Vô Hình Thần Công

Chương 48


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 48


Đột nhiên có tiếng cười vang động nổi lên.

Rồi như một ánh chớp đỏ.

Một thân ảnh cao to, vững chãi đã đứng ngay trước sảnh đường.Vân Linh và Lục phu nhân đều không hẹn mà quay sang nhìn người đó.Lục phu nhân vừa thấy mặt lão nhân nọ liền cười mỉm nói lớn:– Lão gia này! Người mau lại đây xem con của chúng ta đã lớn rồi nè !Vân Linh biết ngay lão nhân thân hình to lớn, khuôn mặt đỏ hồng với hàm râu dài ngang ngực chính là phụ thân của Lạc Thiên, gọi là Lạc Thiên Đạo.Chàng thấy ánh mắt lão sắc như dao đang chiếu vào mình thì không khỏi lo ngại vội thu liễm khí lực, an tâm định thần liếc nhìn trộm lão.Lạc Thiên Đạo cười khanh khách nói:– Phu nhân của ta.

Nàng có được con rồi thì từ nay đừng có khóc lóc nữa nhé.

Ta thật không muốn thấy cảnh nàng quanh năm suốt tháng mặt mày ủ rũ nữa.Rồi Lạc Thiên Đạo quay sang Vân Linh cười nói:– Con bây giờ đã lớn rồi.

Cha cũng không ủy khuất con sống tạm bợ với lão già giở người Hoạt Trúc nữa.

Lần này ta gọi con về là muốn con học thêm mấy môn thần công chuẩn bị cho sự nghiệp mai hậu của Hồng Ma Viện chúng ta.Vân Linh mặt mày cố ra dạng tươi tỉnh đồng thời nhanh chóng cúi đầu dạ thật lớn để thể hiện tinh thần trước lão già ghê gớm kia.

Quả nhiên, hành động của chàng khiến lão hết sức hài lòng, liền khéo hai mẹ con ngồi xuống vỗ về tâm sự.Lạc Kinh Hùng không tưởng gã sư đệ công việc không làm nên chuyện mà giờ này lại còn được phụ thân ưu ái đến thế thì tức giận không sao nuốt được cục giận.Thế nhưng gã biết tính phụ thân cực kỳ cố chấp.

Nếu gã không có cách gì tốt thì chớ nên gây đổ vỡ mối quan hệ đang có giữa phụ thân và Lục a di lúc này.Vân Linh được hai vợ chồng Lạc Thiên Đạo đối xử hệt như con trai của họ.

Trong lòng chàng không khỏi có phần hỗ thẹn.

Thế nhưng thông qua cuộc chuyện trò giữa chàng và Lạc Thiên Đạo thì mối ái ngại của chàng cũng qua đi rất nhanh.

Thật sự là lão Lạc Thiên Đạo này hành xử thâm sâu vô cùng.


E rằng chúng nhân trong thiên hạ sắp sửa vì lão mà phải trải qua kiếp nạn kinh người trong thời gian tới.Sau một hồi thăm hỏi, được biết con trai mình không tìm được di cảo y thư của lão Thánh thủ thần y Hoạt trúc, Lạc Thiên Đạo không khỏi nhíu mày.Hơn 10 năm trước.

Sau khi nghiên cứu Ngọc địch bí phổ, Lạc Thiên Đạo đã biết trên đời này ngoại trừ Thánh thủ thần y Hoạt Trúc còn có hy vọng phá vỡ ma tiêu, cứu chữa cho nạn nhân.

Còn mọi kẻ khác không cần phải nói đến.Lão cũng nghĩ Ngọc địch bí phổ thâm sâu khôn lường.

Con gái mình Lạc Hoàn dù thông minh đỉnh ngộ đến đâu cũng không dễ dàng gì xông phá được ngũ quan ma địch.

Vậy thì chỉ với tam quan ma địch, Lạc Hoàn tạm có thể miễn cưỡng câu hồn đối phương chứ không có khả năng sát hại được họ.Nói là vậy, thế nhưng kẻ bị nạn nếu không được cao thủ y thuật cao cường am hiểu cách chữa, thì tánh mạng không chết nhưng mãi mãi trở thành kẻ điên cuồng thực cũng rất khủng khiếp rồi.Chướng ngại duy nhất có thể gây khó khăn cho ma tiêu chính là Y thuật cao siêu của Hoạt trúc thần y.

