Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 15: Thử tài sáo ngọc
Đôi bên đấu được bảy tám hiệp bỗng thấy cây sáo ngọc trong tay Vô Danh
múa rất nhanh biến thành hàng nghìn làn sóng, và cũng tựa như mưa rào đổ ào xuống. Chàng đã biến thế sáo lại tài biến thế khác, càng biến hóa
càng kỳ lạ, càng ác độc, huyền ảo nhất là những thế sáo của chàng chỉ
đông bỗng đánh tây, chỉ nam lại đánh bắc, ra tay thần tốc nhanh như điện chớp, mạnh như sấm sét, thật là kỳ dị huyền ảo không thể tưởng tượng
được.
Pho địch thức Kinh Điện thập nhị thế của chàng không những oai lực vô
cùng, huyền diệu tuyệt luân và còn động thiên địa kinh quỷ thần nữa. Quý vị nên biết năm xưa Ngọc Định Lang Quân chỉ thị có cây sáo Bích Ngọc
này đã tung hoành võ lâm và được thiên hạ khen chàng là một trong Võ lâm Tam tuyệt, nên mới được xưng là Địch Tuyệt, nếu không có oai lực kỳ
tuyệt này, thì làm sao mà được lừng danh như thế?
Dù công lực Ngũ ma rất cao siêu, kiếm pháp của chúng lại ác độc, nhưng so sánh với địch pháp của Địch Tuyệt thì vẫn còn kém xa.
Thoạt tiên năm người có phản công được và trầm tĩnh đối phó, nhưng tới
khi Vô Danh giở những thế tuyệt học của sáo ngọc ra thì không những anh
em chúng không thể nào phản công được mà đến chống đỡ cũng không nổi
nốt, vì mắt của chúng chỉ thấy hàng nghìn hàng muôn cây sáo ngọc che lấp cả trời đất, vây chặt lấy thân hình của chúng, còn khiến năm người càng kinh hãi thêm nữa là thấy Tán Môn kiếm của mình cứ đụng vào ánh sáng
xanh biếc đó một cái là có sức mạnh khôn tả dội ngược trở lại ngay.
Sức phản chấn đó theo lực tấn công mạnh hay nhẹ của Ngũ ma mà phản chấn
lại. Nếu chúng tấn công mạnh thì tất nhiên sức phản chấn càng mạnh hơn,
khiến kiếm của chúng suýt bắn ra khỏi tay, cho nên Tán Môn kiếm của Ngũ
ma tuy rất sắc bén, nhưng muốn va chạm vào cây sáo ngọc để chặt gãy cây
sáo đó, thì không thể nào đụng vào được. Như vậy đủ biết đối với võ
thuật người này giỏi, có người khác giỏi hơn, trời cao còn có trời khác
cao hơn, thật là lời lẽ không sao tả xiết được.
Thoáng cái đôi bên lại đấu thêm đôi ba hiệp nữa, thế sáo của Vô Danh
càng đánh càng kỳ ảo thêm, dần dần thân sáo có tiếng kêu “u u” và tiếng
kêu đó bao hàm một sức hút vô hình rất mạnh.
Tán Môn kiếm của năm người kia vừa đâm ra liền bị sáo của Vô Danh lôi đi luôn, thế rồi tha hồ Vô Danh muốn lôi sáo về phía đông thì kiếm của Ngũ ma đi về phía đông, chàng muốn lôi sáo sang phía tây, thì khí giới của
năm người kia chạy sang phía tây. Nhưng mỗi lần chuyển hướng như vậy là
kiếm của Ngũ ma lại va đụng nhau rất mạnh.
Ngũ ma càng đấu càng kinh hoảng, chúng không biết võ học công lực của Vô Danh cho đến mức nào? Khi Ngũ ma đã kinh hoành thì tất nhiên tinh, khí, thần không không thể hợp nhất được nữa. Tay mắt thân pháp, bộ pháp của
chúng cũng chậm chạp và loạn xạ dần.
Đột nhiên có tiếng kiêu “choong” rất lớn, tiếp theo đó có tiếng kêu la
rất thảm khốc, Âm Ma Lưu Vinh đã bị sáo ngọc đánh rớt thanh Tán Môn kiếm và vai phải của y cũng đã bị đánh trúng một thế sáo liền.
