Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 22: Ôm nhau yên lặng


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 22: Ôm nhau yên lặng

Thần Châu tam kiệt nghe nói biết ngay lão đạo còn ở lại đó để nói rõ lai lịch của mình cho Bất Phàm hay mà bảo bọn mình về miếu ngủ trước như
vậy là không muốn cho ba người biết thân phận của ông ta nên cả ba vội
cáo từ hai người rồi đi luôn.

Thần Châu tam kiệt vừa đi khỏi Thần Thâu liền hỏi lã đạo sĩ tàn phế rằng :

– Nơi đây chỉ còn hai ta thôi, lão huynh làm ơn cho biết danh hiệu đi.

Lão đạo sĩ gật đầu mấy cái thở dài một tiếng rồi rầu rĩ hỏi :

– Thạch huynh, chúng ta chia tay nhau đã mười lăm năm rồi huynh có nhớ thế võ này không?

Nói xong, ông ta cúi mình nhặt đại một cành cây dài bốn thước để thay kiếm rồi biểu diễn một thế kiếm kỳ tuyệt trong võ lâm ra.

Bất Phàm trông thấy thế kiếm đó đã thất kinh, hớn hở nhìn thẳng mặt lão đạo sĩ mà hớn hở nói :

– Tưởng ai, thế ra là bạn.

Lão đạo sĩ cũng gượng cười đáp :

– Phải, chính là tiểu đệ đây.

Bất Phàm mừng rỡ vô cùng nhảy lại ôm chặt lấy lão đạo sĩ phấn khởi đến nỗi ứa nước mắt ra với giọng run run nói tiếp :

– Thật không ngờ bạn lại còn sống đến giờ… khiến mỗ mừng rỡ quá đỗi…

Bất Phàm không ngờ lão đạo sĩ xấu xí, tàn phế một mắt này lại là bạn cũ
mười lăm năm trước của mình mà ai ai cũng đều tưởng là toi mạng ở dưới
vực thẳm rồi…

Lão đạo sĩ thấy Bất Phàm cảm động như vậy cũng không sao nhịn được và cũng ứa nước mắt theo.

Hai người ôm nhau một hồi Bất Phàm mới ngắm nhìn bộ mặt của người bạn già và hỏi tiếp :

– Hiền đệ, còn đệ muội đâu? (em dâu)…

Lão đạo sĩ thấy bạn già hỏi đến vợ yêu của mình liền ứa nước mắt ra thở dài một tiếng với giọng run run đáp :

– Tiện thê đã tắt thở ngay ở dưới vực thẳm vào ngay lúc bấy giờ rồi…

Nghĩ đến người em dâu tuyệt đẹp võ công cũng cao siêu khôn lường Bất Phàm lại khóc sướt mướt thương tiếc khôn lường.

Tiếp theo đó lão đạo sĩ liền kể cho Bất Phàm hay những chuyện mà mình đã từng trải trong mười lăm năm nay như thế nào và sở dĩ mình không muốn
cho người ta biết hãy còn sống tốt trên đời và cũng không muốn cho Âu
Dương Siêu biết chuyện tại sao. Đồng thời còn bảo Bất Phàm đừng có lộ
tin đó cho ai biết.

Bất Phàm nghe xong liền gật đầu đáp :

– Ý của hiền đệ muốn giữ lại một cái hình bóng tốt đẹp cho người đời như vậy cũng tốt nhưng… chẳng lẽ từ nay trở đi hiền đệ không lộ diện ở
trên giang hồ nữa hay sao?

– Tiểu đệ muốn thế thực.

– Thế còn việc của bổn môn và mọi ân oán hiền đệ cũng không muốn thanh toán nốt hay sao?


– Tuy tiểu đệ đã không muốn do tay mình thanh toán mọi sự ân oán của bản thân mình nhưng dù sao tiểu đệ cũng phải xếp đặt đâu đây mới được.

– Hiền đệ định xếp đặt bằng cách nào?

– Thạch huynh khỏi cần hỏi vội, tới lúc đó huynh sẽ hiểu thôi.

Nói tới đó, lão đạo sĩ thở dài một tiếng rồi nói tiếp :

– Muộn lắm rồi, chúng ta cũng nên trở về miếu nghỉ ngơi đi, đệ còn có nhiều lời muốn nói cho Siêu nhi hay.

