Vô Lại Thời Đại

Chương 14: Lại là bạn trai


Đọc truyện Vô Lại Thời Đại – Chương 14: Lại là bạn trai

“Cái gì? Lại là bạn trai à?” Tiêu Hồng Vĩ có hơi nghi ngờ vào lỗ tai của mình, tại sao chỉ trong ngày hôm nay mà lần lượt hai cô gái xinh đẹp đều lôi mình đi đóng vai bạn trai thế này? Mệt quá rồi, di chứng chạy xe đến trường trong vòng 10 phút còn chưa lành lặn. Buổi chiều mới đóng vai bạn trai của Tiểu Nghi, buổi tối lại bị Hạ Thanh nhờ làm bạn trai một lần nữa. Tiêu Hồng Vĩ đã bắt đầu nhìn ra một con đường phát triển sáng sủa trong tương lai của mình, thậm chí hắn đang nghĩ có nên làm nghề này để kiếm cơm không nhỉ? Xem ra rất có tiền đồ đấy chứ!

“Ơ… Tại sao anh nói lại là?” Hạ Thanh ngạc nhiên hỏi. Tiêu Hồng Vĩ ậm ừ cho qua chuyện, hắn đâu thể kể rõ hôm nay mình vừa mới đóng vai bạn trai của Tiểu Nghi được, như thế người ta sẽ đánh giá mình thế nào đây? Thế nhưng Hạ Thanh thông minh hình như đã đoán ra chút gì, chỉ có điều đó là chuyện riêng của Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi, cô cũng không cần hỏi rõ ngọn ngành làm gì. “Vậy anh có nhận lời giúp em không?”

“Nếu em đã mở lời thì anh miễn cưỡng nhận lời giúp em vậy! Bằng không để anh trai em biết được cũng sẽ trách anh không giúp em.” Tiêu Hồng Vĩ nói ra câu này xong, chợt cảm nhận được ánh mắt Tiểu Nghi đang nhìn soi mói vào mình, trong lòng len lỏi một cảm giác bất an.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạ Thanh vốn định tìm anh trai đóng vai bạn trai, nhưng Lâm Hạo không có nhà, nhất thời không tìm đâu ra người khác thay thế, nên đành trao nhiệm vụ cao cả kia cho Tiêu Hồng Vĩ đảm trách, chỉ có điều trong lòng Hạ Thanh có vẻ khinh miệt Tiêu Hồng Vĩ, nếu hắn không là bạn của anh trai, tin chắc lúc này Hạ Thanh đã bỏ về rồi, quả thật cô chẳng có chút thiện cảm gì với hạng đàn ông vừa lăng nhăng vừa giả tạo ấy.

Chỉ còn lại một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn, Tiểu Nghi đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn, vừa rồi tại sao mình hy vọng Tiêu Hồng Vĩ từ chối Hạ Thanh thế nhỉ? Còn khi tên vô lại kia nhận lời thì trái tim mình co thắt mạnh một cái, một cảm giác chua xót lập tức len lỏi mọi ngõ ngách con tim.

Ra khỏi cửa, Hạ Thanh dẫn Tiêu Hồng Vĩ đến một quán bar. Quán bar có tên là “Lắc”, coi như cũng có chút tiếng tăm ở khu này, rất nhiều người thích đến đây, vì quán bar này ít có lưu manh gây sự, hơn nữa không biết tại sao có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh xắn xuất hiện trong quán, tất nhiên tiếng lành đồn xa, khách khứa kéo đến nườm nượp, thêm vào đó cách trang trí và khung cảnh của quán thuộc hạng sang, giá cả thức uống lại không cao, có nhiều người tìm đến cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này mới hơn 8h tối, khách vẫn còn vắng, chỉ có vài cặp tình nhân ngồi trong góc tối, nhìn các đôi nam nữ ôm chặt vào nhau, không cần nghĩ cũng biết họ đang làm gì rồi.


Hạ Thanh đi thoăn thoắt qua mấy dãy bàn, tìm đến một nơi gần góc nhà ngồi xuống, xem ra cô nàng thường xuyên đến đây nên quen thuộc tình hình trong quán, Tiêu Hồng Vĩ cũng ngồi xuống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới, Hạ Thanh gọi một chai Uytki. Ui! Cô nàng xài sang thật đấy! Giống y hệt như anh trai, Tiêu Hồng Vĩ thầm nhận xét.

Khắp quán bar vang lên tiếng nhạc êm dịu, Tiêu Hồng Vĩ phát hiện thì ra quán bar này lại có bầu không gian yên tĩnh đến thế, cứ như một cô gái đang say ngủ.

“Thập Tam, lát nữa anh không cần nói gì cả, chỉ ngồi yên là được rồi!” Hạ Thanh dặn dò.