Nếu Vô Danh mà dồn hết chân lực vào thế sáo đó, thì Lưu Vinh chịu sao
nổi? Tuy vậy, y vẫn bị đánh gãy xương vai, thân hình loạng choạng bước
luôn về phía sau mấy bước, chết giấc ngã lăn ra đất liền.
Tiếu Ma Chu Long nổi giận rống lên :
– Tiểu cẩu, tối hôm nay anh em lão phu phải thí mạng với mi một phen!
Tán Môn kiếm của y như vũ như bão nhắm các nơi yếu hiểm của Vô Danh tấn
công tới tấp, nhưng Vô Danh vẫn ung dung như thường tay múa cây sáo ngọc cười nhạt và quát lớn :
– Các ngươi, mấy tên ác tặc ngoan cố này, hôm nay, tiểu gia phải cho các ngươi sáng mắt ra, cái gì là võ học chân chính để từ giờ trở đi các
ngươi đừng có tự phụ ngông cuồng hoành hành tác ác nữa.
Nói xong, chàng lại thét lớn một tiếng :
– Buông tay ra!
Mọi người nghe thấy có tiếng kêu “choong” rất lớn. Kiếm của Tiếu Ma Chu
Long đã bị rớt xuống dưới đất và người y cũng ngã lăn ra chết giấc tức
thì.
Chỉ thoáng cái năm người đã té hai, còn lại Dương Ma Hồ Nghi Hải, Hung
Ma Mạnh Cương và Quỷ Ma Mao Du Sinh ba người, chúng càng tức giận thêm
bao vây chặt Vô Danh như điên cuồng muốn đấu thí mạng với chàng một
phen.
Năm người còn không địch nổi huống hồ là ba nên chúng chỉ đấu thêm được năm hiệp đã cuống cả chân tay rồi.
Bích Ngọc địch tiêu của Vô Danh quả thật kỳ ảo và oai lực kinh người.
Bạch Cốt thất ma đã chết và bị thương hết bốn người, bây giờ còn lại có ba, nếu đấu tiếp thì thế nào cũng toi mạng.
Ba người cùng nghĩ thế, liền ngừng tay lui về phía sau để mong sau này
nghĩ cách mà trả thù lại. Nhưng chúng không sao toại nguyện được, vì
bóng sáo của Vô Danh cứ vây chặt, khiến chúng không còn lối lui nữa.
Bạch Cốt thất ma nổi danh trên giang hồ, mấy chục năm, oai trấn võ lâm,
xưa nay không ai dám chọc tới chúng, chúng tưởng ẩn tích mười năm khổ
luyện võ học, công lực tăng gấp bội so với ngày nào, tái xuất giang hồ,
thể nào cũng lãnh đạo võ lâm và không còn ai địch nổi mình, không ngờ
lại gặp tên tiểu tốt vô danh vừa ra tay đã giết chết ngay lão đại, lão
nhị liền, rồi năm người liền tay không những không đánh bại được thằng
nhỏ đó mà trái lại còn bị cây sáo của đối phương đả thương.
Oai danh của Bạch Cốt thất ma không những đã bị hủy diệt mà bây giờ muốn rút lui cũng không được, ba người liền đánh liều định thí mạng với Vô
Danh.
Hình như Tam ma đã ngấm ngầm liên lạc với nhau rồi, nên chỉ một tên rống lên một tiếng là cả ba cùng tấn công lia lịa.
Ba thanh kiếm cứ nhắm những nơi hiểm yếu của Vô Danh điểm tới. Tam ma đã đấu thí mạng như vậy, dù Vô Danh có giở kỳ học tuyệt thế ra cũng chưa
chắc đánh té được một tên trong ba tên trong bọn, cho nên chàng cũng hơi hoảng sợ phần nào.
Vô Danh thấy Tam ma đấu thí mạng như vậy, trong lòng hơi kinh hãi, nhưng lại nổi giận nghĩ thầm:
“Ta không muốn giết chết các ngươi, mà chỉ muốn thử oai lực của thế sáo
thôi, nhiều lắm ta chỉ đã thương là cùng, để cho các ngươi từ giờ khỏi
ngông cuồng và hung ác như trước nữa, ngờ đâu các ngươi lại thí mạng như vậy, thì số kiếp của các ngươi đã tận rồi”.