Bất Phàm gật đầu rồi hai người dắt tay nhau trở về miếu Sơn Thần.

Khi về tới miếu lão đạo sĩ thấy Âu Dương Siêu chưa ngủ liền hỏi :

– Thế nào, ngày mai Siêu nhi có muốn lên Đả lôi đài không?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

– Cháu chưa quyết định, cháu muốn hỏi Trác Ngọc Khôn về thân thế của cháu, cho nên mới phải quay về Thiên Tâm trang, nhưng…

Nói xong, chàng suy nghĩ một chút lái nói tiếp :

– Chưa biết chừng ngay mai cháu sẽ lên lôi đài đấu thử, nhưng còn phải xem tình hình ra sao đã.

Đạo nhân mắt chột gật đầu, Bất Phàm nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười hỏi :

– Âu Dương Siêu hiền diệt và thân thế hiền diệt ra sao hiền điệt đã biết rồi, vậy hiền điệt bất tất phải tra hỏi Ngọc Khôn làm chi nữa.

Âu Dương Siêu gật đầu đáp :

– Cháu muốn hỏi y những ai năm xưa giết chết cha mẹ cháu.

– Bác biết Ngọc Khôn cũng không thể biết rõ đâu.

– Cháu chắc y thế nào cũng biết.

– Nếu y không biết rõ hết thì sao?

Âu Dương Siêu nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :

– Quý hồ y biết được bao nhiêu người cho cháu hay bấy nhiêu thì cháu cũng hài lòng rồi.

– Nếu y không chịu nói thì sao?

– Nếu y không chịu nói cháu sẽ cho y chết ngay dưới Truy Hồn kỳ.

Đạo nhân chột mắt cười ha hả và xen lời nói :

– Siêu nhi, con đừng đi tra hỏi Trác Ngọc Khôn nữa.

– Tại sao thế bá bá?

Âu Dương Siêu nhìn đạo sĩ già hỏi như vậy.


Đạo sĩ chột mắt thở dài một tiếng rồi đáp :

– Bác chắc y không biết gì về tin đó đâu.

Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát liền nhìn thẳng vào mặt đạo sĩ chột và tiếp :

– Thưa bá bá, chắc bá bá thế nào cũng biết rõ tình hình cha mẹ của Siêu nhi bị giết ra sao?

– Bá bá cũng không biết rõ nhưng sẽ có một ngày kia Siêu nhi sẽ biết rõ hết nội tình ra sao.

– Sẽ có một ngày kia, ngày đó là ngày nào?

Âu Dương Siêu cau mày lẩm bẩm nói như vậy.

Đạo sĩ chột an ủi chàng và nói tiếp :

– Siêu nhi, cái ngày đó không lâu đâu, con cứ nghe lời bá bá đi, bá bá nói không sai đâu.

Bất Phàm lại lên tiếng :

– Âu Dương hiền điệt cháu nên nghe lời bác đạo sĩ già đừng có đi tra hỏi Trác Ngọc Khôn nữa.

Âu Dương Siêu thấy hai người bạn của cha mẹ mình đều khuyên mình không
nên đi tra hỏi Trác Ngọc Khôn, chàng biết thế nào cũng có thâm ý liền
gật đầu đáp :

– Nếu hai vị bá bá đều nói như vậy Siêu nhi xin tuân lời vậy nhưng bữa
nọ ở trên đường Siêu nhi đã nhờ Âm Dương Song Kiếm Đàm Tử Siêu thông báo cho Trác Ngọc Khôn hay đến đúng mười ngày sau cháu sẽ đến Thiên Tâm
trang để kết hếu một vụ công án với y, nếu Siêu nhi không tới thì họ thế nào cũng bảo cháu là kẻ thất tín.

Đạo sĩ chột mắt vội hỏi :

– Còn mấy ngày nữa?

– Đến ngày kia là ngày thứ mười rồi.

Đạo sĩ chột ngắm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :

– Hay là thế này vậy, đến tối ngày kia nhờ Thạch bá phụ thay mặt con đi gặp y một phen vậy.

