Bạn đang đọc Võ Lâm Kim Dung Tournament – Chương 11: Ngưu Tầm Ngưu,nội Gián Bày Kế Hiểm Mã Tầm Mã,ngoại Binh Tính Mưu Gian
Hai lão quay trở lại nấp trên cùng một chạc cây cách quán café vườn khi nãy không xa theo tư thế úp thìa. Không phải hai lão thích vậy mà vì quanh đây chỉ có đúng cây này,trên cây có đúng chạc cây này là khả dĩ có thể ẩn nấp được. Hai lão ấp e đưa đẩy một hồi,rồi cũng đành chấp nhận nấp chung như thế. Chuyện này nếu lộ ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhị vị trưởng bối,đức cao vọng trọng,siêu cấp cao thủ. Thế nhưng,việc công quan trọng hơn,vậy nên mong chư vị độc giả gắn giữ kín dùm.
Lại nói chuyện,hai lão cao thủ ẩn nấp chưa được bao lâu,chạc cây còn chưa kịp ấm,đã thấy hai bóng người tha thướt từ trong quán đi ra. Lâm Bình Chi tung tăng đi trước, Đông Phương Bất Bại trả tiền xong thì cất bước theo sau. Được một đoạn,hai người bọn họ mắt trước mắt xong,hôn nhau cái chụt,chào thân ái và quyết thắng rồi mỗi người rẽ đi một ngả. Lâm Bình Chi đi về hướng quần hùng đang tụ hội náo nhiệt chắc là về lều dưỡng thương. Đông Phương Bất Bại thì thi triển khinh công đi về phía san đạo,rời khỏi núi Hoa Sơn. Đợi Đông Phương Bất Bại đi một đoạn khá xa,nhị lão mới triển khai khinh công đuổi theo. Đông Phương lão lão thật không hổ danh là cao thủ trong số những cao thủ,qua khỏi san đạo lão triển khai khinh công tuyệt đỉnh khiến Độc Cô Cầu Bại và Vương lão cũng phải dốc hết sức mới có thể miễn cưỡng bám theo. Vừa đuổi theo Độc Cô Cầu Bại vừa dùng truyền âm nhập mật nói với Vương Trùng Dương:
– Chỉ sợ nếu hắn tiếp tục chạy thế này thêm một lúc nữa là ta sẽ mất dấu hắn mất. Hay chúng ta liên thủ chặn đường bắt sống hắn,rồi bắt hắn khai ra đang có âm mưu gì. Như vậy có nên chăng?
Vương lão cũng vẫn giữ nguyên tốc độ,tụ âm thành tuyến rót thẳng vào tai Độc Cô lão mà trả lời:
– Điều đó ta cũng đã có nghĩ đến. Nhưng ngươi thử nghĩ xem,với khinh công tuyệt đỉnh thế này. Ta với ngươi liên thủ giết hắn thì có thể,chứ khống chế bắt sống hắn e rằng là việc bất khả thi. Ấy! May quá! Hắn chạy chậm lại rồi kìa!
Quả nhiên đúng theo lời Vương lão nói,phía trước,Đông Phương Bất Bại đang dần,giảm tốc độ. Tự tin vào khinh công của mình,Đông Phương lão quái đoán chắc không ai có thể bám theo nên nghênh ngang đi về phía bờ sông. Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại chạy thêm một đoạn rồi cũng chuyển sang đám lùm bụi bên vệ đường,vừa ẩn nấp,vừa từ từ tiến gần hơn tới chỗ họ Đông Phương. Với loại cao thủ siêu cấp như Đông Phương lão quái,hai người không dám chủ quan tiến lại quá sát mà chỉ nấp cách xa độ hai chục mét,bế khí,tụ lực nghe ngóng quan sát.