Vô Danh nghĩ đoạn lửa giận bốc lên đùng đùng liền quát lớn một tiếng :
– Ác tặc các ngươi muốn chết phải không?
Quát xong, chàng dồn nội lực vào hai cánh tay, liên tiếp giở những thế
sáo tuyệt học ra, thân hình chàng nhanh như gió tránh khỏi hai thế kiếm
của Dương Ma và Quỷ Ma đâm tới liền thuận tay giơ sáo lên nhắm đầu Hung
Ma tấn công luôn. Mọi người trông thấy Hung Ma không sao tránh né được
sắp chết đến nơi, đang lúc nguy hiểm mảy may đó thì Bạch Y Truy Hồn Đoàn Bân bỗng lên tiếng kêu gọi :
– Tam đệ hãy nương tay tha chết cho y!
Vô Danh nghe nói vội thâu sáo lại, lùi ngay về phía sau.
Hung Ma Mạnh Cương yên chí là mình không sao thoát khỏi tai ách, ngờ đâu bây giờ thoát nạn, y vội nhảy lùi ra ngoài xa hơn trượng. Tuy vậy cũng
toát mồ hôi lạnh ra như tắm.
Tam ma muốn thôi không được bất đắc dĩ phải đấu thí mạng, bây giờ chúng
thấy Vô Danh thâu sáo lại, Dương Ma với Quỷ Ma cũng lùi lại đứng sát
cánh với Hung Ma.
Vô Danh lùi về phía sau rồi ngạc nhiên nhìn Bạch Y Truy Hồn và hỏi :
– Đại ca, sao lại lên tiếng ngăn cản tiểu đệ như thế?
Đoàn Bân đưa mắt nhìn Tam ma một cái, rồi nhìn Vô Danh mỉm cười và nói :
– Bạch Cốt thất ma suốt đời hoành hành giang hồ, tuy chúng tác quái, tác ác rất nhiều thật, nhưng tối hôm nay chúng đã hai chết, hai bị thương
cũng đủ cho chúng biết mà cảnh tỉnh rồi. Chúng ta cũng nên thương hại
cho chúng, gây tên tuổi như vậy không phải chuyện dễ, tha cho chúng một
phen để chúng có đường hối lỗi. Thôi, Tam đệ cho chúng đi đi.
Tuy Vô Danh vì hoàn cảnh đã tạo nên chàng có bộ mặt lạnh lùng và có thủ
đoạn tàn nhẫn như thế, nhưng bản tính của chàng có phải là người hung ác hiếu sát như thế đâu nên chàng nghe Đoàn Bân nói xong, liền gật đầu đáp :
– Đại ca đã có lệnh như vậy, tiểu đệ xin tuân theo.
Nói xong, chàng trợn mắt lên liếc nhìn Tam ma một cái, rồi trầm giọng quát bảo :
– Võ lâm Tam tuyệt là ân sư thụ nghệ của ta, Tích Độc Truy Hồn bảo kỳ là khí giới của ta. Với tài ba của các ngươi Bạch Cốt thất ma tầm thường
như vậy mà cũng đòi cướp vật báu thì đời này các ngươi đừng hòng làm
nổi. Đại ca của ta có lòng nhân từ mới buông tha cho các ngươi thoát
chết, vậy các ngươi phải biết hối cải lương thiện. Nếu các ngươi còn
ngoan cố không chịu thay lòng đổi dạ, lần sau ta bắt gặp, nhất định ta
không tha đâu?