“Như thế sao được, anh là bạn trai của em mà, tại sao lại có thể không nói gì hết?” Tiêu Hồng Vĩ đâu thể dễ dàng bỏ qua diễm phúc trời cho này, buổi chiều đóng vai bạn trai còn được Tiểu Nghi khoác tay dựa vào người, còn bây giờ chỉ ngồi trơ mặt ra thế à? Nắm tay thì chắc không thể, nhưng kiếm chác chút lợi lộc qua lời nói thì phải có chứ nhỉ!

Hạ Thanh vốn đã có ấn tượng xấu với Tiêu Hồng Vĩ vì sự việc lần trước, bây giờ nghe hắn nói thế càng thêm chán ghét, nhưng trước mắt đang nhờ cậy người ta, đành nén giận van nài: “Thì anh xem như giúp em lần này đi! Lát nữa anh phải làm theo dặn dò của em, làm ơn đi mà!”

“Nếu em đã nói thế thì anh còn biết nói gì hơn, nhưng em cũng phải có hành động gì đó chứng minh anh là bạn trai của em mới được chứ! Nếu không làm sao bắt người ta tin em!”

Nghe Tiêu Hồng Vĩ nói cũng có lí, Hạ Thanh liền bối rối khó xử. Nếu không để hắn nói chuyện thì đối phương chắc chắn không chịu tin, nhưng để hắn mở miệng thì không biết tên vô lại này sẽ nói ra những gì. Đang lúc Hạ Thanh đắn đo suy nghĩ, ngoài cửa xông vào một bọn hơn 10 người, người nào người nấy khí thế ngút trời, cứ như đám đạo tặc trong phim ảnh vậy, Tiêu Hồng Vĩ ngấm ngầm cầu nguyện cho bọn này đừng bước tới chỗ mình.


Thôi chết! Đám đạo tặc kia vừa nhìn thấy Hạ Thanh liền đi thẳng đến phía mình. Tiêu Hồng Vĩ ném cho Hạ Thanh ánh mắt oán trách, cô nàng tại sao cứ thích dính vào bọn lưu manh thế nhỉ? Lần trước là tên Lưu Quân, hôm nay lại không biết là vị đại ca nào nữa.

Một tên trông có vẻ là đại ca đứng đầu cả bọn kéo ghế ngồi xuống, thọt tay vào túi áo vest lấy ra một điếu xì gà, một gã đàn em đứng bên cạnh lập tức bước tới mồi lửa giùm đại ca.

“Bộ đang đóng phim hả?” Tiêu Hồng Vĩ cười thầm trong bụng.

Tên đại ca phà khói điệu nghệ xong mới chịu mở mồm: “Thanh nhi, cái thằng lùn tịt này là bạn trai của em đó à?”

Tiêu Hồng Vĩ ghét nhất bị người ta kêu là thằng lùn tịt, đám người này vừa mở miệng đã chọc vào chỗ đau của hắn, ánh mắt Tiêu Hồng Vĩ lóe lên một tia sáng sắc lạnh nhưng nhanh chóng tan biến, chỉ là Hạ Thanh ngồi kế bên lại nhìn thấy hết, ánh mắt vừa rồi đáng sợ quá! Chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn nhầm, tên vô lại này tại sao có thể xuất hiện ánh mắt sắc lẹm thế nhỉ? Giật mình thoát khỏi ý nghĩ vẩn vơ, Hạ Thanh kéo ghế nhích gần hơn về phía Tiêu Hồng Vĩ, hai người ngồi sát vào nhau.

Tiêu Hồng Vĩ đang lúc tức giận, thấy Hạ Thanh chủ động tiến sát vào mình, lập tức vòng tay ôm chầm lấy cô gái, đặt Hạ Thanh ngồi lên đùi mình, cố tình làm vậy để chọc tức tên đại ca kia, quả nhiên tên đại ca thấy Tiêu Hồng Vĩ hành động thân mật với Hạ Thanh liền quên cả hút xì gà, đưa mắt dò xét tỉ mỉ Tiêu Hồng Vĩ từ đầu đến chân.

Hạ Thanh thì ấm ức lắm, cái tên vô lại này, dám nhân cơ hội sàm sỡ với mình, nhưng bây giờ không thể nổi nóng được, thế mới tức chứ! Hừ, tay của hắn còn đặt lên đùi mình sờ mó lung tung nữa, lát nữa về nhà phải cho tên háo sắc này một trận mới hả cơn giận.


Động tác thân mật và ánh mắt thách thức của Tiêu Hồng Vĩ có tác dụng hơn hẳn bất cứ câu nói nào, chỉ có điều tên đại ca kia cũng có chút bản lĩnh, tuy nóng giận hầm hầm nhưng vẫn không nổi đóa.

“Anh ấy chính là bạn trai của tôi, lần này thì anh chịu bỏ cuộc rồi chứ!” Hạ Thanh muốn nhanh chóng giải quyết xong vụ này, để còn rời khỏi đánh cho Tiêu Hồng Vĩ một trận.

“Vậy thì sao chứ? Hôm nay anh đến đây rồi sẽ không dễ dàng để em đi đâu!” Tên đại ca nhìn soi mói vào Hạ Thanh nói.

