Đọc truyện Vô Lại Thời Đại – Chương 19: Báo thù
Huynh đệ là gì? Huynh đệ chính là người có thể đứng ra khi bạn đang lâm vào cảnh nguy hiểm nhất, khó khăn nhất, người này sẽ không hề có một lời oán trách.
Khi Lâm Hạo phóng tới bệnh viện, Tô Tuệ Tình đang sốt ruột đi qua đi lại chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Lâm Hạo lo cho tính mạng của Tiêu Hồng Vĩ nên không hỏi gì đã định xông thẳng vào phòng cấp cứu, may có Tô Tuệ Tình ngăn lại, tiếp đến Tiểu Nghi, Yến Tử và Hạ Thanh đều kéo đến, trong số mọi người lo lắng nhất cho Tiêu Hồng Vĩ tất nhiên là Tiểu Nghi và Lâm Hạo rồi. Hạ Thanh chỉ tình cờ đến nhà vào buổi chiều, kết quả là nghe tin Tiêu Hồng Vĩ nhập viện nên đến đây luôn.
Mọi người ngồi xuống một hàng trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, mấy cô gái nhìn thấy sắc mặt tối sầm giận dữ của Lâm Hạo, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh, Lâm Hạo ngày thường là chàng thi sĩ lãng mạng, nhưng Yến Tử thân mật với hắn nhất lại biết rất rõ, bộ dạng nổi giận của hắn thật đáng sợ chẳng khác nào Tiêu Hồng Vĩ.
“A Hạo, cậu không cần lo lắng, Thập Tam sẽ không sao đâu!” Yến Tử bước đến gần an ủi, đưa tay vỗ vỗ vào vai Lâm Hạo giúp hắn thư giãn thần kinh.
Lâm Hạo vẫn lầm lì không nói câu nào, nhưng sắc mặt có vẻ dịu lại, bèn bắt đầu dò hỏi chuyện gì đã xảy ra, sau khi Tô Tuệ Tình kể lại đầu đuôi câu chuyện và miêu tả về tên đại ca hành hung, Hạ Thanh gần như cùng lúc buột miệng kêu lên: “Lưu Quân!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hạ Thanh, cô bé này sao mà lắm rắc rối thế nhỉ? Đợi khi Hạ Thanh kể lại câu chuyện hôm kia, cứ tưởng Lâm Hạo sẽ nổi giận lôi đình, nào ngờ hắn chẳng nói gì, chỉ ngửa đầu lên trời than thở một câu: “Chẳng lẽ lại phải trở về con đường cũ hay sao?”
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, mọi người lập tức chạy đến bu lấy bác sĩ hỏi thăm tình hình. Bác sĩ cho biết may mà Tiêu Hồng Vĩ được đưa tới bệnh viện kịp thời nên giữ được tính mạng, hiện nay vẫn còn trong tình trạng hôn mê, dự kiến một tuần sau mới hồi tỉnh. Tiêu Hồng Vĩ bị nội thương, còn gãy hết mấy chiếc xương lồng ngực, có thể kiên trì đến bệnh viện cấp cứu có thể nói là ý chí sinh tồn của hắn quá mạnh mẽ rồi.
Mấy ngày tiếp theo đều do 4 cô gái thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc Tiêu Hồng Vĩ, chỉ có điều hắn cứ hôn mê suốt không chịu tỉnh. Lâm Hạo trong mấy ngày qua cũng đột nhiên biến mất dạng, ngày nào cũng sáng sớm tinh mơ ra ngoài, tối mịt mới trở về, không thèm đến trường đi học luôn.
Đêm hôm đó, khi phòng bệnh không có ai, một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh giường bệnh Tiêu Hồng Vĩ đang nằm, chính là Lâm Hạo.
Lâm Hạo thương xót nhìn vào Tiêu Hồng Vĩ đang toàn thân quấn đầy băng cứu thương, thở dài một tiếng: “Thập Tam, chẳng lẽ chúng ta phải trở lại con đường cũ sao? Cuộc sống hiện tại quả thật khiến tao say đắm, đã rất lâu rồi tao không thoải mái sống an nhàn như thế rồi.”
Lâm Hạo đi về phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm khuya tối mịt không một ngôi sao, buổi tối hôm nay thật lạnh lẽo.
