Vô Hình Thần Công

Chương 86


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 86


Nói về việc Thanh Lam tú sĩ vì chuyện của sư phụ mà không biết liệu ngã nào.

Chàng ta trong lúc đầu óc không tỉnh táo, liền bị bọn người Đào hoa cung dụ đi cùng với bọn chúng.Trong võ lâm ai ai cũng biết Đào hoa cung vốn là một nơi hoang đàn, phụ nữ nơi đó 10 người thì hết 8 là những kẻ chuyên môn chơi trò trên hoa dưới nguyệt, lại sắp bày nhiều kế hãm hại anh hùng.

Đó là những chuyện hết sức tồi tệ, nhất thời không thể nào kể ra được.Thanh Lam tú sĩ không biết đi với bọn chúng, ngay trong ngày đầu đã bị bọn nữ nhân đổ cho thuốc mê, rồi kéo vào giường mở trận truy hoan.Sáng hôm sau, Thanh Lam tú sĩ tỉnh dậy, mới biết ra đêm qua mình đã làm loạn, cùng với hai nàng con gái trẻ bày chuyện trai trên gái dưới.Thanh Lam tú sĩ ngơ ngẫn cả người, không hiểu tại sao lại có chuyện lạ như thế.

Trong khi đó, Đào hoa cung chủ Diệp Thanh Thanh cùng với mấy mỹ nhân khác kéo nhau vào tận giường chất vấn, hỏi chàng sao lại đến đây ở nhờ còn gây chuyện bậy bạ, cướp đi trinh tiết của hai nàng con gái kia.Ấy là do bọn Diệp Thanh Thanh nói thế.

Sự thực thì mấy vị cô nương kia có còn trinh tiết gì nữa.

Thanh Lam tú sĩ cả đời luyện võ, không biết gì đến đàn bà.

Bây giờ lại bị mấy con yêu tinh nữ này bày cách lừa gạt, tất nhiên không sao tránh khỏi.

Vậy là trong lúc bí đường, đành phải thề độc đi theo bọn chúng.Thế là xong một cuộc đời oai hùng rộng mở, trong phút chốc trở thành anh hùng núp dưới quần hồng, chẳng còn cơ hội mở rộng thanh uy được nữa..Xong câu chuyện của Thanh Lam tú sĩ, quay trở lại đám người của Hắc thanh phái.

Bọn người này thấy tình thế không tốt, liền phi cấp truyền thư về cho lão môn chủ Hắc ma Đỗ Kỳ, cầu mong lão cử người có năng lực về kỳ trận đến ngay Động Vô Bình để khai mở trận pháp.Còn về phía Hoàng Thiên Giáo cũng vậy.

Bọn người này chuyên môn tu luyện thuật trường sinh, võ công gần giống như đạo giáo, nhưng phạm giới lại chẳng bị gò bó nhưng những đạo sĩ thông thường.Người đứng đầu Hoàng Thiên giáo đến nơi này là Tây môn đường chủ Kim Thiết, nội công cao tuyệt, võ nghệ cao cường.


Có điều lão này lại không am tường chút gì về trận pháp.Đi theo Tây môn đường chủ Kim Thiết là thất đại cao thủ võ công không tệ.

Bọn người này đều được Kim Thiết đường chủ huấn luyện hàng ngày nên về đánh nhau cũng như kinh nghiệm trận mạc rất phong phú.Ban đầu lão giáo chủ Hoàng Thiên giáo nghĩ rằng việc tìm kiếm bảo vật nhất định phải trải qua một trường tranh đấu khốc liệt, nên mới cử những thuộc hạ thiện chiến nhất ra đi làm nhiệm vụ.

Ai ngờ tình thế biến đổi đột ngột.

Bọn người cử đi sức mạnh thì thừa nhưng trí tuệ và năng lực hiểu biết trận pháp thì coi như bằng không.Bởi thế cho nên Kim Thiết, tây môn đường chủ hết sức lo lắng, vội cử người dò la động tĩnh xung quanh xem có ai biết cách phá trận hay không rồi tìm cách bắt lấy buộc họ phục vụ cho mình.Sáng hôm nay, Kim Thiết được thuộc hạ mật báo trong hàng ngũ của Đào hoa cung có một nữ nhân có thể phá trận.

