Vô Hình Thần Công

Chương 80


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 80


Động Vô Bình về đêm, tuy không được nhiệt náo như ban ngày, nhưng cũng không thiếu các nhân vật võ lâm đến tụ tập bàn tán.

Nơi đây xung quanh 300 trượng vuông đều la liệt các lều quán, vốn được dựng lên làm chỗ ở tạm cho những kẻ giang hồ muốn tìm chút náo nhiệt mà đến đây.Có người là có nhu cầu.

Vì vậy ngoài những lán trại mọc lên, lại có những thực quán nho nhỏ được mở ra, phục vụ các yêu cầu thiết yếu.Vân Linh và đám người của chàng đến nơi này cũng không ngờ bên ngoài Động Vô Bình lại nhiệt náo đến vậy.Bọn người giang hồ thấy 4 người vào đến cũng không quan tâm, tiếp tục ăn uống, nhậu nhẹt và bàn tán loạn xị.Vài kẻ nhận thấy Hoả Băng Tâm xinh đẹp tuyệt vời thì mở miệng ra chọc ghẹo.

Thế nhưng chúng nói chưa hết câu, lại thấy khuôn mặt giận dữ của gã mập lùn Thạch Tiểu Tam cùng đôi song chuỳ to tướng gã mang trên vai, liền không dám lên tiếng bậy bạ nữa.Vân Linh hỏi thăm mấy kẻ gần đó, biết được vị trí Động Vô Bình, liền dẫn mọi người đi liền.Bốn người đi sâu vào bên trong, tiến gần nơi Động Vô Bình, thì không khí ồn ào đã giảm hẳn.

Hiển nhiên chẳng ai rỗi hơi mà đứng canh cái quái trận bí ẩn của lão Bái quái thiên di Bạch Thi kia.Nơi quái trận hiện tại chỉ có dăm ba kẻ hiếu kỳ đứng ngoài nhìn vào trận.

Còn kỳ dư tất cả đều ở hết bên ngoài, cách kỳ trận đến 50 trượng mà ăn uống, nghỉ ngơi.Vân Linh và mọi người nhìn vào trận, chỉ thấy mấy đống đá tảng đặt lổn ngổn.

Vài cành cây khô cắm xéo trên mặt đất.

Kỳ thực từ ngoài nhìn vào chẳng thấy đặc biệt gì.Hoả Băng Tâm đột nhiên đưa tay chỉ về phía xa nói:– Thiên ca ! Huynh xem ở ngoài kia có phải có người đang ngồi không ?Vân Linh đang quan sát kỳ trận xem thử lão quái Bạch Thi kia đang bày trận pháp gì.

Lúc này chàng nghe Hoả Băng Tâm nói thế liền đưa mắt nhìn ra xa.


Quả nhiên dưới con mắt quan sát của chàng, không chỉ có một người ngồi trên mặt đất, mà còn có hơn 10 người khác, kẻ nằm, người ngồi la liệt ở các vị trí khác nhau.Thạch Tiểu Tam không biết gì về kỳ trận, lại vừa mới đến đây nên chưa biết tin tức về quái trận của lão già Bạch Thi lợi hại như thế nào.

Lúc này gã thấy mấy kẻ đó người nào người nấy mệt mỏi, yếu đuối như sắp hết hơi thì ngạc nhiên nói lớn:– Này ! Các ngươi làm gì ở đó thế ? Sao không ra ngoài này ăn uống nghỉ ngơi có phải hay hơn không ?Gã nói rồi liền bước chân định tiến lại gần bọn người nọ.

May mà gã cao gầy La Phôi đứng gần đó thấy vậy vội kéo gã lại nói:– Ngươi có điên không ? Bọn người kia bị nhốt trong trận.

Ngươi đi loạn như vậy rủi lọt vào trong đó thì hết ra ngay?Thạch Tiểu Tam ngạc nhiên lõ mắt nhìn vào mặt La Phôi, lại quay sang nhìn mấy kẻ đang nằm ngồi vật vưỡng kia, thật sự không biết có nên tin vào lời vừa rồi của La Phôi không ?Vân Linh thấy gã bộ dạng ngố như vậy liền cười nói:– La huynh đệ nói đúng rồi.

Nhà ngươi chẳng lẽ chưa nghe đến việc có người vào trận rồi bị giam trong trận sao ? Ngươi chắc không muốn gặp phải tình cảnh như bọn họ đó chứ ?Đến lúc này Thạch Tiểu Tam mới tin là sự thực.

Gã gãi đầu cười nói:– Đệ thực sự không biết chuyện đó.

May mà hai người nhắc nhở đệ.Thế rồi gã lui người lại tiếp tục đưa mắt nhìn ra xung quanh.Đột nhiên gã nhận thấy ở cách đó hơn 10 trượng về phía cánh trái, có một bọn cô nương độ 4, 5 người đang đứng nói chuyện xì xào.Rõ ràng bọn nữ nhân này chỉ vừa đến đây.

