Bạn đang đọc Võ Lâm Phong Thần Bảng – Chương 52: Hiệp Nào Không Tan
May thay đúng cái lúc khó xử nhất cho Quan Sơn Nguyệt, Mã Bá Ưu tỉnh lại. Chừng như hắn chẳng hay biết gì về những việc vừa phát sanh giữa con Minh Đà, Quan Sơn Nguyệt, và Giang Phàm.
Hắn vói tay nhặt lấy Minh Đà Lịnh cất vào mình, rồi cầm chiếc Độc Cước Kim Thần ướm thử trọng lượng của nó. Hắn cố sức đưa nó lên vai rồi thốt:
– Xem ra không phải ngẫu nhiên mà trở thành Lịnh chủ Minh Đà được.
Bằng cớ là chẳng phải bất cứ ai cũng có thể cử nổi chiếc Kim Thần này, cử nổi rồi còn phải sử dụng tùy ý. Cho nên tại hạ không dám tiếp nhận cái danh dự làm vị Lịnh Chủ đời thứ ba, mà chỉ thu lưu các vật này chờ đại hiệp trở lại.
Giang Phàm đang bực tức vì hắn làm đứt đoạn câu chuyện của nàng, không đợi Quan Sơn Nguyệt nói gì vội chận:
– Ngươi bất tất phải lo nghĩ xa xôi, ta và Quan đại ca có cách giải quyết vấn đề đó. Giả như hai chúng ta may mắn vượt qua cảnh khó khăn trước mắt, thì trong vòng đôi ba năm nữa chúng ta sẽ đưa đến cho ngươi một đứa bé.
Mã Bá Ưu giật mình, đồng thời hắn cũng cảm thấy thẹn, trong giây phút đó hắn không biết phải đáp làm sao.
Giang Phàm hết sức tự nhiên tiếp luôn:
– Chủ ý của con Minh Đà đấy, nó là con vật thông linh hiểu tiếng người, biết viết chữ, vừa rồi nó dùng chữ biểu thị cái ý muốn Quan đại ca sanh con để nối nghiệp làm Minh Đà Lịnh Chủ đời thứ ba.
Nàng nhìn sang Minh Đà hỏi:
– Phải cái ý của ngươi như thế không?
Minh Đà gật đầu.
Giang Phàm tiếp:
– Ngoài ra con vật lại còn biết làm mai làm mối, nó bảo ta nên lấy Quan đại ca làm chồng và Quan đại ca cũng đã đáp ứng rồi.
Mã Bá Ưu tán:
– Hai vị phối hợp với nhau thì thật là xứng đôi vừa lứa.
Giang Phàm thích thú quá cười vang:
– Chúng ta nhất định là phải sanh gấp một đứa con, nó vừa cứng cáp là ta gởi đến cho ngươi ngay, ngươi sẽ huấn luyện nó trở thành bậc đại tài như Quan đại ca.
Mã Bá Ưu bật cười ha hả:
– Tự nhiên là đứa bé phải thành tài, đại tài, nó phải siêu việt hơn cha mẹ của nó.
Quan Sơn Nguyệt thấy càng lúc Giang Phàm càng đi sâu vào mơ mộng, nàng làm như đã thành vợ thành chồng rồi vậy! Chàng khó chịu hết sức, cau mày thốt:
– Mã tiên sanh chuẩn bị lên đường đi là vừa.
Mã Bá Ưu gật đầu:
– Phải! Tại hạ đi ngay bây giờ. Tại hạ chờ tin lành của hai vị.
Quan Sơn Nguyệt chận lời:
– Tiên sanh hãy chú ý đến sự ủy thác của tại hạ, lưu tâm tuyển chọn người kế vị, giả như gặp một thiếu niên nào có căn cơ tốt thì đừng nên bỏ qua.
