Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 82: Công chủ đích ưu lự


Đọc truyện Vô Lại Quần Phương Phổ – Chương 82: Công chủ đích ưu lự

“Ngươi đấy, thật sự là làm càn làm bậy mà!“ Ngữ khí Hoa Nguyệt Lan có vẻ khiển trách: “Vạn nhất Tạ Trường Phong có gì bất trắc, Tạ đại tướng
quân nhất định tìm ngươi đòi mạng!“

“Ta mà sợ hắn sao?“ Diệp Vô
Ưu có chút khinh thị: “Nếu không phải nể mặt Phinh Đình tỷ tỷ, ta còn
muốn thiêu cháy tướng quân phủ nữa kia.“

Hoa Nguyệt Lan trong
lòng trào dâng một thứ cảm giác bất lực, Diệp Vô Ưu tựa hồ không biết
cái gì gọi là sợ, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, thứ gì hắn cũng không
từ.

Diệp Vô Ưu đương nhiên không biết sợ là gì, hắn ngay cả đến ma nữ Lãnh Tâm m tuyệt thế mà cũng dám phi lễ, còn có thể sợ ai nữa?

“Được lắm, ta cũng không quản tới ngươi nữa.” Hoa Nguyệt Lan thở dài một hơi: “Ta không biết ngươi vì sao đột nhiên lại có một thân tiên thuật tu vi
cao thâm, bất quá từ nay ngươi cũng đã có một thân bản sự như vậy, sau
này có lẽ ngươi cũng đủ khả năng tự chiếu cố cho bản thân, ta cũng không cần thay sư tỉ chiếu cố ngươi nữa.“

“Công chúa lão bà, Băng tỷ tỷ nhờ nàng chiếu cố ta ư?“ Diệp Vô Ưu kinh ngạc, vội vàng hỏi lại.

“Nói thừa, nếu không phải, ngươi tưởng vẻ mặt của ngươi thật làm ngươi ta
yêu thích à?“ Hoa Nguyệt Lan cáu kỉnh đáp, “Thôi được rồi, ta phải hồi
cung đây.“

Hoa Nguyệt Lan giãy giụa, mụốn thoát ra khỏi bàn tay Diệp Vô Ưu, bất quá lại không thoát ra được.

“Công chúa lão bà, đừng đi mà, ở đây với ta.” Diệp Vô Ưu dùng lực kéo, đưa cơ thể yêu kiều của Hoa Nguyệt Lan kéo vào trong lòng, ôm lấy eo thon nàng ta, thì thầm nói.

“Ngươi làm gì vậy? Bị người khác nhìn thấy

đó!” Hoa Nguyệt Lan thẹn thùng bực bội không thôi: “Tử sắc lang, giữa
ban ngày ban mặt, ngươi còn chưa chịu thả ta ra?”

“Công chúa lão bà, buổi tối ta đến tìm nàng được không?” Diệp Vô Ưu thầm thì bên tai của nàng ta.

“Đương nhiên không được!” Hoa Nguyệt Lan phẫn nộ đáp: “Tên tử sắc lang ngươi,
cả ngày chỉ biết làm sự tình rối tung rối mù lên thôi!”

“Công chúa lão bà, chiều tối ta nhất định sẽ đi tìm nàng!” Diệp Vô Ưu hôn nhẹ lên vành tai của nàng ta: “Đợi ta nhé!”

Diệp Vô Ưu dù sắc gan to hơn trời, nhưng cũng biết hiện tại thời cơ địa điểm đều không thích hợp, do đó mới đi đến quyết định hiện tại để Hoa Nguyệt Lan li khai, dù gì hắn cũng đâu sợ nàng bỏ trốn.

“Ngươi dám đến, ta sẽ bẻ gãy chân ngươi!” Hoa Nguyệt Lan trợn mắt nhìn Diệp Vô Ưu, dụng lực đẩy ra, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi vòng tay Diệp Vô Ưu, nàng trừng trừng mắt tức giận nhìn Diệp Vô Ưu, sau đó mới quay người nhanh chóng
bỏ đi.

