Đọc truyện Võ Lâm Ngũ Bá – Chương 65Đáy Nước Mưu Sâu
Trịnh Thiên Vân bị Hoàng Dược Sư ném mạnh xuống đất đau muốn ngất đi được, lại nghe chàng bảo nếu chẳng đưa bạc ra sẽ cắt đầu mình thay bạc, hoảng hồn la lia lịa :
– Có có ! Có bạc rồi ! Xin tha mạng tiểu nhân !
Hoàng Dược Sư cười lớn bảo :
– Đồ giặc thúi, đến bây giờ mi mới biết tánh mạng dáng quí hay sao ?
Nét mặt bỗng rắn lại, lớn tiếng quát :
– Mau giao bạc đây ! Hai chục vạn lượng, nếu thiếu một phân một hào, hừ ! Ta lập tức lấy mạng mi bù vào, quét sạch hết toàn trại chúng bây cho tất cả số người trên đảo này xuống dưới biển chầu hà bá ngay !
Trịnh Thiên Vân vâng dạ liền miệng :
– Vâng ! Vâng ! Tôi gọi bọn chúng đem bạc ra ngay, bảo đảm chẳng thiếu một hào.
Y lại quay sang ra lịnh bọn thủ hạ :
– Mau giao bạc cho Huỳnh tướng công, bảo chúng gánh đến đây mau lên !
Nên rõ, người xưa toàn dùng bạc nén vàng ròng để tiêu biểu giá trị vật dụng, số bạc càng to thì càng nặng nề phiền phức !
Tống trào kể mười lượng bạc thành một cân, hai mươi vạn lạng bạc bằng như hai vạn cân, tức là hai trăm tấn. Nếu theo bây giờ dùng xe vận tải loại lớn nhất để chở, ít nhất cũng phải đầy hai mươi chiếc chở mới hết, huống hồ là bắt người phải gánh thì tối thiểu phải động viên hai trăm nhân số mới gánh xuể một lần.
Trịnh Thiên Vân bên ngoài tuy kêu gọi thủ hạ mau gánh bạc đem đến nạp, kỳ thật là dò xét Hoàng Dược Sư xem chàng có được bao lớn bản lãnh ? Làm thế nào để chuyển được hai trăm cân bạc ròng một mình ra khỏi Hắc Phong Đảo, vượt bể đến tận nơi xa ?
Trịnh Thiên Vân vừa lên tiếng, Võ Nguyên Khánh đã hội ý ngay, y lập tức phân phó bọn dưới tay đến kho tiền sau núi để gánh hai mươi vạn lạng bạc đem ra.
Đấy là thói quen của bọn cướp bể, mỗi khi cướp đoạt được tài vật, chúng thường giấu vào những hốc núi kín đáo, rồi dùng cây cỏ nghi trang bên ngoài, trở thành một kho bạc thiên nhiên kín đáo khó ai tìm thấy.
Lịnh của hai Đại trại chủ đã ban hành, thì chẳng mấy chốc sau bên ngoài cổng sơn trại đã thấy lố nhố vô số người, trên vai mỗi tên nặng trĩu hai gánh bạc trắng lấp lánh như thủy tinh.
Hoàng Dược Sư thầm kinh ngạc vô cùng, bọn cướp Hắc Phong Đảo trong khoảng khắc mà lấy ra hai trăm tấn bạc ròng không chút khó khăn, đủ thấy nơi chôn cất bạc vàng cướp đoạt của chúng phong phú đến bực nào ?
Đang lúc chàng còn phân vân suy nghĩ thì hai trăm tên tặc đảng đã gánh đủ hai trăm tấn bạc để cận bên chỗ Hoàng Dược Sư đang đứng.
Mọi người chăm chú nhìn Hoàng Dược Sư xem chàng làm cách nào chuyển vận cho kham !
Hoàng Dược Sư cười nhạt chẳng nói chẳng rằng, đi đến mấy gióng bạc nhìn một hồi, rồi tiến gần chỗ Trịnh Thiên Vân đang nằm, chân đá y một cái như trời giáng.
Trịnh Thiên Vân suýt xoa kêu lên :
– Ối ! Tôi đã đem bạc ra giao đàng hoàng rồi. Sao lại còn muốn giết tôi ?
