Đọc truyện Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân FULL – Chương 75: Chúng Ta Kết Hôn Đi! Iii
Đứng trước cửa phòng của Lý Trân, Tư Cảnh Nam chần chừ một lúc rồi cũng đưa tay lên gõ cửa.
Trong giây lát, cánh cửa liền mở ra, Lý Trân ngây người nhìn anh, nhất thời bất ngờ nên không nói liền mạch được:”Lão…lão đại, sao anh lại đến đây?”
“Lý Trân, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ánh mắt Lý Trân lóe lên tia hiếu kì, chăm chú nhìn vào vẻ mặt đang nghiêm nghị của Tư Cảnh Nam.
Trước ban công gió lộng.
Nhìn Tư Cảnh Nam một lúc vẫn không thấy anh nói gì, bất giác Lý Trân lên tiếng hỏi:”Lão đại, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tư Cảnh Nam quay sang đối mặt với cô, hai tay bỏ vào túi, cười nhẹ rồi nói:”Dạo này đã xảy ra rất nhiều chuyện, áp lực đối với tôi vô cùng lớn.
Nếu là người con gái khác chắc đã vì chán nản tôi mà bỏ đi rồi nhưng còn cô thì khác, cô không những không bỏ đi mà còn giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cô.”
“Lão đại, anh không cần phải cảm ơn tôi.
Ơn cứu mạng của anh dù có làm trăm chuyện như vậy tôi cũng chưa chắc gì đã trả nổi.” Lý Trân cười cười, kính lễ nói.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Lý Trân bỗng ngưng cười vẻ mặt ngỡ ngạc nhìn Tư Cảnh Nam dường như cô nghĩ, lời nói vừa rồi của anh giống như cô đã nghe nhầm.
“Lão đại….anh.”
“Chúng ta kết hôn đi!” Tư Cảnh Nam sợ cô sẽ không nghe rõ nên lặp lại câu nói ấy một lần nữa rõ ràng hơn:”Tôi nghiêm túc!” Anh nhìn thẳng vào mắt Lý Trân mà nói.
Lý Trân bất động đứng yên, sững sờ nhìn Tư Cảnh Nam.
Cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ chính miệng nói ra những lời này với cô.
Nhưng Tư Cảnh Nam lại thay đổi nhanh vậy sao? Tuy Lý Trân rất bất ngờ nhưng cũng đã đặt ra nghi vấn về chuyện này.
Anh nói anh nghiêm túc, nghĩa là sao? Chẳng lẽ, anh đã dần chấp nhận cô rồi?
Trong lòng Lý Trân vô cùng háo hức và vui sướng tột độ nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thanh cao, cô cười nhạt rồi nói với giọng nhỏ nhẹ, buồn rầu:”Lão đại, nếu anh muốn lấy tôi vì những chuyện tôi đã làm cho anh thì không cần, anh không nên ép mình như vậy.
Còn nữa, tôi không muốn làm vật thay thế, anh vẫn chưa quên được Lộ tiểu thư, vậy tại sao lại muốn cưới tôi?”
Trong lòng Tư cảnh Nam chợt ngưng đọng một cảm xúc gì đó rất khó tả, dường như những điều Lý Trân nói đều đúng.
Anh im lặng trong giây lát rồi mới cất tiếng nói tiếp:”Trước giờ, tôi chưa đặt ai ra so sánh ai.
Cũng chưa từng xem ai là vật thay thế, tôi nói, tôi muốn lấy cô là nghiêm túc.”
“Lão đại!” Lý Trân nhíu mày nhìn anh, khóe môi giật giật muốn nói gì đó nhưng chắc vì quá vui nên cô không nói nổi lời nào.
“Cô…”
Lý Trân mỉm cười mừng rỡ rồi bước tới ôm chặt lấy anh:”Em đồng ý!” Cô tựa sát đầu vào lồng ngực của anh, nhắm mắt cảm nhận hạnh phúc ấy, cô thầm nghĩ:”Tư Cảnh Nam em chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi!”
Tư Cảnh Nam cứng đờ người, xiết chặt tay lại rồi đẩy nhẹ người Lý Trân ra:”Hôn lễ được cử hành trong hai tuần tới, em nghỉ ngơi đi!”
“Vâng.”
Nói xong, Tư Cảnh Nam liền rời đi.
Lý Trân nhìn theo bóng lưng Tư Cảnh Nam mà cảm giác vui mừng dâng trào khôn xiết.
