Vô Hình Thần Công

Chương 77


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 77


Đến trưa hôm sau, mọi tin tức đã được mấy người đi về báo lại.Bát quái thiên dị Bạch Thi khẳng định đã đi vào được Động Vô Bình.

Lão ta vì sợ có kẻ khác xông vào cướp mất bảo vật nên đã dựng lên phía ngoài cửa Động Vô Bình một trận pháp kỳ quái.

Điều này làm cho anh hùng thiên hạ không sao vượt qua được, có vào mà không có ra.

Khiến ai ai cũng phải phẫn nộ.Hàn Thiên Ma Nữ nghe tới điều đó không khỏi cau mày.

Nhất thời chưa biết nên làm sao đây.Lạc Băng Băng nói:– Tiểu muội thấy quanh khu vực Động Vô Bình 20 dặm đều có cao thủ trú ngụ.

Bọn họ ai nấy thực lực cũng không tầm thường.

Lúc này đúng là mọi người đang chờ xem cao nhân nào có thể giải phá được trận pháp do Bát quái thiên di Bạch Thi đã dựng nên không ?Lão đại trong Thanh Thành Tứ tú gọi là Diệp cô Thanh cũng góp lời:– Tiểu nhân phát hiện ở phía Đông Động Vô Bình có người của Hắc Thanh Phái trú ngụ.

Còn ở phía Tây là người của Hoàng Thiên giáo.

Phía Bắc là người của các phe phái khác như Càn Thanh Cung, Đào hoa cung, Thanh Y Bang.

Phía Nam là các độc hành đại đạo, cao nhân ẩn sỹ, tăng ni, tục đạo thảy đều ở đó.Hàn Thiên Ma Nữ nghe xong không khỏi than dài:– Ta hiện giờ đang lúc quan thiết, lại mắc phải bệnh tật.

Nếu không ta đâu thể dễ dàng ngồi yên như thế này.Vân Linh thấy Hàn Thiên Ma Nữ nói thế liền cười chấn an:– Hiện thời, lão quái Bạch Thi dựng lên rào cản trận pháp nói chung là không hề bất lợi đối với chúng ta.

Rõ ràng việc lập nên trận pháp như vậy đã hạn chế các đạo giang hồ xâm nhập vào Động Vô Bình.

Điều này có phải là lợi cho chúng ta không? Tam tỷ nhờ đó có thể yên tâm dưỡng thương.

Chờ ngày khỏe lại lúc đó bọn ta vào Động Vô Bình cũng không muộn.Hàn Thiên Ma Nữ nghe Vân Linh nói thể cũng rất hợp lý liền nhìn chàng mỉm cười.

Trong lòng quả nhiên hâm mộ tên Tiểu ma tinh kia đúng là suy nghĩ thấu đáo.Thế nhưng lúc này Nhạn Nhạn lại xen vào nói:– Thiên ca làm sao có thể khẳng định không ai có thể xông qua trận đó ? Lại nữa làm sao có thể nói an tâm là an tâm sao.

Còn một vấn đề nữa, biết đâu lão quái Bạch Thi đã lấy được bảo vật rồi, sau đó lại chuồn đi.


Như thế chúng ta chờ ở đây chẳng phải là há miệng chờ sung.

Cuối cùng cũng không được gì hết.Vân Linh nghe vậy liền phân bày:– Nhạn muội nói cũng có lý.

Thế nhưng trận pháp đó đâu phải tầm thường.

Huynh chắc rằng cũng có nhiều cao thủ đã vào trận rồi.

Thế nhưng họ đã bị giam trong trận.

Vì thế nên bọn người bên ngoài cũng không ai dám mạo hiểm đi vào nữa.

Còn như muội nói sợ lão quái Bạch Thi lấy được bảo vật trốn mất.

Điều đó đâu dễ xảy ra.

Mấy người xung quanh bốn phương tám hướng kiểu gì mà chẳng nhận thấy.

