Bạn đang đọc Võ Lâm Kim Dung Tournament – Chương 22: Nợ Tình Xưa,vương Lão Suýt Mất Mạng Giải Oán Thù,độc Cô Lão Đưa Thư
“ Ố ồ,khi nãy rõ ràng là vẫn còn mà. Sao giờ không thấy đâu cả.” Vương Trùng Dương lục kiếm trong người mười mấy lần mà vẫn không thấy đâu. Quần hùng chờ đợi hôi lâu,chỉ thấy chủ soái mặt mũi tái nhợt,tay xoa bụng tay bưng đít mãi mà không thấy nói gì thì cũng bắt đầu sốt ruột,quay ra xì xào bàn tán. Vương lão thấy tình thế bất diệu vội nghĩ ngay đến cách keo dài thời gian. Lão lên tiếng:
– Chư vị không cần căng thẳng. Chỉ là tại hạ khi xưa luyện công quá độ,dẫn đến tẩu hỏa nhập ma nên bây giờ có vấn đề mãn tính về tiêu hóa. Cứ giờ này hàng ngày là bệnh lại tái phát. Nếu như không giải quyết ngay e rằng kinh mạch bị đảo lộn,nội lực thất tán. Nhẹ thì nguy hiểm đến tính mạng,nặng thì tàn phế cả đời,đi không cầm được,sống không bằng chết. Tại hạ lập tức phải vào cầu xí mà vận công kháng bệnh trong mười lăm hai mươi phút đã kẻo nguy mất. Từ quân sư và các tướng xin cứ bàn bạc trước đi. Ta ị xong là sẽ có việc ọi người lam ngay! Độc Cô phó soái và Mã đệ tử mau theo giúp ta vận công trị thương!
Đoạn lão nháy mắt ra hiệu cho Mã Ngọc và Độc Cô Cầu Bại rồi chạy vụt ra ngoài,bỏ lại mọi người vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì. Độc Cô lão và Mã đạo trưởng trao đổi nhau qua một chớp mắt,biết có chuyện không ổn nên cũng lập tức chạy theo. Ba người bọn họ chạy một lèo tới trảng rừng khi nãy hai lão luyện Phi Mã thuật. Trên đường tới đây,Vương lão đem việc đêm mơ gặp Bác Đại Thánh được cho túi gấm kể sơ cho hai người nghe rồi quả quyết:
– Chắc hai cái túi gấm đó chỉ rơi quanh đâu đây thôi. Hai người chịu khó tìm giúp ta. Vận mệnh hơn một vạn con người phụ thuộc vào chúng đó!
Ba người tới nơi lập tức chia nhau ra tìm kiếm,cơ mà tìm mãi,tìm mãi,thiếu nước lật ngược trảng rừng lên mà chẳng thấy đâu. Khắp nơi chỉ thấy dấu chân ngựa và dấu chân của hai lão quần nát cả khu. Đúng vào lúc Vương lão tuyệt vọng định ngừng tìm kiếm,lão bỗng phát hiện trên mặt đất, ở mé bên ngoài,có một dấu chân rất quen mà rất lạ. Vương lão ướm thử chân mình vào đó thì thấy trong người bỗng khang khác,bụng dạ chợt nôn nao. Độc Cô Cầu Bại và Mã Ngọc thấy Vương lão có biểu hiện lạ nên vội chạy lại xem. Ai dè vừa tới nơi thì chỉ thấy lão ta đang đứng bỗng ngã ngửa về sau,hai mắt trợn trừng,miệng xùi bọt mép. Hai người không ai bảo ai cùng lúc né sang hai bên làm Vương lão ngã đập đầu xuống đất bất tỉnh nhân sự. Hai người khi đấy mới hốt hoảng,trách nhau tại sao lại không đỡ lấy Vương lão,tôi cứ tưởng anh đỡ cơ mà. Vương lão bất tỉnh bao lâu,hai người họ đứng đó cãi nhau bấy lâu. Hồi lâu rồi lão cũng tỉnh. Mã Ngọc thấy sư phụ có dấu hiệu hồi tỉnh,lập tức ngồi thụp xuống đỡ đầu Vương lão lên,vẻ mặt bi thương không kể xiết. Vương lão từ từ mở mắt,miệng thều thào:
– Rượu. Cho xin miếng rượu!
