Đọc truyện Vô Lại Quần Phương Phổ – Chương 89: Hàm Yên
Hàm Yên tuy cũng biết Tạ Trường Phong trở nên ngây ngốc như thế đều là
công lao của Diệp Vô Ưu, nhưng nàng lại tịnh không thể hiểu hắn cuối
cũng đã dùng thủ pháp gì. Trên thực tế, nàng không hề biết là hiện tại,
Diệp Vô Ưu so với mấy ngày trước đã có sự thay đổi cực lớn, lại càng
không biết là hắn còn biết cả Tiêu Hồn Bát Chỉ- một loại dị thuật đặc
biệt của Ma tông tông chủ.
Chỉ là, Thiên Y tiên tử nổi danh Triệu Thiên Tâm lại khác, đặc biệt là cách đây mấy hôm, nàng cũng đã từng bị
khốn bởi Tiêu Hồn Bát Chỉ, bởi vậy, trong lúc chẩn trị cho Tạ Trường
Phong, nàng có thể nhanh chóng nhận ra trong thân thể Tạ Trường Phong có cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ. Điều này cũng chứng minh được giả thuyết của
Hàm Yên, nhân đó nàng đã biết được Diệp Vô Ưu là một trong số rất ít
người luyện thành Tiêu Hồn Bát Chỉ dị thuật.
“Triệu tiên tử,
chẳng hay tình trạng tiểu nhi thế nào rồi?”, Tạ Vân Đình đứng bên cũng
kính hỏi. Hắn tuy đường đường là đại tướng quân của Bách Hoa đế quốc,
quyền cao chức trọng, nhưng Triệu Thiên Tâm tịnh không thuộc quyền quản
hạt của Bách Hoa đế quốc. Lại luận về danh vọng thì nàng còn cao hơn hắn nhiều lần, gia đình giờ lại có chuyện cầu đến Triệu Thiên Tâm, đương
nhiên còn phải cung kính hơn bình thường.
“Tình trạng không được
tốt lắm”, Triệu Thiên Tâm thu lại ngọc thủ đang bắt mạch cho Tạ Trường
Phong, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi: “Tạ tướng quân, Tạ công tử
với Ma tông có quan hệ gì qua lại không?”
Triệu Thiên Tâm đã phát hiện ra trong thân thể Tạ Trường Phong có Tiêu Hồn Bát Chỉ, liền quyết
định nhân chuyện này giá họa cho Lãnh Tâm m.
“Ma tông”, Tạ Vân Đình biến sắc, “Triệu tiên tử, người nói vậy là có ý gì?”
“Tạ công tử thành ra như thế này sở dĩ là do trong thân thể có một loại cấm chế đặc biệt”, Triệu Thiên Tâm từ tốn nói, “Loại cấm chế đó gọi là Tiêu Hồn Bát Chỉ, là dị thuật đặc thù của Ma tông tông chủ. Khắp Vân Mộng
đại lục này, biết được dị thuật đó chỉ có Ma tông tông chủ Lãnh Tâm m”
“Lãnh Tâm m!”, Tạ Vân Đình nghiến răng nhắc lại ba từ đó, “Ta không thể bỏ qua cho ngươi!”
“Tạ tướng quân, Tiêu Hồn Bát Chỉ không chỉ khiến thân thể xuất hiện nhiều
vấn đề mà còn có khả năng đẩy mạnh dục tính. Vì trong người Tạ công tử
có Bát Chỉ thúc đẩy dục tính, lại có biểu hiện túng dục quá độ, dẫn đến
cơ thể càng thêm hư nhược”. Triệu Thiên Tâm chẳng hề quan tâm đến sự
phẫn nộ của Tạ Vân Đình đối với Lãnh Tâm m. Thật thà mà nói, nàng không
tin Tạ Vân Đình có thể gây phiền hà gì lắm cho Lãnh Tâm m. Đương nhiên,
chỉ cần có thể mang đến cho Lãnh Tâm m chút phiền phức là nàng cũng đã
vui lắm rồi.