Đông Phương Bất Bại đứng bên bờ sông nhắm mắt hít sâu thở hắt một hồi điều tĩnh,xong lại mở mắt nhìn đông ngó tây thêm một lúc. Đoạn,trái ngược hoàn toàn với dự đoán của giới chuyên môn,lão bất thần tụt quần ngồi xổm xuống. Không cần nói kỹ,ắt quý vị đọc giả đã đoán được lão làm gì. Cũng mất một quãng thời gian độ nửa nén hương,xem chừng lão mới có vẻ đã xong xuôi. Đột nhiên Đông Phương lão quái nhìn quanh quất hai bên,như tìm kiếm gì đó khiến tim của hai lão cao thủ giật thót,tưởng rằng hành tung đã bị bại lộ. May sao là không phải. Đông Phương Bất Bại nhìn quanh không thấy có vật gì khả dĩ đành vớ lấy cành cây nhỏ ở đó quệt tạm hai ba cái rồi kéo quần lên. Đoạn lão đi cách xa khỏi chỗ vừa ngồi một đoạn ngửa cổ lên trời,ngắm trăng nhìn sao mà thở dài não nuột,dáng điệu chẳng có chút liên quan đến đống hậu quả mà lão vừa gây ra. Bỗng từ phía bờ đối diện có một giọng ngâm thơ vút lên:
– “Trăng sao vằng vặc đày trời
Khiến lòng ai đó đầy vơi muộn phiền
Dù cho thân ở xứ tiên
Nhưng lòng nghĩ đến bạn hiền,xót xa…”
Hầy dà,thật đau xót lắm thay.
Đông Phương lão quái nghe giọng người kia,chợt ngẩn ngơ một chút rồi bật cười khanh khách. Tiếng cười thật tà dị ma quái vang lên dưới ánh trăng sáng vằng vặc khiến người nghe thấy rợn hết cả da gà:
– Khé khe khé khe! Bang chủ thật là văn võ toàn tài. Thật khiến người ta phải ngưỡng mộ! Mời người hiện thân gặp mặt!
Cùng lúc đó,trên mặt sông bỗng xuất hiện một bóng người đang thi triển khinh công tuyệt đỉnh,lướt băng băng trên mặt nước. Đến quãng còn cách bờ khoảng chục mét,y bèn xử thế Đại Bàng Triển Dực,tung người lên không,hai tay giang rộng như một con chim lớn đang tung cánh,đoạn vỗ phành phạch liền hồi rồi nhảy vọt lên bờ. Thiên hạ tuy rộng lớn,kỳ nhân dị sĩ nhiều thì nhiều thật nhưng có thể chạy trên mặt nước mà không cần dùng đạo cụ hỗ trợ hỏi có được mấy người?
Còn nhớ năm xưa,tề danh cùng Võ Lâm Ngũ Tuyệt,có một người hành nghề bán lạc rang,chuyên bỏ mối sỉ,lẻ cho các hàng bia hơi,tửu quán trên khắp cả nước. Người này rang lạc rất tài,lạc chín đều lại thơm ngon hết sức,ai ăn vào cũng phải khen ngợi là tuyệt hảo. Lạc ngon được tới vậy cũng chỉ bởi y có một bí quyết gia truyền,đó là trộn lạc với cát,sỏi,bỏ hết xẻng đũa,chỉ dùng tay không mà sục với đảo. Sau này,cách rang lạc đó được nâng tầm lên thành nghệ thuật,thành môn võ công lừng danh thiên hạ một thời,Thiết Sa Chưởng. Lại thêm thời đó,kinh tế gia đình còn khó khăn nên y làm gì có phương tiện để vận chuyển và đi lại. Thế nên muốn giao hàng cho kịp giờ để lạc không bị nguội hay ỉu,y chỉ có đúng một lựa chọn thôi là phải chạy thật nhanh và tránh được nước. Khinh công của y nhờ vậy mà tinh tiến tột bậc tới độ có thể dẫm cỏ mà lướt,đạp nước mà đi. Ngoại hiệu Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu cũng từ đó mà ra đời. Sau nhiều năm