Hoàng Dược Sư quát lớn :
– Đồ chết bằm ! Mi đem hai chục vạn lượng bạc để dưới chân ta, chẳng lẽ ta có phép tiên di sơn đảo hải đem được số bạc này ra khỏi đảo hoang được hay sao ? Có mau chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền to, đem số bạc vàng này gánh lên thuyền để ta đáp thuyền rời khỏi đảo, nghe rõ chưa ?
Lời chàng vừa thoát ra, không những Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh phẫn nộ cực cùng mà cho đến những tên lâu la đầu mục trên toàn đảo cũng căm hận đến phùng má trợn mày .
Trong bọn có tên đầu mục tên Ngô Qui biệt hiệu là Hải Hồ Ly, bước đến bên Võ Nguyên Khánh và nói nhỏ :
– Nhị trại chủ, gã họ Hoàng này hiếp ta thái thậm, tiểu nhân có một diệu kế, chúng ta cứ làm y như vậy là đưa cái tên cuồng ngông này xuống đáy biển chầu Long Vương chẳng chút khó khăn !
Võ Nguyên Khánh cau mày trầm ngâm giây lâu rồi đáp :
– Ô ! Phương pháp ấy vị tất có thể thực hành, vả lại làm như thế chả quá ra hai mươi vạn lượng bạc kia cũng theo hắn xuống đáy bể sao, như vậy thì đáng tiếc lắm !
Ngô Quí cố thuyết phục :
– Bẩm trại chủ, hai chục vạn lượng bạc ấy kể như đã mất đứt đi rồi ! Chẳng qua nếu để mặc y dương dương chở đi như thế thì từ nay về sau ta còn uy tín đâu mà làm ăn trên mặt biển nữa ! Đại vương hãy suy nghĩ kỹ lại xem, mạo hiểm như vậy có đáng làm hay không ?
Võ Nguyên Khánh bất đắc dĩ nuốt giận quay sang giả lả với họ Hoàng :
– Tôn giá muốn chúng tôi nạp hai mươi vạn lượng bạc, chúng tôi đã theo ý dâng đủ , tôn giá lại cần thuyền chúng tôi đưa đi chúng tôi cũng ráng chịu cho vừa lòng khách quí ! Song le chúng tôi có một lời thỉnh nguyện là tướng công rời khỏi Hắc Phong đảo đừng làm khó chúng tôi, cũng đừng bắt người nào trên đảo chúng tôi đưa đi. Nếu tôn giá thuận lời, chúng tôi xin xuôi tay hòa thiện, nhược bằng tôn giá cũng không thuận chúng tôi thà ngọc đá nát hay dù có hy sinh tất cả mạng sống anh em trên toàn đảo cũng quyết liều đến mức cuối cùng vậy !
Hoàng Dược Sư cười lớn đáp :
– Ngươi tưởng ta đem trại chủ ngươi theo sao ? Hay sợ ta mượn đến thủy thủ, tài công của bọn ngươi để điều khiển thuyền bạc ? Cứ yên tâm ta chẳng làm khó dễ các người đâu, cứ gánh bạc lên thuyền cho đàng hoàng là ta lập tức rời khỏi nơi đây, chả cần một tên nào của các ngươi đưa đi cả.
Võ Nguyên Khánh mừng rỡ, tự nhủ thầm :
– Mi chẳng cần người của bọn ta đưa đi càng hay ! Lúc ra tay ta chẳng phải bận bịu e dè.
Y vội quay sang bảo một đầu mục đứng bên cạnh :
– Sửa soạn một chiếc lầu thuyền cho Hoàng tướng công, chuẩn bị đủ cả buồm chèo, rồi bảo bọn chúng gánh bạc chất tử tế lên thuyền, phải cho mau !
Nửa giờ sau, Hoàng Dược Sư đã đến bờ biển Hắc Phong đảo, nơi đây quả đã chuẩn bị sẵn một chiếc lầu thuyền sơn vàng óng ánh, mấy trăm tên cướp bể đang hì hạch gánh bạc lên thuyền.
