Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 24: Giỡn sáu đạo sĩ


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 24: Giỡn sáu đạo sĩ

Thanh Thành lục đạo thấy hai thiếu niên nam nữ bỗng nhảy lên trên lôi
đài như vậy liền cau mày Minh Thanh đạo trưởng liền lên tiếng hỏi trước :

– Hai vị thí chủ lên đài làm gì?

Âu Dương Siêu thuận mồm đáp :

– Chúng tôi lên đả lôi đài, mà bên các vị có sáu người.

– Bần đạo, các người là…

Không đợi Minh Thanh đạo trưởng nói dứt lời Âu Dương Siêu vội cười khì và đỡ lời ngay :

– Tôi hiểu rồi, sáu vị mặt thanh nhưng tâm không được thanh tịnh cho nên muốn cởi áo đạo bào nhảy ra khỏi cửa Tam Thanh Lã Môn hoàn tục để lấy
vợ phải không?

Mấy lời nói của Âu Dương Siêu còn đau đớn hơn là chửi rủa sáu đạo sĩ
phái Thanh Thành. Sáu đao sĩ đó tức giận đùng đùng. Minh Thanh đạo
trưởng liền quát lớn :

– Trẻ con thơ dại dám mở mồm mỉa mai người như vậy, nếu không nể người
tuổi trẻ vô tri thì bần đạo đã đánh cho ngươi chết tại chỗ liền.

Âu Dương Siêu cười hì hì đáp :

– Lão đạo sĩ nếu không phải đúng như lời nói của tiểu bối hà tất phải dữ tợn như thế làm chi?

Minh Thanh đạo trưởng sầm nét mặt lại :

– Tiểu quỷ tên họ là chi, môn hạ của ai?

– Thế còn đạo sĩ thì sao?

– Thanh Thành lục đạo.

– Chúng tôi là Thần Châu tam kiệt, các người đã nghe thấy ai nói tới chưa?

– Không!

– Bây giờ đạo sĩ nghe thấy cũng chưa muộn mà.

Minh Thanh đạo trưởng trợn ngược đôi mắt lên nhìn ba người giận dữ quát hỏi :

– Tiểu quỷ mi muốn gì?

– Ủa, tôi đã nói cho đạo sĩ biết rồi là gì, chúng tôi lên đậy để đả lôi đài mà.

– Ngươi hãy xuống phía dưới trước.

– Tôi đã đả lôi đài đâu mà bảo tôi xuống.

– Nếu mi không chịu xuống thì đừng có trách bần đạo ra tay tấn công đấy nhé?

– Có giỏi thì cứ việc đánh đi.

– Mi không tuân phải không?

Âu Dương Siêu bỗng cười kha khà lớn tiếng nói tiếp :

– Không ngờ lôi đài của Thiên Tâm trang chủ thiết lập tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ võ lâm như vậy mà có người dám lên đài quấy nhiễu chiếm lôi
đài không để cho người ta lên đánh, mà chủ nhân giả bộ làm như không
trông thấy không thèm can thiệp tới. Không biết có phải là chủ nhân
khiếp sợ oai danh của Thanh Thành lục đạo, hay là chủ nhân chỉ có hư
danh chứ không có thực tài?

Lời nói của Âu Dương Siêu mỉa mai và thọc gậy bánh xe nữa khiến Trác
Ngọc Khôn với các người ngồi ở bên đông khán đài cùng Thanh Thành lục
đạo đều biến sắc mặt. Với danh dự và oai danh của Trác Ngọc Khôn ở trong võ lâm lừng lẫy như vậy, bây giờ Thanh Thành lục đạo đột nhiên nhảy lên lôi đài gây thù gây hấn với Đoàn Bân như thế có khác gì không nể mặt
đài chủ mà còn định tâm lên phá rối trật tự của lôi đài nữa không?

Câu chuyện mất thể diện như thế đáng lẽ Trác Ngọc Khôn phải ra tay can
thiệp mới phải, nhưng khi y đang định ra mặt can thiệp thì bỗng nghĩ ra
một kế nên mới ngồi yên chịu nhịn mà không ra tay đấy thôi. Thì ra sau
khi y thấy Đoàn Bân rồi trong lòng rất ưa thích thiếu niên thư sinh đẹp
trai này, y nhận thấy chỉ có chàng này mới phải là chàng rể lý tưởng của mình thôi. Nếu để cho Tiểu Yến lấy chàng ta thì thực là xứng đôi vừa
lứa lắm.

Tất nhiên y cũng biết thanh niên thư sinh đó là người có võ công cao
siêu, nhưng y không biết là Phấn Diện thư sinh nổi tiếng gần đây Sau
Thanh Thành lục đạo nói ra danh hiệu của Bạch Y Truy Hôn y càng kinh hãi nên y không còn muốn ra ngăn cản nữa. Vì y muốn nhân dịp này để xem
thực hư võ công của Phấn Diện thư sinh mới nổi danh cao siêu đến mực
nào, và cũng muốn xem chàng ta thuộc môn phái nào nữa. Rồi y mới ra mặt
hóa giải mối thù của phái Thanh Thành và tuyển thư sinh làm đông sàng
thái tuế cho mình nữa.