tập luyện,tích cóp vốn liếng,tuyển mộ nhân tài,một ngày kia y quyết định nhân rộng sản xuất,lập ra công ty Cổ phần Thiết Chưởng,chuyên xuất khẩu lạc rang. Việc làm ăn thời gian đầu luôn gặp nhiều khó khăn trắc trở. Y liên tục phải đi nước ngoài,nước trong ký kết hợp đồng,thu mua nguyên liệu,tìm hiểu thị trường. Cùng thời điểm đó,giải Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ nhất diễn ra,y cũng được mời tham dự. Nhưng vì bận tiếp đối tác nước ngoài sang thăm quan quy trình sản xuất nên không thể góp mặt kịp giờ. Khi tới y tới nơi mọi người đều đã về hết cả. Không được tề danh trong bảng Tuyệt Thế Cao Thủ,y ôm hận từ đó,thề quyết một ngày kia sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Người vừa đến còn ai khác,chính là bang chủ Thiết Chưởng Bang,Thiết Chưởng Thủy Thương Phiêu Cừu Thiên Nhận. Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại nấp từ xa,thấy thân pháp của họ Cừu cao cường như vậy,đều ngấm ngầm than phục trong lòng. Đồng thời hai lão cũng không khỏi thắc mắc,tại sao hai đại cao thủ này giữa đêm khuya thanh vắng lại hẹn nhau ở đây,phải chăng giữa họ có gian tình? Bỗng nhiên,có tiếng Cừu Thiên Nhận thét lên be be:
– Oái,cái gì thế này? Ặc ặc! Thối quá,thối quá! Sao giữa chốn đồng không mông quạnh lại có mìn mới thế này? Đông Phương Bất Bại,là ngươi gài ta phải không?
Thì ra họ Cừu vì mải biểu diễn mà sơ sót không để ý,đã dẫm phải bãi mìn thối của Đông Phương lão quái thải ra khi nãy. Vương lão và Độc Cô lão lại một lần nữa lạnh gáy,nếu như Đông Phương lão quái có thể lường trước hành động của Cừu Thiên Nhận lúc xuất hiện mà bày ra cạm bẫy này thì hắn quả là thâm mưu viễn lự,thiên biến vạn hóa,khiến người khác muốn đề phòng cũng chẳng được. Chẳng trách,khi xưa Nhậm Ngã Hành võ công,mưu lược trùm thiên hạ mà cũng mắc phải độc kế của y,suýt uổng một đời bị giam cầm dưới đáy Tây Hồ.
Cừu Thiên Nhận hai mắt lộ hung quang,hậm hực vừa nói vừa di chân xuống cỏ chùi lấy chùi để:
– Đông Phương Giáo Chủ,ngươi quả thật biết đùa lắm đó. Ngươi muốn gì đây? Phải chăng ngươi muốn thử qua Thiết Sa Chưởng của ta?
Đông Phương Bất Bại nhoẻn miệng cười tươi tắn không hề có vẻ sợ sệt gì cả.
– Hihi! Xin Cừu Bang Chủ chớ nóng giận kẻo tổn hại đến hòa khí của đôi bên. Bản nhân khi nãy chạy nhanh,đường xóc nên không thể nhịn được,đành đánh liều mà tàu nhanh một bãi. Ai dè…! Quả thực là vô tình thôi mà. Thôi thì coi như chút quà mọn khi gặp mặt xin Cừu bang chủ đừng chê!
Cừu Thiên Nhận có vẻ không tin nhưng cũng phải nuốt giận vào trong,gã gằn từng tiếng:
– Phải chăng Đông Phương giáo chủ hẹn ta tới đây chỉ để trêu đùa? Xin thứ lỗi,ta không có hứng đâu. Có việc gì ngươi mau nói nhanh để ta còn về còn rang lạc tiếp cho đủ số. Hôm nay hàng đã bán hết sạch. Đêm lại phải tăng ca để mai có đủ hàng cung cấp cho quần hùng rồi. Haiz!