“Làm thế nào đây? Tên tiểu vô lại này tám chín phần tối
nay sẽ đến tìm ta.” Hoa Nguyệt Lan một mặt gấp gáp theo phương hướng
hoàng cung quay về, một mặt nghĩ ngợi trong lòng.

Nhìn hình ảnh
xinh đẹp vô hạn của Hoa Nguyệt Lan, tâm tình trong lòng Diệp Vô Ưu vô
cùng thoải mái, đến khi thân ảnh Hoa Nguyệt Lan biến mất, hắn mới quay
người đi vào bên trong.

“Vô ưu ca ca, ngươi đã đi đâu vậy?“ Vừa
đi được vài bước, nha đầu Hàm Yên đã hấp tấp chạy ra, mà sau lưng nàng
ta, còn có cả con sâu thúi Mộ Dung Tiểu Tiểu.


“Không cần ngươi để ý.” Diệp Vô Ưu trợn mắt nhìn Hàm Yên, gắt gỏng đáp.

“Vô ưu ca ca, ngươi làm gì mà hung dữ vậy!“ Hàm Yên tức thì bộ dạng nước
mắt như sắp trào ra, nhìn có vẻ như thật sự rất đau khổ, khiến người
khác phải động lòng.

“Nha đầu chết tiệt, còn dám dùng chiêu này
với ta.” Diệp Vô Ưu trong lòng mắng thầm, đồng thời lại cân nhắc, khi
nào thì sẽ tính toán sòng phẳng với Hàm Yên, tính ra cũng đã mười mấy
năm rồi.

Trong lòng còn đang cân nhắc, ngoài mặt Diệp Vô Ưu lại
chỉ trừng mắt nhìn Hàm Yên nói: “Đừng làm phiền ta, ta phải đi tìm Phinh Đình tỷ tỷ.“

“Vô ưu ca ca, ngươi sao lại thiên vị như vậy được?“ Hàm Yên tự nhiên không sợ Diệp Vô Ưu, nàng cũng không biết hiện tại
Diệp Vô Ưu đã khác xưa, còn giống như lúc trước. Nàng một mặt nói chuyện với Diệp Vô Ưu, mặt khác vận dùng một chút mị thuật đưa ra để câu dẫn
Diệp Vô Ưu.

“Nha đầu chết tiệt, đợi qua vài ngày nữa mới trị
ngươi, ta mà không khiến ngươi ba ngày ba đêm không thể xuống giường, ta không gọi là Diệp Vô Ưu nữa!“ Diệp Vô Ưu trong lòng mắng thầm, dứt
khoát không để ý đến nàng ta, xoay người bỏ đi.

Tốc độ Diệp Vô Ưu rất nhanh, khiến Hàm Yên kinh ngạc phát hiện ra lần này bản thân vô
pháp cản trở hắn, chỉ biết giẫm chân nhìn bóng Diệp Vô Ưu tiêu thất, lộ
vẻ không cam tâm

“Chạy gì mà nhanh như gặp ma vậy!“ Hàm Yên lẩm bẩm.


Diệp Vô Ưu một mực chạy thẳng tới khuê phòng Tạ Phinh Đình, chính xác mà
nói, đó là tân phòng của hắn với tạ phinh đình, căn cứ theo tính toán
của hắn, Triệu Thiên Tâm hiện tại chắc chắc đang ở chung với Tạ Phinh
Đình.

Rất nhanh, hắn đã đi đến nơi, cũng giống như dự liệu của
hắn, Tạ Phinh Đình cùng với Triệu Thiên Tâm đều ở nơi này, bất quá, còn
xuất hiện thêm vài việc ngoài dự liệu của hắn. Hắn phát hiện trong phòng ngoại trừ Tạ Phinh Đình và Triệu Thiên Tâm ra, còn có hai nữ hài tử
nữa, một người là Thất Thất, người còn lại, thật sự hắn trước giờ chưa
từng thấy qua.