Vì vậy mà y cứ ngồi yên xem Thanh Thành lục đạo đối phó với thanh niên
thư sinh ra sao, ngờ đâu lại có một thư sinh xấu xí nhảy lên lôi đài nói những lời mỉa mai như vậy. Không những không coi Thanh Thành lục đạo
vào đâu mà lại còn mỉa mai mình nữa.

Trác Ngọc Khôn là người rất tốt nhịn nhưng trước mặt mấy trăm hảo thủ
hắc bạch hai đạo, bị Âu Dương Siêu mai mỉa như thế thì làm sao nhịn nổi.

Vì vậy y không đợi chờ Âu Dương Siêu nói dứt đã giận dữ đứng dậy quát lớn :

– Nhỏ kia, câm mồm đi!

Âu Dương Siêu nghe tiếng nói biết là Trác Ngọc Khôn rồi nhưng chàng giả
bộ không quen biết quay đầu nhìn về phía Ngọc Khôn rồi vừa cười vừa hỏi :

– Người rú như ma kêu như thế làm chi, người có phải là Trác Ngọc Khôn không?

Ngọc Khôn nghe nói giận quá hóa cười ha hả một hồi rồi mới quát bảo tiếp :

– Thằng nhỏ này táo tợn thật, danh húy của lão phu mà ngươi cứ tự tiện gọi lên như thế hay sao?

Âu Dương Siêu cũng cười lớn một hối rồi đáp :

– Ối cha, việc gì mà ông nổi giận như thế chẳng lẽ tôi nói qua cái tên
của ông, chẳng lẽ cái tên đó bị xấu xa ngay hay sao mà ông phải nổi giận như vậy?

Ngọc Khôn nghe thấy Âu Dương Siêu nói như vậy cũng không phải là sai mà y không giận cũng không nên, y chỉ muốn phi thân nhảy lên trên lôi đài
tát Âu Dương Siêu hai cái cho đỡ tức ngay, nhưng vì thân phận của mình ở ngay trước mặt mấy trăm hảo thủ qủa thực không tiện nhảy lên, nhưng lời nói của Âu Dương Siêu quá sỗ sàng khiến y không thể chịu nhịn, tức giận đến run cầm cập không nói được nửa lời.

Dương Đông Xuyên đại đệ tử của y, Từ Bội Vân nhị đệ tử, Trương Nghị tam
đệ tử với cô gái ngồi xung quanh y tức giận đến nỗi không thể chịu đựng
được.

Dương Đông Xuyên bỗng tiến lên một bước cung kính nói :

– Thưa ân sư, xin ân sư hãy nguôi giận, tên tiểu quỷ kia đã ăn nói vô lễ như vậy xin ân sư cho phép đệ tử lên dạy bảo y một phen.

Trác Ngọc Khôn mới hơi nguôi cơn giận liền gật đầu cho phép đệ tử lên lôi đài.


Dương Đông Xuyên vái chào một cái quay mình phi thân lên trên lôi đài, y lên tới nơi liền chắp tay chào Thanh Thành lục đạo và bảo Nguyên Thanh
và Phụng Anh các người hay rằng :

– Đạo trưởng với sư muội sư đệ hãy lui sang một bên để Dương mỗ dạy bảo tên tiểu tử xấu xí này đã.

Nói xong, y lại quát bảo Âu Dương Siêu rằng :

– Tiểu quỷ mi táo gan thật dám đến Thiên Tâm trang này phá phách, hôm
nay Dương mỗ đại gia không cho mi một bài học thì sau này mi còn táo gan hơn thế nào nữa.

Nói tới đó, y lại quát lớn hơn trước và nói tiếp :

– Tiểu quỷ hãy tiếp thế võ của ta.

Y vừa nói vừa giơ một chưởng lên nhằm ngực Âu Dương Siêu tấn công.

Dương Đông Xuyên là một đại đồ đệ có khác, khi ra tay không những nhanh
như gió mà thế thức trầm nặng chắc chắn oai thế quả thực hơn người.

Âu Dương Siêu thấy mặt Dương Đông Xuyên nghĩ đến chuyện xưa bị hà hiếp
trong lòng đã tức giận rồi nên chàng muốn nhân dịp này cho y một bài học để gọi là trả thù những mối hận năm xưa.

Tuy chưởng thế của Dương Đông Xuyên rất lợi hại, nhưng Âu Dương Siêu có
coi vào đâu đâu, chỉ thấy chàng dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và nói :

– Người không xứng đấu với ta!

Nói xong, chàng giơ năm ngón tay chộp luôn cổ tay của đối thủ, Đông
Xuyên thấy vậy hoảng sợ vô cùng vội rút tay lại, nhưng tay y nhanh sao
bằng tay Âu Dương Siêu. Nên tay y vừa rút về tới cạnh người thì cổ tay
đã bị ba ngón tay đối phương túm chặt rồi, y sợ hãi vô cùng vội dùng sức hất mạnh một cái.