“Vậy, Triệu tiên tử, tiểu nhi có thể khỏe lại
không?”, Tạ Vân Đình tạm thời nén lại hận ý với Lãnh Tâm m, chú trọng
quan tâm đến sức khỏe của Tạ Trường Phong có thể cải thiện không.
“Thông thường thì chỉ có Ma tông tông chủ mới có thể giải khai Tiêu Hồn Bát
Chỉ. Tuy nhiên, cũng may là ta có thể giải được một chút Tiêu Hồn Bát
Chỉ, cũng có khả năng giải khai, chỉ là có chút khó khăn, e là tốn thời
gian không ít, ta cũng cần phải chuẩn bị”, Triệu Thiên Tâm suy nghĩ một
chút lại nói, “Có điều, ta e là sẽ có di chứng về sau, thành thử, việc
có để ta giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ cho Tạ công tử hay không là tùy
tướng quân quyết định.”
“Hậu di chứng ư? Có thể là di chứng gì?
Triệu tiên tử, người có thể nói rõ hơn được không?”, Tạ Vân Đình lặng đi một lát rồi lại dồn dập hỏi.
“Tạ tướng quân, tạm thời ta cũng
không dám chắc chắn sẽ xuất hiện di chứng gì. Tuy nhiên, căn cứ vào chẩn đoán của ta, não bộ của Tạ công tử có bị tổn thương một chút, rất có
thể việc này có liên quan đến việc xuất hiện di chứng. Cụ thể như thế
nào thì chỉ sau khi giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ ta mới có thể biết được”. Nói đến đây, Triệu Thiên Tâm ngừng một lát rồi tiếp: “Thế này đi, Tạ
tướng quân, ngài trước hết nên suy nghĩ kí đi đã, ta cũng phải về Diệp
phủ. Nếu ngài quyết định để ta giải trừ cấm chế cho Tạ công tử thì có
thể phái người đưa công tử đến Diệp phủ”.
“Thế, thế cũng được. Đa tạ Triệu tiên tử”, Tạ Vân Đình nhất thời không biết nói gì thếm, đành do dự đứng đậy.
“Cáo từ”, Triệu Thiên Tâm cùng Tạ Vân Đình tạm biệt, rồi quay người bước đi. Đến cửa, nàng đột nhiên dừng lại, nói: “Phải rồi, Tạ tướng quân, muộn
nhất là trưa nay, ta sẽ rời khỏi Bách Hoa thành, vì vậy mong tướng quân
sớm có quyết định”
Sở dĩ Triệu Thiên Tâm muốn về Diệp phủ là vì
bản thân nàng không hề có cách giải khai cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ, nhưng nàng lại biết Diệp Vô Ưu có thể làm được.
Nàng cũng tin là chẳng bao lâu nữa, Tạ Vân Đình sẽ đưa Tạ Trường Phong đến Diệp phủ.
***
Triệu Thiên Tâm đoán không sai. Nàng về đến Diệp phủ chưa đầy một khắc, Tạ
Vân Đình đã tự mình đưa Tạ Trường Phong đến. Lúc đó, Diệp Vô Ưu đã ngủ
dậy, đang cùng Triệu Thiên Tâm đi ra. Tuy hắn cũng có chút mệt mỏi,
nhưng dù sao cũng là kẻ tu tiên, khôi phục rất nhanh chóng. Trái lại, Tạ Phinh Đình giờ vẫn còn đang ngủ mê mệt, mọi động tĩnh bên ngoài chẳng
hề ảnh hưởng đến nàng.
Trước khi Tạ Vân Đình đến Diệp phủ, Triệu
Thiên Tâm đã cho Diệp Vô Ưu biết kế hoạch của nàng. Đối với việc Triệu
Thiên Tâm giá hoa cho Lãnh Tâm m, Diệp Vô Ưu không phản đối. Thứ nhất,
hắn biết thừa là Tướng quân phủ chẳng có cách nào báo đối phó được Lãnh
Tâm m, mặt khác, hắn cũng biết những oán cừu giữa Triệu Thiên Tâm và
Lãnh Tâm m, hắn mà lên tiếng phản đối thì chắc chắn nàng sẽ không vui,
vậy nên hắn cũng chẳng quản nữa.
