tên hiệu họ không dám
xưng hô những tên họ vẫn thường dùng khi tung hoành trên giang hồ xưa
kia nữa.

Âu Dương Siêu mới bước chân vào giang hồ không lâu thì làm sao mà biết
được những tên hiệu cũ của họ. Nghe họ báo danh hiệu xong, chàng không
biết rõ gì về họ cả, nên chỉ mỉm cười gật đầu thôi. Âm Phán bỗng nhìn
chàng hỏi :

– Xin hỏi Đường chủ hiện giờ Đường chủ định đi đâu thế?

Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

– Môn hạ của bảy đại môn phái đã bị giết hại ở khắp nơi Đại Giang Nam
Bắc. Bây giờ tại hạ định đi xuống những nơi đó dò thám xem tên ác đồ nào đã giả mạo tên Thần Châu tam kiệt của chúng tôi…

Nói tới đó, chàng bỗng ngưng lời, nhìn Âm Phán và hỏi :

– Thế còn mấy vị thì sao?

Âm Phán cung kính đáp :

– Bọn thuộc hạ xin theo Đường chủ.

Âu Dương Siêu hơi cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi tiếp :

– Các người định theo tại hạ đi ư?

Âm Phán gật đầu và đáp :

– Thưa Đường chủ, nghe nói các Chưởng môn của bảy đại môn phái đều đem
cao thủ của họ đuổi theo tìm kiếm Đường chủ, Đường chủ người ít thế cô,
chỉ sợ…

Y nói tới đó ngừng giây lát mới nói tiếp :

– Giáo chủ rất quan tâm đến sự an nguy của Đường chủ cho nên mới đặc
biệt phái Tân Kiếm đường chủ dẫn mười hai sứ giả cùng thuộc hạ các người xuống núi, chia đường đi tìm kiếm hiệp tung của Đường chủ để hiệp trợ
và bảo vệ.

– Ồ!

Âu Dương Siêu kêu một tiếng như vậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :

– Âu Dương Siêu này có tài đức gì mà lại được quý Giáo chủ lưu ý như vậy?

Âm Phán vội đáp :

– Võ công của Đường chủ oai thế, tệ Giáo chủ rất lấy làm ngưỡng mộ. Tệ Giáo chủ rất mến chuộng những người có tài.

Âu Dương Siêu mỉm cười nói tiếp.

– Nhưng không biết quý Giáo chủ là ai? Chẳng hay Bốc huynh có chịu cho tại hạ được rõ không?


– Tệ Giáo chủ với Đường chủ có liên quan rất mật thiết. Khi nào Đường
chủ giá lâm Tổng đàn tệ chức sẽ hay biết liền. Lúc này xin thứ lỗi thuộc hạ không thưa cùng trước.

Tuy Âu Dương Siêu nóng lòng muốn biết Nhất Thống giáo chủ là ai? Có liên can gì với chàng? Bây giờ chàng nghe thấy Âm Phán nói như thế, cũng như lời nói của Miêu Lãnh tam long vậy. Chàng biết Âm Phán không dám nói
cho mình biết rõ đâu, dù có hỏi nữa cũng vô ích thôi. Cho nên chàng
không hỏi thêm nữa, chỉ đưa mắt nhìn tám người kia và nói tiếp :

– Tối hôm nay xin cám ơn tám vị đã ra tay trợ giúp, bây giờ xin mời tám vị ở lại nhà đi.

Âm Phán lắc đầu :

– Thuộc hạ thừa lệnh ra đây để bảo vệ Đường chủ, và hiệp lực trợ Đường
chủ để quét sạch mọi việc ân oán, để Đường chủ được sớm trở về Tổng đàn
tựu chức. Nhiệm vụ của chúng tôi chưa có quyền rút lui như vậy.

Âu Dương Siêu lớn tiếng cười và nói tiếp :

– Quý Giáo chủ thịnh tình hảo ý như vậy, Âu Dương Siêu tôi rất cám ơn, nhưng…

Nói tới đó, chàng hơi ngừng giây lát nói tiếp :

– Âu Dương Siêu tôi gánh vác rất nhiều vụ án ở trên vai tôi phải tự
thanh toán lấy, đâu dám phiền đến tám vị, mong tám vị nên ở lại đi thì
hơn!