Giang Phàm biến sắc:
– Đại ca nói thế nghĩa là gì? Tại sao hắn phải chọn người khác? Cái vị trí đó không thể dành lại cho con chúng ta sao? Đại ca đã đáp ứng với tôi rồi kia mà.
Hừ! Thế đại ca định trở mặt phải không?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Tại hạ không trở mặt đâu Giang cô nương. Bao nhiêu nguy cơ đang chờ ta ở đoạn đường sắp đến, biết rằng chúng ta thoát chết hay chăng mà cô nương vội đặt kế hoạch trường cửu …
Giang Phàm mỉm cười:
– Đại ca nói phải, tôi lại quên mất điều đó. Thế thì Mã tiên sanh cứ tìm sẵn người đi, nếu chúng tôi chết hết thì tiên sanh cứ dùng người đó, còn như may mắn chúng tôi thoát nạn …
Mã Bá Ưu gật đầu:
– Phải! Phải! Cô nương yên trí, sự việc sẽ diễn tiến đúng như cô nương mong muốn.
Giang Phàm thở phào:
– Thôi tiên sanh đi đi. Chúng tôi làm mất thì giờ của tiên sanh nhiều rồi.
Mã Bá Ưu cởi Minh Đà đi rồi, Quan Sơn Nguyệt mới dùng lời dịu dàng giảng giải cho Giang Phàm hiểu đại khái về cách xử thế, việc gì nên nói, việc gì nên giữ kín.
Giang Phàm tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe hết, và hứa sẽ làm y như lời chàng bảo.
Họ còn ở đó một lúc nữa, khi họ sắp sửa lên đường tiến về Thiên Xà Cốc thì bỗng từ xa Mã Bá Ưu cởi lạc đà trở lại. Hắn có vẻ hấp tấp vội vàng, điều đó chứng tỏ là hắn đã gặp trở ngại chi ở phía trước.
Quan Sơn Nguyệt bước nhanh đến đón đầu hắn hỏi:
– Tại sao tiên sanh trở lại?
Mã Bá Ưu còn ngồi trên lưng lạc đà, đáp gấp:
– Tại hạ đi được hai dặm đường đến một nông thôn, còn từ xa tại hạ thấy hai người trong một ngôi nhà, tuy hai người đó hóa trang song tại hạ nhìn rõ là Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Họ không làm khó dễ gì đến tiên sanh?
Mã Bá Ưu lắc đầu:
– Không. Thoạt đầu Kỳ Hạo muốn xuất thủ, nhưng Tây Môn Vô Diệm ngăn cản, vì cả hai giằng co nhau mà tại hạ mới chú ý đến họ, rồi vì chú ý mới nhận ra họ là ai. Kỳ Hạo cải trang thành một nông phu, còn Tây Môn Vô Diệm vận y phục nam nhân, một vuông sa đen che gương mặt xấu xí của nàng.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút:
– Tiên sanh có chắc là mình không nhận lầm chăng?
Mã Bá Ưu quả quyết:
– Lầm thế nào lầm được hở đại hiệp? Đôi mắt tà của Kỳ Hạo và bộ ngực có nhũ hoa nhô cao của Tây Môn Vô Diệm là những đặc điểm của họ, nhất định là tại hạ nhận ra ngay dù họ mang bất cứ lốt nào. Huống chi tại hạ từng sống chung với họ qua nhiều năm tháng, tại hạ biết rất nhiều tật tánh của họ trong từng cử động.
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Như vậy là họ theo dấu tại hạ đó. Cuộc chạm trán giữa song phương sẽ xảy ra gấp.
Mã Bá Ưu gật đầu:
– Chắc là vậy rồi. Thoạt đầu thấy con Minh Đà, Kỳ Hạo toan xông ra, nhưng Tây Môn Vô Diệm nhanh mắt hơn, nhận thấy người trên lưng Minh Đà chẳng phải là đại hiệp nên ngăn chận hắn. Họ để yên cho tại hạ đi qua, nhưng tại hạ lo sợ đại hiệp lầm mưu kế gì của họ nên trở lại đây mách cho đại hiệp biết.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Đa tạ tiên sanh. Tiên sanh yên trí, cứ đi đi, tại hạ có biện pháp đối phó với họ.