Hoàng Dược Sư thấy bọn cướp đem bạc chất tử tế trong khoang, trên sạp thuyền cũng chuẩn bị sẵn sàng buồm chèo, mọi thứ đầy đủ, chàng mới khoan thai gặc đầu và nói :
– Tốt lắm ! Với số bạc hai mươi vạn kia ta tha mạng cho chúng bây ! Ta đi đây !
Dứt lời đã tung mình nhãy lên đầu thuyền, một mình trương buồm xả lèo nương theo ngon gió Đông, từ từ rời khỏi đảo, thẳng buồm ra khỏi mặt bể mênh mông .
Hoàng Dược Sư vừa lái thuyền ra khỏi đảo chẳng bao xa thì thấy phía sau lưng thuyền mình nơi bến Hắc Phong Đảo có bốn chục thuyền nhỏ lướt ra như bay, trên thuyền chở đầy bọn giặc bể trực chỉ theo thuyền mình ra biển.
Đào Hoa đảo chủ nhìn thấy thế cười nhạt một tiếng, chàng sực nghĩ ra một kế, tung mình nhãy vọt lên cột buồm giữa, tay chân cùng lượt vận dụng, lanh lẹn như con vượn chuyền cây, nháy mắt đã lên đến đỉnh cột buồm, và như vậy, ở trên nhìn xuống mỗi cử động trên thuyền nhỏ của bọn cướp, đều không lọt qua khỏi đôi mắt sáng như cú vọ của chàng.
Hoàng Dược Sư thấy tiểu thuyền của giặc vượt khỏi bờ độ một dặm, thình lình từng đứa một nhãy ùm xuống biển, mỗi tên hải tặc đều mặc quần áo bằng vải dầu. Nhảy xuống biển là lặn ngầm dưới dáy nước.
Hoàng Dược Sư bàng hoàng vỡ lẽ bèn “à” một tiếng và tự nói thầm :
– Té ra bọn chó chết này định làm thủy quỷ !
“Thủy quỷ” chính là một đội đặc biệt lập trong đoàn hải tặc, chuyên môn lặn ngầm theo dõi đáy thuyền giặc để đục phá thủng đáy thuyền địch, để thuyền của bọn địch đang lúc vượt sóng, bỗng dưng chìm lỉm mà không chút hay biết !
Đào Hoa đảo chủ thầm mắng bọn giặc :
– Quân chó chết, không biết nẻo chết sống, dám trước mặt Hoàng Dược Sư này múa rìu qua mắt thợ , chẳng tự lượng thiệt hơn, định xuống uổng tử thành đầu quân chắc !
Chàng liền leo xuống lấy một đầu giây buộc thòng vào eo lưng mình, còn đầu kia thì buộc vào cái khoen sắt trên sàn thuyền. Sau đấy “ùm” một tiếng, nhãy xuống biển lặn sâu xuống nước mất tăm.
Võ công của Hoàng Dược Sư không những đạt đến mức lư hỏa thuần thanh mà cho đến tài thủy tánh, tài nghệ lặn lội dưới nước cũng độc nhất vô nhị. Người thường nhãy xuống biển lặn sâu dưới mặt nước thì không sao nhìn thấy vật xung quanh, Hoàng Dược Sư trái lại có thể nhìn tỏ rõ như trên bờ.
Chàng lặn dưới đáy nước đợi không bao lâu, thì thấy mấy tên giặc bể vẹt nước đạp sóng lội nhanh đến.
Hoàng Dược Sư làm thinh như hến, rút bên hông ra một ngọn dao găm bén ngót, khẽ trườn người một cái, như con cá lóc phóng mình vẹt nước băng băng, xông tới bên bọn cướp vươn tay nắm gọn cổ một tên cướp giật mạnh xuống ngọn dao gâm bên tay phải chàng đã xuyên qua ngực đối phương kêu “sực !” một tiếng, máu phun ra bên ngoài nhuộm đỏ cả một khoảng nước biển.
Đáng tội cho tên cướp, mắt chưa kịp nhìn thấy rõ phía trước, đà dâng mạng vào miệng cọp rồi.
Hoàng Dược Sư đã giết xong một tên , nhưng hai tên kia chưa hay biết đang lừ đừ lội đến, chàng cũng noi theo phương thức cũ, tay tả chớp gáy, tay phải ngoáy mạnh ngọn dao găm, đưa hồn chúng theo đồng bọn trước cho có bạn.