Tin tức này khiến cho Tây môn đường chủ hết sức mừng rỡ, liền ngay trong đêm tức tốc dẫn thuộc hạ đến chỗ cư ngụ của đám nữ nhân Đào hoa cung.Bọn nữ nhân Đao hoa cung đâu ngờ tai vạ ập tới, lại đang hí hửng vì vừa thâu thập được một gã trai tuấn tú như Thanh Lam tú sĩ.

Thế nên cả bọn đều bất ngờ khi đám người của Hoàng Thiên giáo sộc thẳng vào.Bọn người Hoàng Thiên giáo làm gì biết thương hương tiếc ngọc.

Ngay lập tức giết luôn mấy ả chống đối để thị uy, rồi cho người vào trong trướng bắt lấy Tiêu Ngọc Lệ ra.Thế nhưng Đào hoa cung đâu phải hạng thường.

Mặc dù bị tấn công đột ngột nhưng đám đầu lĩnh như Cung chủ Diệp Thanh Thanh, đường chủ ngoại cung đường Cô Thái Linh, Gia cát nữ Tiêu Ngọc Lệ cũng đã kịp chỉ huy thuộc hạ bên trong chống đối.Vậy là ngay trong đêm vắng.

Một trường huyết chiến không thể tưởng tượng xảy ra.

Bên phe Đào hoa cung nhờ có thêm sự hỗ trợ của Thanh Lam tú sĩ nên cũng phản công quyết liệt.Thế trận vì vậy cứ thế duy trì đến hơn 2 canh giờ mới chịu phân lập.Cô Thái Linh bị trúng thương vào vai, còn Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh thì bị dồn ép đến mức không còn khả năng phản kháng.Người trực tiếp giao chiến với Diệp Thanh Thanh chính là Tây môn đường chủ Kim Thiết.

Lão Kim Thiết nội công cao hơn Diệp Thanh Thanh rất nhiều, lại sở trường về đấu chiến đơn độc.


Trong khi đó, Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh lại chuyên môn đánh theo lối quần đấu, mỗi lúc giao tranh cần phải có 2 hay 3 nữ nhân trong môn hỗ trợ dùng phép lập trận mà diệt địch.Hiện thời mấy nữ đệ tử Đào Hoa cung đều đang bị bọn cao thủ trong Thất đại cao thủ của Hoàng Thiên giáo dồn đánh.

Không ai trong bọn chúng kịp tập hợp trận pháp để đấu chiến.

Thế nên chiến trận bị bại vong rất nhanh.Trong khi đó, riêng một mình Tiêu Ngọc Lệ lại bị đến 2 tên trong Thất đại cao thủ vây công.

Cô nàng vốn giỏi về kỳ trận chứ đâu phải sở trường về đấu khí.

Hiện giờ nàng ta lại bị 2 gã chuyên môn trận mạc vây công thì không sao phát huy gì được.

Hai bên đấu nhau chừng 20 hiệp thì mỹ nhân đã bị khống chế.Đào hoa cung chủ Diệp Thanh Thanh thấy nguy liền hết lên một tiếng phóng ra hàng loạt ám khí lợi hại rồi chuồn mất.Cô Thái Linh được sự hỗ trợ của Thanh Lam tú sĩ cũng bọc đường hậu mà chạy.

Hai người ai cũng bị thương nhưng đều không nguy hiểm.Còn bọn người Hoàng Thiên giáo đã thực hiện được mục tiêu đề ra là bắt giữ Gia cát nữ Tiêu Ngọc Lệ nên cũng không thèm quan tâm đến mấy kẻ chạy trốn kia.Hai tên trong Thất đại cao thủ bắt giữ được Tiêu Ngọc Lệ liền áp giải nàng trở về chỗ trú ngụ của bọn chúng ở chính Tây.Còn đoàn người do Hàn Thiên Ma Nữ dẫn đầu ngay trong buổi chiều hôm đó đã về đến khách điếm.Ai ai trong đoàn cũng mặt mày kém tươi, nhất thời chưa hết kinh dị về sự lợi hại cùng cực của trận pháp kia.Đặc biệt trong số đó Hàn Thiên Ma Nữ là lo lắng hơn cả.

Nàng nhận thấy trận pháp nọ quá lợi hại, vượt ra khỏi tầm hiểu biết của nàng.