Mã Ngọc vốn biết tính Vương lão thích rượu ngon,nên lúc nào cũng mang sẵn một chai Vodka nhỏ bên người sẵn sang phục thị. Nghe sư phụ cất lời thì như cởi tấm lòng,vội thò tay ra sau mà móc lấy chai rượu. Hắn vội quá đâm quên mất tay mình còn đang đỡ đầu sư phụ. Tay vừa buông,đầu Vương lão lại rơi tự do cái bịch,lại hôn mê bất tỉnh. Độc Cô Cầu Bại vội đỡ lão lên,chỉ thấy hai mắt lão nhắm nghiền,hơi thở loạn nhịp không biết là hai trên bốn hay bốn trên bốn nữa,nguy kịch vô cùng.
Mã Ngọc hoảng hồn,nghĩ bụng phen này chắc thân mang trọng tội rồi,nếu sư phụ chết không khéo hắn lại bị khép vào tội Cố ý giết người để chiếm đoạt Tập Đoàn Toàn Chân,tội này tử hình chứ chẳng chơi. Nhất thời hoảng loạn,hắn vùng lên cắm đầu bỏ chạy một mạch. Hình ảnh này khiến tác giả liên tưởng tới cảnh chị Dậu trong đêm đen mịt mù,miệt mài tập điền kinh để tham dự SeaGames trọng tác phẩm Tắt Đèn của nhà văn Ngô Tất Tố. Chuyện Mã Ngọc sợ tội mà bỏ chạy,cuộc đời thăng trầm thế nào. Sau này nếu có cơ hội sẽ kể quý vị độc giả nghe sau. Còn bây giờ thì…
Lại nói chuyện,Mã Ngọc nghĩ mình lỡ tay giết sư phụ nên cắm đầu bỏ chạy,bỏ lại chai Vodka nằm lăn lóc bên Vương Trùng Dương. Độc Cô Cầu Bại bận đỡ bạn hiền nên không thể đuổi theo kẻ thủ ác. Lão nhìn gương mặt Vương lão mỗi lúc một tái đi,hơi thở càng lúc càng loạn thì lo lắng vô cùng,chợt khóc rống lên. Không hiểu là giống như trong chuyện Cổ tích,hay giống như trong phim Tâm lý tình cảm đặc sắc mà khi nước mắt trên khuôn mặt nhăn nheo của Độc Cô lão trào ra,chảy tong tỏng xuống mặt Vương lão thì Vương lão chợt hồi tỉnh,thều thào:
– Rượu. Cho ta miếng rượu!
Độc Cô lão thấy bạn tỉnh thì mừng húm, định vớ vội chai rượu thì chợt nhớ ra bài học từ Mã Ngọc,nên từ từ thôi. Một tay đỡ Vương lão,một tay với chai rượu,mở nắp ra rồi ghé vào miệng Vương Trùng Dương. Vương lão làm luôn ba ngụm trước rồi bảy ngụm sau,ứng với câu vào ba bảy của dân nhậu. Gương mặt nhuận dần sắc hồng,hơi thở cũng trở lại đều đặn bình thường. Rượu này đối với lão quả như thần dược,chỉ sau vài giây lão đã hồi phục hoàn toàn. Lão ngồi thẳng dậy thở hắt ra một hơi,quay sang Độc Cô Cầu Bại đang nhìn mình với ánh mắt không hiểu gì cả:
– Ta không sao! Độc Cô lão ngươi sáng nay có đánh răng chưa?
Độc Cô Cầu Bại ngẩn người,đưa tay lên mũi thở ra rồi hít hà. Đoạn nhăn mặt xua xua tay ùi tan đi:
– Đêm qua không ngủ,nên sáng nay cũng quên đánh răng. Hơi thối tí,thông cảm.