Khi ấy trường huyết chiến xảy ra chúng ta cũng không thể không biết.

Như vậy liệu chúng ta có chịu để yên hay không ?Hàn Thiên Ma Nữ nghe Vân Linh và Nhạn Nhạn tranh cãi cùng nhau liền nói:– Thôi được rồi.

Hiện giờ theo ta thì cứ bĩnh tĩnh.

Không đến mức phải sốt ruột.

Chúng ta ngày mai sẽ đến bên ngoài Động Vô Bình xem như thế nào.

Khi ấy có kế sách gì lúc đó sẽ tính toán sau.Mọi người quyết định như vậy liền yên tâm quay về phòng nghỉ ngơi.

Vân Linh đối với vấn đề này cũng bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết.


Chàng về phòng suy nghĩ hàng giờ rồi quyết định phải xuất hành một chuyến trong đêm nay xem thử ra sao.… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyentv.net/vo-hinh-than-cong/Nói về Động Vô Bình chỉ là một nơi hẻo lánh, ít người biết tới.

Từ khi có tin bảo vật của Thạch Thạch lão nhân được cất giấu trong đó thì anh hùng hào kiệt khắp nơi đều tụ về.

Đông đảo không sao kể siết.Đông Vô Bình này vốn dĩ chỉ là một hang núi ăn thông với một thung lũng khép kín, bị chặn bởi vô số dãy núi lớn cao ngất xung quanh.

Vì thế, nó chẳng khác chi cái đáy nồi, mà cửa vào duy nhất lại bị Bát quái thiên dị Bạch Thi dùng kỳ trận cản lại.Đúng như nhận định của Vân Linh, những kẻ vào đây đều bị kỳ trận mê loạn.

Họ đi vào trận rồi lại không tìm thấy đường ra, cũng không tìm thấy lối nhập xuất Động Vô Bình.

Thế nên họ cứ đi quanh đi quẫn, hết đi lại ngồi, hết nằm lại đứng, rồi trở thành si mê, u tối trước cảnh vật xung quanh.Đó là nói về kẻ đã vào trận.

Có đối với những người chưa vào trong trận thì thế nào ?Bọn người này đứng ngoài nhìn vào, thấy mấy kẻ lạc trong trận hành động ngu xuẩn, đi đứng cả ngày trời chỉ loanh quanh hơn chục trượng vuông mà không sao thoát ra được.Tình cảnh này khiến cho ai nấy đều kinh nghi sợ hãi.

Không dám liều mạng mà vào trận làm gì.

Ai biết được nếu bản thân đi vào trong ấy, lại không bị trận pháp làm cho điên cuồng, rồi cũng hành động ngốc nghếch giống như những kẻ mình đang nhìn thấy ở kia chăng? Đúng là khó mà nói trước.Hiển nhiên, ai nấy có chút kiến thức đều biết trận thế kia cực kỳ lợi hại.

Nếu bản thân không nắm được bí quyết phá trận, mà tự tiện đi vào, thì cơ may sống sót sẽ cực kỳ thấp, chứ chưa nói là tìm được cửa vào Động Vô Bình.Vân Linh vượt qua khỏi thị trấn, đi về phía sơn lâm.

Chàng nhắm vị trí Động Vô Bình mà khởi tiến, vốn muốn xem qua địa thế trận pháp nơi đây thực sự lợi hại như thế nào.Thế nhưng, mới đi được hơn 2 dặm thì phía trước đã có tiếng quát tháo và tiếng vũ khí chạm nhau.Vân Linh ngạc nhiên vội trổ cước lực đi nhanh hơn.

Chàng vừa đến nơi đã thấy 2 gã, một cao gầy, một mập lùn đang đánh vùi với nhau.Gã mập lùn thân hình tròn lẵng, tay cầm 2 cây đồng chuỳ to lớn múa lên vù vù nhằm vào gã cao gầy hiện đang cầm một cây xích tiên mỏng dẻo mà tấn công.Hai người kẻ tiến người thoái hết sức nhanh nhẹn mà chiêu thức thì lăng lệ vô bì.