– Đường chủ hào khí như vậy, thuộc hạ chúng tôi rất lấy làm khâm phục.
Đáng lẽ anh em thuộc hạ phải tuân lệnh nhưng lệnh của Giáo chủ nặng như
núi Thái Sơn, nếu thuộc hạ về ngay lúc này, thế nào cũng bị nghiêm…

Không đợi cho Âm Phán nói dứt, Âu Dương Siêu đã xua tay, vẻ mặt trông rất oai nghị và đỡ lời :

– Huynh khỏi nói nhiều. Phiền huynh về thưa lại với quý Giáo chủ, việc
của Âu Dương Siêu không thích người ngoài xen vào trợ giúp. Bằng
không…

Nói tới đó, chàng đưa mắt nhìn tám người một lượt trầm giọng nói tiếp :

– Nếu ai làm như thế là khinh thị và làm nhục nhã Âu Dương Siêu tôi vô
cùng. Âu Dương Siêu tôi quyết không để yên cho người ấy đâu.

Nói xong, hai mắt của chàng tia ra hai luồng ánh kinh khủng. Thái độ của chàng không giận mà oai, khiến ai cũng phải buông xuôi hai tay, cúi đầu xuống, lẳng lặng không dám nói nửa lời.

Âu Dương Siêu ngẩng mặt lên trời nhìn trăng sao, lớn tiếng nói tiếp :

– Bây giờ đã canh ba. Âu Dương Siêu tôi cũng nói hết lời rồi, xin mời
tám vị lên đường về Tổng đàn đi và đem chuyển lời của Âu Dương Siêu tôi
thưa cùng với quý Giáo chủ.

Giọng nói của chàng như chém đinh chặt sắt hùng mạnh vô cùng, khiến ai cũng không dám phản kháng.

Bọn Bốc Thông, Hân Vạn tám người đưa mắt nhìn nhau, cau mày lại suy nghĩ giây lát rồi mới cung kính trả lời Âu Dương Siêu rằng :

– Đường chủ đã nói như vậy thuộc hạ đành phải tuân lệnh và xin cáo từ
Đường chủ về Tổng đàn và chuyển thưa lời nói của Đường chủ với Giáo chủ
vậy.

Nói tới đó, họ nhìn Âu Dương Siêu chắp tay vái chào và nói tiếp :

– Xin Đường chủ nên thận trọng giữ gìn thân thể.

Nói xong, họ quay người đi luôn.

Chỉ trong nháy mắt, tám cái bóng người đã mất dạng trong bóng tối ngay.

Âu Dương Siêu chờ tám người đó đi khỏi liền thở dài một tiếng, không
biết chàng thở dài vì vừa thoát chết, hay là vì về vấn đề nào khác?

Giang Mẫn thủng thẳng bước tới, cái áo màu bạc của chàng đã nhuộm màu
máu đỏ. Chàng thấy Âu Dương Siêu dính đầy máu, trông như người máu vậy.
Âu Dương Siêu quay lại, nhìn chàng ta cau mày lại nói :

– Giang huynh hà tất phải dây dưa vào việc của đệ để cho người nhơ bẩn như thế này!

Lời nói của chàng quá đột ngột khiến Giang Mẫn ngơ ngác không hiểu gì cả, nhưng chàng ta vội hỏi lại :

– Tại sao?

– Giang huynh với người của bảy đại môn phái không có thù oán gì cả, và
huynh với đệ mới quen biết nhau, hà tất huynh phải dây đưa vào đó để gây thù gây oán với bọn họ làm chi?

Lúc ấy Giang Mẫn mới biết rõ ý nghĩa lời nói của chàng liền hậm hực trợn mắt lên nhìn chàng nói tiếp :

– Huynh thật là người vô lý hết sức!

Âu Dương Siêu thấy chàng ta nói mình như vậy cũng ngẩn người ra hỏi lại :

– Sao đệ lại vô lý?