Vương lão ngán ngẩm lắc đầu:
– Khi nãy ta và ngươi ở đây nhắc tới nàng. Không ngờ nàng xuất hiện thật. Thật là thiêng quá,châm thuốc lá cũng hiển linh.
– Nàng? Nàng nào? – Độc Cô lão cau mày hỏi lại.
– Là Lâm Triều Anh muội muội. – Đoạn lão chỉ xuống dấu chân khi nãy- Đây là dấu chân của nàng!
Độc Cô Cầu Bại thảng thốt:
– Trời! Thật vậy sao? Ngươi nhận biết được dấu chân nàng sao?
Vương Trùng Dương thừ mặt gật đầu:
– Ừ,dấu chân này cả đời ta không thể quên. Là dấu hài của nữ giới,cỡ chân số bốn mươi lăm. Trên đời này mấy người phụ nữ có bàn chân to như vậy chứ? Nhìn nàng chỉ thấy toàn chân. Haha. Toàn Chân company,khi xưa ta đặt tên là Toàn Chân giáo cũng là do ám ảnh về bàn chân của nàng. Haizzz!
Độc Cô lão vẫn lắc đầu vẻ không hiểu:
– Nàng ở đây là chuyện cũng bình thường thôi. Vậy sao phản ứng của Vương Trùng Dương ngươi lại mãnh liệt tới vậy?
– Chuyện kể thì dài lắm. – Vương lão trầm ngâm – Nhưng mà ta vẫn cứ kể. Đại khái là thế này: Khi xưa hồi còn trẻ ta và nàng yêu nhau thắm thiết lắm. Hai cũng người thề non hẹn biển,dù chết không rời giống như bao đôi trai gái khác. Bố mẹ hai bên cũng đã đôi ba lần gặp gỡ bàn tính chuyện trăm năm cho hai đứa,định rằng sau khi nàng tốt nghiệp thì sẽ tổ chức đám cưới. Mọi việc vẫn cứ êm ả diễn ra như dự kiến nếu như không có một sự kiện xảy ra. Thời đó được đi du học là niềm mơ ước với bất cứ thanh niên nào,đó là cơ hội để thay đổi cả cuộc đời. Ta nói không phải khoe chứ,vốn thông minh học giỏi nổi tiếng khắp cả nước,nên chiếm được một xuất đi du học ở Học viện Thiếu Lâm tự,khoa Cửu Dương công cũng không phải là chuyện bất ngờ. Thế nhưng Lâm sư muội không muốn ta đi,vì giới luật Thiếu Lâm tự không cho đưa vợ đi kèm. Hai bên nhiều lần tranh cãi về chuyện đó. Nam tử hán đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng,ta quyết chi dứt áo ra đi,chia tay với nàng. Trong lần cuối cùng hai bọn ta gặp nhau,khi ta vừa nói lời chia tay,nàng đã không khóc,cũng không nói một lời. Nàng chỉ làm đúng một việc…”
Độc Cô Cầu Bại tò mò:
– Là việc gì mà nghiêm trọng vậy? Hiến thân cho ngươi à?
