Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 92: Vọng Nguyệt tiên tử


Đọc truyện Vô Lại Quần Phương Phổ – Chương 92: Vọng Nguyệt tiên tử

Nữ tử này mặt ngọc luôn tựa như đang mỉm cười làm cho người ta không
khỏi phát sinh hảo cảm; đồng thời trên thân thể nàng cũng có một loại
khí chất đặc dị làm cho người ta cảm thấy kính cẩn, không dám thân cận.

Bên cạnh nàng là một gã thanh niên, mắt hổ mày kiếm, vóc dáng cao lớn,
phong thái tao nhã. Ngay cả Phan An tái thế chắc cũng phải cam bái hạ
phong.

Hơn nữa một nam một nữ này đứng cạnh nhau càng làm cho
người ta cảm thấy thật tương xứng, đơn giản chính là một cặp người ngọc
trời sinh.

Trong tửu lâu lúc này mọi ánh mắt đều bị một nam một
nữ này thu hút, chỉ trừ có hai người là Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu.
Lãnh Sương Sương tự hồ với mọi sự tình đều không quan tâm. Nàng chỉ duy
nhất quan tâm đến Diệp Vô Ưu đang nằm ngủ say sưa trong lòng nàng. Còn
Diệp Vô Ưu dù với mỹ nhân rất có hứng thú nhưng với hắn hiện tại không
gì quan trọng bằng được ngủ.

Lam Tiểu Phong suýt nữa cũng thành
hoa si nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra lai lịch một nam một nữ này
nên cũng không dám hồ đồ.

Hai người này xác thực là có lai lịch
rất lớn. Nam tử chính là đến từ tu tiên đệ nhất môn phái, Tán Tiên Môn.
Sư phụ hắn cũng chính là đương kim tu tiên thập đại cao thủ, bài danh đệ nhất Tiêu Vấn Thiên.

Tiêu Vấn Thiên được coi như là người gần
tiếp cận đến cảnh giới vu tiên nhất. Tán Tiên Môn cũng được xưng là một
trong những môn phái tu tiên chân chính. Tiêu Vấn Thiên mặc dù nhìn như
chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng ai cũng biết ông ta thực tế đã ba trăm
tuổi rồi.

Địa vị Tiêu Vấn Thiên tại Vân Mộng Đại Lục không ai khả dĩ suy suyển, (chỉ cần ông ta còn ở một ngày).Tán Tiên Môn đệ nhất môn
phái địa vị thì cũng chẳng ai dám đả động. Hơn nữa mỗi đệ tử Tán Tiên
Môn đều là những nhân vật có tiếng.

Tiêu Vấn Thiên có tất cả bốn

đồ đệ. Có thể nói mỗi người trong bọn họ thực lực sánh ngang với tu tiên thập đại cao thủ. Chỉ là bọn họ đối với Tiêu Vấn Thiên rất tôn kính nên không dám cùng ông ta đứng chung bảng bài danh. Người anh tuấn phi phàm vừa xuất hiện tại tửu lâu lần này chính là đệ tử nhỏ nhất của Tiêu Vấn
Thiên, Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu có thể nói là đệ tử có tư chất tốt
nhất trong bốn đồ đệ của Tiêu Vấn Thiên. Năm nay hắn mới có hai mươi hai tuổi, thực lực thật sự của hắn cũng chỉ ít người biết. Hắn được tôn
danh làVân Mộng đệ nhất công tử, nhân xưng Tiêu Diêu công tử.

Nữ
tử kia lai lịch cũng cực lớn. Nếu Diệp Vô Ưu hiện tại không ngủ chắc
chắn cũng có thể nhận ra nàng. Tranh vẽ nàng hắn cũng đã xem qua vì nàng cũng chính một trong số Vân Mộng thập tiên tử.

