Đọc truyện Vô Lại Thời Đại – Chương 67: Mỹ nhân cứu anh hùng
“Cảm ơn cô đã cứu tôi!” Tiêu Hồng Vĩ đang thở hổn hển mệt nhọc, vừa rồi đám người của Quạ Đen sém lấy mạng hắn rồi.
“Không cần đâu! Dù sao thì chúng ta hiện đang cũng đi chung một con thuyền, nhưng tại sao anh đường đường là Quỷ Sư lẫy lừng mà để một bọn lưu manh đuổi đánh ngoài đường thế?” Tư Đồ Tinh Tinh nói vẻ mỉa mai, nhưng tiếc rằng da mặt Tiêu Hồng Vĩ dày đến mức không hề bận tâm.
“Ðâu có, chỉ là mấy bạn nhỏ trong trường đùa giỡn tí thôi mà. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?” Kế hoạch vào trường học tuyên mộ nhân lực của Tiêu Hồng Vĩ phía Hồng Môn cũng có biết, nhưng họ không mấy coi trọng động thái này của hắn vì cho rằng đám nhóc còn mài đũng quần ở trên ghế nhà trường chả có sức chiến đấu đạt yêu cầu, Tư Đồ Tinh Tinh lại càng kịch liệt phản đối kế hoạch ngu ngốc phí thời gian này.
“Tôi vừa từ công ty về nhà, không ngờ lại gặp phải nhân vật truyền thuyết như anh, thật là may mắn!” Tư Đồ Tinh Tinh nói giọng bình thản. Tuy trong lòng cô rất muốn tìm hiểu con người Tiêu Hồng Vĩ, nhưng cô gái này rất thông minh, cô biết cách nắm lấy trái tim đàn ông, phải đề đàn ông ngẩng đầu nhìn một cô gái thì cô gái đó mới xem như kiểm soát được số phận người đàn ông kia. Ðối với một đại mỹ nhân vừa trở về Mỹ như Tư Đồ Tinh Tinh, làm thế nào để chinh phục một người đàn ông là điểm mạnh của cô, cũng là một trong những thú vui thể hiện mình của cô gái xinh đẹp này.
“Hô hô! Hôm nay được Tư Ðồ tiểu thư ra tay cứu giúp, tôi muốn tiện thể mời Tư Đồ tiểu thư đi dùng bữa để tỏ lòng biết ơn, không biết tiểu thư có nể. mặt không?” Lúc này Tiêu Hồng Vĩ đói cồn cào lắm rồi, đồng thời hắn cũng muốn khai thác chút thông tin của Hồng Môn từ Tư Đồ Tinh Tinh nên lợi dụng luôn nhân dịp may hiếm có này. Tư Đồ Tinh Tinh cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cô cũng gật đầu đồng ý.
Tư Đồ Tinh Tinh cứ tưởng với thân phận nguyên lão Quỷ Hồn bang, Tiêu Hồng Vĩ sẽ mời cô đến một nhà hàng sang trọng dùng bữa, nhưng cô nằm mơ cũng không ngờ tới Tiêu Hồng Vĩ lại đẫn có đến ăn ở hàng quán lề đường, đối với cô gái từ nhỏ lớn lên ở Mỹ này thì đây mới 1à lần đầu. Sau khi 2 người ngồi xuống, Tư Ðồ Tinh Tinh không hề dùng tay, vì cô bận lấy khăn giấy ra lau bàn liên tục, hết tờ giấy này đến từ khăn giấy khác đều dính đầy dầu mỡ vàng khè pha lẫn bụi bẩn.
“Đại tiểu thư ơi, cô lau chùi thế nào cũng không hết dơ được đầu, cô sẽ không vì những thứ này mà sự chứ hả?” Ðối phó với loại con gái kiêu kì thì cách tốt nhất là khích tướng, quả nhiên nghe Tiêu Hồng vĩ nói thế Tư Đồ Tinh Tinh liền không lau bàn nữa, còn cố ý đặt bàn tay ngà ngọc lên mặt bàn, điều này khiến Tiêu Hồng Vĩ hơi xót xa.
