Võ Lâm Kim Dung Tournament

Chương 14: Tiểu Gia Cát Tinh Kế Bày Mưu Lũ Lìu Tìu Tranh Nhau Phát Biểu


Bạn đang đọc Võ Lâm Kim Dung Tournament – Chương 14: Tiểu Gia Cát Tinh Kế Bày Mưu Lũ Lìu Tìu Tranh Nhau Phát Biểu


Tua nhanh qua một đoạn tâm lý hành động đặc sắc của hai lão cao thủ,chuyển sang đoạn hào kiệt tụ họp gặp gỡ tại điểm hẹn là cây xà lách số hai mươi tám ven bìa rừng. Hai mươi hai đại cao thủ đến từ các đội khi này đều đã tề tựu đông đủ,thần sắc ai nấy đều khẩn trương vô cùng. Không khẩn trương sao được khi tính mạng của họ và hơn một vạn người khác đang bị đe dọa nghiêm trọng. Còn may sao là âm mưu của bè lũ Đông Phương Bất Bại và Thành Khôn vô tình đã bị Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại khám phá. Nếu không,có lẽ đến khi ngã xuống cũng không ai biết mình chết vì sao. Cuồng Long Tiêu Phong tính tình nóng nảy vung tay đấm vào thân cây cạnh đó cái rầm,làm lá rụng rơi lả tả:
– Tại hạ ghét nhất là loại người dùng âm mưu quỷ kế hãm hại kẻ khác. Nhất quyết phải xử tử toàn bộ lũ nội gián đó trước.
Một người lên tiếng lập tức cả hội nhao nhao,người nói phải chém chết,kẻ nói chỉ thiến thôi rồi bắt sống cho nhục một kiếp,người khác lại hỏi nhỡ đó là phụ nữ thì làm thế nào,chẳng nhẽ tha? Hội nghị cao thủ trong phút chốc ào ào cãi nhau như cái chợ. Bắc Hiệp Quách Tỉnh chậm mồm chậm miệng không đua được với an hem đột nhiên giơ tay xin phát biểu. Vương Trùng Dương,đương nhiên đảm nhận tư cách chủ trì cuộc họp nên xua tay báo hiệu mọi người im lặng,đoạn lão hướng về phía Quách Tỉnh mời gã phát biểu. Quách Tỉnh được sự đồng ý của Vương lão,bèn đứng dậy chỉnh trang lại trang phục cho chuẩn chỉ,đoạn với chắp tay hướng tới quần anh mà rằng:
– Dạ thưa anh em,Quách Tỉnh tôi kém ăn kém nói nên cãi không lại mọi người. Nay tôi xin phép nói ngắn gọn thế này thôi. Địch quân hiện đã kéo gần tới nơi rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa nên những chuyện như xử lý nội gián thế nào,anh em chia chiến lợi phẩm ra sao thì có thể tính sau được không ạ. Việc trước mắt bây giờ là phải định hướng cho hành động tiếp theo của chúng ta. Bây giờ xin mọi người đóng góp ý kiến. Lần lượt từng người nói thôi nhé,ai muốn phát biểu xin hãy giơ tay để chủ trì chỉ định ạ!
Quần hùng nghe vậy nhất loạt giơ tay xung phong phát biểu ý kiến. Bắc Cái Hồng Thất Công đương ngồi xổm cũng nghển cổ nói với lên:
– Quách đệ tử nói hay lắm! Đệ tử đưa ý kiến trước đi.
Quách Tỉnh lung túng gãi đầu:
– Đệ tử như thiên lôi,vợ đệ tử bảo đánh vào đâu thì đánh vào đấy chứ nào dám có ý kiến gì. Vương chân nhân là người phát hiện mưu gian,lại là chủ trì hội nghị lần này. Thế nên theo tôi thì Vương chân nhân phát biểu đầu tiên là chuẩn nhất ạ.