Đông Phương Bất Bại đưa tay áo lên che miệng cười khúc khích như thiếu nữ mới lớn đang đùa cợt với tình lang:
– Ta cũng biết Cừu Bang Chủ bận rộn mà nên đâu dám đùa bỡn quá lố như vậy. Hôm nay ta mạo muội hẹn Cừu huynh ra đây là vì việc lớn. Dám hỏi,hiện tại đội của Cừu huynh đã có bao nhiêu người? Đã chuẩn bị xong hết chưa? Có lôi kéo được thêm ai không?
Cừu Thiên Nhận khi này đã chùi sạch giày,trở lại được vẻ lạnh lùng thường ngày trả lời:
– Hiện có khoảng năm mươi người. Đều là cao thủ nhất lưu được tinh tuyển. Ngoài bọn ta và bọn Tuyệt Tình Cốc của tiều muội Cừu Thiên Xích,Tây Độc Âu Dương Phong cũng đã đồng ý tham dự chiến dịch lần này. Lão Độc Vật lần này mang theo hơn hai mươi cao thủ đến từ Bạch Đà Sơn của Tây Vực,cùng rất nhiều rắn rết côn trùng. Được một cao thủ như Tây Độc trợ giúp,hành động của chúng ta lại thêm một phần chắc ăn. Ha ha ha!
Đông Phương Bất Bại nhíu mày tỏ vẻ ưu tư.
– Liệu có tin tưởng được lão già điên đó không?
Cừu lão khoát tay,chém gió tỏ vẻ chắc chắn:
– Trong trận đấu hôm nay với đội Thần Điêu,Lão Độc Vật chẳng phải đã thể hiện quyết tâm rất rõ rồi sao. Một đòn tấn công Dương Quá chẳng hề nương tay bất kể đến phụ tử tình thâm. Nếu không phải tên Kim Luân Pháp Vương nhúng tay vào,chúng ta đã loại được một đối thủ đáng gờm rồi. Hừm! Ta hoàn toàn tin tưởng vào thành ý của lão ta.
Đông Phương lão quái thấy Cừu Thiên Nhận có vẻ không vừa ý thì vội tươi cười xoa dịu:
– Phải rồi! Phải rồi! Là do ta quá đa nghi nên nhất thời quên mất. Cừu lão huynh hành động quả thực khiến tại hạ yên tâm vô cùng. Lần này nhất định chúng ta sẽ trả được mối hận ngàn năm nay. – Dừng một lát,Đông Phương lão nói tiếp – Giờ cũng không còn sớm nữa,thỉnh Cừu lão huynh qua gặp Âu Dương Phong, truyền đạt lại cho lão toàn bộ kế hoạch để lão có thể sắp xếp hành động cho đám thủ hạ. Ta còn phải lưu lại để gặp một người,người đó sẽ không hiện thân nếu thấy Cừu huynh ở đây đâu. Mời!
Cừu Thiên Nhận không trả lời,chỉ gật đầu nhếch mép cười chào Đông Phương Bất Bại rồi lại triển khai khinh công lướt trên mặt nước về phía chân núi Hoa Sơn. Độc Cô Cầu Bại lại dùng phép truyền âm mà hỏi Vương Trùng Dương:
– Đông Phương Bất Bại quả thực là vô tình khiến hắn dẫm mìn sao? Theo ngươi người sắp tới đây là ai?
Vương lão mắt vẫn chăm chăm dõi theo từng hành động của Đông Phương lão trả lời:
– Theo ta thì không phải Cừu Thiên Nhận không muốn trả đũa. Nhưng hắn buộc phại nín nhịn vì không có cơ hội ra tay,lại một phần là vì đại âm mưu của chúng nữa. Chứ với tính khí nhỏ nhen của hắn,chắc chắn vụ đó cũng khiến hắn cay lắm đó. Đông Phương lão quái tâm ngoan thủ lạt,gài bẫy họ Cừu đó chắc chắn là có mưu đồ chứ không phải đùa vui thôi đâu. Chúng ta không cần phải đoán già đoán non nữa. Có người tới rồi kìa!