Lý Trân là người thông minh, đương nhiên cô biết Tư Cảnh Nam không nói thật lòng nhưng không sao, tình cảm giữa cô và anh có thể dần bồi đắp qua từng ngày và anh cũng sẽ dần quên đi người phụ nữ ấy.
Lý Trân nắm chặt thành lan can, đưa mắt nhìn vô định vào không trung, khuôn mặt đắc ý đến điềm:”Lộ Khiết, tôi thắng cô rồi!”
…….
Vài ngày hôm sau.
Lý Trân thì bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Tư Cảnh Nam, cô nói với anh không cần bận tâm đâu, mọi chuyện cứ để cô làm là được.
Bởi vì cô muốn một đám cưới của chủ nhân Hắc Mộc Vu, vị tổng giám đốc của Tư Nam phải được bố trí thật hoành tráng.
Mọi người biết tin thì cũng không có phản ứng gì, họ đều mỉm cười mà chúc mừng, cả Yến Tử Kỳ cũng khá bất ngờ vì anh lại ra quyết định nhanh như vậy.
Chỉ riêng với Tư Cảnh Nam thì khi đưa ra quyết định ấy thì có chút do dự nhưng để làm cho mẹ anh vui lòng thì anh không còn cách nào khác.
Nhìn thấy Tư Cảnh Nam ngồi ở sofa trong phòng khách, Lý Trân ôm một sấp hình bước xuống và tiến tới ngồi cạnh anh.
Khuôn mặt hào hứng nhìn Tư Cảnh Nam sau đó cô đặt lên bàn những tấm hình khắc họa những phong cảnh vô cùng đẹp thích hợp với kế hoạch sắp tới của cô và anh.
“Cảnh Nam, anh xem xem hôn lễ chúng ta nên tổ chức ở đâu mới thích hợp đây…ở biển, lâu đài Esclimont ở Pháp, lâu đài Dalhouse hay là Giáo đường khách sạn Peak.” Lý Trân mỉm cười, khuôn mặt hớn hở đưa từng tấm hình trước mặt Tư Cảnh Nam.
Nhận lại được sự phản hồi là sự im lặng cùng ánh mắt thờ ơ của Tư Cảnh Nam.
Lý Trân im lặng không nói nữa rồi cong môi cười nhẹ đưa ra trước mặt anh một tấm hình:”Hay là ở biển đi!”
Tư Cảnh Nam lướt mắt nhìn qua hình ảnh đó một lượt, ở biển cũng rất đẹp, những nơi mà Lý Trân vừa đưa cho anh cũng rất hoàn mỹ nhưng tình cảnh lúc này không cho phép anh chọn những nơi hoàn mỹ như vậy:”Gia đình anh đang phải chịu tang, nên hôn lễ sẽ không tổ chức lớn được.
Xin lỗi em!”
Đã tốn biết bao nhiêu công sức mới có ngày này mà Tư Cảnh Nam lại nói không được tổ chức lớn, điều này đương nhiên khiến Lý Trân không vui nhưng cũng không dám chống lại lời của Tư Cảnh Nam nên cô đành chấp nhận nhẫn nhịn.
Lý Trân cười gượng, tự an ủi mình:”Không sao cả, chỉ cần mình và anh ấy có một hôn lễ thật hạnh phúc là đủ rồi.”
“Thôi vậy, chúng ta tổ chức một hôn lễ bình thường ở Ceridwen được không?” Lý Trân nhướng mày hỏi.
“Ừm.” Tư Cảnh Nam bất giác gật đầu rồi lên tiếng.
Tai anh vẫn nghe cô nói, miệng vẫn trả lời cô nhưng thực chất hồn vía của anh không hề để ở đây.
Lý Trân không hề chú ý kỹ tới cảm xúc của anh, cô mỉm cười cầm lấy hết những tấm hình lên tay rồi nhìn chúng mỉm cười.
Bất chợt, Tư Cảnh Nam đưa mắt sang nhìn Lý Trân, một ánh mắt rất đỗi kì lạ, vừa sâu lắng vừa ẩn chứa một ý nghĩ sâu xa.
….
Trước hôn lễ mười tiếng.
Đêm đến, Tư Cảnh Nam ngồi một mình trong phòng, trên tay cầm một tấm ảnh của một cô gái, đôi tay thon dài của anh khẽ lướt qua bề mặt tấm hình, anh chợt nở nụ cười buồn xót:”Lộ Khiết, em có trách anh không? Có trách anh vì anh đi lấy người con gái khác không?”