Mười chín cánh tay lập tức rụt về. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Trung Thần Thông mà chờ đợi. Vương Trùng Dương mặt đầy ưu tư,từ từ đứng dậy,đưa mắt đảo quanh quần hùng một lượt,rồi cất lời. Khí thế thực rất đúng chất lãnh đạo cấp cao:
– Thực ra ta cũng đã có một kế hoạch. Chỉ gói gọn trong mấy chữ “…một…hai ba…”- Vương lão lẩm nhẩm,bấm ngón tay mà đếm lại – Bốn chữ các bạn ạ. Đó là: “Tiên phát chế nhân”.
Cả bọn quay sang gật gù bảo nhau. “Ừ đúng rồi,phải ra tay trước chứ.” “Tiên phát chế nhân mới hay chứ lại. hí hí.” Vương Trùng Dương đợi tiếng trao đổi lắng xuống rồi mới tiếp tục:
– Thế nhưng ta phải biết là ta chế ai bây giờ?

Bọn kia lại: “Ừ nhỉ,đã biết là ai đâu mà ra tay. Hay quá,anh Dương ơi! Anh nói tiếp đi!”
Vương lão cười nụ,gục gặc đầu:
– Việc này ắt khiến chúng ta phải tốn một phen điều tra. Điều tra thế nào thì phải hỏi một người. Tiểu Gia Cát huynh đệ có phương sách nào chăng?
Tiểu Gia Cát là ngoại hiểu của Từ Thiên Hoằng,quân sư của Hồng Hoa Hội,đồng thời là chuyên viên điều tra ở một cơ quan cấp Bộ. Chàng đã từng điều tra ra nhiều vụ án lớn nhỏ như vụ móc túi ở bến xe khách Mỹ Đình,vụ án mua trinh giả của các đại gia xứ Bắc hay gần đây nhất là vụ một chàng trai bị hiếp dâm tập thể suýt chết. Danh tiếng của Từ Thiên Hoằng vốn đã quá nổi trong giang hồ,Vương lão đưa tên chàng vào danh sách dự buổi họp này vốn cũng có cái lý của nó chứ chẳng phải làm bừa. Từ Thiên Hoằng đang chăm chú ngồi nghe,bị gọi đến tên thì giật mình đứng dậy gãi đầu gãi tai y như học trò không thuộc bài khiến cả bọn được một phen cười rần. Vậy nhưng,Tiểu Gia Cát vốn túc trí đa mưu nên chỉ sau một thoáng hoảng hốt, Từ Thiên Hoằng đã rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, hắng giọng e hèm mấy cái rồi cất lời:
– Kính thưa Vương chủ tọa và Độc Cô tiền bối,đồng kính thưa các đồng chí có mặt ở đây,vì thời gian không có nhiều vậy nên tôi xin phép được vào đề luôn. – Làm trong cơ quan hành chính nhà nước đã lâu nên Từ Thiên Hoằng bị nhiếm cái văn phong phát biểu kiểu ngắn gọn một cách dài dòng,dù đã cố sửa bao lần rồi không được. – Vâng. Tôi xin nhắc lại là vấn đề là chúng ta không có nhiều thời gian. Việc điều tra phải gấp rút tiến hành. Nếu ta triển khai điều tra diện rộng,rất dễ bỏ sót người sót tội. Binh pháp có câu,cầm tặc tiên cầm vương,bắt giặc phải bắt đầu sỏ trước. Vậy nên tôi xin kiến nghị,chúng ta nên tập trung vào một mục tiêu cụ thể,nắm được toàn bộ thông tin. Các đồng chí nghĩ đó là ai? Nào mời,các đồng chí cho ý kiến!
Cả bọn lại nhao nhao: “À,Đông Phương Bất Bại…ai chẳng biết…Ừ,đúng quá.” Từ Thiên Hoằng lại hắng giọng một cái nữa rồi nói tiếp:
– Tuy vậy,chúng ta phải cân nhắc cho kỹ. Đông Phương Bất Bại là một cao thủ siêu cấp,cũng đồng thời là một con cáo già lão luyện giang hồ. Thế nên chỉ cần một chút sai sót thôi cũng sẽ khiến cho hắn cảnh giác mà phòng bị. Hợp công giết hắn thì dễ,bắt sống rồi dùng biện pháp nghiệp vụ mà ép hắn khai ra đồng đảng mới khó. Theo tại hạ,việc này chỉ nên dùng mưu chứ không nên cậy sức được.