“Triệu tiên tử, cầu người làm ơn giúp giải khai cấm chế cho nhi tử, ta nhất định sẽ trọng tạ!”, vừa thấy Triệu Thiên Tâm, Tạ Vân Đình vội vã nói.
Ngay sau đó, hắn thấy
Diệp Vô Ưu, lại thấy Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm tay trong tay thân
mật như vậy, bất giác ngẩn người: “Em rể, Phinh Đình đâu?”
“Phinh Đình tỉ tỉ vẫn còn đang ngủ”, Diệp Vô Ưu tự đắc nói
“Tạ tướng quân, bất tất phải trọng tạ. Coi như ta giúp đỡ Vô Ưu, nhất định
sẽ tận lực chữa trị cho công tử”, Triệu Thiên Tâm khẽ mỉm cười.
Nghe Triệu Thiên Tâm nói vậy, lại thấy bộ dạng thân mật của nàng và Diệp Vô
Ưu, Tạ Vân Đình cũng hiểu ra quan hệ giữa hai người không phải bình
thường. Bất quá hắn cũng không dám nói gì, chỉ nhanh chóng trả lời: “Đa
tạ Triệu tiên tử!”
Triệu Thiên Tâm cười đáp lễ, sau đó bắt đầu
sắp xếp việc chữa trị cho Tạ Trường Phong. Nàng chọn căn phòng yên tĩnh
nhất trong Diệp phủ, ngoại trừ Diệp Vô Ưu, không cho phép bất cứ người
nào được vào. Cuối cùng, nàng còn bắt Hàm Yên và Lam Tiểu Phong đứng gác phía ngoài, không để người khác nhiễu loạn, mọi sự đều rất nghiêm túc.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Sau khi Diệp Vô Ưu giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ cho Tạ Trường Phong, Triệu Thiên Tâm lấy ngân châm ra, nháy mắt đã
châm liên tiếp mấy chiếc vào đầu Tạ Trường Phong. Châm như vậy có tác
dụng như thế nào, Diệp Vô Ưu cũng chẳng thèm quan tâm, có điều Triệu
Thiên Tâm cũng nói cho hắn biết.
“Mấy chiếc kim này sẽ hủy đi một phần kí ức của Tạ Trường Phong. Hắn sẽ quên tất cả mọi chuyện phát sinh trong vòng một tháng qua, đương nhiên, cũng bao gồm cả việc hôm đó
chàng làm với hắn”, Triệu Thiên Tâm khẽ thở dài, “Tiểu sắc lang, đây là
lần đầu tiên ta làm chuyện trái lương tâm như vậy, chàng không được phụ
ta đấy!”
“Thiên Tâm tỉ tỉ, đệ sẽ nhớ tỉ đã đối tốt với đệ thế nào mà”, Diệp Vô Ưu ôm Triệu Thiên Tâm vào lòng, thì thầm bên tai nàng.
“Nhớ được thì tốt, xong việc này ta cũng phải đi, Thiên Thiên vẫn còn ở
khách sạn đợi ta”. Triệu Thiên Tâm lấy từ trong người ra một miếng ngọc
bài nhỏ, trao cho Diệp Vô Ưu, “Tiểu sắc lang, chàng hãy giữ lấy vật này. Đây là tín vật của Y cốc chúng ta, số lượng không nhiều. Sau này chàng
muốn tìm ta thì hãy mang nó đến Y cốc.”
“Tỉ không thể chữa bệnh cho hoàng đế xong rồi về với đệ sao?”, Diệp Vô Ưu tiếp lấy ngọc bài, vẻ không vui, nói.