Chàng ẩn mình dưới đáy nước như cá mập rình mồi, lặn qua lội lại. Đội “thủy quỉ” của bọn cướp bể, tên nào vừa ló đầu lặn đến bên thuyền, là chàng khỏi cần hỏi han lập tức nắm cổ lụi liền.
Cứ như thế, trầm sâu dưới đáy nước, đón đầu giết cướp không tới nửa giờ đồng hồ sau, đội “thủy quỷ” trên bốn chiếc thuyền bị chết hơn phân nửa, còn lại số ít lưu lại trên thuyền thấy những đồng bọn nhãy xuống biển chẳng tên nào trở về thuyền, một chốc sau trên một biển lại thỉnh thoảng nổi lên từng cụm máu hồng loang trong nước bể, liền biết ngay là đồng bọn mình đã bỏ xác dưới lòng biển thẳm.
Bọn chúng khiếp đảm kinh hồn, vội quay đầu thuyền, bơi nhanh trở về Hắc Phong Đảo báo cáo với chủ tướng.
Hoàng Dược Sư giết một hơi trên mười mấy tên cướp, lại lội tới lội lui tuần la quanh thuyền thêm một lúc khá lâu chẳng thấy tên nào bén mãng tới nữa, biết bọn giặc bị mình giết hại đã rút mất tất cả, bèn trồi đầu lên mặt biển nhờ sợi thừng buộc ngang eo lưng, ở dưới nước tha hồ lặn lội diệt trừ kẻ địch, mà vẫn không lạc khỏi thuyền mình bao xa , nên chàng về thuyền không mấy khó khăn, nghĩ lại bọn cướp bên ngoài vờ phục tùng, nhưng lại ngầm sắp đặt bọn thủy quỷ để hại mình, lửa giận bỗng sôi lên sùng sục.
Tánh tình của vị Đào Hoa đảo chủ rất cổ quái sắt đá, một khi đã giận là chẳng chút dung tình, lập tức quay buồm cho thuyền trở lại Hắc Phong đảo.
Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh, hai tên cướp chúa đang ở đại trại đợi chờ tin tức, bỗng nghe bọn còn lại trở về cấp báo, những anh em thủy quỷ được phải đi ám toán chẳng những không thành mà còn chết hết một số lớn.
Trong lúc chúng còn đang tức bực, thất vọng nghiến răng bứt tóc, thì lại nghe thêm tin thuyền của Hoàng Dược Sư quay mũi trở lại Hắc Phong Đảo.
Chúng cả kinh thất sắc, lập tức xuống lịnh thổi tù và báo động khắp nơi, phân phát toàn đảo bộ hạ nghiêm mật chuẩn bị cùng kẻ địch quyết một chết sống.
Thuyền lầu của Hoàng Dược Sư hiện ra ven bãi vịnh, bọn cướp trên bờ đã reo hò tở mở, sau ghềnh đá, trên mõm biển bắn rãi ra vô số tên độc như mưa bấc.
Hoàng Dược Sư đứng nép mình sau ngọn cột buồm chánh, đối với những mũi tên của bọn cướp trên bắn xuống rào rào như bầy châu chấu kia chẳng hề đếm xỉa tới.
Chiếc lầu thuyền của chàng lúc ấy trông thật vô cùng quái dị, đầu thuyền cho đến lái thuyền, thậm chí cột buồm, sạp thuyền, be lớn be nhỏ nơi nào cũng cắm chởm chởm đầy những tên. Chiếc thuyền bấy giờ giống như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lúc Khỗng Minh dùng thuyền cỏ mượn tên Tào Tháo vậy.
Hoàng Dược Sư đợi cho chiếc thuyền còn cách bờ không xa, từ sau cột buồm tung mình nhãy ra trước đầu thuyền lẹ như chớp, cúi người xuống nắm lấy sợi đỏi trên sạp thuyền, phi thân lên bãi cát nhanh như chiếc én xuyên mây.
Bọn cướp thấy Hoàng Dược Sư nhãy vút lên bờ cát liền hét vang.
Hoàng Dược Sư chân chưa chấm đất đã vung sợi đỏi dài độ hai trượng ra, vừa đập, vừa quét, khi vụt, khi quay.