Tiêu Hồng Vĩ gọi vài món ăn và mấy lon bia, trong số các món hắn gọi có một đĩa ốc xào ớt.
Thức ăn nhanh chóng đựợc mang lên, Tư Ðồ Tinh Tinh quen sơn hào hải vị do những đầu bếp nổi tiếng trong nhà hàng sang trọng chế biến tất nhiên sinh lòng hiếu kỳ với các món ăn lề đường dạng này.
Nhìn bộ dạng Tiêu Hồng Vĩ cầm lon bia lên tu ùng ực, gắp thức ăn bỏ vào mồm nhai sảng khóai, Tư Ðồ Tinh Tinh ngày thường bị đủ loại lễ nghi phép tác đè nén nay đột nhiên bộc phát, cô liền học theo Tiêu Hồng Vĩ ăn uống sỗ sàng ngay, một cô gái xinh đẹp lái chiếc xe trị giá hơn 10 triệu đến ngồi ăn ở lề đường, hơn nữa còn ăn uống thô lỗ như tên lùn bên cạnh, hoàn toàn không có dáng thục nữ chút nào, bây giờ những người khách ở xung quanh đã quên mất ăn uống, ai nấy đến trố mắt chiêm ngưỡng vị mỹ nhân dùng bữa.
Tiêu Hồng Vĩ cũng không ngờ Tư Ðồ Tinh Tinh lại như thế, chắc là bị lễ giáo gia tộc kìm hãm quá lâu nên có cơ hội là nổi loạn đây mà, nghĩ thế nên hắn cũng không chấp nhất, còn đưa lon bia lên cụng với Tư Đồ Tinh Tinh.
“Cái này là gì thế?” Tư Đồ Tinh Tinh chỉ vào đĩa ốc xào ớt hỏi. Một cô gái đang vui luôn quên sạch người trước mặt mình là ai, lúc này Tư Đồ Tinh Tinh chỉ biết Tiêu Hồng Vĩ đem đến niềm vui tột đỉnh cho cô, những chuyện trước kia cô không dám làm thì hôm nay đã thả cửa một lần, trái tim cô gái có một cảm giác như vừa được giải phóng.
“Ðấy là con ốc, cô chưa từng ăn qua món này à?”
Tư Ðồ Tinh Tinh lắc đầu nguầy nguậy, Tiên Hồng Vĩ đưa tay cầm một con ốc lên, Tư Ðồ Tinh Tinh rùng mình một cái.
“Anh cầm bằng tay không cảm thấy dơ sao?” Tư Ðô Tinh Tinh ớn lạnh nói.
“Cái này thì cò không biết rồi, ăn ốc phải dùng tay mới được, cô nhìn xung quanh đi, ai cũng ăn như thế cả mà!” Tiêu Hồng Vĩ chỉ tay vào chiếc bàn bên cạnh đôi nam nữ ngồi đó cũng đang ăn ốc, Tư Đồ Tinh Tinh gật đầu lia lịa như cô học trò ngoan nghe lời thầy giảng bài, tiếp đến Tiêu Hồng Vĩ lại dạy cho cô cách ăn ốc.
Tư Ðồ Tinh Tinh nhanh chóng quên mất tiêu vừa rồi mình còn chê đơ, lúc này cô mỗi tay cầm một con ốc không ngùng hút chùn chụt, xem ra có ăn rất ngon.
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười chiêm ngưỡng cô đại tiểu thư kiêu sa này, sự thay đổi của con gái thật khó tin, vừa rồi cô ta còn là một tiểu thư cao Quỷ lạnh băng, thế mà giờ đây lại trở thành một cô bé ngày thơ hồn nhiên, nụ cười ngọt ngào ấy đúng là đủ sức làm người ta này sinh không ít tà niệm.