“Vương Hải, chẳng lẽ anh muốn động thủ ở đây? Anh không sợ Báo Tử trừng trị anh hả?” Hạ Thanh chọn nơi này gặp mặt, nguyên nhân chủ yếu là vì quán bar này do Báo Tử cai quản. Nhắc đến Báo Tử e rằng không mấy ai không quen biết hắn, nghe nói người này thủ đoạn tàn độc, lại là một trong các vị trưởng lão của băng nhóm Quỷ Hồn bang danh trấn giang hồ.

Nghe nhắc đến Báo Tử, tên đại ca Vương Hải liền tỏ thái độ do dự, còn Hạ Thanh đang chú ý đến phản ứng của gã, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Hồng Vĩ khi nghe đến cái tên Báo Tử cũng giật mình một cái.

“Vậy thì đã sao? Hôm nay bằng bất cứ giá nào anh cũng phải có được em!” Trước mặt bao nhiêu đàn em, Vương Hải thân làm đại ca sao có thể khuất phục chỉ vì nghe nhắc đến Báo Tử được chứ?

Hạ Thanh vốn nghĩ quăng ra cái tên Báo Tử thì Vương Hải sẽ không dám làm gì mình, nào ngờ bọn đàn ông đều là động vật ưa sỉ diện, cô nói như thế, Vương Hải ngược lại càng muốn chứng tỏ bản lĩnh chinh phục của gã hơn.

“Mẹ kiếp! Chẳng lẽ lưu manh bây giờ đều cùng một phong thái như nhau hết à? Ngay cả cách nói chuyện cũng không thay đổi!” Tiêu Hồng Vĩ lầu bầu trong miệng.


Trong lúc Hạ Thanh lâm vào cảnh hết cách xử lí tên đại ca ngoan cố kia, Tiêu Hồng Vĩ chợt lên tiếng: “Vị đại ca Vương Hải này, tin chắc anh cũng là người có danh tiếng trong chốn giang hồ, không cần thiết phải vì một cô gái mà động tay động chân chứ? Hơn nữa tôi nghĩ Báo Tử cũng không muốn đối địch với anh. Bạn gái tôi thiệt không hiểu chuyện, anh rộng lượng đừng chấp nhặt với con gái làm gì, để hôm khác tôi mời các anh em ăn một bữa coi như tạ lỗi vậy!”

Tiêu Hồng Vĩ nói ra những lời này cực kỳ uyển chuyển, lại giữ gìn thể diện cho đối phương, nếu quả thật đánh nhau trong quán bar do Báo Tử cai quản thì thật là phiền phức to, không biết khi nào gã Báo Tử đó đến xin tí huyết của mình đây? Hơn nữa phía sau tên Báo Tử còn có cả một bang phái Quỷ Hồn bang, Vương Hải suy tính thiệt hơn, nói: “Nể tình mày hiểu chuyện như thế, tao cũng không chấp nhặt với cô em làm gì. Nhưng cô ta đã cho tao leo cây trước, tao không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, bằng không tao làm sao ăn nói với đám đàn em hả?”

“Cái này tôi hiểu, vậy để tiểu đệ uống cạn ly rượu này tạ tội với đại ca!” Dứt lời, Tiêu Hồng Vĩ cầm lấy ly Uytki trên bàn nốc một hơi cạn sạch, ly rượu này mạnh thiệt, ruột gan Tiêu Hồng Vĩ cứ như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Vương Hải thấy Tiêu Hồng Vĩ nốc cạn ly rượu, cũng không thể làm quá ở địa bàn của Báo Tử, bèn ném lại vài câu hăm dọa rồi đi khỏi.

Hạ Thanh có hơi cảm động, mặc dù trong lòng vẫn còn ghét hành động sàm sỡ vừa rồi của Tiêu Hồng Vĩ, nhưng ít ra hắn đã ra mặt làm anh hùng một lần che chở cho cô. Trong trái tim các cô gái, đương nhiên luôn mơ mộng bạn trai của mình là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, một nam tử hán có thể che chở bảo vệ cho mình.

“Sao anh ngốc quá vậy?” Giọng nói của Hạ Thanh vì cảm kích Tiêu Hồng Vĩ mà trở nên hiền dịu hẳn, mối thù bị hắn sàm sỡ đã được cô bỏ lại sau lưng.

Tiêu Hồng Vĩ cười giả lả, dùng tay vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng bừng bừng, đập mạnh vào cái đầu đang choáng váng vì ly Uytki, nói: “Em đó, sau này đừng dây dưa vào đám lưu manh nữa, để anh trai của em bớt lo lắng chút đi!” Vừa nói hết câu, Tiêu Hồng Vĩ đã ngã đùng ra đất, rượu Uytki mạnh thật!

Hạ Thanh hốt hoảng lao tới đỡ lấy Tiêu Hồng Vĩ, may quá, chỉ là say rượu thôi. Nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ mặt mũi lờ đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo bò dậy, Hạ Thanh không nhịn được bật cười khanh khách. Hí! Cái tên vô lại này tếu tếu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.