Cả hai tạm dừng câu chuyện,vận công bế khí tập trung theo dõi. Chỉ thấy từ san đạo,có một bóng người đang chạy đến. Người này vận tăng bào màu nâu, bịt mặt bằng khẩu trang giấy dùng một lần,chỉ để lộ đôi mắt ti hí xảo quyệt đang liên tục đảo qua đảo lại nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Trong chốc lát,người đó đã chạy nước rút tới trước mặt Đông Phương lão quái. Khác với thái độ khi nãy gặp Cừu Thiên Nhận,Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ rất cung kính với người vừa đến. Lưng thẳng đuỗn,hai tay ép sát vào thân,hắn gập người chào kiểu Hàn Quốc:
– An nhơn ha sê yo!
Người mới đến chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu:
– A di phò phò! Nỉ xua sẩn ma? Ủa pu tủng à!
– Uẩy,je sais! Je sais!
– Haha,thôi nói tiếng người đi cha. Mệt quá!
Hai người nhìn nhau rồi bất chợt cười vang,vui vẻ hệt như bạn bè cũ gặp lại. Cảnh tượng,một nhà sư và một kẻ bán nam bán nữ ăn vận lòe loẹt ôm vai hót cổ,ngửa mặt nhìn trăng cười rú lên thật tà dị,ma quái làm sao. Trung Thần Thông và Độc Cô lão lông gáy dựng đứng,chẳng hẹn mà cùng xích về phía nhau một chút cho đỡ sợ. Một lúc sau cơn cười mới dứt,Đông Phương Bất Bại liền cất lời trước:
– Viên Chân lão huynh ngươi thật là tài. Đông Tây Kim Cổ cái gì cũng biết. Haha. Được làm bạn với huynh thật là không uổng một đời này.
Người mới đến hóa ra là Viên Chân hòa thượng,năm xưa là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Khôn,vốn là sư phụ của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn của đội Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Hắn là một kẻ ứng với câu”Tâm ngoan thủ lạt”,từ tâm kế cho thủ đoạn đều hiểm độc khó lường. Năm xưa,hắn khiến Võ lâm đại loạn,Minh Giáo và lục đại phái mấy chục năm trời hỗn chiến cũng chỉ để trả thù cho chuyện tình yêu không thành của lão với Minh giáo chủ phu nhân. Sau lại cải trang vào Thiếu Lâm Tự trú ẩn,đổi lấy pháp danh là Viên Chân. Thế mới biết,chẳng phải đến đời nay người ta mới phát điên vì tình mà gây ra trọng án. Chẳng qua báo chí ngày nay thiếu tin đăng nên mới suốt ngày đưa tin về cướp,giết,hiếp đấy thôi. Lần này,Thành Khôn xuất hiện ở đây,lại bắt tay liên kết với Đông Phương Bất Bại thì chắc chắn là có âm mưu động trời sắp diễn ra. Là âm mưu gì thì phải xem tiếp mới biết được.
Lại nói chuyện,Viên Chân hòa thượng,nay gọi là Thành Khôn,nghe Đông Phương lão quái nói vậy thì vỗ vai gã,cười ha hả mà rằng:
– Khi nãy đệ chào kiểu Hàn Quốc làm ta giật mình tý té. Đệ mới thật vui tính! Haha! Thôi,không còn nhiều thời gian nữa. Đệ thông báo tình hình đi!
Đông Phương Bất Bại,chỉnh trang lại xiêm y,lúng liếng mắt huyền trả lời:
– Cũng đã ổn thỏa cả. Hiện chúng ta đã có người nằm trong hầu hết các đội. Thủ hạ tay chân của họ cũng đã được phân tán,xen lẫn vào trong khán giả. Chỉ cần các lộ đại quân của huynh đến kịp thời. Chúng ta nội ứng ngoại hợp,giáng một đòn sấm sét chắc chắn sẽ thành công. Thành Khôn huynh sau một chuyến bôn ba vất vả mà thần sắc vẫn tốt như vậy chắc đã thu hoạch được nhiều điều tốt lành có phải không?