Nàng chính là
Vọng Nguyệt tiên tử Lâm Lông Nguyệt, xếp thứ hai trong Vân Mộng thập
tiên tử, chỉ chịu kém mỗi mình Tố Y tiên tử hiện xếp thứ nhất. Nàng năm
nay mười tám. Xuất thân từ Vọng Nguyệt Các, cũng là đệ tử duy nhất của
Vọng Nguyệt các chủ.

Vọng Nguyệt Các tịnh không nằm trong Vân
Mộng Đại Lục thập đại tu tiên môn phái nhưng Vọng Nguyệt Các địa vị giờ
cũng còn có nhiều bàn cãi. Có người nói Vọng Nguyệt Các đương kim các
chủ Lâm Thanh Diệp chính là một tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh
thành. Tiếc là chưa có ai nhìn thấy chân diện mục của bà ta, chỉ biết bà ta là một tuyệt thế cao thủ. Trong Vân Mộng thập đại tu tiên cao thủ
cũng có tên.

Vọng Nguyệt Các sở dĩ không được tính vào thập đại
tu tiên môn vài, nguyên nhân chủ yếu là Vọng Nguyệt Các đệ tử quá ít.
Thực tế, những ai quen biết Vọng Nguyệt Các đều biết Vọng Nguyệt Các tất cả chỉ có mười người, hơn nữa cả mười người đều là nữ nhân. Ngoài Lâm
Thanh Diệp và đồ đệ Lâm Nông Nguyệt còn có tám thiếu nữ khác, hợp xưng
là Vọng nguyệt bát sử. Họ cũng đều do Lâm Thanh Diệp một tay đào tạo
nên, nhưng trên danh nghĩa họ đều là thị nữ của Lâm Lông Nguyệt.

Vọng Nguyệt Các địa vị khá cao như vậy có một nguyên nhân chính, đó là Vọng
Nguyệt Các và Tán Tiên Môn có quan hệ mật thiết. Trước kia có người nói, Lâm Thanh Diệp và Tiêu Vấn Thiên kỳ thật là một đôi tình lữ, sau này
không biết vì lý do gì lại chia tay. Bất quá, lời đồn đại này cũng chưa
được chứng thực, nhưng cũng phần nào có thể khẳng định Tán Tiên Môn luôn bảo vệ Vọng Nguyệt Các.

Cũng vì giữaTán Tiên Môn và Vọng Nguyệt

Các có liên hệ mật thiết nên hiện tại việc Lâm Lông Nguyệt và Tiêu Diêu
cùng xuất hiện cũng không có gì lạ. Có điều Tán Tiên Môn và Vọng Nguyệt
Các đều ở tại Vọng Nguyệt Đế Quốc, cách Bách Hoa Đế Quốc cũng khá xa,
bọn họ hiện tại lại xuất hiện ở đây, suy cho cùng cũng có chút kì quái.

Hiển nhiên, Lâm Lông Nguyệt và Tiêu Diêu đã sớm quen với việc bị người khác
nhòm ngó, vậy nên bọn họ bị nhiều người trong tửu lâu nhìn chòng chọc
cũng không cảm thấy bực tức. Chỉ là khi đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện trong tửu lâu đã hết chỗ ngồi.

Tiêu Diêu nhanh chóng nhìn
qua chỗ bàn Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương vì chỉ còn bàn bọn họ là còn
chỗ trống, ngồi thêm hai người nữa chắc cũng không có vấn đề.

“Tiểu nhị, làm cho ta vài món ăn nhẹ, cứ làm mấy món ngon nhất là được. Thêm
hai cân thịt bò với một bầu rượu nữa.“ Lãnh Sương Sương lên tiếng.

“Vâng, khách quan, xin chờ một lát.“ Tên tiểu nhị này nguyên đang nhìn Lãnh
Sương đến phát ngốc, bị nàng hét cho hắn mới tỉnh ra rồi vội vàng đi
chuẩn bị thức ăn và rượu.

“Vị cô nương này, làm phiền một chút,
xin hỏi chúng ta có thể ngồi ở đây được không? Tiêu Diêu khách khí hỏi,
nét mặt mỉm cười đến chính hắn cũng tự nhận là rất quyến rũ.