Nếu không lúc nãy khi gã cùng với Vân Linh và mọi người vào đây đã nhận ra sự có mặt của họ rồi.Thạch Tiểu Tam nhìn thấy mỹ nữ.

Tự nhiên sực nhớ đến chuyện mẫu thân của gã đang giục gã lấy vợ.

Thế là gã khoái chí, kéo tay La Phôi chỉ về phía mấy vị cô nương kia.Gã La Phôi cũng giống như Thạch Tiểu Tam, đều là kẻ máu gái và mới chân ướt chân ráo đi ra giang hồ.


Lúc này hắn thấy có người đẹp thì trong lòng lại nổi hứng ngay.Nhớ lại lúc trước, La Phôi cùng Thạch Tiểu Tam đánh nhau chỉ để giành lấy việc cứu chữa cho Hỏa Băng Tâm, mục đích là định lấy lòng nàng.

Không ngờ sau đó chúng gặp phải Vân Linh võ công kỳ bí, y thuật lại cao cường.

Chàng ra tay cứu chữa cho Hỏa Băng Tâm, còn giúp bọn chúng giải độc và nâng cao công lực.Chính điều đó đã khiến chúng không tiện ra mặt tranh giành mỹ nhân với ân công.Một điều nữa hai người đâu phải kẻ ngốc mà không thấy vị mỹ nhân kia đã luyến ái Vân Linh rồi.

Chúng thực sự không còn cửa để len vào tim nàng mỹ nhân kia nữa.Đó là chuyện đã qua.

Còn bây giờ cơ hội lại tới, hai người thấy có đông mỹ nữ tụ tập một chỗ thì làm sao mà chịu được.

Hai gã liền bỏ Vân Linh và Hỏa Băng Tâm ở lại, dắt nhau tiến về chỗ đám nữ nhân kia.Thế nhưng hai gã đâu biết, bọn nữ nhân kia đều là hoa hồng có gai.

Không phải loại nữ lưu bình thường mà bọn chúng có thể dính vào.

Mấy nữ nhân đó ai nấy không những võ công cao cường mà công phu câu hồn nam nhân cũng thuộc hàng lợi hại.

Bọn họ chính là người ở Đào hoa cung vì hám bảo vật mà đến đây.Người mặc y phục màu xanh, thắt đai màu đỏ, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt nhìn rất ướt át chính là Ngọc hồng tú nữ Diệp thanh thanh, chủ nhân đào hoa cung, nổi tiếng dâm tà trên võ lâm.Thiếu nữ mặc y phục trắng, đứng ở mé trái Diệp Thanh Thanh là Tiêu Ngọc Lệ, biệt hiệu Gia Cát nữ, rất tinh thông kỳ môn độn giáp, là người duy nhất trong Đào Hoa Cung ít khi xuất hiện giang hồ.Thiếu nữ mặc y phục đỏ, thắt dây lưng màu cam, đứng ở bên phải Diệp Thanh Thanh là Cô Thái Linh, ngoại cung đường chủ Đào Hoa Cung, là một nữ nhân rất khôn khéo và biến trá.Còn mấy thiếu nữ còn lại cũng đều võ công không tệ, nhan sắc xinh tươi.


Tuy nhiên họ đứng cạnh ba người Diệp Thanh Thanh, Cô Thái Linh và Tiêu Ngọc Lệ thì nhan sắc kém hẳn.Cô Thái Linh lúc này, mắt thấy hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang tiến lại gần thì cười khẽ nói với Tiêu Ngọc Lệ:– Muội tử đang lo lắng không có ai vào trong kia cứu hai chị em của chúng ta thì bây giờ đã có người rồi.

Để tỷ tỷ sai hai tên ngốc kia vào trong đó thử xem.Mấy thiếu nữ nghe Cô Thái Linh nói thế liền ngưng bàn tán, đưa mắt nhìn về phía hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang đi đến.Hai tên hám gái này thấy có đông mỹ nhân xinh đẹp tụ lại ở đây, còn nhìn hết về phía mình thì trong lòng khoái sướng, vội vàng đi nhanh hơn tiến về phía các cô.Cô Thái Linh khuôn mặt thoắt cái biến đổi ra dạng buồn nản, tay phải đưa vào trong người rút ra một chiếc khăn vừa áp lên mặt vừa sụt sùi nói:– Bọn chúng ta đều là phận nữ.

Lấy ai là kẻ anh hùng có thể vào trong kia cứu người đây.

Ta nghĩ tội nghiệp cho hai tỷ muội kia quá.