– Tôi có lòng tốt ra tay trợ giúp, không những huynh không cám ơn thì
chớ, lại còn bảo đệ dây dưa vào việc của huynh? Huynh mới thật là người
vô lý thì đúng hơn.

Nói xong, chàng ta sầm nét mặt lại, phùng mồm trợn mắt trông như một thiếu nữ đang hờn giận vậy.

Âu Dương Siêu thấy vậy, cau mày lại vừa cười vừa đỡ lời :

– Giang huynh khiển trách như vậy rất phải, sự thật trong thâm tâm đệ
rất cảm ơn và khâm phục huynh đã ra tay trợ giúp và có lòng nghĩa hiệp
như vậy, nhưng…

Chàng chưa nói dứt, Giang Mẫn đã xua tay, không để cho chàng nói tiếp, mỉn cười nói :

– Thôi được! Huynh đừng có nói nữa! Lòng của huynh như thế nào, đệ đã biết rõ hết! Nhưng…


Giang Mẫn nói tới đó ngừng giây lát lại nói tiếp :

– Bây giờ tôi đã can thiệp vào việc của huynh và đã kết thù kết oán với
chúng rồi, dù huynh có nói là tôi làm như thế không nên không phải, cũng vô ích thôi.

Âu Dương Siêu gượng cười, thở dài một tiếng, rồi đáp :

– Lời nói của Giang huynh tuy có lý, nhưng ngươi của bảy đại môn phái
vừa nhiều vừa mạnh, vì việc của tiểu đệ mà Giang huynh kết thù kết oán
với họ như thế, tiểu đệ không an tâm chút nào cả.

– Thế mà huynh đòi là nam nhi đại trượng phụ trong võ lâm! Và lời lẽ nói của huynh lại hủ hóa đến như thế. Huynh bảo trong lòng không yên như
vậy, có bổ ích gì cho tôi không? Vả lại chúng ta tuy không quen biết
nhau bao giờ bây giờ mới làm bạn với nhau, nhưng tôi quyết tâm kết bạn
với huynh rồi, vì việc của bạn, tôi không bao giờ từ chối hết. Dù có
phải nhảy vào vạc dầu hay leo lên núi lửa, tôi cũng không bao giờ dám từ nan.

Nói xong, chàng liếc mắt nhìn Âu Dương Siêu một hồi, rồi mỉm cười nói tiếp :

– Âu Dương Siêu, tiểu đệ nói như vậy có phải không?

Âu Dương Siêu nghe nói bụng bảo dạ rằng:

“Y nói không sai chút nào. Việc này y đã can thiệp và đã kết thù kết oán với bảy đại môn phái rồi ta nói những lời đó có ích lợi gì cho y đâu!
Huống hồ tối nay đã quen biết nhau, sau này tất nhiên là bạn rồi…”

Chàng nghĩ nhự vậy nhìn Giang Mẫn, trả lời bằng cách gật đầu mấy cái, nhưng không nói năng gì cả.

Giang Mẫn bỗng nhìn chàng, mỉm cười hỏi tiếp :

– Âu Dương huynh, vừa rồi tám người bịt mặt kia đều là thuộc hạ của huynh đấy à?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

– Không phải!

Giang Mẫn ngạc nhiên hỏi tiếp :

– Thế sao họ lại xưng hô huynh là Đường chủ như vậy?

– Giáo chủ của họ muốn đệ làm Đường chủ Chấp Pháp đường của giáo phái
cho nên họ mới xưng đệ là Đường chủ và tự nhận là thuộc hạ như thế.

– Giáo phái của họ là giáo gì thế?

– Nhất Thống giáo, Giang huynh có nghe thấy ai nói qua không?

Giang Mẫn nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu đáp :

– Không, tiểu đệ chỉ nghe nói trong võ lâm có chín phái, một bang với
Nhị cung là Nam Hải Bích Giao Cung và Mao Sơn Thiên Ma cung thôi, chứ
chưa hề nghe thấy ai nói tới Nhất Thống giáo bao giờ.