Miêu Nhân Phượng,Hồ Nhất Đao,Tiêu Phong mấy kẻ thích đánh nhau vốn đã rậm rịch đứng dậy hò nhau định kéo đi đánh Đông Phương Bất Bại,nay nghe vậy lại tẽn tò nhìn nhau ngồi cả xuống. Trương Vô Kỵ từ đầu đến giờ chưa được lên tiếng,giờ thấy có cơ hội ra mặt thì không bỏ lỡ mà cất giọng hỏi ngay.
– Tiểu Gia Cát có kế sách gì không? Xin trình bày luôn đi!
– Kế thì không phải không có. Tuy vậy,tại hạ sợ rằng kế này hơi bỉ ổi. Một số người sẽ không đồng ý – Từ Thiên Hoằng khéo léo cài cắm.
Lập tức có người mắc bẫy,Tiêu Phong lớn tiếng nói vọng lên:
– Từ Quân sư mau nói ra đi. Đối phó với loại gian ác như Đông Phương lão quái,có bỉ ổi mấy cũng không sao?

Miêu Nhân Phượng,Hồ Nhất Đao cũng đồng thanh phụ họa:
– Quả đúng vậy! Với loại tiểu nhân thì không cần phải quân tử với chúng làm chi cho thiệt thòi. Tiểu Hoằng mau nói ra để mọi người còn sớm tiến hành.
Cả bọn đều gật gù tán thành. Từ Thiên Hoăng mỉm cười nói tiếp:
– Vậy tại hạ có một kế như thế này. Chư vị thử coi xem có được không nhé? Trước tiên ta phải làm hắn suy yếu và mất tập trung. Đông Phương lão quái có một yếu điểm chí mạng là hiếu sắc,tham dâm. Nay chúng ta chỉ cần thi triển chút thủ đoạn với Lâm Bình Chi,khiến hắn phải đi tìm tới Đông Phương Bất Bại để mà thỏa mãn dục tính. Đông Phương lão quái chắc chắn sẽ không từ chối Lâm tiểu tử. Khi bọn chúng lên đến cao trào cũng là lúc chúng ta sẽ ra tay chế ngự. Các vị thấy cách này có được không?
Mọi người trầm mặc suy nghĩ một hồi. Độc Cô Cầu Bại là ngươi đầu tiên mở lời:
– Cứ cho là khống chế được Đông Phương lão quái rồi thì sao? Với tính cách của hắn chắc chắn không cậy được miệng lão lấy nửa câu.
Từ Thiên Hoằng biểu tình khổ sở nói:
– Đó chính là chỗ khó nghĩ của tại hạ. Nếu mang Lâm Bình Chi ra đày đọa ép Đông Phương lão quái phải cung khai để cứu tình nhân sợ rằng là quá bỉ ổi. Nhưng nếu không làm vậy thì cũng không biết làm thế nào khác. Hai da!
Quần hùng nghe vậy đều thấy trĩu nặng trong lòng. Tất cả ở đây đều là anh hùng hảo hán yêu màu trắng,thích trung thực,ghét giả dối. Họ thà minh đao,minh thương quyết đâu mà tử trận sa trường chứ không ai muốn phải dùng quỷ kế bỉ ổi để triệt hạ kẻ địch cả. Thế nhưng,ở đây ngoài họ ra còn là tính mạng của cả vạn người khác,gánh nặng này không thể vứt bỏ. Phương Chứng đại sư miệng niệm phật hiệu phá vỡ bầu không khí im lặng:
– A di đà phật! Trừ ma diệt quỷ,cứu vớt chúng sinh thì bất kể phương pháp. Nếu chúng ta không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống đây. Nhớ năm xưa trên Hắc Mộc Nhai,Nhậm Ngã Hành,Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ công tử đây,ba đại cao thủ vây công hắn mà chẳng xong. Sau cũng phải nhờ đến lúc Nhậm Doanh Doanh tiểu thư hành hạ Dương Liên Đình làm Đông Phương lão quái phân tâm thì mới có thể thủ thắng. Kế không sợ cũ chỉ sợ không dùng được. Nay chúng ta dùng Lâm Bình Chi gây sức ép với hắn chắc sẽ thành công. A di đà Phật!