“Những gì phải đến trước sau gì cũng đến, con đường thuộc về mình có trốn cũng không thoát, chắc có lẽ đây là số phận. Không biết mấy thằng đó bây giờ sống thế nào rồi?” Khi Lâm Hạo nhắc đến mấy thằng đó, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc, hình như đang nhớ về nhiều kỉ niệm trong quá khứ.
“Tao phải đi đây!” Lâm Hạo quay đầu lại nhìn Tiêu Hồng Vĩ lần cuối, bước ra khỏi phòng bệnh.
Một lát sau, Lâm Hạo xuất hiện trước một quán bar. Mấy ngày nay hắn đi điều tra tên khốn tên Lưu Quân đó, thì ra tên Lưu Quân chỉ là hạng lưu manh tép riu hoạt động gần trường học, chuyên môn làm mấy trò xin đểu học sinh, dưới trướng gã cũng có mười mấy tên đàn em. Quán bar này là nơi bọn chúng thường đến, ở đây có rất nhiều học sinh tụ tập, dễ dàng cho chúng chọn con mồi rồi ra tay.
Lâm Hạo đẩy cửa bước vào quán bar, tìm một góc tối ngồi xuống, đưa mắt quan sát xung quanh tìm Lưu Quân. Kia rồi, tên khốn đó đang cùng mấy tên đàn em nhảy nhót điên cuồng với mấy cô gái. Lâm Hạo nốc cạn *** bia Tiger, đứng dậy đi về phía Lưu Quân.
Ít nhất có 10 cách trả thù Lưu Quân hiện lên trong đầu Lâm Hạo, nhưng ở đây không tiện ra tay, Lâm Hạo không biết trong quán bar này đối phương có bao nhiêu đồng bọn, hắn quyết định dụ con mồi ra ngoài.
“Chào đại ca, chúng ta bàn một vụ làm ăn nào?” Lâm Hạo ghé tai Lưu Quân nói nhỏ.
Lưu Quân dùng ánh mắt cảnh giác soi từ đầu đến chân Lâm Hạo, chả có gì đặc biệt, một tên học sinh bình thường, gã yên tâm phần nào, hất hàm hỏi: “Mày muốn bàn chuyện làm ăn gì với tao?”
“Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh hơn đi!” Thấy Lưu Quân hơi do dự, Lâm Hạo liền khích bác: “Anh là đại ca mà, chẳng lẽ sợ bị tôi ăn thịt?”
Mấy tên lưu manh này coi sỉ diện là thứ quan trọng nhất, Lâm Hạo khai thác vào nhược điểm đó, nên khi hắn nói xong câu khích bác, Lưu Quân liền dẫn theo mấy tên đàn em theo hắn ra ngoài.
“Nói đi nhóc, nếu như vụ làm ăn của mày không làm tao vừa ý thì hôm nay tao phải xin tí huyết của mày đó!” Lưu Quân đốt một điếu thuốc, hít một hơi, phà khói điệu nghệ, 6 tên đàn em thụi thụi nắm đấm vào nhau uy hiếp tinh thần Lâm Hạo.
Xem ra bọn này chỉ học đòi làm lưu manh thôi, nhìn bộ dạng chúng bắt trước y hệt trong phim là biết ngay, Lâm Hạo nhủ thầm trong bụng.
“Vụ làm ăn tôi chắc chắn sẽ làm anh vừa ý, nhưng mấy người anh em này có mặt ở đây thì tôi không nói ra được đâu!” Lâm Hạo làm bộ dè dặt liếc qua 6 tên đàn em.
Lưu Quân phất tay một cái, 6 tên đàn em liền bước lùi lại hơn 10m đứng đợi.
“Giờ thì mày nói ra được rồi chứ? Tao phải nhắc lại một lần cho mày rõ, nếu không làm tao vừa ý thì mày liệu hồn đó!” Lưu Quân dọa nạt cho ra dáng đại ca.
“Tên lùn bị mấy anh đánh vào mấy hôm trước vừa mới tắt thở sáng nay rồi!” Lâm Hạo từ tốn nói, mục đích của hắn là làm cho đối phương bấn loạn, lúc đó mới có cơ hội ra tay.