Sâu bọ còn ham sống huống chi là người, lúc ấy Tam ma đã hoảng sợ đến
mất hết hồn vía, và biết công lực của mình còn kém đối phương rất xa dù
có đấu thí mạng đi chăng nữa cũng không làm gì nổi đối phương. Dưới tình hình đó, chúng đâu dám phản đối nửa lời mà mang cái chết vào thân nên
chúng đành phải cố nhịn mà trợn trừng ba đôi mắt hung ác nhìn chàng một
cái, nhưng không dám nói năng gì cả, tuy vậy Vô Danh cũng biết chúng vẫn còn oán hận mình rồi. Quả thật Tam ma đã ngấm ngầm nghĩ thầm:
“Tiểu quỷ, hôm nay chúng ta hãy để cho mi làm bộ làm phách, quân tử báo
thù mười năm vẫn chưa muộn. Mối huyết cừu ngày nay, không những chúng ta thể nào cũng báo mà chúng ta còn phải cướp được lá cờ Tích Độc Truy Hồn kia mới thôi. Cả tính mạng của tiểu cẩu mi cũng được tính vào món nợ
này nốt. Đến lúc đó chúng ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi cho mà coi…”
Vô Danh biết chúng oán hận mình khôn tả, thể nào sau này cũng kiếm mình trả thù, nên chàng cũng nghĩ thầm:
“Quý hồ mấy tên ác tặc các ngươi quả thật không biết sống chết mà tìm
tiểu gia báo thù, thì tiểu gia sẽ cho các ngươi lần lượt chết dưới bảo
kỳ cho mà coi”.
Nghĩ như vậy, chàng liền cười nhạt một tiếng và hỏi :
– Nếu các người muốn báo thù thì cứ tìm kiếm tiểu gia.
Quyên Quyên bỗng cười phì xen lời nói :
– Này, các ngươi muốn phục thù thì cứ tìm kiếm Thần Châu tam kiệt là được rồi.
Quyên Quyên vừa nói dứt, bỗng nghe thấy trên một cây cổ thụ cách đó năm trượng có người cười ha hả và lớn tiếng nói :
– Thần Châu tam kiệt các người giỏi thật?
Tiếng cười và tiếng nói đó rất rõ và rất kiêu, không khác gì tiếng thanh la vậy, hiển nhiên nội công của người đó đã luyện tới mức thượng thặng
rồi.
Tiếng nói vừa dứt, thì trên cây đã có một người tà tà nhảy xuống nhẹ như một tàu lá rơi xuống vậy. Chỉ môn khinh công đó cũng đủ làm cho mọi
người giật mình kinh hãi rồi. Thì ra người đó là một thư sinh tuổi trạc
trung niên mặc cái áo dài màu xám, tuy vá nhiều chỗ nhưng rất sạch sẽ.
Thư sinh đó vừa xuất hiện Tam ma đều biến sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau một cái vội đi tới cạnh người bị thương và hai cái xác chết rồi chúng ôm cả bốn người đó lên không nói nửa lời tung mình đi luôn.
Trung niên thư sinh đưa mắt liếc nhìn Đoàn Bân với Quyên Quyên một cái, rồi lại nhìn mặt Vô Danh và từ từ nói :
– Cậu bé này võ công đã được hết chân truyền của Võ lâm Tam tuyệt quả
thật lợi hại, nhưng phải điều thủ đoạn hơi ác độc một chút.
Vô Danh thấy thư sinh trung niên có vẻ làm bộ làm phách tựa như người bề trên dạy bảo hậu bối vậy, nên trong lòng chàng đã không thích. Chờ
người đó nói xong, chàng đang định trả lời, bỗng thấy bóng thấp thoáng,
thì ra đại ca của y đã tiến tới trước mặt thư sinh đó chắp tay nói :
– Tang sư thúc, điều này không thể trách cứ tam đệ ra tay ác độc được.
Thư sinh trung niên ngạc nhiên nhìn Đoàn Bân và hỏi :
– Ủa! Người là ai?
Đoàn Bân thấy thư sinh ngẩn người nhìn mình liền mỉm cười đáp rằng :
– Tang sư thúc không nhận ra Dung nhi hay sao?
– Ủa ra là cháu…
Ông ta vừa nói vừa nắm tay Đoàn Bân, nhìn mặt chàng một hồi rồi nói tiếp :
– Cháu ăn mặc như thế này quả thật sư thúc không sao nhận ra được.
Đoàn Bân mỉm cười đáp :
– Sư thúc không nhận ra cháu, nhưng cháu lại nhận ra sư thúc.
Nói xong, chàng chỉ Vô Danh với Quyên Quyên và nói :
– Sư thúc, đây là nhị muội với tam đệ cháu mới kết nghĩa đấy.
Thư sinh nhìn Vô Danh với Quyên Quyên rồi vừa cười vừa hỏi :
– Cho nên ba người mới tự xưng là Thần Châu tam kiệt phải không?