Gã mập lùn sức lực cực hạn, đánh ra chuỳ nào là uy thế khủng khiếp, khiến cho đối phương chỉ có né tránh chứ không thể đụng chạm.Còn gã cao gầy lại sử dụng đấu pháp mềm dẻo, nhanh nhẹn.

Thân hình gã liên tục chuyển động, xích tiên múa lên toàn nhằm những nơi yếu hại trên mình gã to béo mà hạ thủ.Lối đánh của gã này khiến cho Vân Linh thoạt vừa nhìn thấy lại nhớ đến ngọn roi Khổng Thiên Thằng của Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan.

Tuy nhiên, không giống như Khổng Thiên Thằng dài gần nửa trượng, cây xích tiên hiện chỉ dài hơn 2 xích, do vậy gã cao gầy sử dụng cây xích tiên giống như một cây kiếm dài mềm dẻo, biến hoá linh động vô cùng.Gã mập lùn lúc này vừa vung chuỳ lên đánh vào ngực đối phương.

Thế nhưng, gã cao gầy lần này không lùi lại, mà vung xích tiên lên đối chọi trực tiếp với đồng chuỳ, trong khi đó, bản thân gã thì chao nghiêng một góc hết quỷ dị thoát khỏi đòn đánh của đồng chuỳ.Gã mập lùn ngạc nhiên chưa kịp biến thế, thì bất ngờ trong lúc đó cây xích tiên đụng phải đồng chuỳ liền bất thần cong vụt lại.


Đầu ngọn xích tiên nhanh như đầu con rắn độc mổ thẳng vào mặt gã.Gã mập lùn hoảng hốt kêu thét lên một tiếng, vội vàng di thân lui lại.

Thế nhưng, gã cao gầy như đã có tính toán trước.

Ngay lúc đối phương di bộ né tránh chiêu thế của ngọn xích tiên, thì thân hình gã đã nhập nội.

Ngọn xích tiên lại vung lên nhắm vùng thượng đẳng của đối phương điểm ra.

Nếu gã mập lùn mà không tránh khỏi chiêu này thì ngực gã bảo đảm sẽ bị ngọn xích tiên xuyên thấu.

Chết là cái chắc.Vân Linh nhìn thấy chiêu thế đó cũng phải phục là lợi hại.

Qủa là nhiên là xích tiên lợi hại, muốn mềm là mềm, muốn cứng là cứng.

Thật là một lợi khí không thể xem thường.Thật ra, ngọn xích tiên vốn dĩ do gã cao gầy vận dụng nội lực vào mà làm cho cứng lên thôi.

Tuy nhiên, do ngọn xích tiên ngắn hơn Khổng thiên thằng của Tiêu hồn ma nữ, nên khi vận dụng công lực vào, nó phản ứng nhanh nhạy hơn nhiều.

Vì vậy, đối phương cương mãnh như gã mập lùn kia gặp phải đấu khí giống như ngọn xích tiên này rất ư khó chịu.Gã mập lùn bị đối phương dồn đến chỗ, không thể né tránh hay phòng thủ được.

Trong phút nguy cơ đó, đồng trùy trên tay vụt rời hắn ta, bay thẳng về phía đối phương trông giống như một quả đạn pháo cực mạnh.Gã cao gầy thấy vậy kêu lên thất kinh, không dám đâm ngọn xích tiên tới nữa mà vội ngã người né tránh.Thanh đồng trùy không bị ai quản thúc, lao vù về phía trước.

Khéo thế nào lại nhằm đúng vào chỗ Vân Linh đang đứng xem mà tấn công.

Thế trùy lao đi vùn vụt, sức lực kinh hồn.

Ai mà đụng phải nó chắc phải tan xương vỡ thịt chứ không nhẹ.Vân Linh trong đêm tối nhìn rõ ngọn trùy đang lao tới mình.

Thân hình chàng đột biến.