Ngờ đâu y không giằng thì còn khá, y vừa giằng mạnh thì thấy cổ tay như
bị một cái kìm kẹp đau nhức đến tận xương, đồng thời chân tay đều mềm
nhũn không còn hơi sức nào nữa.

Các cao thủ của các môn phái ngồi ở hai bên khán đài với những người đứng xem ở bên dưới thấy vậy đều cả kinh thất sắc.

Âu Dương Siêu vừa ra tay một cái vì ra tay quá nhanh và quá kiêu kỳ
khiến các người đứng xem quanh đó đều không biết rõ chàng dùng thủ pháp
gì. Ngay cả Thanh Thành lục đạo đứng cách đó có mấy thước mà cũng không
trông thấy rõ nữa.

Trác Ngọc Khôn càng hoảng sợ biến sắc mặt thêm, y không ngờ một thiếu
niên xấu xí như vậy mà lại có võ công kỳ tuyệt đến thế, đồ đệ của mình
đã do chính minh khổ công chỉ bảo bấy nhiêu mà chỉ ra tay đấu có một thế mà đã bị đối phương túm chặt lấy cổ tay rồi.

Đồ đệ bị người ta kìm chế như vậy rất mất sĩ diện của sư phụ. Trác Ngọc
Khôn không còn giữ được thăng bằng nữa nên quát lớn lên một tiếng tung
mình nhảy lên lối đài nhằm Âu Dương Siêu tân công liền.

Âu Dương Siêu thấy vậy quát lớn :

– Trác Ngọc Khôn, nếu như dám ra tay tấn công ta thì đừng có trách thiếu gia này hạ độc thủ phế y đi liền.

Chàng vừa hét vừa đưa tay trái lên ấn một cái liền có một luồng sức mạnh kinh hồn nhằm người Trác Ngọc Khôn đẩy tới.

Trác Ngọc Khôn đã lừng danh trên giang hồ mấy chục năm nay, tức nhiên võ công và công lực của y thuộc loại thương thặng. Y thấy thiếu niên xấu
xí chỉ phẩy tay một cái có một luồng sức mạnh đẩy tới. Khi luồng sức
mạnh đó tới gần y càng thấy nóng hổi nữa, nên trong lòng kinh hoàng
không dám coi thường như trước vội giơ chưởng lên chống đỡ, đồng thời y
vội hít hơi lấy sức xoay người một cái thân hình của y lại lên cao thêm
sáu thước và từ từ hạ chân xuống mặt lôi đài. Trong khi Trác Ngọc Khôn
chống đỡ chưởng của đôi phương và thuận thế nhảy lên trên lôi đài cùng
lúc đó Nguyên Thanh và Phi Phụng Anh hai người đã song song nhảy lại tấn công Âu Dương Siêu luôn.

Đoàn Bân thấy vậy liền bước ra ngăn cản hai người vừa cười vừa nói :

– Xin hai vị không nên ra tay can thiệp vào, Tam đệ chúng tôi không đả thương ông ta đâu.

Nguyên Thanh với Phụng Anh nghe nói đều ngẩn người ra nhìn Đoàn Bân và hỏi lại :

– Y là tam đệ của Đoàn huynh đấy ư?

– Vâng, hai vị cứ yên tâm nếu tam đệ chúng tôi đả thương Trác lão tiền bối thì hai vị cứ bắt đền tôi.

Nguyên Thanh với Phụng Anh hai người đã có cảm tình với Đoàn Bân, nhất
là Phụng Anh đã đem lòng yêu dấu chàng ta, thấy Đoàn Bân nói như vậy hai người liền lui về phía sau ngay.

Ngọc Khôn nhảy lên trên lôi đài rồi, vì sợ ảnh hưởng lây nên y không ra
tay ngay, chỉ đưa mắt nhìn ba người một hồi rồi trầm giọng quát đáp :

– Ba người có phải là đồng bọn đấy không?

Âu Dương Siêu lớn tiếng đáp :

– Vâng! Chúng tôi là Thần Châu tam kiệt đấy!

– Các ngươi tới đây làm chi?

Âu Dương Siêu cười một cách nhẹ nhõm rồi trả lời :

– Đả lôi đài!

– Các ngươi tới đả lôi đài sao không giống tí nào?

– Phải như thế nào mới giống đả lối đài?

Ngọc Khôn cau này suy nghĩ giây lát rồi trả lời :

– Ngươi phải buông tay y ra trước.

Lúc ấy nhị đệ tử Từ Bội Vân, tam đệ tử Trương Nghi của Trác Ngọc Khôn
với Trác Quân Kiệt, Trác Tiểu Yến các người đều rời khỏi đông khán đài,
nhảy lên trên lôi đài đứng ở phía sau Ngọc Khôn.