Giang Phàm lắc đầu:
– Hiện tại Mã tiên sanh không thể đi được.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
– Tại sao?
Giang Phàm giải thích:
– Bọn Kỳ Hạo đã buông tha Mã tiên sanh một lần là vì họ không dám xuất đầu lộ diện, sợ hành tung bại lộ. Bây giờ tiên sanh trở lại đó nữa thì có khác nào báo tin cho họ biết là hành tung của họ bị khám phá rồi, như vậy trông mong gì họ để cho Mã tiên sanh yên lành mà đi.
Quan Sơn Nguyệt «ạ» lên một tiếng:
– Cô nương có lý. Thế nào Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm cũng ngăn chận Mã tiên sanh lần này. Dù con Minh Đà có thông linh đến đâu, nó cũng không thể vượt qua trở ngại do lực lượng phối hợp của hai tay cao cường.
Mã Bá Ưu suy tư một chút:
– Thế thì tại hạ phải làm sao? Hay là tại hạ quay trở lại con đường cũ, tìm một lối rẽ khác …
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
– Không được! Làm thế thì mất thì giờ lắm, vả lại cũng chắc gì là vạn toàn …
Giang Phàm chớp mắt:
– Hay là chúng ta sẽ làm như thế này?
Mã Bá Ưu và Quan Sơn Nguyệt cùng bước đến cạnh nàng thì thầm một lúc lâu.
Quan Sơn Nguyệt nghe xong buộc miệng tán:
– Hay! Hay lắm! Cô nương về mặt nhân tình thế sự thì thiếu kinh nghiệm thật, song cách ứng biến trước mọi khó khăn thì linh mẫn vô cùng. Tại hạ hết sức khâm phục.
Được khen, Giang Phàm nghe lòng rộ nở trăm hoa.
Mã Bá Ưu cau mày:
– Kế tuy hay, song hai vị …
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
– Biến thế phải tùng quyền. Mã tiên sanh không phải thắc mắc. Huống chi, bất quá chúng ta tạm chịu đựng như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thôi, có sao đâu.
Mã Bá Ưu thở dài, đành chấp nhận giải pháp của Giang Phàm.
Minh Đà lại tiếp tục đi tới, người trên lưng nó có vẻ khẩn trương vô cùng, riêng nó thì cũng mất cái dáng tự nhiên chừng nó xê dịch khó khăn lắm.
Không lâu lắm, Mã Bá Ưu lại đến gần ngôi nhà trong sơn thôn.
Bỗng từ trong nhà một gã nông dân xông ra chận đường, trên vai gã có một lưỡi cày to. Gã cao giọng hỏi:
– Tên phản bội Mã Bá Ưu! Ngươi còn định trốn đi phương trời nào đó?
Mã Bá Ưu ngồi trên lưng Minh Đà nghiêng mình chào:
– Kỳ tổng quản! Tổng quản nói thế oan cho thuộc hạ quá chừng. Thuộc hạ nào có tâm phản bội bổn giáo?
Gã nông dân, đúng như Mã Bá Ưu dự đoán, chính là Kỳ Hạo hóa trang, mặt hắn hiện trát một lớp đất màu vàng và đôi mày Tang Môn Thần của hắn cũng được vuốt lại cho bớt dựng ngược phần nào. Hắn đinh ninh là với dung mạo đó thì chẳng ai nhận ra chân tướng của hắn. Ngờ đâu Mã Bá Ưu khám phá được như thường. Hắn vô cùng kinh ngạc, đưa tay sờ nón trúc trên đầu như để soát lại xem nó có còn nằm yên trên đó chăng.