Tư Cảnh Nam lại cười nhạt:”Nhưng như vậy cũng tốt, điều đó có thể khiến anh quên em nhanh hơn.”
“Cạch…” Tiếng mở cửa âm trầm vang lên, Lý Trân từ ngoài cửa bước vào rồi mỉm cười đi tới gần anh.
Tư Cảnh Nam liếc nhìn Lý Trân:”Tại sao em vào mà lại không gõ cửa?”
“Em xin lỗi!” Lý Trân nhận ra sự tức giận trong đáy mắt của anh nên liền biết điều mà nhanh nhẹn cúi mặt nhận lỗi.
“Lần sau khắc phục là được rồi!” Tư Cảnh Nam nói xong, vội cất tấm ảnh vào trong tủ sau đó đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Đi được giữa chừng, Lý Trân liền gọi giật anh lại:”Anh định đi đâu vậy?”
“Anh tính ra ngoài xử một số chuyện.” Tư Cảnh Nam vẫn không quay lại nhìn cô, anh đứng yên vị trí đó, lạnh không lạnh, ấm không ấm cất tiếng.
Cô dường như không chịu nỗi sự thờ ơ của anh nữa, nhìn thấy cô anh bỏ đi như vậy có khác gì là đang trực tiếp từ chối cô, xa lánh cô chứ.
Lý Trân bước nhanh tới rồi ôm lấy anh từ sau:”Ngày mai hôn lễ được tiến hành rồi, anh không tính nghỉ ngơi sao?”
Tư Cảnh Nam mỉm cười, cầm lấy tay cô gỡ ra khỏi người mình rồi sau đó quay lại đối diện với cô.
Anh nhẹ nhàng đưa tay, ôn nhu vén lấy tóc cô ra sau tai.
Hành động này của anh khiến Lý Trân sững người trong giây lát, cô không ngờ rằng bản thân mình cũng đang trải qua sự ôn nhu, nhẹ nhàng của anh, mà cô nghĩ rằng việc này chỉ có trong mơ.
Ánh mắt anh nhìn cô ngày càng âu yếm, lắng đọng nhiều cảm xúc khó tả.
“Được rồi, vậy anh sẽ nghĩ ngơi.” Nói xong, Tư Cảnh Nam bước đi khiến Lý Trân ngỡ ngàng:”Sao anh không nghỉ ngơi ở đây?”
“Phòng này anh để em nghỉ ngơi còn anh sẽ sang phòng khác.”
“Tại sao vậy?” Lý Trân nghiên đầu, ngụ ý khó hiểu.
“Em không nghe người ta nói rằng, cô dâu và chú rể không nên gặp nhau vào trước ngày hôn lễ sao?” Tư Cảnh Nam cười trừ, cố nghĩ ra cách để đánh lừa Lý Trân.
Nhưng Lý Trân vốn không nghĩ phức tạp, cô nghe anh nói vậy nên tin là vậy.
Lý Trân gãi đầu cười cười:”À, thì ra là thế!”
“Vậy, anh ngủ ngon.”
“Em cũng vậy.” Tư Cảnh Nam nói xong thì rời khỏi phòng.
Cửa phòng vừa khép lại, Lý Trân liền tắt hẳn nụ cười, hướng mắt nhìn sang chiếc tủ mà Tư Cảnh Nam đã cất giấu thứ gì đó.
Tính tò mò của cô ngày một cao, cô từ từ bước tới, quỳ gối xuống đất sau đó đưa tay chậm rãi mở chiếc tủ ra.
Cô cầm tấm hình đó lên, ánh mắt chứa chan ngọn lửa giận đang cháy phập phồng trừng trừng nhìn vào người con gái trong ảnh.
Cô không thể chịu đựng nổi nữa nên liền vung tay xé tấm ảnh thành nhiều mảnh vụn rồi quăng lên không trung.
Từng mảnh vụn lải chải rơi xuống, khẽ lướt qua khuôn mặt đang rướm nước mắt của Lý Trân.
Hai bàn tay cô chống dưới đất, bất giác cuộn tròn lại, giọt nước mắt mang theo đầy thù hận rơi xuống:”Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, đến hôm nay mà anh vẫn không quên được cô ta sao? Rốt cuộc anh xem em là gì?” Im lặng một lúc, Lý Trân cất giọng sắc lạnh, chứa đầy thù hận:”Nếu đã vậy thì anh đừng trách em.”.