Sợi dây tuy mềm mại dịu dàng, nhưng khi đã vào tay họ Hoàng thì còn cứng hơn cả sợi xích sắt, đầu giây bay tới đâu là những tay cung thủ của bọp cướp bị cuốn văng lên không, va mạnh vào ghềnh đá thịt da văng tơi tả, xương cốt nát rụm từng khúc nhỏ !
Mấy trăm tên hải tặc trên bờ biển sợ đến ôm đầu kéo nhau chạy như bầy cá bị đuổi.
Hoàng Dược Sư dùng chân đạp lấy sợi đỏi, hai tay chộp lấy một tảng đá nặng độ hai trăm cân dư, rinh khỏi bãi cát chặn lên sợi đỏi để phòng chiến thuyền trôi đi. Đoạn chàng cười lên rùng rợn, tiếng cười nghe rởn cả tóc tai, rồi tung mình nhãy vào đám đông, quyền chưởng sử dụng một lúc, “Lạc Anh Quyền” phối hợp cả “Tảo Điệp Thối”, chân đá tay đấm biến hóa trăm chiêu ngàn thức, thân hình loang loáng, hoặc Đông hoặc Tây, khi tả khi hữu, dành thôi bọn cướp kêu khổ liên hồi, người chàng lướt đến đâu, là chết chóc đến đấy .
Không đầy khoảng khắc bọn cung thủ mai phục trên mặt biển đã chết ngót trăm người, kỳ dư bao nhiêu thấy tình thế bất lợi ùn ùn thi nhau lủi trốn.
Hoàng Dược Sư thấy thây người ngã ngổn ngang trên bãi cát, cười lên ha hả như điên, lao người thẳng đến cổng đại trại.
Lúc ấy bọn cướp giàn thành một trận tuyến dọc theo rào cổng của đại trại, thấy Hoàng Dược Sư nghênh ngang đi tới chỗ bọn họ, khuôn mặt sắc lạnh như vô định cảm kia, tuy không phải là “dạ xoa la sát” nhưng vừa nhìn thấy mặt chàng, bọn chúng không lạnh đã run !
Mọi người rập tiếng hét lên để lấy can đảm rồi từ phía sau cột rào bắn tên ra ào ào, còn không ngớt ném vôi tro thạch pháo, thật phòng thủ còn hơn gặp phải mười vạn quan quân chẳng bằng.
Nhưng đối với thế trận tầm thường của bọn cướp, Hoàng Dược Sư đâu xem ra gì, vẫn thản nhiên tiến đến rào cổng.
Tên bắn tới trước mặt chàng, Hoàng Dược Sư hoặc phất tay áo đánh rơi, hoặc tràn mình tránh né, không tới mười mấy cái nhãy lên đáp xuống đã đến gần bờ rào, song chưởng hiệp lại đẩy ra, tức thì rào cổng bị kình lực của Phách Không Chưởng đánh phải ngã sập cả một khoảng bảy tám trượng dài, nhưng trụ cây lớn bằng miệng chén cũng kêu lên “rắc ! rắc !” và gảy thành đôi đoạn như bị đao bén chặt nhằm.
Bọn cướp cả kinh, ùn ùn thi nhau lủi tuốt vào trại.
Hoàng Dược Sư tung mình nhãy qua bờ rào, hai tay tóm hai tên chậm chân chạy phía sau nhất, quát lớn :
– Đại vương của chúng bây trốn ở xó nào ?
Hai tên lâu la run lẩy bẩy đáp :
– Bẩm tướng công, hai người ở trong đại trại kia kìa.
Hai gã cướp biển chưa kịp hết lời, Hoàng Dược Sư khẽ dùng sức một cái, tức là “rộp !” một tiếng cần cổ hai tên cướp đã gảy lìa, chết ngoẻo đầu dưới đất.
Chàng thẳng tay giết từ ngoài ngỏ cho đến trong trại.
Bọn cướp tranh nhau chen lấn chạy vắt giò lên cổ.
Đào Hoa đảo chủ xông xáo như vào chỗ không người.
Gặp ngay tên nào là chàng nắm gáy hỏi liền :
– Trại chủ của bọn bây trốn ở xó nào ?