– Sư thúc bảo chúng cháu dùng cái tên hiệu ấy không nên hay sao?
Thư Sinh nhìn Vô Danh một cái rồi vừa cười vừa đáp :
– Hay! Hay lắm, nhưng các ngươi phải quý trọng cái tên ấy chứ đừng để
cho người trong võ lâm gọi các ngươi là Thần Châu tam ác thì lật khó
nghe đấy.
Đoàn Bân thông mình tuyệt đỉnh, thấy ông ta nói như thế đã hiểu ý liền gật đầu đáp :
– Sư thúc cứ yên tâm, cháu với nhị muội tam đệ làm việc gì cũng tuân
theo quy củ võ lâm, quyết không bao giờ làm những việc gì trái với đạo
nghĩa của võ lâm đâu.
Thư sinh gật đầu nói tiếp :
– Quý hồ các ngươi nhớ kỹ tín điều của đạo nghĩa trong võ lâm, đừng làm những việc gì trái với lòng người là được rồi.
Đoàn Bân vội gật đầu vâng lời rồi mới quay lại nói với Vô Danh và Quyên Quyên rằng :
– Nhị muội mau lại đây bái kiến Tang sư thúc đi. Tang sư thúc đã oai
trấn giang hồ mấy chục năm rồi, biệt hiệu là Thiết Bút Cùng Nho trong
Phong Trần nhị hữu đấy!
Vô Danh và Quyên Quyên nghe nói vội tiến lên bái kiến.
Thiết Bút Cùng Nho cũng đáp lễ lại. Đại hiệp bỗng trong thấy thanh Lôi
Âm thần kiếm của Quyên Quyên, liền ngạc nhiên nhìn nàng và hỏi :
– Có phải cô nương là cao túc của Tuyết Sơn thần ni không?
Quyên Quyên nghe hỏi vội nghiêm nghị và cung kính đáp :
– Tiểu bối chính là môn hạ của Tuyết Sơn thần ni.
Cùng Nho gật đầu nhìn Vô Danh và hỏi :
– Nghe nói ba vị lệnh sư đã tiên du rồi phải không?
Vô Danh cung kính đáp :
– Lời đồn đại giang hồ thất thiệt, sự thật ba vị ân sư của tiểu bối vẫn
còn mạnh giỏi mãi, cho đến khi tiểu bối rời khỏi ba vị ấy thì ba vị ấy
mới thật sự qua đời.
Thiết Bút Cùng Nho nghe thấy chàng nói như vậy khẽ kêu “ồ” một tiếng,
rồi hình như nghĩ ra một việc gì khẽ đưa mắt nhìn ba người rồi hỏi tiếp :
– Gần đây trên giang hồ thịnh đồn có một người thiếu niên có biệt hiệu
là Bạch Y Truy Hồn Phấn Diện Thư Sinh Trại Phan An, nghe nói võ công của y khá cao siêu và ra tay rất ác độc. Chẳng hay các ngươi có biết người
đó là ai không?
Vô Danh với Quyên Quyên hai người nghe hỏi đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn
đại cao và lại thấy người đại ca đó nhìn lại hai người mỉm cười rồi mới
hỏi lại Cùng Nho rằng :
– Sư thúc hỏi y có việc gì?
– Không, chỉ muốn gặp y…
– Nếu sư thúc gặp y, sư thúc sẽ thất vọng liền…
– Tại sao vậy!
– Vì… vì..
Chàng ta chỉ nói được hai tiếng “vì” đó thôi chứ không sao nói tiếp được nữa. Quyên Quyên đứng cạnh thấy vậy liền phì cười và đỡ lời :
– Vì người đó là đại ca của tiểu bối.
Cùng Nho ngạc nhiên vô cùng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nhìn Đoàn Bân rồi nói :
– Ủa, thế ra là sư diệt…
Đoàn Bân gật đầu đáp :
– Vâng, sư thúc thất vọng lắm hay sao?
Cùng Nho cười ha hả một lồi rồi đáp :
– Không ngờ hiền điệt ra đời không lâu mà đã gây nên thanh danh lớn lao
như vậy thật là hiếm có. Sư thúc mừng hộ cho sư diệt. Nhưng cháu nghĩ
tên tuổi càng lớn bao nhiêu càng bị người đời nghi ky bấy nhiêu, và vẫn
còn có…
– Còn cái gì nữa hả sư thúc?