“Hiện tại, Y cốc cốc chủ tuy là sư phụ của ta những thực tế cũng không quản
nhiều việc, vì vậy, những việc ta phải làm thật sự rất nhiều. Lần này,
ta lưu lại đây cũng đã lâu, tạm thời cũng không dám chắc lúc nào mới có
thời gian đế gặp chàng”, Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng nói, “Nếu chàng thật
sự nhớ ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta. Tuy rằng Y cốc
không phải bất kì ai cũng vào được, nhưng đệ đã có tín vật của ta, muốn
vào cũng không khó khăn gì.”
“Vậy được, để mấy hôm nữa đệ sẽ đến
tìm tỉ”, Diệp Vô Ưu dù cũng có chút không tình nguyện, nhưng cũng biết
những gì Triệu Thiên Tâm nói là thật.
“Được rồi, thời gian cũng
vừa khéo, chúng ta ra ngoài được rồi”, Triệu Thiên Tâm nói nhỏ, liếc
nhìn Tạ Trường Phong đang hôn mê, khuôn mặt đột nhiên trở nên vô cùng
mệt mỏi, tựa như vừa phải dụng sức quá mức. Nếu Diệp Vô Ưu không phải đã biết Triệu Thiên Tâm trên thực tế không phải mất chút khí lực nào thì e là cũng không biết nàng đang giả vờ.
***
“Triệu tiên tử, thế nào rồi?”, thấy Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm bước ra, Tạ Vân Đình gấp gáp hỏi.
“Cơ bản là không sao”, Triệu Thiên Tâm nói, giọng có chút mệt mỏi, “Nhưng
cũng có chút vấn đề, có điều cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nghe
xong câu đầu, Tạ Vân Đình liền biến sắc, nhưng sau khi nghe hết câu sau
thì có chút căng thẳng, vội hỏi: “Triệu tiên tử, vẫn còn vấn đề gì nữa?”
“Tạ tướng quân, lúc trước ta đã từng nói có khả năng sẽ có hậu di chứng,
giờ thì ta đã có thể cho ngài biết là di chứng gì rồi”, Triệu Thiên Vân
từ tốn đáp, “Tạ công tử có khả năng sẽ mất đi một phần lí ức, đặc biệt
là những chuyện đã xảy ra trong vòng một tháng gần đây. Có điều, trừ
việc đó ra thì không có vấn đề gì khác nữa.”
“Triệu tiên tử, là như vậy sao?”, Tạ Vân Đình đăm chiêu hỏi.
“Đúng vậy, tuy nhiên khi hồi phục sức khỏe thì có thể có cơ hội khôi phục
được đoạn kí ức đó”, Triệu Thiên Tâm nhỏ nhẹ nói, “Tạ tướng quân, giờ
ngài có thể đưa công tử về rồi, khoảng một thời thần nữa công tử sẽ tỉnh lại.”
“Thật tốt quá, đa tạ Triệu tiên tử”, biểu hiện của Tạ Vân
Đình cuối cùng cũng lấy lại nét vui vẻ. Chỉ là mất đi một đoạn kí ức,
các phương diện khác đều không có vấn đề gì, đó đã là kết quả quá tốt
rồi, huống gì kí ức vẫn còn khả năng khôi phục lại cơ mà?!
Tiếc
là Tạ Vân Đình làm sao cũng không thể biết được là phần kí ức đã mất của Tạ Trường Phong thật sự không có khả năng khôi phục được. Chính Triệu
Thiên Tâm đã cố ý ra tay thì sao lại có thể cho hắn cơ hội khôi phục
đây? Nàng có nói vậy cũng chỉ là để gạt Tạ Vân Đình mà thôi.
***
Giữa trưa, sau khi miễn cưỡng chia tay với Diệp Vô Ưu, Triệu Thiên Tâm đã
rời khỏi Diệp phủ. Nhưng sau khi nàng rời đi chưa đến một khắc, Lãnh
Sương Sương đã xuất hiện trước cổng Diệp phủ.