Thành Khôn vén khẩu trang qua miệng,tay vê râu tỏ vẻ tự mãn đáp:
– Đông Phương lão đệ đoán không sai. Dù giao thông đợt này hay ùn tắc,nhưng ta đã gặp được với thủ lĩnh của cả bốn lộ đại quân. Hoàng Nhan Hồng Liệt của Kim binh, Gia Luật Hồng Cơ của Liêu binh,Mông Kha Đại Hãn của Nguyên binh và Ngao Bái của Thanh binh. Bốn đạo đại quân chia ra làm nhiều lộ,đi bằng nhiều phương tiện khác nhau để tránh tắc đường và che dấu hành tung. Giờ họ đã hợp lại và tiến thẳng tới đây. Tổng binh lực tuy chỉ độ năm vạn nhưng đều là tinh binh được tuyển chọn. Vả lại số lượng đó cũng đủ áp đảo con số một vạn của cái lũ tự xưng là Võ lâm chính phái kia rồi. Vào lúc này,đại quân chỉ còn cách nơi đây độ hơn trăm cây số,với tốc độ di chuyển như gió của kỵ binh thì chỉ chiều tối mai là hai vạn kỵ binh sẽ tới trước triển khai bao vây. Ba vạn bộ binh sáng hôm sau sẽ tới yểm trợ,tới lúc đó chúng ta sẽ toàn diện phối hợp trong ngoài tấn công. Lần này ta sẽ một mẻ tiêu diệt toàn bộ lũ khốn kiếp đó. Ha ha ha!
– Hé hé,Thật là tin tức tốt lành! – Đông Phương Bất Bại phụ họa – Ngày mai,sẽ diễn ra vòng bán kết. Bọn trì độn đó sẽ dốc sức ra đánh nhau vì cái danh hão Đệ nhất võ lâm,chắc chắn sẽ có người chết kẻ trọng thương khiến thực lực của chúng dần suy sụp. Trong khi chúng ta bảo toàn được lực lượng. Chênh lệch không cần nói cũng thấy rõ rồi. Kekeke!
Thành Khôn ngắt lời:
– Tuy vậy lão đệ cũng cần phải cẩn thận. Bọn nào chịu bắt tay với ta cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Nếu bất ngờ chúng trở mặt,thì đại sự sắp thành công lại thành hỏng bét đó. Lúc nãy,đệ vừa gặp tên họ Cừu phải không? Hắn có mối quan hệ phức tạp với lão trọc Nhất Đăng. Thế nên đệ phải để ý hắn một chút nha!
Đông Phương lão quái lại toét miệng cười:
– Đại huynh yên tâm. Đệ đã lường trước việc đó nên khi nãy đã bày ra cách trêu đùa rồi đánh dấu hắn bằng dược liệu đặc biệt rồi. Hắn đi gặp ai,làm gì đệ cũng đều có thể nắm bắt được cả. Cũng không còn sớm nữa rồi. Đệ phải quay về đây kẻo vắng mặt lâu bọn Lệnh Hồ Xung,Nhậm Ngã Hành lại sinh nghi.
Thành Khôn gật đầu vẻ tiếc nuối:
– Huynh đang định tranh thủ giao lưu với đệ cái mà đã vậy thì thôi,để khi khác vậy. Sau khi kế hoạch của chúng ta thành công thì tha hồ.- Đoạn gã cất giọng hát – Thôi,em hãy về!!!
Đông Phương Bất Bại mắt lúng liếng tống tình Thành Khôn,tiến tới quàng tay qua cổ lão thơm đánh choét một cái rõ kêu lên má. Rồi tung mình bay đi,buông lại một câu nũng nịu: “Iu nhắm cooooooooo!” Thành Khôn đứng xoa má ngơ ngẩn trong chốc lát,rồi cũng kéo khẩu trang xuống tung mình theo đường cũ mà thoát ra ngoài.
Độc Cô Cầu Bại và Vương Trùng Dương nín thở đợi thêm một lúc,đến khi chắc chắn hai kẻ kia đã đi xa mới đồng loạt “Ọe!” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Những điều mắt thấy tai nghe tối nay,quả là cả đời hai lão chưa bao giờ biết tới.