Đoàn Dự đang ngồi xổm hóng. Nghe tới đây tự dưng phì cười rất vô duyên,rất đúng phong cách. Mọi người lập tức dồn sự chú ý sang chàng. Đoàn Dự thấy mọi người nhìn mình dữ quá,không biết làm sao mới đành chỉ sang Hư Trúc đang mặt ngơ ngơ ngồi cạnh mà mách lẻo:

– Là do huynh ấy,huynh ấy vừa bảo: “Đúng là họp hành vớ vỉn! Chỉ toàn phức tạp hóa vấn đề!”. Tại hạ đang nghiêm túc,nghe vậy thì không thể nhịn được cười. Thực sự là tại hạ không có ý gì khác cả ạ. Huhu! Hix hix! Hehe!
Hư Trúc quả là vừa nói vậy thật,nhưng gã chẳng dè bị Đoàn Dự huynh đệ trở mặt bán đứng nên bất đồ không biết phải làm sao,mặt đỏ tía tai lắp bắp nói:
– Không phải thế!Ý tại hạ không phải thế!
– Vậy Hư Trúc tiên sinh có kế sách gì? Mời người đứng lên nói chứ đừng ngồi xổm một chỗ như thế. Bất lich sự! – Phương Chứng đại sư đang phát biểu hay thì đứt dây đàn nên bực bội hỏi lại.
Hư Trúc ngượng ngùng đứng dạy,hết xoa xoa cái đầu trọc lại chuyển qua vuốt ngực vuốt bụng:
– Tiểu bối không có ý chửi mọi người đâu. Chỉ là chơi với mấy anh em giang hồ nhiều nên quen miệng mới bật ra vậy thôi chứ không có ý gì cả!
Quần hùng nhất loạt nhao nhao thóa mạ,chê trách Hư Trúc tử tội ném đá hội nghị,không coi ai ra gì khiến chàng đã bối lại càng thêm rối,nhất thời cứ đứng đực mặt ra đó mà không biết giải thích sao. Rõ là oan Thị Mầu.
Vương lão thấy tình thế bất diệu,quần anh hội nghị đang đứng trước nguy cơ lạc đề,tan đàn xẻ nghé bèn nén giận với Hư Trúc mà lớn tiếng át đi:
– Xin hỏi Hư Trúc tiên sinh có biện pháp gì hay hơn mà bảo bọn tôi điên,dở hơi,vớ vẩn?
Hư Trúc mừng húm như kẻ chết đuối vớ được cọc,nào dám chần chừ vội trả lời ngay:
– Quả là tại hạ có một cách thật. Trước kia,tại hạ có được Thiên Sơn Đồng Mỗ dạy ột môn võ công,đó là Sinh Tử Phù. Chỉ cần cấy cái này vào người Lâm Bình Chi,tại hạ có thể khiến hắn phải nghe lời. Lúc đó bắt hắn tìm Đông Phương Bất Bại dò hỏi thông tin,vậy có phải là tốt hơn không?
Bắc Cái và Nam Đế không hô cùng ứng,vỗ đùi nhau cái đét,đồng thanh,phát biểu cho nhanh như thể sợ người khác tranh mất phần.
– Hay quá! Cách này quả thực rất tuyệt diệu! Hí hí hí!
Quần hùng như vừa được đồng loạt gỡ một gánh nặng nghìn cân khỏi vai,ai nấy mặt tươi như hoa,khua chân múa tay cười cười nói nói,bàn tán phân tích phương sách mới. Bỗng lúc đó,Xung Hư đạo trưởng chợt e hèm mấy tiếng liên tiếp,cao giọng cất lời:

– Bần đạo còn có một việc muốn trình bày. Chẳng hay có được chăng?