“Woa, cuối cũng cũng gẩy nó ra được rồi nề. Hay quá!” Tư Ðồ Tinh Tinh thành công ăn được một con ốc đầu tiên.
“Có vậy mà cũng nhảy cẫng lên, đúng là một cô bé!”
“Hứ! Anh cũng đâu lớn hơn ai đâu mà dám gọi tôi là cô bé!” Tư Ðồ Tinh Tinh nheo mắt một cái, dí sát mặt vào Tiêu Hồng Vĩ, đôi mắt phát ra luồng điện mê hoặc, khiêu khích: “Nếu như anh cho rằng tôi là một cô bé thì đêm nay tôi bằng lòng cho anh lãnh giáo thử bản lĩnh của một cô bé, chiếc gường trong phòng tôi đủ rộng cho 2 người đấy, hơn nữa còn rất êm đó nha!” Cùng lúc với lời nói, đôi chân ở dưới gầm bàn của Tư Đồ Tinh Tinh cũng khều nhè nhẹ vào Tiêu Hồng Vĩ.
Trời ạ! Cô gái này dâm đãng quá, còn chủ động mời đầu ông lên giường với mình cơ đấy! Nhưng Tiêu Hồng Vĩ chỉ nuốt nước bọt cái ực rồi cố gắng trấn tĩnh ngay: “Không cần đâu! Tôi cảm thấy ăn óc ngon hơn!” Nói xong hắn bèn cắm cúi ăn ốc tiếp.
Tư Ðồ Tinh Tinh cảm thấy bất ngờ trước câu từ chối của Tiêu Hồng Vĩ nhưng cô ngoài chút ít không vui ra lại có cái nhìn thiện cảm về người đàn ông này hơn. Một người đàn ông đủ sức giữ mình trước cám dỗ từ sắc đẹp nhất định sẽ không phụ bạc bạn gái của hắn nhỉ? Tư Đồ Tinh Tinh suy nghĩ như thế trong lòng.
Nhưng nghĩ vậy là một chuyện, lòng kiêu hành của một đại mỹ nhân không cho phép cô thất bại trong đêm nay.
“Ốc thì có gì mà ngon chứ? Trên cơ thể người ta còn có món ngon hơn thì sao nè!” Tư Ðồ Tinh Tinh chớp chớp mắt khiêu gợi, từ từ đưa một con ốc di chuyển xuống dưới cặp ngực căng phồng, chiếc lưỡi ma quái đưa ra liếm láp bờ môi đỏ mọng, Tiêu Hồng Vĩ cứng đơ ra, con ốc đang cầm trên tay rơi xuống đất cũng không nhận ra.
Ðang lúc Tiêu Vĩ nhìn say mê, Tư Đồ Tinh Tình đột nhiên tối sầm mặt, gắt lên: “Đồ háo sắc, đàn ông không một ai tốt cả!” Mắng xong lại hí hửng ăn ốc tiếp.
Tiêu Hồng Vĩ ấm ức lắm, cô gái này thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả giá vàng lên xuống. Ài!
“Hí, tôi lại gẩy được một con nữa nè!” Tư Đồ Tinh Tinh khoái chí khoa tay múa chân.
“Có gì mà vui thế không biết! Ăn có vài con ốc mà làm như lụm được vàng!” Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu bó tay với cô đại tiểu thư trẻ con này.
“Chẳng lẽ người của Quỷ Hồn bang đầu giống như anh, không hề biết phép lịch sự với phụ nữ à? Nếu đổi lại là các quý ông phương Tây, người ta sẽ mỉm cười trao cho tôi lời khen tặng đó. Anh là đồ bất lịch sự!”