Nói tới đó, chàng hơi ngừng giây lát nhìn mắt Âu Dương Siêu và hỏi tiếp :

– Nhất Thống giáo ấy hình như có vẻ thần bí lắm, có phải không, Âu Dương huynh?

– Phải!

– Âu Dương huynh có định làm Đường chủ cho Nhất Thống giáo không?

– Không! Tiểu đệ chưa biết một tí gì về nội tình của giáo phái ấy, cả
Giáo chủ là ai đệ cũng không hay nốt, thì khi nào đệ lại theo họ một
cách mù quáng như thế? Vả lại, chức vị cái gì Chấp Pháp đường chủ ấy,
tuy chỉ kém Giáo chủ có một bậc thôi, nhưng đệ không thấy có cảm hứng
chút nào cả.

Chàng nói tới đó, hai mắt bỗng sáng ngời, rồi ngừng giây lát lại nói tiếp :

– Hơn nữa, năm xưa tiên phụ biệt hiệu là Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, võ
công siêu tuyệt đến nỗi thiên hạ vô địch, oai trấn hoàn vũ. Tiểu đệ tuy
ngu xuẩn không bằng tiên phụ thật, nhưng không khi nào đệ lại chịu khuất phục dưới trướng, để cho người ta sai bảo nhục đến thanh danh của tổ
tiên.

Chàng vừa nói vừa tỏ vẻ nghiêm nghị, mặt đầy hào khí, khiến ai trông thấy cũng phải kính ngưỡng.

Giang Mẫn nghe nói gật đầu khen ngợi hào khí cao vân của chàng. Chờ cho Giang Mẫn khen ngợi xong, Âu Dương Siêu bỗng hỏi tiếp :

– Giang huynh có biết lai lịch và xuất thân của tám người đó không?

Giang Mẫn lắc đầu đáp :

– Đệ mới bước chân vào giang hồ, nên rất ít biết những người trong võ lâm. Nhưng…

Nói tới đó, chàng bỗng ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp :

– Nghe những lời nói của họ và thấy võ công của họ, đủ biết họ đều là
những nhân vật có tên tuổi, đã nổi danh trên giang hồ lâu năm và cũng là những tay cao thủ tuyệt đỉnh, phải không Âu Dương huynh?

– Giang huynh nói rất phải. Họ đều là những người kỳ tài, võ công của họ không kém gì những Chưởng môn của bảy môn phái ấy đã thắng nổi một
người trong bọn tám người đó. Như vậy đủ thấy thực lực của Nhất Thống
giáo mạnh.

(Thiếu trang 275 – tập 2, chương 59)

Thấy Giang Mẫn sốt sắng như vậy, Âu Dương Siêu cũng phải cảm động, gượng cười đáp :


– Không sao, một vết thương ở sau lưng và một vết thương ở đùi.

Chàng vừa nói vừa vén áo lên cho Giang Mẫn xem vết thương.

Thấy vết thương dưới đùi của Âu Dương Siêu lại ở ngay chỗ gần háng,
Giang Mẫn hổ thẹn, hai má đỏ bừng quay mặt đi không dám nhìn.

Sự hổ thẹn đó đã tỏ rõ cho chàng ta là phận gái. Tuy vậy, chàng ta vẫn liếc mắt nhìn trộm vết thương của Âu Dương Siêu.

Tới khi chàng trông thấy vết thương của Âu Dương Siêu quá lớn như vậy, giật mình kinh hãi la lớn một tiếng :

– Ối chà. Sao vết thương của huynh nặng như thế. Có sao không? Huynh bị
thương nặng như vậy, sao không nói cho đệ hay, lại cứ cố gượng.

Giọng nói của Giang Mẫn có vẻ oán trách và cũng không kém sự lo âu, rồi
chàng vừa nói vừa thò tay vào túi lấy một cái lọ nhỏ bằng ngọc trắng ra
cho Âu Dương Siêu và nói tiếp :

– Đây là Chỉ Huyết Sinh Cơ tán của cha tôi chế ra dùng để chữa ngoại
thương rất linh nghiệm, huynh mau dịt thuốc vào vết thương ở trên đùi
đi, còn vết thương ở sau lưng, để đệ dịt thuốc hộ cho.