Vương lão nhăn mặt:
– Ngươi đừng nghĩ bậy. Bọn ta chưa từng làm chuyện đó. Nàng không nói,không khóc mà nàng chỉ xuỵt ong ra đuổi đốt ta. Ta một thân võ công dù cao cường,nhưng cũng không thể nào tránh được đòn hiểm đấy. Có lẽ nàng đã chuẩn bị từ trước,thế nên khi nàng huýt gió,hàng mấy trăm mấy ngàn con ong từ đâu bay tới đuổi đốt ta. Ta cong đít bỏ chạy,nhưng trên người cũng đã dính mấy trăm vết ong đốt. Nàng còn nói với theo: “ Ta hận ngươi! Cả đời không thể quên được ta đâu.” Sau trận đó,ta bị trúng độc ong,ốm liệt giường cả mấy tháng trời. Lang y đến bốc thuốc còn tưởng ta không qua khỏi được. Ta có thể sống sót quả thật đã là kỳ tích,còn độc tính của nọc ong Ngọc Phong cả đời không bao giờ tiêu tán. Khi ta hồi phục,thì cơ hội đi du học cũng đã trôi qua mất. Ta đã mất tất cả,cả sự nghiệp,cả tình yêu. Ta đã từng đi tìm nàng đễ xin tha thứ. Nhưng cứ mỗi lần thoáng thấy bóng nàng thôi là cơ thể ta lại nảy sinh phản ứng tự vệ như vừa rồi,chắc là do nọc ong phát tác. Đó cũng là nguyên nhân chuyện tình của chúng ta không bao giờ hoàn tất được. Haizzzzz,thật là đáng kiếp mà. Ta đáng bị như vậy.
Độc Cô Cầu Bại nghe xong câu chuyện,hai lông mày nhăn tít:
– Quả là một kết cục bi thảm cho kẻ bội tình. Ái chà,vậy thì chắc Lâm Triều Anh cô nương đã nhặt được hai túi gấm kia. Vậy thì khó rồi. Bây giờ ngươi tính sao?
Vương Trùng Dương nhìn Độc Cô Cầu Bại,ánh mắt bỗng lóe lên một tia ranh mãnh:
– Ta tính thế nào ư. Độc Cô lão ngươi có chịu làm theo ta phân phó không?
– Tới giờ này ngươi còn hỏi vậy ư? Ngươi cần ta làm gì mau nói đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Vương lão gật đầu:
– Ta muốn nhờ ngươi làm người đưa thư. Nhiệm vụ này nghe có vẻ đơn giản nhưng thực ra hung hiểm vô cùng đấy. Lâm sư muội sau chuyện đó giờ tính khí bá đạo độc ác vô cùng. Ngươi đọc truyện Thần Điêu Đại Hiệp chắc đã biết Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu?
Độc Cô Cầu Bại trả lời:
– Dĩ nhiên là ta biết.- Đoạn lão vênh mặt đọc luôn – “Hỏi thế gian tình ái là chi? Mà đôi lứa thề nguyền sống chết…”
–
Vương lão xua xua tay:
– Được rồi,được rồi. Ta cho ngươi biết,Lâm Triều Anh hận đàn ông bằng năm lần,độc ác bằng mười lần,võ công cao gấp một trăm lần Lý Mạc Sầu đó. Ngươi gặp Lâm sư muội thì phải hết sức cẩn thận. Nếu có thể thì cố gắng tránh đụng đao đụng kiếm là tốt nhất. Ai trong hai người có bị làm sao,ta cũng không muốn đâu.
Độc Cô lão gật đầu:
– Ok man! Mau viết thư đi rồi nói cho ta biết cách tìm nàng.
Vương lão không trả lời,rút trong người ra một chiếc khăn tay màu trắng,trên đó có một vết máu khô. Lão cắn tay lấy máu mà tập trung viết kín chiếc khăn đó. Đoạn đọc lại một lượt rồi gấp làm tư đưa cho Độc Cô lão.
Độc Cô Cầu Bại cẩn thận đón lấy chiếc khăn rồi cất vào túi. Vương lão tần ngần một hồi,rồi mới cất lời:
– Ngươi gọi cho nàng theo số 090…,giả giọng nữ nói rằng ngươi bị người ta phụ tình,cần nàng tư vấn. Nàng sẽ chủ động tới gặp ngươi. Phải nhớ,là giả giọng nữ cho khéo kẻo nàng nghe giọng đàn ông là sẽ dập máy ngay. Còn nữa,mục đích chính là lấy túi gấm mang về càng nhanh càng tốt. Ta sẽ trở về trại kéo dài thời gian của quần hùng chờ tin tốt lành của ngươi. Bảo trọng!