– Cháu sợ làm như thế không tiện…

Bất Phàm đã hiểu ý câu nói không tiện của Âu Dương Siêu rồi nên ông ta mỉm cười xen lời nói :

– Không sao, Thạch bá phụ chỉ thay mặt cháu nói với y thôi chứ Thạch bá phụ không ra tay đấu với y đâu.

Âu Dương Siêu nghe xong không nói năng gì cứ lẳng lặng đứng yên tại đó.

Quyên Quyên nhìn lão đạo sĩ và hỏi :

– Bác đạo sĩ già, bao giờ bác mới chữa bệnh cho tam đệ?


Đạo sĩ chột mắt ngắm nghía giây lát rồi nói :

– Qua ngày mai bác sẽ đưa y đi một nơi khác để chữa chạy cho y.

– Tại sao phải qua ngày mai và lại phải đi nơi khác mới chữa được như thế?

Quyên Quyên ngạc nhiên nhìn lão đạo sĩ hỏi như vậy. Đạo sĩ vừa cười vừa trả lời tiếp :

– Ngày mai vì các người còn phải đi Thiên Tâm trang xem lôi đài, còn
phải đi một nơi khác là vì nơi đây cách Thiên Tâm trang quá gần nên
không được an toàn cho lắm.

Quyên Quyên nghe nói mừng rỡ vô cùng cười khúc khích và tiếp :

– Ồ, bác đạo sĩ già thực tốt quá việc gì cũng nghĩ rất chu đáo.

Đạo sĩ chột nhìn nàng cười nhưng không nói năng gì nữa.

Bất Phàm đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu một cái rồi mới hỏi đạo sĩ chột rằng :

– Chẳng hay trong người Siêu nhi còn cảm thấy hiện tượng hơi sức bị trắc trở không?

Đạo sĩ chột gật đầu rồi đem tình cảnh của Âu Dương Siêu như thế nào nói cho Bất Phàm hay.

Bất Phàm nghe xong, biết phương pháp của đạo sĩ chột chữa cho Âu Dương
Siêu, chắc thể nào cũng dùng nội công chân nguyên dồn vào trong người
của Âu Dương Siêu để dẫn chân lực đang bị trắc trở của y thông hành ba
mươi sáu quan ải và chạy khắp bảy mươi hai khiếu, như vậy nội lực của Âu Dương Siêu không bị trắc trở nữa và chân nguyên sẽ dung hợp thành một
khối liền.

Nhưng vừa rồi hai người ở ngoài cửa miếu nói chuyện Bất Phàm biết nội
ngoại công của đạo sĩ chột tinh thâm vô cùng nhưng mười lăm năm trước,
sau khi bị thương nặng như vậy tuy võ học chưa mất nhưng nội tạng bị
thương lại chưa được thuốc tiên hay linh dược chữa khỏi như vậy mười lăm năm nay chỉ có nội lực tinh thần mà chống chọi với nội thương cho tới
ngày nay đã chắc lành mạnh hay chưa? Và dù ít dù nhiều nội công chân
nguyên thế nào cũng kém sút mười lăm năm trước, cho nên Bất Phàm mới cau mày lại suy nghĩ rồi nhìn đạo sĩ chột mà hỏi rằng :

– Có phải lão đệ định dùng nội công chân nguyên của bản thân chữa chạy cho Âu Dương Siêu hiền điệt phải không?

Đạo sĩ chột gật đầu :

– Còn có ba viên thuốc Băng Phách hoàn của Băng Phách phu nhân là một môn thuốc rất hiếm có của võ lâm đương thời thực. Nhưng…

– Có phải Thạch huynh nhận thấy đệ làm như thế hơi nguy hiểm chăng?

– Phải, nguy hiểm lắm!

– Thạch huynh cứ yên tâm nếu đệ không chắc chắn chữa khỏi cho y thì khi nào đệ dám mạo hiểm như thế.

Bất Phàm nghe thấy đạo sĩ nói một cách cương quyết như vậy liền làm
thinh, đạo sĩ chột lại nói với bọn Âu Dương Siêu ba người rằng :

– Siêu nhi ngày mai con theo đại ca, nhị tỷ đi Thiên Tâm trang xem Đả
Lôi Đài, xem xong phải về ngay bá bá với Thạch bá phụ ở đây đợi chờ con.

Âu Dương Siêu cung kính đáp :

– Siêu nhi xin tuân lệnh bá bá.