Hỏi xong là lập tức vung tay một chưởng chết không kịp ngáp. Chàng xông tuốt vào Trung Nghĩa Đường. Lúc ấy chánh sãnh của Trung Nghĩa Đường đã bị chàng đánh sập, chàng lướt qua đống gạch vụn vào thẳng Trung Nghĩa Đường, nơi đây cũng chẳng thấy một ma nào, chợt nghe có tiếng khua xào xào như tiếng quần áo còn nguyên nếp hồ.
Hoàng Dược Sư cảm thấy lạ kỳ vội cúi nhìn xuống đất.
Thì ra nơi đây có bày một tấm bình phong bằng giấy bồi vẽ sơn thủy, dưới tấm bình phong sơn thủy ấy lại ló ra một đôi chân, Hoàng Dược Sư không khỏi buộc miệng thất cười.
Vì có một kẻ núp vào đấy, tiếng quần áo khua lên lào xào, là vì y quá sợ run lên cầm cập, đụng vào giấy trên bức bình phong mới phát ra tiếng kêu tố cáo kia .
Hoàng Dược Sư không chút chần chờ, nắm lấy hai chân của người ấy lôi ra khỏi bức bình phong, thì té ra là một tên đầu mục gìa, vì yếu chân chạy trốn chẳng kịp mới chui tót dưới bức bình phong để trốn, bị Hoàng Dược Sư lôi tuột ra chỗ núp, hồn phi phách tán, van xin liền miệng :
– Trăm lạy ông tha mạng !
Hoàng Dược Sư nạt to :
– Quân chết dầm, trại chủ của mi núp nơi nào ?
Lão đầu mục gìa đáp :
– Bẩm lão gia, lúc nãy hai vị trại chủ còn ở đây, họ có lẽ biết lão gia sắp vào, nên đã lỏn đâu mất rồi !
Hoàng Dược Sư định giết chết tên đầu mục gìa nọ, nhưng sực hồi tâm tỉnh lại, đối với địa thế Hắc Phong đảo chàng chưa được rành lắm, nếu muốn bắt được hai tên đầu bọn cướp, thì phải có người dẫn đường mới được .
Chủ ý đã định, liền lật tay trái vù ra một chưởng, một tiếng bùng thật lớn vang lên, cái giá bình phong bằng đá vân mẫu, bị đánh bể nát thành mảnh vụng, đoạn lớn tiếng quát nạt gã đầu mục :
– Mi tên gì, muốn sống hay muốn chết ?
Lão đầu mục gìa run như lên cử rét đáp :
– Dạ… Dạ… Tiểu nhân muốn sống ! Tiểu nhân tên Vạn Thiên Quí !
Hoàng Dược Sư “hừm !” to một tiếng và nói :
– Tốt lắm mi hãy khai rõ địa thế trên Hắc Phong Đảo cùng những sào huyệt hang ngách trong trại và dẫn ta đi bắt hai gã Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh, ta mới tha mạng mi ra.
Vạn Thiên Quí vội đáp :
– Xin lão gia thương tình nếu ngài bảo tôi làm thế, thì anh em trong đảo đâu có dung mạng sống cho tôi.
Hoàng Dược Sư gằn giọng bảo :
– Nếu mi chẳng thuận lời, ta cũng giết chết mi ngay, nói thật cho mi biết, ta thề chỉ nội ngày nay phải giết cho hết bọn giặc chòm trên Hắc Phong đảo này, chúng nó còn sống đâu mà sát hại mi chớ ?
Vạn Thiên Quí nóng mình ớn lạnh, lập cập đáp :
– Dạ ! Dạ tôi đưa lão gia đi tìm đại vương của tôi vậy .
Hoàng Dược Sư ngắt ngang :
– Khỏi nói nhiều ! Đi cho mau !
Tên đầu mục gìa run rẩy đưa Hoàng Dược Sư vào trong nội thất của bọn cướp, cũng chẳng thấy một người.
Hoàng Dược Sư nóng nảy mười phần nạt to :
– Hai gã trại chủ trốn đi đâu nói mau. Nếu cố ý diên trì thời giờ thì mạng mi sẽ như cái gía bình phong lúc nãy nát ra từng mảnh.