Ngọc Khôn vừa nói dứt Tiểu Yến đỡ lời ngay :

– Này, ngươi hãy buông tay đại sư huynh ta ra trước, có chuyện gì thì thong thả mà nói.

Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn Tiểu Yến bỗng mỉm cười hỏi :

– Cô có phải là Trác Tiểu Yến đấy không?

Chàng có ý hỏi như vậy tất nhiên Tiểu Yến không thể nào biết được chàng
thiếu niên xấu xí trước mặt mình đây là A Phúc, nên nàng chỉ gật đầu
thôi. Âu Dương Siêu vừa cười vừa nói tiếp :

– Thôi được, nể mặt cô tôi buông tha cho y trước, nhưng… tôi phải cho y chịu đựng một chút đau khổ xin cô đừng có trách tôi đấy nhé!


Nói xong, chỉ thấy chàng hơi dùng sức một cái Dương Đông Xuyên đã kêu hự một tiếng, mồ hôi trán toát ra như tắm, đủ thấy y đau đớn biết bao.
Đoàn Bân thấy vậy sợ tam đệ mình ra tay quá nặng khiến Đông Xuyên bị
thương nên vội lên tiếng :

– Tam đệ không được đả thương y.

Âu Dương Siêu đáp.

– Đại ca cứ yên tâm quý hồ không ai ra tay tấn công tiểu đệ thì không bao giờ tiểu đệ lại đả thương y đâu

Tiểu Yến thỏ thẻ nói tiếp :

– Thôi ngươi buông tay ra đi hắn đã đau lắm rồi.

Âu Dương Siêu nhìn nàng vừa cười vừa trả lời :

– Tôi muốn bắt y nhảy một cái vòng đã.

Nói xong, chỉ thấy chàng khẽ rung tay một cái Dương Đông Xuyên đã lộn ngay một vòng ngã nằm ngửa trên lôi đài.

Y bị té cái này khá nặng nên tối tăm cả mặt mũi lại. Sự thật Dương Đông
Xuyên đã theo Ngọc Khôn khổ luyện mười năm võ công, võ công của y luyện
đến mức khá cao, trong giới thanh niên y có thể liệt vào hàng cao thủ
được. Ngờ đâu gặp Âu Dương Siêu y lại tầm thường đến thế nhất là ở cổ
tay bị Siêu nắm khá lâu nên sau khi y té xuống đất chân tay uể oải hơi
sức chưa hồi phục lại nên mãi mãi vẫn chưa bò dậy được. Bội Vân với
Trương Nghị thấy vậy vội chạy lại đỡ y và hỏi :

– Đại sư huynh có bị thương gì không?!

Đông Xuyên lắc đầu vừa cười vừa dáp :

– Có lẽ không.

Lúc đó tuy Ngọc Khôn không lên tiếng nói nhưng mặt y đã thay đổi màu sắc luôn luôn từ đỏ bừng rồi tái mét đến thâm tím.

Bội Vân và Trương Nghi hai người đỡ Đông Xuyên đi khỏi. Ngọc Khôn đã
giận dữ quát lớn một tiếng múa song chưởng xông lại tấn công Âu Dương
Siêu ngay.

Trác Ngọc Khôn múa chưởng xông lại tấn công Âu Dương Siêu chưởng lực của y hùng mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng Âu Dương Siêu có phải tầm thường đâu? Chàng cũng biết mình đánh bại Đông Xuyên như thế, thể nào
Ngọc Khôn cũng tức giận nên chưởng này của y tấn công tới tất phải lợi
hại khôn tả vì vậy chàng đã đề phòng sẵn sàng rồi, nhưng chàng chưa muốn ra tay đấu với Ngọc Khôn vội cho nên Ngọc Khôn vừa tấn công tới chàng
chỉ nhảy sang bên tránh né vừa cười vừa nói :

– Trác Ngọc Khôn, bạn hãy khoan ra tay tấn công vội và hãy nghe mỗ nói đã.

Ngọc Khôn tấn công hụt địch, xông lên tân công tiếp, nghe thấy Âu Dương
Siêu nói như vậy y đành phải ngừng tay lại trầm giọng quát hỏi :

– Tiểu quỷ, mi còn muốn nói gì nữa?

– Trác Ngọc Khôn người có biết ngượng không?

– Ngượng cái gì?

– Tại sao ngươi lại ra tay đánh ta?

– Tiểu quỷ, mi nhảy lên phá lôi đài ăn nói vô lễ phép làm nhục lão phu,
hành hạ môn đệ của lão phu. Lão phu thử xem mi có bao nhiêu đạo hạnh mà
dám làm bộ làm phách như thế, cho nên lão phu thế nào cũng phải cho mi
một bài học mới đặng.

– Hà… hà… Trác Ngọc Khôn người ăn nói như vậy không ngượng mồm tí nào sao?

– Tiểu quỷ, mi bảo lão phu ngượng thế mi không ngượng hay sao? Nếu lý do của mi không đích đáng thì đừng có trách lão phu ngày hôm nay hạ độc
thủ phế hết võ công của mi.