Hắn chỉ sợ nón đã mất đi rồi nên Mã Bá Ưu mới nhận ra hắn. Hắn trầm giọng hỏi tiếp:
– Làm sao ngươi nhận ra được ta, Mã Bá Ưu?
Mã Bá Ưu cười nhẹ:
– Tổng quản tinh thông thuật cãi sửa dung mạo, thuộc hạ làm sao nhận ra được? Chẳng qua thuộc hạ am tường khoa chữa trị thú vật, có cách hửi hơi thú mà biết thú mang bịnh gì, nặng hay nhẹ, cũng nhờ biết đánh hơi mà thuộc hạ nhận ra Tổng quản.
Kỳ Hạo giật mình:
– Hơi người của ta như thế nào?
Mã Bá Ưu mỉm cười:
– Nói ra thuộc hạ chỉ sợ Tổng quản nổi giận, chứ sự thực thì cái hơi trên người Tổng quản rất đặc biệt, dù cho Tổng quản ở cách xa thuộc hạ ngoài bốn năm dặm đường thuộc hạ cũng vẫn ngửi được như thường.
Kỳ Hạo nóng nảy:
– Mà cái hơi của ta ra sao? Sao ngươi không nói gấp còn dông dài mãi làm gì chứ?
Mã Bá Ưu cười hì hì:
– Cái hơi đó đúng ra thì chẳng phải cái hơi người. Đó là cái hơi lừa. Tổng quản có mùi lừa và cái mùi đó rất nặng nên loang ra một khoảng rất rộng.
Kỳ Hạo sôi giận cực độ, rung rung giọng thét:
– Tên phản bội muốn chết gấp!
Mã Bá Ưu điềm nhiên:
– Chẳng những Tổng quản có mùi lừa mà lúc nói năng âm thinh lại giống tiếng lừa rống.
Thốt xong y bật cười lớn.
Kỳ Hạo khi nào tiêu hóa nổi sự ngạo mạn của Mã Bá Ưu. Hắn hạ lưỡi cày từ vai xuống quét ngang qua Mã Bá Ưu.
Mã Bá Ưu không hề nao núng, thản nhiên như chẳng có gì.
Nhưng từ nơi bụng lạc đà một người nhảy vọt ra chận lưỡi cày, người đó tung một áp lực quá mạnh chấn dội Kỳ Hạo lùi lại luôn mấy bước.
Đứng vững rồi Kỳ Hạo giương tròn mắt nhìn, nhận ra là Giang Phàm. Hắn sững sờ.
Mã Bá Ưu cười vang:
– Kỳ tổng quản ơi. Giang cô nương nghe nói thịt lừa Giang Tây mềm và thơm lắm nên muốn nếm thử cho biết, Tổng quản đừng để Giang cô nương thất vọng nhé. Bây giờ thuộc hạ có việc gấp cần đi ngay, Tổng quản hãy thứ cho thuộc hạ không thể ở đây lâu hơn.
Y thúc gối vào hông Minh Đà, con vật từ từ tiến tới.
Kỳ Hạo đã bị Giang Phàm ngăn chận, không làm sao cản trở Mã Bá Ưu được, tức uất mở to mắt nhìn Minh Đà bước đều.
Nhưng Mã Bá Ưu không đi được bao xa, từ trong ngôi nhà đó một người nữa lướt ra đón đường.
Dĩ nhiên người đó chính là Tây Môn Vô Diệm trong cái lốt nam trang, tuy nàng che kín mặt song lồng ngực căng phồng lên bày rõ hai nhũ hoa lồ lộ. Một nam nhân dù lực lưỡng cũng chẳng thể có ngực no tròn như vậy.
Mã Bá Ưu giật dây cương cho Minh Đà dừng lại rồi đưa tay chỉ khoảng ngực của Tây Môn Vô Diệm, vừa cười lớn vừa thốt:
– Tây Môn Hộ Pháp ơi. Hộ Pháp không nên mặc y phục nam nhân, bởi nam nhân có đôi vú to thế thì trông chẳng oai hùng chút nào.