Vương lão chu miệng xuỵt xuỵt mọi người trật tự rồi nói:
– Chúng ta nay đã là cùng hội cùng thuyền. Đạo trưởng có gì xin cứ nói thẳng?
Xung Hư đạo trưởng gật đầu tỏ ý cảm ơn,chậm rãi nói:
– Phàm là bày quân đối trận thì phải có ban quản lý,phải có người lãnh đạo. Nay bần đạo xin đề cử Vương chân nhân làm thống soái cho chiến dịch, Độc Cô tiền bối làm phó soái,Từ thiếu hiệp làm quân sư. Họ đều là những người tài giỏi,có tâm trong sáng,mưu trí,gan dạ hơn người. Thêm nữa,điều quan trọng nhất là họ là những người có nhiều thời gian rảnh nhất,trong khi anh em ta đây còn bận bịu thi đấu. Bần đạo nói vậy mọi người nghĩ sao?
– Đến tình thế này ông vẫn định đấu đá nữa sao? – Thạch Phá Thiên bây giờ mới đến lượt mở miệng.

– Vẫn phải đấu chứ. Chúng ta không thể một chốc một lát mà có thể khống chế được lũ nội gián. Vậy nên ta vẫn phải tiếp tục thi đấu để tránh đối phương biết là chúng ta đã phát hiện gian mưu. – Hoàng Dung được thể nói luôn một tràng không nghỉ. Cũng may là nàng nói toàn đúng nên không ai thấy khó chịu.
Quách Tỉnh thấy vợ mình nói nên cũng phụ họa theo:
– Phu nhân nói hoàn toàn chính xác! Mọi người cứ yên tâm tiếp tục thi đấu hai trận bán kết đi. Những người bị loại rồi sẽ âm thầm theo dõi và giám sát xem lũ xấu kia có động tĩnh gì không để còn kịp thời ngăn chặn. Thời gian không còn nhiều nữa,xin Vương Tư Lệnh ra chỉ thị cho anh em ạ!
Vương Trùng Dương lần đầu được vào vai nhân vật quan trọng nên khoái chí trong bụng lắm,thế nhưng vẫn làm bộ tiến ra nói vài câu khách sáo đưa đảy rồi mới chịu nhận lời làm chủ soái. Độc Cô lão thì chẳng từ chối gì gật đầu cái rụp làm phó soái luôn. Hai lão khoác vai Từ Thiên Hoằng,giờ là bộ ba ban chấp hành liên chi đoàn,cúi chào quần hùng một lượt rất điệu bộ nhiêu khê. Đợi tiếng vỗ tay của mọi người dứt tiếng,Vương lão mới cất lời:
– Trưa mai tại hạ sẽ có đầy đủ thông tin về phía địch nhân,khi đó chúng ta mới lên một kế hoạch hành động cụ thể. Giờ giấc họp hành ngày mai thế nào tại hạ sẽ nhắn tin gọi điện báo lại sau. Ngoài các thành viên đội Tiếu Ngạo,Hư Trúc tiên sinh và Từ huynh đệ,giờ mời mọi người hãy về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng,làm bộ như không có gì xảy ra để tránh bọn xấu sinh nghi. Hãy cẩn trọng quan sát động tĩnh của các đối tượng tình nghi như anh em họ Cừu,Tây Độc Âu Dương Phong… Cám ơn mọi người đã tới tham gia cuộc họp. Giờ thì giải tán.
Mọi người nhận lệnh đồng loạt dạ ran, chia thành từng nhóm nhỏ,tản mát trở về lều của mình. Vương lão lại ghé tai bọn Lệnh Hồ Xung mà dặn dò: “cứ thế…cứ thế…mà làm”. Bốn người chăm chú lắng nghe,đoạn cũng đầu gật lia lịa rồi cũng chạy đi chuẩn bị.
Chỉ còn lại bốn người Vương Trùng Dương,Độc Cô Cầu Bại,Từ Thiên Hoằng và Hư Trúc ở lại chuẩn bị cho hành động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.