“Bất lịch sự? Tôi thấy bọn quý ông mà cô nói giả tạo thì có! Rõ ràng là bộ dạng của cô khó coi, thế mà họ còn cười khen tặng, tôi thật khâm phục sức chịu đựng của họ!” Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép mỉa mai, trong mồm vẫn đang nhai ốc.
“Chẳng lẽ anh chưa từng học qua lớplễ nghi? Trong lúc nói chuyện với phụ nữ không được có thức ăn trong miệng!” Tư Đồ Tinh Tinh nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
“Thưa Tư Đồ tiểu thu, tôi không phải là một quý ông lịch lãm nên tôi không biết phép tắc đó, lần sau tôi sẽ chủ ý hơn được chưa?” Tiêu Hồng Vĩ sắp bị cô gái này chọc điên mất rồi. Lần đầu tiên gặp mặt cũng bị cô ta dạy về lễ nghi, bây giờ ăn ốc cũng nhiều quy tắc như thế, bây giờ hắn chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi về nhà ngủ sớm.
“Thế mới ngoan chứ!” Tư Đồ Tinh Tinh tươi cười hớn hỏ, âm thanh dịu dàng rót vào tại Tiêu Hồng Vĩ: “Nếu cậu em luôn ngoan ngoãn như thế thì chị sẽ thưởng cho em!”
Tiêu Hồng Vĩ ớn lạnh xương sống, luôn miệng kêu lên: “Không cần đâu! Cô tha cho tôi đi!”
Do Tư Đồ Tinh Tinh cao hứng đòi ăn ốc tiếp nên đến khuya Tiêu Hồng Vĩ mới được tha cho về nhà, hắn thầm hứa trong lòng sẽ tránh xa con yêu nữ có tài hớp hồn người khác này ra.
Vừa về đến nhà, tâm trạng chưa kịp hồi phục, Tiêu Hồng Vĩ liền bị Tiểu Nghi chặn ngay ngoài của không cho vào.
“Khai ra đi! Hôm nay lại đi lăng nhăng ở đâu rồi?” Tiều Nghi nổi giận đùng đùng tra hổi tội phạm.
“Hồi bằm đại nhân, chiếc xe đạp của tiểu nhân hôm nay bị hư thai nên mới trễ, xin đại nhân niệm tình tha tội!” Tiêu Hồng Vĩ cung kính xưng tội với Tiểu Nghi.
(*Thai có nghĩa là thai mà cũng có nghĩa là lốp)
Tiểu Nghi không nhịn được bật cười khanh khách, vẻ mặt giận dữ được xua tan ngay, nhưnglập tức có ý sụ mặt quát “Lần sau mà có hư thai thì đến tìm thợ vá lại chứ không được đi bộ về nhà nghe chưa!”
“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tìm thợ vá xe rồi ạ! Nhưng người ta báo hư thai thì phải đến bệnh viện phụ sản, việc này nằm ngoài khả năng của ông ta!”
Nghe tên vô lại này đùa dai như thế, Tiểu Nghi ôm bụng cười ha hả, quên luôn cơn giận.
“Đói bụng rồi chứ gì, mau vào nhà năm cơm đi!”
Trên bàn có đặt 3 đĩa thức ăn còn nghi ngút khói, đều do tận tay Tiểu Nghi nấu nướng, mấy ngày nay cô đều làm cơm chờ Tiêu Hồng Vĩ về ăn, hệt như một cô vợ nhỏ đảm đang.
Nhìn thấy những món ngon trên bàn, Tiêụ Hồng Vĩ cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng lúc này hắn đã quá no, vì không muốn cô bạn gái thất vọng nên cố nuốt sạch hết 3 cái đĩa, lần này đúng là tội nghiệp cho cái bao tử của Tiêu Hồng Vĩ rồi.
Ngồi lẳng lặng nhìn Tiêu Hồng Vĩ ăn cơm, Tiểu Nghi nở một nụ cười hạnh phúc, trái tim cô ngọt ngào như vừa nuốt mật ong.