Âu Dương Siêu mở nút lọ ra, đã có một mùi thơm phưng phức, chàng đổ
thuốc ra tay dịt vào vết thương, cảm thấy vết thương mát dịu, và cũng
khỏi đau ngay. Chàng buột miệng khen ngợi :

– Thuốc cứu thương của Giang huynh quả thật là linh dược.

Giang Mẫn mỉm cười đỡ lấy lọ thuốc đổ vào vết thương ở sau lưng của Siêu rồi sẽ hỏi :

– Âu Dương huynh, đã thấy dễ chịu chưa?

– Cám ơn Giang huynh hai vết thương đã đỡ đau và trong người dễ chịu lắm rồi.

– Nếu vậy huynh cứ ngồi yên đừng cử động, điều hơi vận sức một hồi, chỉ một tiếng đồng hồ sau vết thương sẽ liền da ngay.

Âu Dương Siêu càng cảm động thêm, đưa mắt nhìn Giang Mẫn gật đầu mấy
cái, rồi nhắm mắt lại, điều hơi vận sức. Chàng đứng cạnh đó, thấy không
có việc gì làm, cũng ngồi xuống, nhắm mắt lại điều sức dưỡng thần một
hồi.

Bỗng đàng xa có một tiếng tiêu vọng tới, tiếng tiêu ấy rất du dương và
cũng u oán vô cùng, không khác gì một người đàn bà góa khóc đêm, khiến
ai nghe thấy cũng phải ứa lệ…

Âu Dương Siêu với Giang Mẫn nghe thấy tiếng tiêu đó, cả hai cùng nghĩ thầm:

“Tiếng tiêu của ai sao mà ai oán não nùng đến thế?”

Âu Dương Siêu còn nghĩ tiếp:

“Người đó là ai sao ở chốn hoang vu mà nhằm lúc canh sắp tàn lại thổi
điệu tiêu rầu rĩ đến như vậy? Chẳng lẽ người đó có nỗi thương tâm đặc
biệt gì chăng?”

Nghĩ tới đó, chàng từ từ mở mắt ra nhìn, liền thấy Giang Mẫn ngồi cạnh, đang bị tiếng tiêu làm cho cảm động đến hai mắt ứa lệ.

Chàng còn muốn tiếp tục nhắm mắt điều lực nhưng thấy tâm thần không sao
ổn định được và cũng không thể nào kháng cự được sức hấp dẫn của tiếng
tiêu ấy, nên chàng đưa mắt nhìn Giang Mẫn buột miệng hỏi :

– Giang huynh! Tiếng tiêu đó nghe ai oán và cảm động vô cùng. Chúng ta thử đến đó xem, xem ai đang thổi khúc tiêu ấy?

Nói xong, chàng vội đứng dậy đi luôn. Giang Mẫn hơi do dự một chút, rồi âu yếm hỏi chàng rằng :

– Âu Dương huynh! Vết thương của huynh đã lành lạnh hẳn chưa để cứu chữa?

Âu Dương Siêu cảm động vừa cười vừa đáp :

– Linh dược của Giang huynh thực là thần diệu. Bây giờ tiểu đệ đã thấy hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

– Được! Nếu vậy chúng ta cùng đến đằng kia xem ai thổi khúc tiêu ấy?

Thế rồi hai người cùng đi thẳng về phía có tiếng sáo.

Tiếng tiêu càng ai oán như khóc nức nở, khiến ai nghe thấy cũng không
sao cầm lệ được. Hai người rón rén đi tới, không muốn làm kinh động
người nọ để làm dứt tiếng sáo ấy.

– Giang huynh! Ta đi thôi!

Nói xong, chàng quay người lại, đang định cùng Giang Mẫn bỏ đi.

Khi đó thiếu nữ nọ đã ỏn ẻn quay lại nói :

– Hãy khoan!

Âu Dương Siêu quay người lại hỏi :

– Cô nương muốn chỉ giáo gì?