“Không được quấy rầy sư đệ ta ngủ.“ Lãnh Sương Sương không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói.

“Tiêu Diêu hơi kinh ngạc, hắn mấy năm này đi nam về bắc, đây là lần đầu tiên
thấy có người đối với hắn không chút khách khí. Ngây người một chút rồi
nói tiếp: “Cô nương, tửu lâu giờ đã hết chỗ, có thể cho bọn ta ngồi đây
được không?“.

“Biến đi!“ Lãnh Sương Sương tức giận ngẩng đầu hét
lên. Mái tóc hoàng kim tuyệt đẹp như tung lên, càng tôn thêm vẻ mỹ lệ
cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thật là một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Lúc này, chúng nhân tự hồ đều cảm thấy như vậy, thiếu nữ kim phát này
so với Lâm Lông Nguyệt quả thật đẹp không kém.


Thấy dung mạo Lãnh Sương Sương, Tiêu Diêu cũng trở nên si ngốc một lúc. Hơn nữa Lãnh Sương Sương phản ứng càng làm hắn có một cảm giác đặc biệt. Có lẽ trước giờ
không có ai nổi hung với hắn như vậy. Cũng không biết sao hắn hiện tại
cũng không thấy tức giận chút nào, thay vào đó lại xuất thần nhìn Lãnh
Sương Sương trân trân.

“Tiêu huynh, có việc gì vậy?“ Lâm Lông Nguyệt cũng vừa bước tới, mày liễu nhăn lại có vẻ ngạc nhiên.

“Không có gì.“ Tiêu Diêu rốt cuộc cũng định thần lại, hắn đưa mắt nhìn Lâm
Lông Nguyệt, giọng có chút gì bất lực: “Lông Nguyệt, ta nghĩ mình nên
chuyển qua tửu lâu khác, vị cô nương này không muốn cho chúng ta ngồi
đây.“

“Nhưng chỗ này hình như không có tửu lâu nào tốt hơn.“ Lâm
Lông Nguyệt có vẻ lưỡng lự, nàng đưa mắt nhìn Lãnh Sương Sương nhưng
Sương Sương lúc này đã cúi đầu xuống. Nàng tuy không thấy được dung mạo
của Sương Sương nhưng nhìn khá rõ Diệp Vô Ưu đang nằm trong lòng Sương
Sương say ngủ.

“Người đó nhìn thật quen.“ Đi khỏi tửu lâu, Lâm Lông Nguyệt không kìm được liền bật nói: “Ta đã gặp nàng ta ở đâu vậy?“

“Lông Nguyệt, muội nói ai vậy?“ Tiêu Diêu kì quái hỏi. Hắn cũng không biết
tại sao hiện tại đầu óc chỉ toàn nghĩ đến thiếu nữ kim phát đó.

“Chính là nữ hài tử đang ngủ đó.“ Lâm Lông Nguyệt đáp, nàng cũng cho là Diệp Vô Ưu là nữ nhân.

“Nữ hài tử?“ Tiêu Diêu lờ mờ hỏi: “Không phải vị cô nương đó có nói sư đệ nàng đang ngủ sao?“

“Không thể nào. Chẳng lẽ muội nhìn lầm?“ Lâm Lông Nguyệt nhất thời cũng thấy
mông lung, “Nhưng muội nhìn thấy hình dáng của người đó thật sự là nữ
hài tử mà!“

Dừng một lúc, Lâm Lông Nguyệt cau mày suy nghĩ: “Muội nghĩ là đã gặp nàng ta ở đâu đó, nhưng muội nhớ không ra ở đâu.“

“Nhớ không ra thì thôi, tạm thời muội đừng cố nữa.“ Tiêu Diêu khuyên nhủ,
chỉ là trong tâm tưởng hắn thật ra đang tự hỏi cô nương kim phát đó
không biết tên gì?