Gương mặt của nàng khuất sau vuông sa đen chẳng rõ thần sắc nàng biến đổi ra sao, nhưng đôi vai nàng rung lên, toàn thân rung lên, đủ biết nàng đang phẫn nộ cực điểm. Nhanh như chớp nàng lấy trong mình ra một ống trúc màu hồng, dài hơn thước, to bằng cánh tay người, sắp sửa mở nắp ống trúc.
Ở phía sau Kỳ Hạo hấp tấp kêu lên:
– Tây Môn Hộ Pháp! Địch chưa xuất hiện, không nên hạ thủ đoạn gấp.
Từ nơi bụng Minh Đà, đột nhiên Quan Sơn Nguyệt vọt ra, đồng thời bật cười ha hả:
– Địch xuất hiện đây rồi. Các vị có trò gì đùa vui, xin cứ thi thố.
Chàng hoành tay vỗ nhẹ vào mình Minh Đà tiếp:
– Làm nhọc lão bằng hữu một đoạn đường dài, thật lỗi quá. Bây giờ thì lão bằng hữu được nhẹ nhàng rồi. Vậy bằng hữu thong thả đưa Mã tiên sanh đến nơi đến chốn nhé.
Minh Đà hí lên mấy tiếng đoạn cất vó chạy nhanh.
Thì ra cái mưu kế của Giang Phàm là cả hai bám sát vào chân Minh Đà, bên ngoài thì Mã Bá Ưu liệu cách che phủ cho kín đáo một chút, để cả hai xuất kỳ bất ý hiện thân ngăn chận Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm cho Mã Bá Ưu tiếp tục hàn trình. Thảo nào mà trước đó Minh Đà chẳng bước đi một cách khó khăn.
Quan Sơn Nguyệt xuất hiện rồi, Kỳ Hạo vội bước tới hiệp chung với Tây Môn Vô Diệm tại một chỗ để đối phó với chàng.
Giang Phàm cũng bước đến cạnh Quan Sơn Nguyệt.
Song phương dàn thành mặt trận, sắp sửa xuất thủ.
Quan Sơn Nguyệt điểm một nụ cười, cất tiếng:
– Hai vị cải trang khéo quá chừng. Đáng lý ra ngày trước tại Long Hoa Hội hai vị nên biểu thị cái thuật đó cho mọi người trông thấy, có như vậy mới sáng giá hơn, chứ hôm nay sử dụng thì có khác nào khoác áo gấm mà đi đêm. Thật tại hạ không tưởng là các vị có nhiều tuyệt kỹ đến thế.
Kỳ Hạo và Tây Môn Vô Diệm bực tức «hừ» một tiếng nặng. Kỳ Hạo bất quá lột chiếc nón xuống, còn Tây Môn Vô Diệm thì vuột tất cả những gì giả tạo mang trên mình từ đầu đến chân.
Quan Sơn Nguyệt lại cười vang:
– Tại sao hai vị lại bỏ cái lớp ngụy trang? Để như vậy xem đẹp hơn chứ!
Nếu không nhờ Mã Bá Ưu có con mắt xem người ngang với con vật thì còn lâu lắm tại hạ mới nhận ra hai vị qua cái lốt quái dị đó.
Kỳ Hạo biết là đối phương trêu tức nên không cần phẫn nộ, bật cười lạnh thốt:
– Cho ngươi thấy chân tướng cũng vô hại bởi cái mục đích của chúng ta là ngăn trở các ngươi. Cái hạn định ba hôm chưa đến, thì dù các ngươi có trăm ngàn biện pháp cũng chẳng là sao đến nơi trước kỳ hạn.
Quan Sơn Nguyệt bĩu môi:
– Tạ Linh Vận hẹn gặp ta tại Thiên Xà Cốc phải không?
Kỳ Hạo cười hì hì:
– Đã biết rồi còn hỏi làm chi?