– Người muốn ta nói lý do của ta phải không?

– Phải, nếu lý do của mi chính đáng lão phu sẽ tha cho mi đi liền.

– Người nói thực hay nói dối thế?

– Lão phu tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, trong võ lâm xưa nay lời nói của
lão phu không bao giờ thay đổi hết, chẳng trước mạt mi là một tiểu quỷ
chưa hết sữa mà ta lại nuốt lời lừa dối mi hay sao?

– Nghĩa là lời nói của người nặng như chín cái đỉnh phải không?

Trác Ngọc Khôn gật đầu, Âu Dương Siêu trả lời bang một câu “Được lắm!”
rồi chắp tay chào những khán giả ngồi ở hai bên đông tây lôi đài và khán giả ở hai bên dưới một lượt rồi mới lớn tiếng nói tiếp :

– Chắc các vị võ lâm tiền bối đồng đạo đều nghe thấy rõ lời nói của Trác đại hiệp rồi, xin thứ lỗi cho tại hạ dám táo gan phiền quý vị làm nhân
chứng cho.

Trác Ngọc Khôn nghe thấy chàng nhờ tất cả mọi người có mặt tại dây làm
nhân chứng cho y chưa biết nếp tẻ gì cả trong lòng đã kinh hãi và nghĩ
thầm:

“Thiếu niên xấu xí này lợi hại thực, không những võ công cao siêu khôn lường mà lại là người đa mưu túc trí nữa nếu…”

Y là người giàu kinh nghiệm giang hồ tuy y cau mày lại nghĩ thầm như trên nhưng mặt vẫn thản nhiên đỡ lời quát hỏi tiếp :

– Tiểu quỷ, mi nói lý do ra đi, quý hồ lý do của mi chính đáng ai ai cũng phải công nhận thì ta sẽ không làm khó dễ mi đâu!

Âu Dương Siêu mỉm cười nghiêm nghị lớn tiếng nói :

– Điều thứ nhất người phá quấy lôi đài là Thanh Thành lục đạo chứ không
phải là Âu Dương Siêu mỗ, điều thứ hai Thanh Thành lục đạo lên phá quấy
lôi đài người làm chủ nhân cứ ngồi yên không ra mặt ngăn cản bắt buộc
tại hạ phải nhảy lên trên lôi đài mà khuyên bảo, dụng ý của tại hạ là
muốn mời nàng ra ngăn cản sáu đạo sĩ của phái Thanh Thành không nên tầm
thù ở đây, để duy trì thanh danh và oai dự của người ở trong võ lâm và
cũng đừng để cho gián đoạn cuộc đấu của lôi đài, làm mất hết hứng thú
của võ lâm đồng đạo không quản ngại đường xá xa xôi nghìn dặm tới đây.

Nghe Âu Dương Siêu nói tới đó Trác Ngọc Khôn không sao chụi nhịn được vội xen lời hỏi :

– Tiểu quỷ, còn mi làm nhục môn hạ của lão phu như thế cũng có lý do hay sao?

– Tất nhiên rồi, môn hạ của người vừa nhảy lên trên lôi đài chưa phân
nếp tẻ gì hết đã nói phách đòi dạy bảo tại hạ, vì thấy y quá ngông cuồng như vậy nên tại hạ mới ra tay thay mặt người dạy bảo y một phen để y
biết trời cao đất rộng như thế nào. Như vậy sao lại bảo tại hạ làm nhục
nhã y được, đáng lẽ người nên cảm ơn tại hạ đã dạy bảo hộ mới đúng chứ?


Lúc ấy tất cả khán giả có mặt tại đó đều yên lặng như tờ, lắng nghe Âu
Dương nói, thấy lời nói của chàng ta rất hợp lý nên ai cũng phải khen
ngợi thầm bảo chàng là người khôn ngoan lanh lợi.

– Người của phái Thanh Thành là bạn của lão phu, sáu vị ấy đều là khách
của lão phu họ xông lên trên lôi đài một lúc như vậy tuy không phải thực nhưng như thế vẫn chưa phải là có ý phá bĩnh lôi đài.

– Nếu người nói như vậy tại hạ miễn nói nữa khỏi tốn hơi sức nhưng tại hạ có một câu muốn thỉnh giáo người.

– Việc gì nói đi?

– Xin hỏi người lập lôi đài để là chi?

– Vừa rồi lão phu đã tuyên bố cho thiên hạ hay rồi hà tất ngươi phải hỏi lại làm chi?

– Lập lôi đài để kén rể, như vậy, lôi đài này phải gọi là Hỉ đài. Vì câu chuyện kén rể là một lôi đài vui mừng như thế này và người chủ trương
là Trác đại hiệp có danh vọng trong võ lâm như vậy mà lại chịu để cho
người khác lên đây tầm thù báo phục như vậy hay sao?