Diệp Vô Ưu vẫn còn đang ngủ, hắn không biết
trong lúc ngủ đã bỏ qua cơ hội gặp một trong những người hắn dự định lấy làm vợ, Lâm Lông Nguyệt. Càng không biết rằng lão bà tương lai này vẫn
đang nghĩ hắn là nữ nhân.

Tửu lâu phục vụ khá chậm, cũng vì có quá đông khách nhân, Lãnh Sương Sương đợi thức ăn ra thì cũng đã mất gần một khắc chung.


“Sư đệ, dậy nào. Ăn chút gì đã.“ Sương Sương vừa lay lay Vô Ưu vừa nói

“Sư tỷ, đệ muốn ngủ.“ Diệp Vô Ưu đã tỉnh lại, mắt vẫn còn chưa mở.

“Ăn chút gì trước đã, chút nữa chúng ta đi mua xe ngựa rồi đệ lên xe ngủ lúc nào cũng được.“ Sương Sương ôn nhu nói.

Ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn, bụng Vô Ưu đã bắt đầu kêu réo. Hắn cuối cùng
cũng ngồi dậy, ra sức tận hưởng các món ăn hấp dẫn trước mắt.

Ăn
uống no nê, Diệp Vô Ưu càng thấy buồn ngủ hơn. Lãnh Sương Sương nhanh
chóng mua một cỗ xe ngựa. Chỉ tội nghiệp Lam Tiểu Phong phải làm xa phu. Hàm Yên và Tiểu Tiểu thì chỉ được đi theo bên ngoài. Lãnh Sương Sương
và Diệp Vô Ưu tự nhiên ở trong xe. Nàng ngồi còn Diệp Vô Ưu thì gối đầu
lên đùi đầy đàn tính của nàng tiếp tục ngủ.

Mã xa vừa ra khỏi tiểu trấn liền bị chặn lại, không nói cũng biết đó chính là Lâm Lông Nguyệt và Tiêu Diêu.

“Dừng lại!“ Lâm Lông Nguyệt khẽ quát.

“Lâm tiên tử, có việc gì vậy?“ Lâm Tiểu Phong tên tiểu tử này giờ cũng không dám có tà ý, chỉ nhã nhặn hỏi.

“Gọi người trong xe ra đây!“ Lâm Lông Nguyệt mặt hầm hầm.

“Thật ngại quá, Diệp ca ca hiện đang nghỉ ngơi, sợ tạm thời không được rảnh.“ Lam Tiểu Phong liền nói, bụng nghĩ hắn cũng vì muốn tốt cho Lâm Lông
Nguyệt, đợi đến lúc Diệp Vô Ưu ra thật thì chỉ sợ nàng cũng không chạy
thoát khỏi tay hắn.

“Tránh ra!“ Một thân ảnh yêu kiều từ trong xe bay ra, cùng với tiếng quát lạnh lùng. Trong chớp mắt Lãnh Sương Sương
đã đứng ngay trước mặt Lâm Lông Nguyệt.

“Ngươi là ai? Với Yến Ngọc Dao có quan hệ gì?“ Lâm Lông Nguyệt lạnh lẽo quát.

“Ta là ai, ngươi không cần biết!“ Lãnh Sương Sương lạnh lùng nói, “Nếu
ngươi không tránh đường thì đừng trách ta không khách khí!“

“Vị
cô nương này, Lông Nguyệt chỉ muốn tìm lệnh sư đệ có chút việc muốn
hỏi.“ Tiêu Diêu thấy hai người như sắp đánh nhau đến nơi liền lập tức
giải thích.

“Ta nói rồi, không được quấy rầy sư đệ ta ngủ!“ Lãnh
Sương Sương nói từng từ một. Đột nhiên lúc đó mái tóc hoàng kim của nàng không có gió cũng tự tung bay. Một cổ khí tức làm người ta cảm thấy
ngộp thở áp bức lấy Lâm Lông Nguyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.