Thiếu nữ nhìn chàng, cười một cách rất lẳng, với giọng dịu dàng hỏi :

– Công tử đã nhận lầm thiếp là ai thế?

– Một người bạn của tại hạ.

– Mặt cô ta có giống thiếp không?

– Trông bề ngang thì giống hệt.

– Nàng có đẹp không?

Âu Dương Siêu gật đầu.

– Có đẹp hơn thiếp không?

Âu Dương Siêu ngắm nhìn nàng ta một hồi rồi đáp :

– Mỗi người có một sắc đẹp riêng, không ai hơn kém.

– Người khéo nói thật.

– Cô nương quá khen đấy thôi.

– Tên họ nàng ta là gì?

– Trác Tiểu Yến.

– Nàng là người yêu của công tử phải không? Công tử đang đi tìm kiếm nàng phải không?


– Phải.

– Sao công tử lại tới đây được?

– Bị tiếng tiêu của cô nương hấp dẫn mà tìm tới.

– Tiêu của thiếp thổi nghe có hay không?

– Tiếng tiêu của cô nương thổi quá hấp dẫn, nhưng…

– Nhưng ai oán lắm phải không?

– Tuổi của cô nương còn trẻ như vậy mặt lại đẹp như hoa nở, đáng lẽ không nên thổi những khức tiêu ai oán và rầu rĩ như thế.

Thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách, rồi lẳng lơ nói tiếp :

– Được. Nếu công tử nói như vậy, để tôi thổi một khúc tiêu vui vẻ cho công tử nghe nhé!

Âu Dương Siêu vội xua tay đáp :

– Cám ơn cô nương, nhưng tại hạ còn có việc bận phải đi ngay xin để cho khi khác.

Thiếu nữ ấy càng làm ra vẻ lẳng lơ thêm cười khì một tiếng rồi nói tiếp :

– Vội vàng thế làm chi! Tuy thiếp không phải là Yến muội của công tử,
nhưng thiếp cũng không phải là hổ dữ ăn thịt người. Huống hồ hai vị vào
trong Mê Tiên cốc của chúng tôi rồi, phải có duyên mới vào được như vậy. Sao có duyên lại không ở lại nghe một khúc Tiên âm của tiện thiếp, rồi ở lại trong sơn cốc này ít lâu để thưởng thức mùi lạc thú của người đời.

Thiếu nữ nói tới đó bỗng đưa mắt liếc nhìn Giang Mẫn, lại lẳng lơ cười một tiếng rồi nũng nịu nói tiếp :

– Đời người như một giấc mộng, tuổi xuân kết thúc rất nhanh chóng, nên
người ta phải biết kịp thời hành lạc. Giang tướng công bảo có phải
không?

Âu Dương Siêu nghe thấy thiếu nữ ấy nói lời lẽ nhơ bẩn mà không thấy hổ thẹn chút nào, liền nghĩ thầm rằng:

“Thật là ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Một thiếu nữ đẹp tuyệt như vậy mà lại là một cô gái dâm đãng như thế?”

Nghĩ tới đó, chàng bỗng sầm nét mặt lại, lạnh lùng nói :

– Cô nương là một thiếu nữ như vậy sao lại ăn nói vô sỉ đến như thế!

Thiếu nữ nghe thấy chàng nói như thế, lại lườm chàng một cái tình tứ và đáp :

– Ôi chà! Không ngờ công tử lại là một người gỗ, không biết phong lưu
lạc thú gì cả? Sao người trẻ như vậy lại ăn nói những lời lẽ vô nghĩa
như thế?

Âu Dương Siêu không muốn nói nhiều với nàng ta, liền quay lại nói với Giang Mẫn rằng :

– Giang huynh! Chúng ta đi thôi!

Nói xong, cả hai người quay mình đi luôn.

Hai người bỗng thấy bóng cây ở trước mắt rung động một cái và nghe thấy
hai tiếng kêu “bộp bộp” thì ra hai người đầu cùng va chạm vào thân cây
đau đến đổ đom đóm rồi té xuống dưới đất.