Quả nhiên khi Lưu Quân nghe được thông tin Tiêu Hồng Vĩ tắt thở liền thất kinh hồn vía, hôm đó gã và bọn đàn em thấy xe cảnh sát đã cuống cuồng bỏ chạy, không hề chú ý đến thương tích của nạn nhân, nếu như tên lùn kia mà chết thì gã phạm tội giết người rồi. Tuy hôm đó Lưu Quân có từng nghĩ tới giết chết Tiêu Hồng Vĩ, nhưng sau đó gã lại hối hận vì ra tay quá nặng. Đối với đám lưu manh hạng bét này, đánh nhau thì còn được, chứ tội giết người thì chúng không dám gánh đâu.
Thấy Lưu Quân sợ đến nỗi run bần bật, mồ hôi lấm tấm trên trán, Lâm Hạo cười phá lên, nói tiếp: “Cảnh sát đang điều tra vụ án, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ đến tìm anh đó, anh cần tính kế tự lo cho mình đi!”
Lưu Quân đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, Lâm Hạo đến báo tin cho mình biết chắc sẽ có cách giúp mình. Lúc này gã không còn ra dáng đại ca hống hách như trước nữa, vội cung kính dâng điếu thuốc qua cho Lâm Hạo, khúm núm: “Vị đại ca này, vừa rồi em không biết trời cao đất dày nên ăn nói vô lễ với anh, em xin lỗi! Mong anh đừng chấp nhặt chỉ cho em con đường sáng đi ạ!”
“Đường sáng thì không có đâu, đường tối thì có đó, không biết anh có chịu đi hay không thôi?”
“Đại ca vui tính quá! Xin đại ca cứu lấy mạng em, sau này em sẽ nghe theo đại ca!” Lưu Quân bây giờ như sắp chết đuối vớ được cái phao, gã hoàn toàn không hề nghi ngờ tại sao Lâm Hạo lại biết chuyện của Tiêu Hồng Vĩ, và cũng không nghĩ tới tại sao Lâm Hạo lại đột nhiên xuất hiện, còn vô duyên vô cớ đòi giúp mình.
Lâm Hạo rít một hơi thuốc, sau đó búng tay cái tách. “Ghé tai lại đây nghe tôi nói nè!”
Lưu Quân bước lại gần hơn, đột nhiên 2 mắt gã trợn tròn, hơi thở hổn hển, đôi tay không ngừng cáo cấu vào người Lâm Hạo, nhưng từ từ buông xuôi xuống, toàn thân mềm nhũn.
Lâm Hạo đẩy Lưu Quân ngã lăn ra đất, trên bụng gã từ lúc nào đã cắm một con dao.
“Giết hạng lưu manh rác rưởi như mày làm tao bẩn tay!” Lâm Hạo ném lại một câu khinh miệt rồi đi khỏi.
Mấy tên đàn em của Lưu Quân không ai đuổi theo, không phải chúng không phát hiện đại ca bị giết, mà là không ai có gan dám đuổi theo bắt hung thủ lại, đám lưu manh này ngày thường ức hiếp học sinh thì giỏi chứ gặp phải thứ dữ dám ra tay giết người như Lâm Hạo là sợ vỡ mật từ lâu rồi.
Tờ báo ngày hôm sau có đưa tin về vụ Lưu Quân bị giết, vì mấy tên đàn em của gã sợ dính vào vụ án mạng nên trốn biệt tăm, không ai đứng ra tố cáo.
Lâm Hạo cầm tờ báo trên tay xem lướt qua, sắc mặt vẫn dửng dưng lạnh lùng, chỉ là ánh mắt thoáng lộ nỗi buồn tiếc nuối, ngày tháng an nhàn sắp phải thay đổi rồi.
Một tuần sau, trong bệnh viện.
Tiêu Hồng Vĩ đã tỉnh lại vào hôm qua, thương tích trên người cũng lành lặn gần hết, Tiểu Nghi lo hắn có di chứng gì nên kiên quyết bắt hắn nằm viện thêm một tuần cho bác sĩ theo dõi.
Suốt mấy ngày liền không gặp Lâm Hạo, Yến Tử sắp phát điên lên rồi, Tiểu Nghi càng không dám nói cho Tiêu Hồng Vĩ biết chuyện Lâm Hạo mất tích.