– Tuy không cho phép như thế, nhưng lão phu quên chưa tuyên bố lệ luật này cho mọi người hay nên không thể trách họ được.

– Chẳng lẽ Trang chủ lại bằng lòng để cho người ta vấy máu hôi ở trên lôi đài Hỉ của lệnh ái hay sao?

Ngọc Khôn không sao chịu nhịn được nên biến sắc mặt nói tiếp :

– Việc này không liên quan gì đến mi, mi không có quyền can thiệp vào.

Âu Dương Siêu đột nhiên cười ha hả và đáp :

– Nếu người Trác Ngọc Khôn với tại hạ không có liên can gì tất nhiên tại hạ không bao giờ can thiệp vào chuyện của người, nhưng…

Chàng đưa mắt liếc nhìn sáu đạo sĩ của phái Thanh Thành một lượt rồi nói tiếp :

– Thanh Thành lục đạo định gây thù gây hấn vời đại ca của tại hạ. Chúng
tôi Thần Châu tam kiệt đã thề đồng sống chết khi nào tại hạ lại chịu
khoanh tay đứng yên.

Trác Ngọc Khôn không sao nói lại, ông ta liền nổi giận quát hỏi :

– Tiểu quỷ, mi là môn hạ của ai?

– Tại hạ là môn hạ của ai việc này không liên quan gì đến người nên chẳng cần phải nói cho người biết làm chi.

– Tên họ của người là chi?

– Hiện giờ tại hạ không thích nói cho người hay vội.

– Tiểu quỷ, ngày hôm nay mi không nói tên họ ra thi đừng có hòng ra khỏi Thiên Tâm trang này.

– Có phải người muốn đưa ra lý do này để mà nuốt lời lúc nãy hay không?

Ngọc Khôn càng tức giận hai mắt như đô lửa :

– Tiểu quỷ, mi khi người quá đỗi!

– Thực ư?

Thái độ và lời nói của chàng khiến Ngọc Khôn tức giận đến nỗi suýt nổ
lồng ngực, y chỉ muốn một chưởng đánh chết ngay Âu Dương Siêu tại chỗ
nhưng vì có mấy trăm người võ lâm chứng kiến nên y phải giữ lấy thân
phận của mình mà không dám ra tay tấn công, sợ sau này thiên hạ võ lâm
mỉa mai mình vì vậy mà y không tiện ra tay. Nhưng y lại không muốn để
yên cho Âu Dương Siêu thắng thế như vậy. Lúc này y tựa trên mình hổ, đối thủ lại là một thiếu niên xấu xí đa mưu túc trí và lời lẽ lại sắc sảo
nên y không biết dùng cách gì để đối phó cho phải.

Tiểu Yến bỗng lên tiếng nói :

– Thưa cha, tuy lý do của y không thích đáng cho lắm nhưng câu nào cũng
đều thực hết. Cha hà tất phải tức giận một thiếu niên trẻ tuổi như thế
kia, thôi tha cho y đi.

Ngọc Khôn đang khó xử nghe thấy con gái cưng nói như vậy liền mượn kế
rút lui. Nhưng y cũng còn cố suy nghĩ giây lát rồi mới gật đầu nhìn Âu
Dương Siêu và quát bảo :

– Tiểu quỷ, ta thấy mi tuổi trẻ vô tri nên ta mới miễn chấp thôi đi đi.

Nói xong, y nhìn Âu Dương Siêu rồi giơ tay lên phất một cái làm ra vẻ
hoàn toàn tha thứ cho chàng nọ vây. Ngờ đâu Âu Dương Siêu lại không cám
cái ơn đó, lại còn lắc đầu cười khì một tiếng rồi trả lời :

– Bây giờ tại hạ chưa muốn xuống vội.

Trác Ngọc Khôn lại biến sắc mặt quát hỏi liếp :

– Mi còn muốn gì nữa?

– Chả lẽ tôi không có quyền đả lôi đài hay sao?

– Không được!

– Tại sao?

– Mi có đắc thắng cũng vô dụng!

– Tại sao?

– Chẳng lẽ lão phu lại kén chọn một chàng trai xấu xí như mi hay sao?

– Trác Ngọc Khôn, chẳng lẽ người kén rể bằng đẹp xấu hay sao?

– Cần cả hai thứ.

– Hai thứ nào?

– Nhân phẩm và võ công.

– Ồ, ra thế đấy.

Âu Dương Siêu nói xong đưa mắt liếc nhìn Đoàn Bân đứng cạnh đó một cái.

Đoàn Bân là người rất thông minh thấy tam đệ đưa mắt nhìn mình đã biết
tam đệ muốn gì rồi. Trong lòng kinh hoảng vội lên tiếng ngăn cản :

– Tam đệ…

Âu Dương Siêu đã nhìn thấy chàng vừa cười vừa đỡ lời ngay :

– Đại ca của tại hạ võ công và nhân phẩm đều thuộc vào hạng thượng thừa
và chưa định kết hôn kết hơn gì cả, chẳng hay người có ưng ý không?