Nếu lão già này lại đi cứu chữa cho bọn người bị Ma tiêu câu hồn thì cái việc học luyện Ngọc địch bí phổ của Lạc Hoàn chẳng phải là vô ích ư ?Do đó, để tiêu diệt tận gốc mầm hoạ, lại học được y thuật thông thần của lão thần y, Lạc Thiên Đạo đã phải dùng trăm phương ngàn kế đưa đứa con lanh lợi nhất của mình là Lạc Thiên vào trong môn của lão.Vậy mà không ngờ mọi chuyện lại chẳng như nguyện.

Hơn 10 năm trời khổ cực.

Cuối cùng mọi sự lại chẳng được chút thu hoạch nào.

Quả đây là đòn đánh nặng vào tâm sự của Lạc Thiên Đạo trong lúc này.Vân Linh thấy lão Lạc Thiên Đạo trầm tư, thì không khỏi nghĩ đến một chuyện, liền khẽ nói:– Cha ! Con thấy lão thần y cũng chưa hẳn đã thoát khỏi tay ta.

Nghe nói lão đã bị bọn người của Ma Đao bắt đi rồi.Lạc Thiên Đạo trong lòng chấn động, âm thanh rền rĩ:– Ngươi nói sao ! Lão già họ Hoạt đó đã bị người của Ma đao bắt ư ?Vân Linh trong lòng đại động, tâm tình nhanh chóng phân định, lời nói vội vàng đưa ra hết sức nhu nhuyễn:– Con cũng không rõ.

Nhưng hình như lão ta đang giam kẻ bị bắt ở Ngọc gia trang gần Giang Lăng thì phải.Lạc Thiên Đạo quả nhiên tức giận, hừ lên một tiếng miệng mắng:– Hay thật ! Người của Hắc thanh phái mà cũng muốn ra tay đoạt người của ta sao!Lão nói rồi liền nhanh chóng đứng bật dậy quay sang nói với Vân Linh và Lục phu nhân, bảo hai người cứ vào nhà nghỉ ngơi, còn lão thì nhanh chóng bỏ đi thật nhanh.Lạc Thiên Đạo đi rồi.


Hai mẹ con Lạc Thiên cũng bỏ đi.

Còn lại một mình Lạc Kinh Hùng đứng đó buồn bực tức giận không sao tả xiết.

Gã thật không thể tưởng tượng phụ thân gặp gã chẳng có một lời khen hay thăm hỏi mà chỉ quan tâm đến 2 mẹ con gã sư đệ chết tiệt kia thôi.Không những thế.

Phụ thân một loáng đã đi mất.

Dường như đối với người gã chẳng có chút cân lượng nào cả.Còn lúc này trong lòng Vân Linh đã xác định rõ mối quan hệ.

Bây giờ chàng khẳng định gã Hồ Nhất Long kia là người của Hắc Thanh Phái.

Như thế chàng cần phải triệt để lợi dụng tình trạng giả danh này để xúi giục cho 2 bên người của Hồng Ma Viện và Hắc thanh phái đánh nhau thật to.

Luôn tiện báo thù cho cả ái thê và mấy người thân vì tội ác tày đình của bọn môn nhân Hắc thanh phái đã gây ra lúc trước.Trong lòng nghĩ vậy, tự nhiên Vân Linh cảm thấy hết sức khoan khoái.

Chàng từ từ theo chân Lục phu nhân tiến sâu vào trong Hồng ma viện.Thế nhưng, càng vào sâu bên trong, Vân Linh mới thấy, nơi đây thật sự tiềm ẩn nhiều điều đáng sợ.

Chàng nhìn ngó xung quanh quả nhiên công nhận tài đảm lược của lão Lạc Thiên Đạo kia.

Nơi cứ địa này của lão nơi nơi tiềm ẩn cơ quan.


Thỉnh thoảng còn xuất hiện những tay kiệt liệt trụ đứng ở những nơi hiểm yếu như đang chuẩn bị phòng thủ đại địch.

Thật là một nơi khó mà tiềm nhập.Vân Linh càng nghĩ càng thấy sách lược mình đưa ra quả nhiên kiến hiệu.

Nếu thực chàng không giả danh gã Lạc Thiên kia thì khó mà đột nhập vào tận nơi này.Lục phu nhân vốn dĩ không ngờ đứa con trai lâu ngày gặp mặt lại chỉ là một tên giả danh.

Vì thế bà ta đối xử với Vân Linh cực kỳ quan thiết.

Trên đường đi luôn miệng hỏi thăm tình hình sống của chàng hơn 10 năm qua ra sao.Vân Linh đối với những câu hỏi bâng quơ của Lục phu nhân lại vô cùng cẩn trọng.

Chàng không dám lơ là nhìn ngó xunh quanh nữa mà tập trung tâm trí giải đáp những câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt của vị phu nhân kia.Hai người càng lúc càng đi vào sâu hơn.