“Tiểu Nghi, gần đây thằng tiểu tử Lâm Hạo làm gì vậy? Tại sao không đến thăm tớ?” Tiêu Hồng Vĩ chợt nhớ đến Lâm Hạo nên thắc mắc, thật ra hắn đã mơ hồ đoán ra được, dù gì thì hai người đã là huynh đệ nhiều năm, nhưng hắn vẫn muốn do chính miệng Tiểu Nghi nói cho mình nghe.
“Cái này… gần đây Lâm Hạo và Yến Tử đang giận dỗi nhau nên tránh mặt ấy mà, trong lúc cậu hôn mê cậu ta đã đến thăm nhiều lần rồi.” Tiểu Nghi đành bịa ra một lí do.
Tiêu Hồng Vĩ quá hiểu Lâm Hạo, nghe Tiểu Nghi nói lấp la lấp lửng, sắc mặt lại bối rối là hắn đã đoán ra ngay. Tiểu Nghi nói dối vì sợ mình lo lắng đây mà, nhưng người huynh đệ tốt của mình xảy ra chuyện bảo Tiêu Hồng Vĩ sao có thể ngồi yên chứ?
Yến Tử đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng, kéo Tiểu Nghi ra ngoài nói chuyện một lúc, ngay cả Tiểu Nghi cũng trở nên hốt hoảng, Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy hết nhưng hắn không hỏi, vì có hỏi chắc hai cô gái cũng không nói sự thật cho hắn biết đâu, có những lúc cần phải dựa vào bản thân đi giải quyết mọi việc.
Đêm đó, Tiểu Nghi có tiết học phải đến trường, đợi khi cô về nhà đã phát hiện Tiêu Hồng Vĩ biến mất rồi, chỉ để lại một mảnh giấy trên bàn, bảo mọi người không cần lo lắng.
Hai cô gái lạc mất người yêu bắt đầu sợ hãi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại 2 người, họ không biết phải làm gì vào lúc này, thế là gọi Hạ Thanh và Tuệ Tình tới, nhưng 4 cô gái cũng vẫn không nghĩ ra cách gì.
“Không được, chúng ta phải báo cảnh sát!” Yến Tử lo lắng cho Lâm Hạo, bây giờ ngoài báo cảnh sát ra còn cách gì nữa đâu.
“Đừng! Báo cảnh sát sẽ hại anh của em đấy!” Hạ Thanh có biết chút chút về quá khứ của Lâm Hạo nên vội ngăn cản.
Từ lúc biết đi là anh trai cô lao vào các cuộc ẩu đả, tiểu học, trung học, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, tất nhiên có phần “công lao” của cô góp vào. Hạ Thanh từ nhỏ đã thường hay gây họa, lần nào cũng được anh trai ra mặt giải quyết hộ, vì thế vị trí của Lâm Hạo trong trái tim cô quan trọng hơn cả mạng sống của cô. Trong kí ức của Hạ Thanh, anh trai cô là một tên lưu manh nổi tiếng, không một ai trong khu vực đó dám gây hấn với anh ấy, hơn nữa đã mấy lần Lâm Hạo đánh trọng thương người khác, cảnh sát đều có lưu lại trong hồ sơ, nhỡ báo cảnh sát làm to chuyện chắc tống anh trai cô vào tù mất.
Mọi người nghe Hạ Thanh giải thích liền bỏ ý định báo cảnh sát.
“Vậy em có biết quá khứ của Tiêu Hồng Vĩ không?” Tiểu Nghi đột nhiên hỏi. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo là huynh đệ thân thiết, chắc Hạ Thanh ít nhiều biết chút thông tin về hắn chứ!
Thấy mọi cặp mắt đều nhìn vào mình chờ đợi, Hạ Thanh thở dài: “Nói ra mọi người có thể sẽ không tin, tên Thập Tam đó là do anh trai mới giới thiệu cho em quen cách đây không lâu trong trường đại học thôi, còn trước kia chưa từng nghe anh ấy nhắc tới, nên về quá khứ của hắn cũng là một câu đố đối với em.”
“Về điểm này thì em tán đồng, hình như anh ta đang che giấu rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết.” Tuệ Tình là người duy nhất từng nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ trầm tư về quá khứ, ấn tượng lúc đó in sâu trong đầu cô, nên khi Hạ Thanh nhắc tới cô liền nói ra. Tiểu Nghi cũng gật đầu đồng ý.
“Mọi người đừng bàn luận về quá khứ nữa, bây giờ việc quan trọng nhất là nghĩ cách tìm ra họ.” Tinh thần Yến Tử như sắp sụp đổ đến nơi.