Nói xong, chàng quay mặt lại hỏi Tiểu Yến rằng :

– Tiểu Yến, hiền muội có bằng lòng không?

Chàng không nghĩ ngợi buộc miệng nói như vậy nhưng Tiểu Yến đã rùng mình một cái trợn to đôi mắt lên nhìn bộ mặt xấu xí của chàng ngẩn người ra
vẻ kinh ngạc vô cùng.

Thấy thái độ của Tiểu Yến như vậy Âu Dương Siêu mới chợt tỉnh ngộ, vội quay mặt đi không để cho nàng nhìn thấy mặt mình nữa.

Thì ra câu mà chàng vừa hỏi Tiểu Yến hiền muội có thích không là vì lúc
hồi nhỏ hai người chơi với nhau chàng vẫn thường hỏi nàng bằng lời lẽ
đó.

Lúc ấy đôi bên chỉ đứng cách nhau có mấy thước, Ngọc Khôn trông thấy
Đoàn Bân anh tuấn như vậy càng nhìn càng ưng ý nhưng không tiện nói ra
mồm thôi.

Còn Đoàn Bân trống ngực đập rất mạnh hai má đỏ bừng vừa bực mình vừa tức cười, chàng dẫm chân thực mạnh rồi lớn tiếng quát bảo :


– Tam đệ bậy thực…

Phụng Anh nghe thấy Âu Dương Siêu nói như vậy liền ghen thầm và oán
trách ngầm Âu Dương Siêu vì nàng đã đem lòng yêu trộm Đoàn Bân rồi.

Âu Dương Siêu thấy Ngọc Khôn ngắm nhìn Đoàn Bân hoài không nói năng gì cả chàng liền cười khì và hỏi tiếp :

– Thế nào, Trang chủ có bằng lòng không?

Ngọc Khôn lạnh lùng đáp :

– Việc này không liên can đến mi.

Tuy bộ mặt y hơi lạnh lùng nhưng giọng nói đã êm dịu nhiều.

Âu Dương Siêu mỉm cười nói tiếp :

– Tất nhiên việc này không liên can gì đến tại hạ thực nhưng Trang chủ
nên nhớ chúng tôi là Thần Châu tam kiệt anh ấy là đại ca của tại hạ.

Trác Ngọc Khôn đối với Âu Dương Siêu đã có ác cảm hết sức vả lại lời nói của chàng câu nào cũng sắc bén nên y càng nghe càng bực mình liền cất
giọng quát mắng Âu Dương Siêu rằng :

– Mi đừng nói nữa, bằng không “hừ”…

Âu Dương Siêu cười ha hả đáp :

– Trác Ngọc Khôn, người không bằng lòng thì thôi, hà tất phải cáu kỉnh như thế làm chi.

Nói xong, chàng quay người nói với Đoàn Bân và Quyên Quyên rằng :

– Đại ca, nhị tỷ Trác đại hiệp không ưng ý anh em chúng ta rồi, thật là
phen này chúng ta đến cao hứng như thế mà lúc về lại cụt hứng như vậy
chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa mà vướng chân vướng cẳng người ta.

Nói xong, chàng quay người anh nhảy xuống bên dưới. Sáu đạo sĩ của phái
Thanh Thành bỗng tung mình nhảy ra. Minh Thành đạo trưởng đưa mắt nhìn
ba người một lượt rồi trầm giọng quát :

– Hãy khoan!

Âu Dương Siêu cũng quát lại :

– Đạo trưởng muốn chỉ giáo chi nữa?

– Thí chủ làm bộ làm phách, ăn nói ngông cuồng và kiêu ngạo khôn tả, lại còn tự xưng là Thần Châu tam kiệt nên bần đạo trông thấy chướng mắt
lắm.

– Đạo trưởng thấy chướng mắt có phải muốn dạy bảo tại hạ một phen đấy không?

– Thí chủ là người rất thông minh bần đạo rất chịu nhưng thí chủ nói hai chữ dạy bảo hơi quá đáng một chút. Bần đạo muốn lãnh giáo thí chủ mấy
thế tuyệt học để anh em bần đạo được sáng mắt ra đấy thôi.

– Đạo trưởng nói như vậy, có phải là muốn so tài với tại hạ đấy không?

– Thí chủ tự xưng là Thần Châu tam kiệt ngông cuồng như vậy tất nhiên có võ học kinh người.

Âu Dương Siêu đảo tròn đôi ngươi, suy nghĩ qua loa rồi hỏi lại :

– Ý định của đạo trưởng muốn gây hấn với Thần Châu tam kiệt hay là chỉ muốn tầm thù riêng với đại ca chúng tôi.

– Tùy ngươi nghĩ sao cũng được!