Quan Sơn Nguyệt tiếp luôn:
– Hắn ước hội với ta tại Thiên Xà Cốc rõ ràng là hắn định lợi dụng Xà Thần để đối phó với bọn ta, tuy nhiên ta lấy làm lạ về hạn kỳ ba hôm của hắn. Bất quá hắn chỉ mất một ngày đường thôi, thì tại sao hắn lại hạn định đến ba hôm? Thế ra hắn tưởng là trong hai ngày thừa ra đó, hắn có cách thuyết phục Xà Thần trở thành một viện thủ của hắn?
Kỳ Hạo điểm một nụ cười bí mật:
– Bây giờ còn quá sớm để cho ngươi nêu ra những thắc mắc. Ta khuyên ngươi hãy nhẫn nại, đợi đến lúc đó sẽ biết những gì ngươi muốn biết.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Ta không đợi được đâu, ta muốn thấy ngay những gì ta cần thấy.
Tây Môn Vô Diệm cao giọng:
– Ngươi muốn thấy ngay thế nào được? Giáo chủ hẹn ngươi đúng ba hôm, ngươi phải đợi đến lúc đó. Trước hạn kỳ, ngươi không thể đi được, chúng ta không bao giờ cho ngươi đi đâu.
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Ta không tin rằng các ngươi đủ sức ngăn chận ta. Mã Bá Ưu đã có làm một lần rồi, y có ngăn chận nổi đâu, trái lại còn đầu hàng ta đó. Các ngươi …
Kỳ Hạo quát to:
– Mã Bá Ưu thì làm sao sánh được với bọn ta? Giáo chủ có dặn nếu cần bọn ta có thể hạ sát ngươi đấy nhé.
Quan Sơn Nguyệt cười ngạo nghễ:
– Tạ Linh Vận muốn hạ sát ta, nếu các ngươi làm nổi cái việc đó thì hà tất phải đợi đến ba hôm nữa?
Kỳ Hạo nổi giận:
– Đừng đắc ý vội Quan Sơn Nguyệt. Đối với Giáo chủ, giết ngươi là việc làm dễ hơn trở bàn tay, song người lại chẳng muốn sai thuộc hạ làm cái việc đó, mà người chỉ muốn tự mình phát xuất kiếm để kết liễu tánh mạng của ngươi. Bởi ngày trước Giáo chủ bị ngươi đánh bại bằng một nhát kiếm, thì ngày nay phải tự người báo hận cái nhát kiếm đó. Cũng nhờ thế mà ngươi mới còn sống sót cho đến hôm nay, để ngươi dẫn xác đến Thiên Xà Cốc cúi đầu tiếp thọ nhát kiếm báo thù của giáo chủ.
Hắn tiếp luôn:
– Cái đạo lý là vậy, song nếu ngươi cần chết gấp thì hiện tại ta cũng có thể làm cho ngươi mãn nguyện.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Nếu Tạ Linh Vận muốn báo thù một nhát kiếm thì cần gì hắn phải tìm đến Xà Thần? Cứ theo ta biết thì Xà Thần có võ công cao thật, song kiếm pháp của lão ta thì rất tầm thường …
Kỳ Hạo cao giọng chận lời:
– Giáo chủ giao phó cho ta việc gì ta cứ làm việc đó, chẳng cần biết chi khác hơn, ngươi nghe hay không tùy ngươi, giá như ngươi không sợ chết thì cứ thử vượt qua đoạn đường này xem.
Quan Sơn Nguyệt lại trầm tư một chút nữa:
– Con người ai không sợ chết? Nghe ngươi phân trần rồi ta còn mạo hiểm làm gì? Thôi thì ta y theo lời ngươi, đợi ba hôm nữa cũng chẳng muộn chi.
Chàng nắm tay Giang Phàm quay đầu lại, như lùi về con đường cũ.