“Chúng ta chỉ có thể ngồi cầu nguyện cho họ, hy vọng họ bình an trở về.” Hạ Thanh điềm đạm nói, quả thật đây là điều duy nhất 4 cô gái có thể làm vào lúc này.
Tiêu Hồng Vĩ ngồi trong ghế đá công viên, hắn đang do dự. Khi một người muốn đoạn tuyệt quá khứ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lại vì tình thế đưa đẩy buộc phải quay lại con đường cũ, đương nhiên ai cũng sẽ không chịu đối mặt với sự thật nghiệt ngã ấy.
Tiêu Hồng Vĩ từng có những năm tháng oanh liệt cùng với các huynh đệ, nhưng đồng thời hắn cũng phải chịu đựng sự giày vò đau đớn, hắn lựa chọn rời khỏi, nhưng lúc này hắn phải vì người huynh đệ tốt nhảy trở lại lò lửa.
Số điện thoại này đã lâu lắm rồi Tiêu Hồng Vĩ không gọi đến, ngón tay hắn dừng lại rất lâu trên bàn phím điện thoại mới ấn xuống. Đầu dây bên kia, một gã đàn ông bắt máy.
“Ai đó?” Giọng nói ồn ồn lọt vào tai Tiêu Hồng Vĩ, nhưng hồi lâu hắn vẫn chưa lên tiếng.
“Mày là ai? Nói chuyện đi chứ?” Gã đàn ông kia rõ ràng là bực bội lắm rồi.
“Quỷ Sư!” Đột nhiên, gã đàn ông sực nhớ ra một cái tên.
Tiêu Hồng Vĩ nghe người huynh đệ gọi lên danh hiệu năm xưa của mình, hắn không thể im lặng được nữa. Tiêu Hồng Vĩ khẽ thốt lên: “Báo Tử! Tao có việc này cần mày giúp đỡ.”
“Có gì đến đây đi rồi nói! Tao đang ở quán bar Lắc.” Gã đàn ông kia nói giọng phấn khích.
“Ừ, đến liền đây!” Tiêu Hồng Vĩ ngắt cuộc gọi, những gì phải đến trước sau gì cũng đến, có trốn cũng không thoát, đó là số phận.
Báo Tử sau khi đặt điện thoại xuống liền gọi ngay cho mấy vị huynh đệ.
“Ê, Lão Quỷ, mau đến chỗ tao!” Báo Tử tính tình nóng nảy, vừa mở miệng là kêu gào như tiếng sấm.
“Có chuyện gì à? Mày đang ở đâu? Tao sẽ đến liền!” Lão Quỷ cũng như Báo Tử, là một trong số nguyên lão của Quỷ Hồn bang, năm xưa cũng từng là huynh đệ vào sinh ra tử với Tiêu Hồng Vĩ, nghe Báo Tử kêu gào bảo mình đến gấp, Lão Quỷ nghĩ ngay có kẻ đến phá phách địa bàn của bang hội.
“Đừng hỏi nhiều! Đến quán bar Lắc ngay đi!” Báo Tử nói xong đã gác máy.
Báo Tử bấm số gọi tiếp cho Quỷ Vương, Quỷ Vương chính là bang chủ của Quỷ Hồn bang, cũng là người duy nhất có thể khiến Tiêu Hồng Vĩ khuất phục. “Lão đại, mau đến quán bar Lắc đi, Quỷ Sư trở về rồi.”
Quỷ Vương đang đánh bài với mấy tên đại ca có vai vế trong bang hội, vừa nghe nhắc đến cái tên Quỷ Sư, liền cười phá lên ném bài trên tay xuống, mấy tên đại ca ngơ ngác nhìn nhau nhưng không ai dám hỏi lão đại đã xảy ra chuyện gì.
“Hôm nay tao có việc phải đi, hôm khác chơi tiếp!” Nói xong, mặc kệ bọn đàn em phản ứng, Quỷ Vương đã lướt như gió rời khỏi.
“Có chuyện gì mà lão đại vui thế nhỉ? Ngay cả bài cũng không chơi tiếp.” Một tên đại ca thắc mắc.
“Ai mà biết! Mong sao đừng xảy ra chuyện lớn!” Mấy người còn lại đều lộ vẻ lo âu.