Cùng Nho nhìn Đoàn Bân một hồi rồi đáp :
– Theo lời đồn của giang hồ thủ đoạn của tiểu điệt ác lắm…
– Thưa sư thúc chẳng lẽ sư thúc lại tin những lời đồn đại đó là sự thực hay sao?
– Ừ!…
Đoàn Bân chỉ thấy Cùng Nho nói như vậy thì không hiểu là tán thành hay phản đối. Nên chàng lại lên tiếng hỏi tiếp :
– Sư thúc, Dung nhi thừa nhận ra tay hơi ác độc một chút thực, nhưng
thiết nghĩ những việc Dung nhi đã làm không trái với đạo của võ lâm.
– Sư thúc cũng muốn hiền diệt làm được như vậy.
Nói xong ông ta ngắm nhìn Đoàn Bân một hồi rồi nghiêm nghị nói tiếp :
– Dung nhi, có biết tên tuổi của cháu đã làm cho những ác đồ ở trên
giang hồ nghe thấy đã khiếp đảm rồi không? Nhưng cháu… cháu cũng đã
gây thù gây hấn cũng không ít. Những kẻ thù đó tiện đang rình rập cháu
và chỉ muốn giết được cháu thì chúng mới cam tâm.
Đoàn Bân nghe nói ngẫm nghĩ giây át rồi hỏi lại :
– Sư thúc có biết những người đó là ai không?
Cùng Nho nghiêm nghị đáp :
– Số người thù của cháu quá nhiều, sư thúc cũng không thể biết hết được
nhưng trong bọn đó có hai môn phái: Thanh Thành và Cống Lai là lợi hại
nhất thôi.
Tuy Đoàn Bân có võ công rất cao nhưng nghe thấy hai phái Thanh Thành và
Cống Lai cũng phải kinh hoàng thầm cau mày lại suy nghĩ. Vô Danh đứng
cạnh đó thấy vậy vội xen lời hỏi :
– Xin hỏi sư thúc, người của hai phái đó thiện ác ra sao?
Cùng Nho ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
– Không có điều thiện nào đáng nói cả.
Vô Danh nghe thấy Cùng Nho nói như vậy mặt liền lộ sát khí lớn tiếng nói tiếp :
– Nếu hai phái ấy không có một điều thiện nào đáng kể, thì chắc chúng
cũng không phải là người lương thiện gì. Như vậy nếu chúng dám đến tầm
thù đại ca cháu, cháu sẽ cho chúng chết dưới Tích Độc Truy Hồn kỳ liền.
Cùng Nho núp trên cây hồi nãy đều được mục kích oai lực cây sáo của Vô
Danh rồi. Bây giờ lão anh hùng lại nghe thấy chàng ta nói vậy liền rùng
mình một cái nghĩ thầm:
“Nguy tai, nghe giọng nói của tiểu quỷ này thì rõ ràng y là sát tinh của võ lâm chứ không sai. Cứ xem võ học của y hình như đã học được hết chân truyền của Võ lâm Tam tuyệt rồi! Nếu ta không kịp thời ngăn cản y thì
võ lâm sẽ bị y làm cho rối ren hết lên chứ không chơi!”
Nghĩ đoạn ông ta liền sầm nét mặt lại đáp :
– Người của hai phái Thanh Thành và Cống Lai tuy không có một điều thiện nào đáng nói thực, nhưng chúng cũng không phải là những ác đồ trên
giang hồ, và cũng chưa thấy chúng làm những việc gì đại ác để cho chúng
ta trông thấy. Hiền diệt tuổi trẻ như vậy và mới ra giang hồ sao lại cứ
hiếu sát thế?
Nói tới đó, ông ta hơi ngừng giây lát rồi lại dùng giọng ôn tồn nói :
– Võ học của hai phái đó tuy không bằng Võ Đang và Thiếu Lâm, nhưng đệ
tử của chúng cũng khá nhiều, khắp giang hồ đâu đâu đều có hết, đủ thấy
thế lực của chúng mạnh biết bao. Các người – Thần Châu tam kiệt mới ra
đời tuổi hãy còn trẻ không nên gây thù oán với những kẻ địch có thế lực
lớn như vậy.