Đột nhiên phía trước mặt xuất hiện hai nàng mỹ nữ đang đi tới.

Hai người này thân hình yểu điệu, một người mặc hoàng y dung nhan trầm trầm băng lạnh.

Người kia thì mặt mày xinh đẹp, thân mặc lục y, hình dung mỹ diệu lại còn có tướng đi xà hành vô cùng khiêu khích khiến chàng bất giác trái tim đập mạnh.Hai nữ nhân thấy Lục phu nhân và Vân Linh phía trước liền từ từ tiến lại.Vân Linh căn bản không thực hiểu hai đại mỹ nhân nọ là ai.

Hơn nữa vị cô nương lục y kia so về độ mị lực còn ghê gớm hơn cả Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan – nương tử của chàng nữa.Hoàng y thiếu nữ và Lục y thiếu nữ đứng trước Lục phu nhân đều cúi đầu hành lễ.– Hoàn nhi tham kiến Lục di.– Nhạn Nhạn tham kiến phu nhân.Hai nàng thiếu nữ vừa mở lời làm cho Vân Linh đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra thiếu nữ khuôn mặt băng lạnh kia chính là Hàn Thiên ma nữ, tam tỷ của Lạc Thiên.

Chính cô ta là kẻ đã sử dụng thần địch làm tổn thương một cô vợ yêu của chàng.Còn Lục y thiếu nữ tuyệt diệu kia thì thật sự chàng không biết tí nào.

Chẳng hiểu nàng nọ thân phận ra sao lại có thể đàng hoàng ra vào nơi thâm sâu này, lại còn cùng nhau trò chuyện với Hàn Thiên Ma Nữ, một hộ pháp lợi hại của Hồng Ma Viện.Lục phu nhân cười mỉm chào hai thiếu nữ miệng nói:– Ai dà ! Hai người có biết ai đây không ?Qủa nhiên, Lục phu nhân thần tình sung sướng.

Lời nói và cử chỉ tỏ ra dụ hoặc vô cùng.


Rõ là bà ta đang muốn giới thiệu đứa con cưng mới tìm về này – Lạc Thiên.Hàn thiên ma nữ và Nhạn Nhạn đều ngạc nhiên trước lời nói và cử chỉ của Lục phu nhân.

Bọn họ trước nay đều biết Lục phu nhân vì thương nhớ con nên ít cười, ít nói.

Thật là mối tương tự tình cảm mẫu tử khiến người khác nghe được cũng phải mủi lòng.Hai nàng không ngờ hôm nay gặp được Lục phu nhân lại thấy bà ta hạnh phúc như vậy.

Hai nàng không khỏi tò mò đưa mắt ngắm nhìn gã trai kia.Vân Linh trước giờ chưa từng bị mỹ nhân nhìn ngó kỹ càng đến thế.

Chàng cảm thấy không chút tự nhiên, cơ hồ như muốn đỏ mặt lên.Hàn Thiên Ma Nữ hai mắt tinh nhạy liếc thấy thái độ của Lục phu nhân đối với gã trai cực kỳ thân thiết thì đột nhiên đại đại quan mang.

Nàng nhìn kỹ một hồi rồi chợt cười khẽ một tiếng nói:– Ra là Lục di tìm thấy Lục đệ.

Không ngờ Lục đệ bao ngày không gặp giờ cũng đã lớn rồi.Lục y thiếu nữ nghe thấy Hàn thiên ma nữ nói vậy không khỏi kinh hãi ngạc nhiên há hốc mồm.Nàng không tưởng được cái gã năm xưa chuyên môn chọc phá nàng và cực kỳ tai quái đó giờ đây lại trở thành một tên thanh niên cao lớn như vậy.Mối hận ngày xưa đột nhiên trỗi dậy.

Lục y thiếu nữ trừng mắt nhìn Vân Linh với vẻ không chút thân thiện.

Thật đúng là làm cho người khác chẳng thể nào hiểu nổi.Lục phu nhân thấy hai nàng người thì lạnh nhạt, kẻ thì không xem con mình ra gì tự nhiên đâm ra buồn bực.– Phải mà.

Con trai nàng xấu xí làm vậy.

Hai người con gái kia ai ai cũng mỹ miều xinh đẹp.

Thậm trí đến con trai của các tỷ muội cũng anh tuấn hơn nó.

Biết thế này ta chẳng đòi lão gia đưa nó về đây để thêm nhục.Lục phu nhân nghĩ vậy trong lòng không vui, liền không để ý gì đến việc đáp lại lời chào của Hàn thiên ma nữ và Nhạn Nhạn mà dắt tay Vân Linh đi luôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.