Chàng bỗng nhiên đổi thái độ nhanh quá khiến Kỳ Hạo đâm nghi ngờ là có âm mưu chi đó, vội bước theo đồng thời vung lưỡi cày hét:
– Đi đâu cũng chết cả, sao ngươi trở lại làm chi?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Lạ chưa, ta đi tới ngươi ngăn trở, ta rút lui ngươi cũng cấm đoán, thế thì …
Kỳ Hạo lại quát chận:
– Giáo chủ muốn ba hôm nữa tự tay vung kiếm giết ngươi, song ta thì muốn ngươi chết ngay, ngươi càng chết sớm ta càng khoan khoái. Ngươi thử lướt tới xem.
Mâu thuẫn thật! Hắn ngăn chận Quan Sơn Nguyệt, rồi lại muốn Quan Sơn Nguyệt cứ vượt qua. Hắn cho biết là Giáo chủ của hắn muốn tự tay hạ sát Quan Sơn Nguyệt, rồi bây giờ hắn giục chàng lướt tới để rơi vào cạm bẫy của hắn.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Ta không đi tới làm gì. Sống thêm một ngày hay một ngày, tội chi ta chết gấp.
Chàng lôi Giang Phàm bước trở lại.
Kỳ Hạo gọi gấp Tây Môn Vô Diệm:
– Hộ Pháp còn chờ gì nữa? Động thủ đi chứ.
Tây Môn Vô Diệm lắc đầu:
– Không được! Tôi triệt để tuân lịnh sư huynh, hắn không ngoan cố vượt qua chặng đường này thì tôi tuyệt không động thủ. Tôi phải dành hắn lại đó cho sư huynh tùy ý thu thập.
Kỳ Hạo thấy không làm sao lay chuyển được tâm ý của Tây Môn Vô Diệm vội day qua Quan Sơn Nguyệt mắng:
– Quan Sơn Nguyệt! Ngươi là một kẻ tham sanh úy tử, ngươi là một kẻ rất tầm thường, ngươi vô sỉ cực độ, thiết tưởng chẳng còn mặt mũi nào đứng giữa dòng đời nữa!
Hắn tìm cách khích nộ Quan Sơn Nguyệt cho chàng xuất thủ, nhưng Quan Sơn Nguyệt lờ đi như chẳng nghe gì.
Giang Phàm bực tức, quay đầu lại mắng trả:
– Câm cái mồm thúi của ngươi lại, không ai nghe đâu mà lải nhải mãi.
Quan Sơn Nguyệt lại lôi nàng đi, cười nhẹ bảo:
– Mặc hắn, cô nương. Hắn là con chó điên sủa càn, hơi đâu mà để ý đến.
Giang Phàm còn tức:
– Tôi đâu có thể để hắn mắng đại ca như vậy được!
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
– Mình cứ vờ chẳng nghe gì là xong. Hắn nhất tâm muốn hạ sát tại hạ song lại chẳng dám kháng lịnh Tạ Linh Vận, nên tìm cách khích thích tại hạ để có cớ mà thực hiện âm mưu, sau này Tạ Linh Vận sẽ không trách cứ hắn được.
Giang Phàm «hừ» một tiếng:
– Đại ca cho rằng hắn giết nổi chúng ta à?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Hắn hy vọng tại hạ xuất thủ, tự nhiên hắn có cách thủ thắng. Chẳng phải tại hạ sợ chết, song chết vì độc kế của hắn thì tại hạ không thích rồi.
Tây Môn Vô Diệm «hừ» một tiếng:
– Làm sao ngươi biết bọn ta có âm mưu?
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Tài sức của các ngươi được bao nhiêu mà dám ngăn trở ta, nếu không bằng vào một âm mưu nào đó? Ta chỉ sợ các ngươi co đầu rút cổ mà trốn chui trốn nhủi ở một hang hóc nào, chứ làm gì dám chường mặt mà khua môi múa mỏ diệu vũ dương oai?