Lão đầu mục gìa vội nói lia lịa :
– Tiểu nhân đâu dám, Hắc Phong Đảo này trừ đại trại ra còn một gian nhà kho bí mật xây cất trên đỉnh một ngọn núi, chắc Đại trại chủ và Nhị trại chủ núp trên ấy !
Hoàng Dược Sư nạt như sấm :
– Mau dẫn đường ! Nếu chần chờ, chết không kịp ngáp bây giờ !
Lão đầu mục liền dắt Hoàng Dược Sư xuyên qua hậu trại, nơi đây cũng chẳng thấy một người, ngoài rào cổng có thể nhìn thấy dạng một dãy núi sẫm uất cây rừng.
Hoàng Dược Sư một khi đã ra tay là làm tới cùng, quơ một số đồ dẫn hỏa chất vào tòa trại trống rỗng kia, nổi lửa đốt lên, sau đấy mới ép Vạn Thiện Quí dẫn mình ra sau trại tìm hai tên đầu xỏ của Hắc Phong Đảo.
Ngoài trại cũng chẳng có một dạng người đến ngăn trở, chỉ mỗi khi Hoàng Dược Sư đi ngang qua một mỏm đá cheo leo, hay vòng quanh một ngọn núi là tất có một vài mũi tên bắn lén ra, nhưng Hoàng Dược Sư thị như đồ chơi trẻ con, khẽ giơ tay bắt mũi tên rồi lẹ làng phóng quay về hướng cũ luôn luôn, tiếp
theo đấy là một tiếng rú thảm thiết rồi lại im lìm như thường.
Lão đầu mục càng sợ hãi đến hồn kinh đảm khiếp.
Đi qua một đoạn đường núi độ còn vài mươi trượng, trước mặt đã sừng sững hiện lên một ngọn núi cao.
Lão đầu mục lấy tay chỉ ra phía trước và nói :
– Bẩm lão gia, chỗ ngọn núi lõm vào mà lờ mờ thấy được tường rào đó chính là chỗ kho phòng, nếu hai vị trại chủ không có trốn trong ấy thì tiểu nhân không sao biết được nữa !
Hoàng Dược Sư bèn nói:
– Tốt lắm. Mi ngồi yên nơi đây, trời sập xuống cũng chẳng phép động đậy ! Nếu nhúc nhích nửa bước, ta cũng trở lại lấy mạng mi ngay nghe chưa ?
Lão đầu mục gật đầu lia lịa như chày giã gạo.
Hoàng Dược Sư phất tay áo rộng, áp dụng thuật lục địa phi hành, thoăn thoắt bay nhãy trên ghềnh núi đá không đầy một chốc lát đã đến bên rào tường.
Chợt nghe một tiếng còi rúc lên, phía sau bờ tường liền có vô số mũi tên bắn vụt ra, lại còn có cả vôi tro, thạch pháo ào ào ném ra như mưa bấc.
Hoàng Dược Sư hú dài một tiếng lảnh lót tung mình một cái, bóng xanh đã vượt lên đỉnh tường cao hơn một trượng.
Bọn giặc không khỏi khiếp hãi la rùm lên !
Những tên cướp phòng thủ kho phòng đều là những tên được chọn lựa trăm người lấy một trong đám bộ hạ của Đông Hải Vương, chúng không những can đảm thiện chiến, mà tánh tình vô cùng hung hãn.
Bọn chúng vừa thấy Hoàng Dược Sư hiện ra, lập tức đao thương nhất tề cử động đâm vào dưới chân của chàng.
Hoàng Dược Sư hừ hừ cười nhạt luôn miệng, vút mình phi thân vào giữa đoàn giặc cướp, rồi giơ tay nhấc chân thế nào, thân hình chỉ thoát lên thoắt xuống, trong khoảng thời gian nháy mắt đã giựt được hai ngọn trường mâu của hai tên giặc, đoạn đâm Đông đánh Tây, gạt tả quét hữu, ngọn thương bay đến đâu là thây cướp ngã lợt đợt xuống đất như chuối rụng. Không đầy nửa giờ đồng hồ sau một đoàn giặc cướp phòng thủ kho phòng gần năm trăm tên đã bị Hoàng Dược Sư giết hại hơn phân nữa.