Vô Danh lại hỏi :
– Lời dạy bảo của sư thúc anh em đệ tử không dám không tuân theo, nhưng
ví dụ anh em đệ tử không muốn gây thù với chúng mà chúng cứ nhất định
gấy hấn với anh em đệ tử thì chúng con nên đối phó ra sao?
– Oan gia nên giải không nên kết, đến lúc đó phải tùy cơ mà hành sự.
– Ví dụ chúng không chịu buông tha anh em đệ tử có được ra tay chống cự lại không?
– Nếu ra tay giết hại chúng thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
– Sao lại hậu quả lại không tưởng tượng được như thế?
– Lúc ấy ba người ở trên giang hồ sẽ đi tới đâu là gặp nguy nan tới đó và không bao giờ được yên ổn cả.
Vô Danh nghe thây Cùng Nho nói như vậy lớn tiếng cả cười và nói tiếp :
– Không giấu diếm gì sư thúc, ngay bây giờ đệ tử ở trên giang hồ đi tới
đâu cũng đã nguy nan tới đó rồi chứ chả cần phải nói là sau này nữa.
Cùng Nho nghe nói ngạc nhiên nhìn Vô Danh và hỏi :
– Tại sao thế?
Vô Danh thẳng thắn đáp :
– Đệ tử có mang kỳ báu của sư môn, người trong võ lâm ai cũng muôn cướp
giật. Không những thế, đệ tử lại còn có huyết hải thâm thù, mà kẻ thù
của đệ tử đều là những tay cao thủ của võ lâm đương thời. Số người chúng có hàng trăm và cũng có chính tà hai đạo.
– Ủa?…
Cùng Nho nghe nói cũng phải thất thanh kêu la và kinh hãi vô cùng rồi nhìn thẳng vào mặt Vô Danh mà hỏi tiếp :
– Tên của hiền điệt là chi?
– Vô Danh. Vô là không và Danh là tên.
– Hiền diệt không có tên
– Vâng.
– Thế hiền diệt có biết cha mẹ là ai không?
– Thưa không.
– Hiền điệt có biết kẻ thù là ai không?
– Dạ không.
– Hiền điệt không biết, tại sao vừa rồi lại nói toàn là những võ lâm cao thủ đương thời và có hàng trăm người như vậy?
– Đó là một vị lão hòa thượng nói cho tiểu bối hay.
– Lão hòa thượng nào thế?
Vô Danh liền tả hình dáng của hòa thượng đó ra cho Cùng Nho rồi chàng lại hỏi tiếp :
– Sư thúc có biết vị hòa thượng đó là ai không?
Cùng Nho ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
– Nếu ta đoán không sai thì có lẽ vị hòa thượng đó là Thiên Long thiền sư.
– Sư thúc là người giàu kinh nghiệm giang hồ và kiến thức quảng bác như
vậy chẳng hay có nghe thấy người ta nói mười năm về trước đây có một đôi vợ chồng có võ công tuyệt cao bị hơn trăm cao thủ vây công và giết chết không?
Cùng Nho nghe thây thiêu niên nói như vậy đã đoán biết thiếu niên này là ai rồi, không sao nhịn được nữa liền biến sắc mặt và ứa nước mắt ra rồi ôm chặt lấy Vô Danh :
– Nếu vậy, quả thực ngươi là con của nghĩa đệ ta Âu Dương hiền điệt rồi.
Ông ta vừa nói nước mắt vừa nhỏ dòng trông vẻ mặt vừa đau đớn vừa mừng rỡ.
Vô Danh thấy cử chỉ Cùng Nho đột ngột như vậy liền ngạc nhiên vô cùng
nhưng chỉ thoáng cái chàng đã tỉnh ngộ liền vội ôm chặt lấy Cùng Nho mồm thì kêu gọi :
– Bá phụ!
Chàng vừa gọi vừa nức nỡ khóc, chàng là người ương ngạnh kiêu ngạo, xưa
nay không hề để cho ai thương mình hết và cũng không chịu nhỏ lệ bao
giờ. Nhưng tối hôm nay gặp lại người thân của mình, chàng không sao cầm
lệ được, và có lẽ từ khi chàng biết sự đời đến giờ mới ứa nước mắt ra
khóc lần đầu tiên.