– Thần Châu tam kiệt chúng tôi ở võ lâm tuy không có tên tuổi gì thật,
nhưng không ngờ ngày hôm nay lại được Thanh Thành lục đạo danh trấn võ
lâm coi trọng mà khiêu chiến với chúng tôi ở trước võ lâm đồng đạo như
thế thật là hân hạnh với chúng tôi vô cùng. Thần Châu tam kiệt chúng tôi tuy biết võ nghệ không bằng người không địch nổi quý vị thật, nhưng quý vị đã có lòng như thế, chẳng lẽ chúng tôi lại không biết điều mà tiếp
quý vị đấu một trận hay sao?

Nói xong, chàng đưa mắt liếc nhìn sáu đạo sĩ một lúc lại lớn tiếng nói tiếp :

– Nhưng trước khi so tài, tại hạ có mấy lời cần phải thanh minh trước mong sáu vị nhận cho.

Nói xong, chàng nhìn thẳng vào Minh Thanh đạo trưởng, người đứng đầu nhóm Lục đạo. Minh Thanh thấy vậy, liền nghĩ thầm:

“Tiểu quỷ này khôn ngoan lắm, không biết nó lại định giở trò ma quỷ gì đây?”

Tuy nghĩ như vậy, Minh Thanh đạo trưởng vội đỡ lời :

– Có việc gì cần phải thanh minh trước bạn cứ việc nói đi. Nếu lời lẽ
của bạn hợp tình hợp lý thì anh em bần đạo vui lòng nhận lời ngay.

– Thần Châu tam kiệt chúng tôi tuy chỉ có ba người thôi, nhưng khi ra
tay đấu với người lại chỉ có một mình tại hạ gánh vát hết, còn bên đạo
trưởng không biết sáu vị cùng ra tay một lúc hay chỉ có một mình đạo
trưởng đấu với tại hạ thôi, vậy xin đạo trưởng quyết định đi cho.

Thấy chàng nói thư vậy, tất cả mọi người có mặt tại đó đều cho chàng ngông cuồng quá nỗi.

Minh Thanh đạo trưởng nghe Âu Dương Siêu nói xong mặt cũng hơi biến sắc
nhưng dù sao cũng là một nhân vật lừng danh trên giang hồ lâu năm, nên y đã trấn tĩnh ngay được và trả lời rằng :

– Nếu bên bạn chỉ có một mình bạn ra tay, thì bên bần đạo tất nhiên chỉ có một mình bần đạo so tài với bạn thôi.

– Cũng được lát nữa chúng ta chỉ đấu với nhau mười hiệp thôi. Đấu xong
mười hiệp đó thắng hay bại, bên nào cũng không được có ý khác nữa.

Minh Thanh đạo trưởng giật mình kinh hãi hỏi lại :

– Mười hiệp ư?

– Phải, tại hạ thiết nghĩ mười hiệp cũng đủ lắm rồi.

– Bạn tưởng trong mười hiệp có thể thắng nổi bần đạo hay sao?

– Đạo trưởng cho là không được hay sao, nhưng tại hạ không có ý định đó, tại hạ chỉ nghĩ trong mười hiệp, hai chúng ta thể nào cũng có một người thua đấy thôi.

Minh Thanh đạo trưởng gật đầu không nói gì nữa, Âu Dương Siêu lại nói tiếp :

– Chờ lát nữa chúng ta đấu với nhau rồi, người nào hãy còn chưa phục,
vẫn có thể ước hẹn kỳ khác đấu lại, chứ còn ở đây không được phép dây
dưa đòi đấu hết trận này sang trận khác, chỉ mong trả thù mới được thôi, chẳng hay đạo trưởng nghĩ sao.

Minh Thanh đạo trưởng suy nghĩ giây lát rồi đáp :

– Được! Nhưng còn Bạch Y Truy Hồn thì khác, không được đặt y vào trong quy ước này?

– Đạo trưởng nói như vậy hơi khiếm lý một chút, Thần Châu tam kiệt chúng tôi ba người như một, Bạch Y Truy Hồn là đại ca của tại hạ, đạo trưởng
gây thù với đại ca có khác gì gây thù với tại hạ.

– Theo ý muốn của thí chủ thì sao?

– Ngô ra ngô, khoai ra khoai, sau khi chúng ta đấu xong nếu đạo trướng
muốn tầm thù thì có thể ước hẹn vào một thời gian khác và một địa điểm
khác thôi, lúc ấy Thần Châu tam kiệt chúng tôi thế nào cũng y hẹn tới
nơi để dứt khoát câu chuyện nầy.

– Thôi được tuy ở bạn muốn hẹn ước đấu ở đâu vào lúc nào cũng được.

Âu Dương Siêu suy nghĩ giây lát rồi trả lời :

– Canh hai đêm hôm Nguyên Tiêu gặp nhau ở trước mộ Từ Gia Công trên núi
Cống, Thiên Sơn tứ kiếm đã hẹn ước với Thiên Ma giáo chủ đấu ở nơi đó,
thì chúng ta cũng hẹn nhau đến đấy đấu cho vui một phen. Không hay đạo
trưởng nghĩ sao?

– Được quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy nhé?

– Thần Châu chúng tôi không bao giờ sai hẹn cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.