Bây giờ ai mà có lòng tốt cứu được bọn họ thì ta sẽ theo về với người đó ngay.Diệp Thanh Thanh liền làm bộ ôm lấy một bên vai Cô Thái Linh an ủi:– Cô muội không nên nói thế.

Chuyện chung thân đại sự nào phải trò đùa.

Muội nói như vậy có phải là khiến cho anh hùng thiên hạ đổ xô hết về đây không ?Cô Thái Linh mắt nhắm mắt mở nói lớn:– Ai nào ? Ai mà quan tâm đến sự sống chết của người khác ? Ai mà có thể vì muội mà cứu 2 vị cô nương đang bị vây trong trận kia.

Nếu mà có người làm như vậy thì muội sẽ về làm nương tử cho họ ngay, bất kể họ là ai.Thạch Tiểu Tam vừa đến gần đã nghe thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt đại đang khóc lóc mà nói những lời như vậy thì trong lòng phát nộ, cơ hội kiếm được mỹ nhân vào tay.

Thế là gã không suy nghĩ gì nữa nói luôn:– Cô nương áo đỏ kia, cô nói nếu ta cứu được 2 người của cô nương trong trận pháp kia thì cô sẽ chịu về làm vợ ta sao ?Cô Thái Linh đưa khăn che một bên mặt làm bộ buồn bã nhìn lên nói:– Người anh hùng là ai ? Chàng có biết rằng trận pháp này nguy hiểm lắm không ? Thiếp không phải chê chàng kém cỏi, nhưng cũng không dám để chàng vì một lời nói của thiếp mà phải dấn thân vào nơi nguy hiểm.

Như vậy thực là không nên.Thạch Tiểu Tam vốn tính bộc trực, lại nóng nảy.

Bây giờ gã thấy cô nương kia có ý khinh thường mình thì lại càng muốn ra sức cho người đẹp.


Gã nói lớn:– Thạch tiểu Tam ta trên đời chưa biết sợ việc gì.

Cũng không ngại nguy hiểm.

Chỉ cần cô nương đồng ý chịu làm vợ ta thì ta nhất định sẽ liều vào trong đó một phen để cứu người ra.La Phôi đứng cạnh bên thấy Thạch Tiểu Tam nói thế thì kinh hoảng giật áo gã nói:– Ngươi điên rồi sao.

Bọn người kia là ai ngươi cũng không biết.

Trận pháp này lợi hại như vậy mà ngươi nghe lời bọn họ thâm nhập vào trong trận thì hậu quả nguy hiểm đến mức nào.

Chẳng lẽ ngươi không biết.Diệp Thanh Thanh mắt thấy La Phôi có vẻ không đồng ý cho Thạch Tiểu Tam vào trận liền cười khẽ tiến lại gần hai người.Lúc này La Phôi định nói thêm với Thạch Tiểu Tam vài câu thì bất ngờ thấy một cô nương khuôn mặt xinh đẹp, y phục màu xanh tiến lại gần mình thì ngớ ngẩn tròn mắt nhìn.Gã từ khi xuất ra giang hồ hơn 2 tháng nay chưa từng khi nào thấy một mỹ nhân nào đẹp như thiếu nữ này.

Khuôn mặt nàng sáng rỡ, da dẻ mịn màng, hai mắt long lanh như nước hồ thu nhìn như thu hồn kẻ khác.Lại nữa lúc này nàng tiến lại gần gã làm 2 tròng mắt gã ngó thấy tướng đi dụ hoặc mê hồn của nàng cùng với mùi hương thơm nức mũi, tự nhiên cảm giác mê hoặc không chút phản kháng, tự giác chiếu tia nhìn tham lam vào hai quả núi trước ngực nữ nhân.Diệp Thanh Thanh vốn đã xinh đẹp, lại cố tình tạo thế dụ hoặc làm cho La Phôi mê mẫm tâm thần, rồi thì không còn biết chi đến hành động của Thạch Tiểu Tam nữa.Về phần gã Thạch Tiểu Tam ngu ngốc kia thì không biết mình đang bị dụ, đi vào chỗ nguy hiểm.

Gã lại gần Tiêu Ngọc Lệ nghe nàng nói về cách xuất nhập trận liền sau đó đi vào trận luôn.Bọn người Đào Hoa Cung chỉ cần có thế.

Bọn họ ai ai cũng biết trận pháp này lợi hại.

Do vậy bản thân không dám tự mạo hiểm.Vừa rồi bọn họ tranh cãi nhau cũng vì không ai dám thử nghiệm theo cách hướng dẫn của Tiêu Ngọc Lệ để vào trận xem sao.Lúc này bọn họ dụ được gã Thạch Tiểu Tam vào trận rồi thì liền tập trung vào nhìn, kiểm xem thực tế gã nọ vào trận sẽ gặp biến hóa gì.Ps: Còn tiếp….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.