Hai người vừa rớt xuống dưới đất, định thần nhìn kỹ, đều kinh ngạc hết
sức vì hai người thấy cảnh ở trước mặt hoàn thay đổi, con đường đi hồi
nãy đã biến mất. Hai người cùng quay lại nhìn cả thiếu nữ áo trắng vừa
cười vừa nói :

– Hai vị quá nóng lòng như thế làm chi? Mê Tiên cốc của chúng tôi, tuy
chưa chắc đã là một chốn mê tiên, nhưng cũng không phải là một nơi để
cho người ta tùy tiện lui tới. Bây giờ hai vị sa ngã vào trong “Hoa Thụ
Mê Tiên trận” rồi, muốn ra khỏi trận này khó lắm!

Âu Dương Siêu tức giận quát lớn :

– Ta không tin một trận hoa, cây nho nhỏ này có thể giữ nổi anh em ta.

Nói xong, chàng giơ tay ra cầm cánh tay của Giang Mẫn và nói tiếp :

– Giang huynh! Chúng ta xông ra đi!

Nhằm một nơi khe hở, chàng cùng Giang Mẫn nhảy xổ về phía đó.

Hai người rõ ràng trông thấy phía đó có khe hở hẳn hỏi, ngờ đâu khi nhảy tới nơi, đầu lại va chạm phải cành cây ngay.

Âu Dương Siêu tức giận vô cùng giở “Kiêu Dương thần công” chưởng lực ra
tấn công một thế rất mạnh vào bụi cây ấy, nhưng chưởng lực cái thế vô
song của chàng như là muối bỏ vào bể, không có công hiệu gì cả.

Giang Mẫn thấy vậy liền cau mày lại khẽ hỏi :

– Âu Dương huynh! Trận “Hoa Thụ Mê Tiên” này không phải là trận pháp tầm thường đâu, huynh chớ nên tổn phí một cách vô ích như thế. Ta hãy trầm
tĩnh tâm thần một chút, xem xét kỹ lưỡng đã rồi sẽ tính sau.

Âu Dương Siêu nghe Giang Mẫn nói như thế rất phải, liền gật đầu. Chàng
bỗng thấy thiếu nữ áo trắng lại cười vẻ lẳng lơ và nói tiếp :

– Cảm phiền hai vị ngồi nghỉ ngơi trong trận “Hoa Thụ Mê Tiên” này chốc
lát để tĩnh dưỡng tinh thần, để tôi thổi một khúc tiên âm, tiên nhạc cho hai vị ngồi nghe nữa nhé!

Thiếu nữ ấy vừa nói dứt, hai người cảm thấy nàng ta tựa như đứng ở phía
bên trái mình không xa, nhưng hai người nhìn về phía đó chỉ thấy mơ mơ
màng màng đầy những bóng cây chớ không thấy gì hết, và cũng không thấy
hình bóng của thiếu nữ đâu cả.

Âu Dương Siêu giận dữ nói :

– Con nhãi kia! Ngươi muốn làm gì chúng ta?

Thiếu nữ áo trắng cười khanh khách đáp :

– Chà sao lời nói của công từ này lại hung ác đến thế! Thiếp đâu dám làm gì hai vị nào, thiếp đâu có nỡ, hai vị yên tâm. Không bao giờ thiếp đả
thương hai vị đâu.

Âu Dương Siêu lại hậm hực nói tiếp :

– Con nhãi vô sỉ kia, sau khi tiểu gia ra khỏi trận pháp này, thể nào cũng phá “Mê Tiên cốc” của ngươi thành đất bằng mới thôi.

Thiếu nữ áo trắng lại cười khanh khách đáp :

– Được. Chờ bao giờ thiếu hiệp ra khỏi trận hãy nói sau. Nhưng bây giờ
thiếu hiệp không nên nóng nảy như thế vội, cứ bình tĩnh ngồi nghe thiếp
thổi tiêu đi. Nghe xong khúc tiêu của thiếp, hai vị sẽ cảm thấy mình vào cảnh tiên liền.

Nói xong, nàng lại mỉm cười một cách lẳng lơ vô cùng, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy dễ chịu hết sức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.