Hắn nhìn lướt qua nữ hài tử không quen biết đó,
nhan sắc cũng không tệ, có thể xem là mỹ nữ, bất quá không có được thứ
khí chất thoát tục của Triệu Thiên Tâm, cũng khó sánh với vẻ mỹ mạo của
Tạ Phinh Đình, càng không có được nét kiều mị cuả Thất Thất. Sau đó, hắn mới quay đầu lại, rất hiển nhiên, hắn đối với mĩ nữ này không hứng thú
gì.

Đã không có hứng thú đối với mỹ nữ xa lạ này, Diệp Vô Ưu tự
nhiên cũng không quản đến nàng ta, hắn trực tiếp chen vào giữa Tạ Phinh
Đình với Triệu Thiên Tâm, mỗi tay ôm lấy một nàng.

“Thiên Tâm tỷ
tỷ, bọn nàng đang nói gì đó?“ Lúc nãy hắn vừa mới đến, đám mĩ nữ đó đang tán gẫu tưng bừng, bất quá hiện tại đã ngừng nói chuyện.

Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm giác đôi chút không ổn, một đạo kình phong tập kích tới, hắn vội vàng lách người, tránh ra xa.

“Ngươi làm gì vậy?“ Diệp Vô Ưu có chút tức giận, động thủ đích thị là mĩ nữ lạ hoắc đó, lúc này, khuôn mặt nàng ta cũng đầy nộ khí trừng trừng nhìn
Diệp Vô Ưu

“Không được chạm vào tiểu thư nhà ta!“ Mỹ nữ xa lạ đó phẫn nộ quát.

“Có bệnh hả!“ Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn nàng ta.


“Đừng lộn xộn nữa!“ Triệu Thiên Tâm lúc này mới lên tiếng, tiếp đó nàng nhìn
mỹ nữ xa lạ đó nói: “Thiên Thiên, còn không mau bái khiến cô gia?“

“Cô gia? Hắn sao?” Mỹ nữ đó chỉ vào Diệp Vô Ưu, khuôn mặt có vẻ hoài nghi.

“Vô Ưu, đây là nha hoàn của ta, từ lúc nhỏ đã theo ta, họ Nhạc, tên là
Thiên Thiên.“ Triệu thiên tâm không hồi đáp câu hỏi của Nhạc Thiên
Thiên, chỉ nàng ta giới thiệu cho Diệp Vô Ưu.

“À, biết rồi!“ bởi
vì nha hoàn này mới gặp mặt lần đầu đã động thủ, Diệp Vô Ưu tự nhiên đối với nàng ta cũng không có hảo cảm gì.

“Tiểu thư, ta không muốn
thứ cô gia này!” Nhạc Thiên Thiên tức giận nói, nàng thật sự không minh
bạch, chẳng lẽ Triệu Thiên Tâm không thấy tên nam nhân đó đồng thời ôm
nàng ta, còn ôm một nữ nhân khác nữa hay sao?

“Bệnh thần kinh!
Không ai mượn ngươi cần ta!“ Diệp Vô Ưu có vẻ coi thường nói tiếp:
“ngươi chỉ là nha hoàn, quản nhiều chuyện làm gì?“

Căn bản, nha
hoàn phải làm bổn phận của nha hoàn, còn nha hoàn gọi là Nhạc Thiên
Thiên này, bất ngờ lại đi quản cả chung thân đại sự của tiểu thư nhà
nàng, hiển nhiên là có phần vượt quyền.

“Thiên Thiên, ngươi trước hết hãy đi thông báo cho những người khác, nói là ta hiện tại không có
việc gì, để cho bọn họ khỏi phải lo lắng” Triệu Thiên Tâm khoé miệng
cười khổ tâm. Nhạc Thiên Thiên mặc dù là nha hoàn của nàng, nhưng cảm
tình hai người vẫn luôn rất tốt, bình thường giống như tỷ muội, có điều
nàng không thể nào nghe lời của NhạcThiên Thiên mà rời khỏi Diệp Vô Ưu,
để tránh hai người tiếp tục xung đột, nàng phải quyết định để Nhạc Thiên Thiên đi trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.