Như vậy hỏi làm sao nàng có thể vượt qua kỳ trận mà tiến vào Phúc Tiểu Trạch đây.

Nói như thế cũng đủ thấy nhiệm vụ chuyến đi này của nàng khó thể hoàn thành.Tối hôm đó, Hàn Thiên Ma Nữ lại bị độc thương hành hạ, trong người cứ hâm hấp sốt, cả người mệt mỏi không thể an giấc.Nàng ngồi dậy đốt đèn rồi ra sức vận công kháng cự độc thương.Phải nói bệnh tình của Hàn Thiên Ma Nữ 10 phần thì đã giảm mất 8 phần rồi, chỉ còn độ 2 phần độc chất còn tụ lại trong người.


Tuy là như thế, nhưng vì buổi sáng nay nàng phải bôn ba ra ngoài, đến tối lại bần thần suy nghĩ chuyện vượt qua kỳ trận, vì thế cho nên sức khỏe giảm sút nhanh chóng, độc thương lại được dịp hoành hành.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ở phòng bên cạnh cũng chưa đi ngủ.

Nàng thấy trời đã khuya mà tam tỷ vẫn còn chong đèn thức thì ngạc nhiên bước lại gõ cửa.Hàn Thiên Ma Nữ nhịn đau bước ra mở cửa mời Lạc Băng Băng vào.Lạc Băng Băng thấy tam tỷ đau đớn mặt mày nhăn nhó thì lo lắng vội bước lại đỡ Hàn Thiên Ma Nữ vào nhà.

Hai tỷ muội ngồi xuống giường, lúc này Lạc Băng Băng mới nói:– Tiểu muội tưởng tam tỷ khỏe mạnh, nên mới thức khuya thế này, nào hay tam tỷ bị độc thương hành hạ khổ sở đến vậy.Hàn Thiên Ma Nữ thở dài đau đớn nói:– Tam tỷ từ khi xuất đạo giang hồ tới nay, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh bi đát thế này.

Bực cái hiện giờ tỷ lại đang bị thương, nếu không tỷ cũng sẽ liều đi vào kỳ trận kia một phen.Lạc Băng Băng nắm tay Hàn Thiên Ma Nữ nói:– Tam tỷ bệnh vẫn chưa khỏi.

Vậy mà mấy lần muội nói để Lục ca chữa bệnh cho tỷ mà tỷ cứ lần lữa hoài? Chẳng lẽ tỷ không quan tâm đến sức khỏe của mình.Hàn Thiên Ma Nữ nghe Lạc Băng Băng nói thế thì lại nhớ đến việc trước đây chữa bệnh của Lạc Thiên.Hai lần trước, lần nào nàng cũng bị tên đệ đệ háo sắc tìm cách lợi dụng, nhiều lúc khiến nàng khoái lạc vô hạn không thể nào từ chối được hắn.Cũng may, 2 lần vừa qua trong lúc vạn phần nguy nan thì lại có người đến kịp, nếu không thì trinh tiết của nàng dám bị tên tiểu ma tinh kia chiếm mất.

Hàn Thiên Ma Nữ nghĩ đến điều đó liền không khỏi đỏ mặt lên, trái tim bất giác đập mạnh, cũng không hiểu rằng bản thân đang luyến tiếc hay đang tức giận tên đệ đệ háo sắc kia nữa.Lạc Băng Băng thấy tam tỷ yên lặng thì nghĩ rằng mình đã nói đúng liền nói tiếp:– Hiện giờ bệnh tỷ lại trở nặng, để muội muội qua bên đó gọi Lục ca vào đây.

Có Lục ca thì bệnh của tỷ sẽ khỏi nhanh hơn.Hàn Thiên Ma Nữ nắm vội lấy tay Lạc Băng Băng lắc đầu nói:– Thôi không cần.

Một mình tỷ dồn sức cũng có thể đẩy được chất độc còn lại ra ngoài.

Muội không nên làm phiền Thiên đệ nghỉ nữa.Lạc Băng Băng thấy Hàn Thiên Ma Nữ nói thế thì đành ngồi yên, miệng nói:– Tỷ không thích thì thôi.

Riêng muội thì phục tài y dược của Lục ca lắm.