Đạo sĩ chột bỗng nghĩ ra một việc gì liền hỏi Bất Phàm tiếp :

– Thạch huynh có đem theo dịch dung hoàn không?

Bạt Phàm đáp :


– Có, không biết hiền đệ muốn lấy thứ nào?

Đạo sĩ chợt đưa mắt liếc nhìn Âu Dương Siêu một cái suy nghĩ giây lát rồi đáp :

– Siêu nhi ngày mai con đi Thiên Tâm trang xem đả lôi đài hình dáng của
con tuy đã khác ba tháng trước nhiều, nhưng người ta nhận kỹ vẫn nhận ra được, muốn khỏi phiền phức tốt hơn hết con nên thay hình đổi dạng một
chút thì hơn.

Bất Phàm nghe nói liền móc túi lấy một cái hộp nhỏ ra lựa lấy một viên
dịch dung hoàn màu xanh đưa cho Âu Dương Siêu và dặn rằng :

– Âu Dương hiền điệt, cháu hãy dùng viên thuốc này hòa với một chút nước lã bôi lên mặt, mặt cháu sẽ thay đổi ngay tức thì, dù người vẫn đi cạnh con luôn luôn cũng không thể nào nhận ra con được.

Âu Dương Siêu đỡ lấy viên thuốc cám ơn ông :

– Đa tạ Thạch bá phụ.

Đạo sĩ chột liền bảo chàng rằng :

– Trong ấm có nước đấy, con lấy nước đó hòa thuốc bôi lên mặt được rồi.

Âu Dương Siêu gật đầu đứng dậy liền ra góc tường cầm ấm nước lên đổ một
chút nước vào tay hòa viên thuốc đó bôi lên trên mặt tức thì. Chỉ một
lát sau bộ mặt của chàng đã thay đổi hẳn, đôi lông mày xếch ngược, gò má hơi nhô ra, cằm hơi méo, da đen thủi trông xấu xí hết sức.

Quyên Quyên trông thấy mặt Âu Dương Siêu thay đổi như vậy liền cau mày lại nói :

– Sao mặt tam đệ xấu xí trông như ma lem thế này, trông thực khó coi quá.

Nói xong, nàng lại cười khanh khách. Bất Phàm thấy vậy cười ha hả và đỡ lời :

– Ngô cô nương có muốn thay hình đổi dạng như thế không? Nếu muốn bá bá kẻ trộm này tặng cho cô một viên.

Quyên Quyên vừa cười vừa đáp :

– Cháu không thích đổi dạng như thế khó coi quá, trông không khác gì Trư Bát Giới vậy.

Mồm nàng tuy nói như vậy song đôi ngươi của nàng đảo lộn một vòng rồi bỗng giở tay ra hỏi xin Bất Phàm ngay :

– Thạch bá bá tặng cho cháu mấy viên nhé?

Thoạt tiên Bất Phàm thấy nàng không lấy, bây giờ thấy nàng đòi xin mấy viên liền vừa cười vừa đáp :

– Được nhưng nếu biến thành Trư Bát Giới không ai cưới cô làm con dâu nữa thì đừng có trách Thạch bá bá.

Quyên Quyên nghe thấy Bất Phàm nói như vậy mặt đỏ bừng giả bộ hờn giận đáp :

– Cháu không chịu đâu, Thạch bá bá chả đứng đắn chút nào hơi tý là nói
bông Quyên nhi rồi, Quyên nhi không nói chuyện với Thạch bá bá nữa.

Nói xong, nàng chẩu môi làm như tức giận lắm nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn Âu Dương Siêu một cái.

Bất Phàm thấy dáng điệu của Quyên Quyên như vậy khoái chí cười ha hả
nhưng y vẫn lấy mấy viên thuốc dịch dung ra đưa cho nàng và chỉ cho nàng biết viên nào thuốc loại nào.

Quyên Quyên vội đỡ lấy mấy viên thuốc mừng rỡ vô cùng :

– Cám ơn Thạch bá bá, cám ơn Thạch bá bá.

Bất Phàm lại cười ha hả và nói tiếp :

– Thôi khỏi cần cám ơn nữa quý hồ cô nương coi trọng mấy viên thuốc này đừng sử dụng một cách bừa bãi là được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.