Tự nhiên lách ngang để ngọn trùy bay qua, rồi tiện tay vươn ra túm lấy đồng trùy giữ lại, hành động cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác.Hai gã đánh nhau thấy thủ pháp bắt trùy của chàng đều kinh ngạc.

Ngay như gã mập lùn vốn tự tin về sức mạnh của mình mà cũng tự nhận là không thể bắt đồng trùy trong trường hợp như vừa rồi.Vân Linh túm được đồng trùy trong tay, cũng nhận thấy là cân lượng khá nặng, thầm khen gã mập lùn tý lực đáng nể.Chàng một tay cầm đồng trùy, chân bước tới nhìn hai gã nọ rồi hỏi:– Nhị vị sao lại xảy ra động thủ thế ?Gã mập lùn trợn mắt chỉ tay về phía gã cao gầy miệng nói:– Gã súc sinh kia định cản trở ta cứu người, nên ta mới động thủ với gã.Gã cao gầy cũng tức giận nói:– Không phải như vậy.

Chính ta nhìn thấy cô ta bị thương ngất xỉu.

Vậy không phải ta cứu cô ta thì còn ai vào đây.Gã mập lùn gằn giọng:– Hừ ! Nói như ngươi chẳng lẽ ta lại không nhìn thấy cô ta trước bằng ngươi.


Thử nghĩ xem giữ ta và ngươi ai là người đến đây đầu tiên.Gã cao gầy cũng không vừa ngoác miệng nói lớn:– Ta không quan tâm ai đến đây trước.

Quan trọng là ta nhìn thấy cô ta bị thương.

Còn ngươi chẳng qua là theo ta mà nhìn thấy thôi.Gã mập lùn tức giận quá cãi:– Ngươi đừng có tranh tiên.

Ta mới là người xứng đáng cứu chữa cho cô ta.

Ngươi đừng hòng nhúng tay vào.Gã cao gầy cũng tức giận nói:– Hứ ! Ngươi tưởng nói vậy là xong ư ? Thử lại đây xem cây Xích tiên của ta có nhường ngươi không ?Gã mập lùn cũng không chịu lép sẵn giọng nói lớn:– Ngươi có xích tiên dễ thường ta không có đồng truỳ.

Nếu không phục thì chúng ta đấu tiếp trăm hiệp nữa.Vân Linh thấy hai đằng cãi nhau hăng quá liền vội xua tay chen vào nói:– Được rồi.

Các ngươi làm gì mà tranh chấp nhau như thế.

Có mỗi việc cứu thương thôi mà cũng có thể xảy ra đánh nhau ư ?Gã mập lùn trợn mắt nhìn Vân Linh nói:– Ngươi biết gì ? Cô nương kia xinh đẹp tuyệt vời.

Bọn ta đây ai ai cũng chưa vợ.

Nếu có được một nàng như thế về làm nương tử thì còn gì bằng.

Không phải chuyện đùa nghe không ?Vân Linh ngạc nhiên, miệng cười nói:– Các ngươi đúng là đầu óc có vấn đề.

Đâu cứ phải mỹ nhân chịu ơn các ngươi là phải theo các ngươi về làm vợ.

Lại nữa nàng nọ bệnh tật ra sao các ngươi cũng chẳng lo.

Lại đi đánh vùi với nhau ở đây thì người ta chết ngỏm còn gì.Hai gã nghe chàng nói thế đều ngẩn người ra.

Nhất thời ngây ngốc không hiểu nên tính ra sao.Gã mập lùn đột nhiên kêu lớn:– Thôi chết rồi.

Lúc nãy ta thấy cô ta mặt mày tái xanh, giống như hiện tượng trúng độc.

Từ đó đến giờ không khéo cô ta chết mất cũng nên.Thế rồi gã vội vàng chạy lại phía lùm cây cách đấy hơn 5 trượng.

Vân Linh và gã cao gầy cũng vội vàng lao theo.Ps: chúc mn buổi chiều vv.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.