Lần trước ở trong Ngọc gia trang nếu không nhờ Lục ca tới kịp thì tiểu muội đã mất mạng rồi.Hàn Thiên Ma Nữ trước giờ chưa từng biết qua chuyện này.

Đến giờ nàng nghe được Lạc Băng Băng nói thế thì không khỏi kinh hãi trong lòng vội vàng hỏi kỹ mọi chuyện.Lạc Băng Băng thấy tam tỷ quan tâm liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra lúc nàng bị trúng độc và được Lạc Thiên giải độc như thế nào.Quả là nguy hiểm, may mà lúc trước Vân Linh cùng đi với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã chịu khó tàng ẩn thân phận, hạn chế để lộ bản lãnh.


Nếu không lúc này Tiểu ma tiên kể chuyện xảy ra đêm hôm đó nơi Ngọc gia trang với Hàn Thiên Ma Nữ, thì không biết chàng sẽ nguy đến bực nào.Hàn Thiên Ma Nữ nghe xong câu chuyện vừa hoang man lại vừa thán phục nói:– Tỷ không ngờ Lục đệ lại có y thuật cao siêu như vậy.

Thế mới biết 10 năm đệ ấy ở cùng lão thần y Hoạt trúc cũng không phải là vô ích.Lạc Băng Băng cười nói:– Tỷ tỷ bây giờ mới biết y thuật của Lục ca cao siêu ư ? Mấy lần trước nếu tỷ mà không được Lục ca hết sức cứu chữa thì coi chừng bây giờ đã nằm liệt giường rồi.

Làm gì mà có thể ngồi đây nói chuyện với muội.Hàn thiên ma nữ nghe Lạc Băng Băng nói thế chỉ biết cười trừ.

Nàng biết nói làm sao những uẩn khúc bí ẩn đằng sau việc trị thương kia.Hai người nói chuyện với nhau về Lạc Thiên, rồi dần dần cảm thấy ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột và ra đi cũng rất nhanh chóng của vị cô nương tự xưng Hỏa Băng Tâm.Lạc Băng Băng nói:– Muội nghĩ giữa Lục ca và cô gái kia đã phát sinh quan hệ tình cảm.

Nếu không tại sao cô ta lại soắn xuýt với Lục ca như thế.

Hai người bọn họ buổi sáng nay từ trong phòng đi ra thật chẳng khác chi đôi tình nhân.Hàn Thiên Ma Nữ không ngờ Lạc Băng Băng lại suy nghĩ sắc sảo như vậy.

Nàng thấy ý nghĩ của tiểu muội đó và nàng chẳng khác chi nhau, nhất thời cảm thấy chua xót.Kể cũng lạ.

Bản thân Hàn Thiên Ma Nữ biết Lạc Thiên và nàng có mối quan hệ thân thuộc, không thể cùng nhau luyến ái, tình cảm kiểu nam nữ yêu đương là không thể được.

Thế nhưng từ khi tấm thân trong trắng của nàng đã bị gã táy máy, nghịch ngợm, đụng chạm gần như tất cả thì nàng lại thấy trong lòng nảy lên tư tưởng chiếm hữu, muốn gã nam nhân kia phải là của riêng nàng.

Điều này ban đầu Hàn thiên ma nữ cũng không khẳng định, chỉ đến lúc có sự xuất hiện của cô nương Hỏa Băng Tâm thì mối tình cảm quái dị đòi được chiếm hữu kia mới bộc lộ ra.Như sáng nay chẳng hạn, nếu không phải vì tức giận thói háo sắc của Lạc Thiên, đã dẫn về một vị cô nương xinh đẹp, thì nàng cũng đâu đòi đi xem Kỳ trận sớm như vầy.

Ít nhất nếu có đi xem kỳ trận đi nữa thì cũng phải qua 3 ngày sau, khi sức khỏe của nàng tạm ổn mới tiến hành.Hàn Thiên ma nữ nghĩ đến chuyện đó thì máu nóng lại trào dâng, rồi độc chất trong cơ thể lại được dịp phát ra, làm cho nàng ho hắt liên tục.Lạc Băng Băng thấy vậy vội vàng đấm lưng cho tỷ tỷ, rồi dìu tỷ ấy nằm xuống giường, mới quay ra cửa kêu Lạc Thiên đến….Cố gắng nhiều chương cho mọi người đọc ạ.Thấy quyện hay ủng hộ em nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.