Câu nói đó khích thích Tây Môn Vô Diệm mãnh liệt, nàng hét lên một tiếng đồng thời rút soạt thanh kiếm bên mình ra khỏi vỏ, thách:
– Quan Sơn Nguyệt! Ta nghe nói ngươi có võ công và kiếm pháp rất cao minh, nhưng bình sanh chưa hề so tài với ngươi lần nào. Hôm nay gặp ngươi tại đây rồi, đúng là cái dịp ta trắc nghiệm sở học của ngươi, ngươi có dám cùng ta trao đổi mấy chiêu chăng?
Kỳ Hạo thoáng điểm một nụ cười gian trá, khích:
– Tây Môn Hộ Pháp cẩn thận đấy, không khéo lại bị tiểu tử đánh lừa mà khổ. Về kiếm pháp, tiểu tử thành tựu trên sư phó của hắn một bậc, đến Lâm Hương Đình còn phục hắn, Hộ Pháp trông mong gì thủ thắng nổi?
Tây Môn Vô Diệm nổi giận:
– Ngươi biết gì mà nói chứ? Lâm Hương Đình là cái quái gì? Ta có xem nàng ấy ra chi đâu!
Kỳ Hạo buông luôn:
– Lâm Hương Đình có ra gì hay không, tại hạ chẳng rõ cho lắm, có điều Giáo chủ hết sức trọng vọng bà ta. Tại hạ dám chắc đến phút giây này Giáo chủ còn hoài niệm thiết tha bà ấy đấy.
Nghe một câu mắng nặng nề, Tây Môn Vô Diệm còn dễ chịu hơn là tiếp nhận những lời nói đó. Nàng như điên tiết, thay vì tấn công thẳng sang Quan Sơn Nguyệt nàng lại hoành kiếm chém Kỳ Hạo một nhát.
Kỳ Hạo kinh hãi, vội nhảy tránh, đồng thời kêu lên:
– Hộ Pháp làm gì thế? Đối tượng là tiểu tử kia mà, nào phải tại hạ? Hắn là đồ đệ của Hoàng Hạc Tán Nhân, mà Lâm Hương Đình theo lão ấy kết nghĩa vợ chồng, nếu muốn tranh chấp với Hương Đình thì cứ giết hắn đi, tức khắc Hương Đình ra mặt.
Tây Môn Vô Diệm chuyển kiếm sang Quan Sơn Nguyệt chém tới.
Tây Môn Vô Diệm hết sức si mê Tạ Linh Vận mà Tạ Linh Vận thì một lòng hướng về Lâm Hương Đình, dù ngày nay Hương Đình đã theo luôn Độc Cô Minh, y vẫn còn nhớ nhung thương tưởng. Do đó mà Tây Môn Vô Diệm căm hờn, từ lâu nàng chẳng biết trúc đổ sự căm hờn vào ai, bây giờ được dịp, tự nhiên nàng dốc toàn lực giao thủ với Quan Sơn Nguyệt.
Hiện tại chính cái hờn ghen vu vơ thúc đẩy nàng xuất lực cho nên nàng mất cả bình tĩnh, đánh như nhắm mắt, đánh liều lĩnh cầm như quyết đồng quy ư tận.
Quan Sơn Nguyệt dù không muốn động thủ cũng phải tuốt kiếm tự vệ.
Nhưng Tây Môn Vô Diệm làm gì chịu nổi những đường kiếm tuyệt diệu của chàng.
Trong thoáng mắt, Hoàng Diệp Kiếm của chàng chặt đứt thanh kiếm của Tây Môn Vô Diệm làm hai đoạn, đồng thời tay nàng cũng bị mũi kiếm rọc tét một đường.
Cũng may là Quan Sơn Nguyệt không xuất toàn lực, chứ nếu chàng hiếu thắng thì cánh tay của Tây Môn Vô Diệm cũng bị tiện lìa luôn.