Thủ pháp giết người của chàng rất đặc biệt, một mâu bay ra, là xuyên qua mình một tên, nhưng mũi mâu vẫn còn sức lủi chết thêm tên thứ hai, nói một cách rõ hơn là một mũi mâu của chàng đâm ra có thể giết một lượt hai hoặc ba tên cướp như người ta xỏ xâu cá một thứ, khiến cho bọn cướp còn lại, không còn lòng dạ đâu luyến chiến, ùn ùn tranh nhau chạy chết, còn giận cha mẹ tại sao chỉ sanh có hai chiếc giò nên chẳng thể chạy nhanh hơn được.
Hoàng Dược Sư giết rốc một hơi đến trước cửa kho phòng bí mật, chàng vung mạnh một chưởng chém bật cánh cửa mở toang ra, thấy bên trong châu báu ngọc ngà, san hô mã não lóe mắt, từng đống cao nghệu, chỉ có một điều là bên trong vắng hoe như nhà mồ chẳng thấy dạng một người.
Hoàng Dược Sư chẳng màng đến số tài sản khổng lồ kia, tung mình nhãy vụt trở ra, khám phá được nơi sau lưng kho phòng còn có một đường mòn ruột dê ngoằn ngoèo tận đến dưới chân núi.
Chàng không chút chần chờ dùng công phu phi hành trên mặt đất, chạy như bay xuống núi, quẹo qua mấy đường quanh, chợt thấy có bốn tê tiểu tặc vác thương chạy vắt giò phía trước mặt.
Hoàng Dược Sư nhún mình nhãy vụt theo và quát lớn :
– Đứng lại !
Bốn tên tiểu tặc thấy Hoàng Dược Sư đuổi tới, đồng rập reo to lên rồi nhất tề quay người lại.
Đào Hoa đảo chủ tưởng bọn chúng hươi thương liều chết với mình .
Ngờ đâu khi chàng tung mình đến trước mặt bọn chúng thì bốn gã đã quì móp xuống đất, lạy như tế sao, làm Hoàng Dược Sư phải khựng người lại.
Chàng vừa tức giận, vừa buồn cười, một chân bay ra, tức thì “bình !” “bình !” hai tiếng, tên cướp quì ở cuối phía trái bị chàng đá bổng lên như trái banh da tung cao lên mấy bước, rơi trở xuống lại đè phải tên đồng bọn ở bên cạnh, khiến tên này ngã nhào đè lên tên thứ ba, tên thứ ba lại nằm gọn trên mình gã thứ tư. Bốn gã trước sau té đùn cụt một đống, bằng như Hoàng Dược một cước mà đá ngã cả bốn tên một lượt.
Chàng lại cất tiếng nạt to :
– Trịnh Thiên Vân và Võ Nguyên Khánh trốn đâu ? Có trong kho phòng không ? Nói cho mau !
Bốn tên cướp kẻ bưu đầu người sứt trán, ê ẩm cả mình mẩy, sợ đến mặt mày tái mét như hết cả máu, lồm cồm bò dậy, lập cập, tươi cười đáp :
– Bẩm lão gia, hai vị trại chủ vừa trong kho phòng, thấy dạng lão gia đến, hai người vội lỏn mất , con đường này thông đến bải biển, có lẽ đi hơn buổi trời rồi !
Hoàng Dược Sư nghe hai tiếng “bãi biển” giật mình đánh thót một cái liền quắc mắt nhìn quanh, nơi đây là chỗ cao nhất trên toàn đảo Hắc Phong, có nhìn thấy suốt bốn phía mặt bể xung quanh đảo.
Chàng thình lình thấy chiếc thuyền chở bạc đậu trên bãi đông nghẹt những đầu người, liền sực tỉnh ngộ ngay là bọn giặc định đáp thuyền trốn chạy.
Hoàng Dược Sư không khỏi bồn chồn nóng nảy quát một tiếng cực lớn đẩy mạnh ra một chưởng đánh nhào bốn tên cướp đang quì trước mặt lăn lông lóc xuống triền núi, rồi chả cần biết bọn chúng sống hay chết, dùng ngay thuật lục địa phi hành tung mình vun vút xuống núi, chạy bay đến bờ biển.