Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 26
Rạng sáng hôm sau, Tiêu hồn ma nữ xấu hổ đến đỏ bừng mặt khi phát hiện bản thân lõa thể nằm trong hang đá.
Trên mình nàng chỉ có tấm áo choàng khoác hờ không đủ che đậy toàn bộ thân hình mỹ nhân.Tiêu hồn ma nữ mặc vội y phục bước ra ngoài hang.
Nàng thấy Vân Linh đang ngồi nướng một con thỏ bên bếp lửa hồng thì xà lại bên cạnh, nũng nịu nói:– Thơm quá ! Vân ca cho muội ăn với !Vân Linh cười cười nhìn nàng rồi xé thịt thỏ ra làm đôi đưa cho Tiêu hồn ma nữ một nửa.Tiêu hồn ma nữ không khách khí, cầm lấy ăn luôn.Xong xuôi, hai người lại tiếp tục lên đường.
Tiêu hồn ma nữ đối với Vân Linh ngày càng âu yếm.
Nàng đem mọi sự biết được trong võ lâm kể lại cho chàng.Hai người đi được nửa ngày thì đã đến chân núi Cửu Long sơn.
Tiêu hồn ma nữ nhìn cảnh núi non trước mắt đã có chút khởi sắc sang xuân thì rất vui, nhảy lên một phiến đá nói lớn:– Chúng ta nghĩ ở đây một chút đã, rồi sẽ lên núi sau.Vân Linh thấy trời vẫn còn đang nắng nên thấy cũng có lý liền ngồi lại.Hai người lấy lương khô ra ăn.Tiêu hồn ma nữ hỏi:– Vân ca có biết lão Bát quái thiên di Bạch thi ngụ ở núi nào không ?Vân Linh lắc đầu.Tiêu hồn ma nữ nói:– Núi này có tên gọi là Cửu long sơn vì gồm có 9 ngọn núi xếp gần nhau và tạo nên hình dáng một con rồng nằm.
Trong 9 ngọn núi thì có ngọn núi cao nhất nằm ở phía Nam có tên gọi là Cửu đầu sơn.
Đây là nơi hung hiểm và khó đến nhất, cũng chính là nơi lão già Bát quái thiên di Bạch thi cư ngụ.
Chúng ta muốn đến được đó cũng phải mất khoảng hai ngày trời, vì vậy mọi việc không cần phải hấp tấp, cứ từ từ mà đi thôi.Hai người đêm đó, ngủ tạm trong một hang đá nhỏ.
Từ ngày biết Tiêu hồn ma nữ bị dâm dược hành hạ, Vân Linh không còn e ngại chuyện ái ân cùng nàng.
Bởi chàng biết việc ái ân sẽ giúp cho thần trí của Tiêu hồn ma nữ không bị xâm hại.
Chờ đến lúc chàng tìm ra cách giải được dâm dược trong nội thể nàng thì cách duy nhất còn lại là cùng nàng ái ân để quân bình âm dương.Cũng vì việc này mà tình cảm của hai người trở nên vô cùng gắn bó.Tiêu hồn ma nữ không biết rõ nội tình ẩn chứa đằng sau những cuộc giao hoan cuồng nhiệt.
Nàng chỉ cảm thấy được tình quân chìu chuộng, âu yếm và rất lấy làm thõa mãn sau những cuộc ái ân.Đêm nay cũng vậy.
Tiêu hồn ma nữ sau khi thoả mãn dục tình, nằm lăn ra ngủ.Vân Linh dùng áo choàng đắp lên thân mình người ngọc rồi nhắm mắt điều tức.
Chàng phát hiện nội lực chàng suy giảm đi một chút sau hai đêm cùng nàng ái ân.Vân Linh đưa tay bắt mạch Tiêu hồn ma nữ thì thấy chân khí nàng mạnh hơn lúc trước.
Rõ ràng trong khi giao hoan, Tiêu hồn ma nữ đã hút bớt nguyên khí của chàng.Vân Linh thở dài, thầm nghĩ:– Tình hình này cho thấy “Lạc phách, tiêu hồn tiếu” đã bắt đầu hoành hành.
Tiêu hồn ma nữ càng ái ân nhiều thì nội lực của nàng sẽ càng trở nên cao hơn.
Nàng sẽ hút chân nguyên của đối phương để nâng cao nội lực cho bản thân.
Thật không ngờ môn công phu này quả nhiên hết sức tà đạo, không thể tưởng tượng ra được.Vân Linh suy nghĩ chỉ có cách bế tinh trong lúc giao hoan, thì nguyên khí của chàng mới không bị mất.
Nhưng việc này không phải dễ, vì lúc ái ân Tiêu hồn ma nữ rất cuồng loạn.
Nàng liên tiếp kích thích đối phương, nhấn chìm họ trong vòng xoáy ái ân.
Vả lại, thân hình Tiêu hồn ma nữ vô cùng khuyến rũ, từ người nàng thường toả ra một mùi u hương cuốn hút nam nhân trong lúc giao hoan làm cho người đó có muốn giữ cũng không giữ được phải trao tất cả cho nàng.May mà nội lực của Vân Linh rất cao.
Chàng lại luyện tập nội công bằng một phương pháp kỳ lạ là hút nguyên thần của cây cỏ.
Chính vì lẽ đó chàng mới không bị mất hết nguyên khí khi ái ân cùng mỹ nhân.Tuy nhiên, bản thân chàng hiện cũng đã bị tổn hại.
Vân Linh suy nghĩ bí pháp trong quyển sách kỳ bí mà nhờ nó chàng đã có một nội lực như ngày này.
Vân Linh nghĩ mãi không thấy đâu đường lối để giải quyết.
Chàng bước nhẹ ra ngoài hang nhìn cảnh trời đêm.Một vài cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh làm Vân Linh trở nên tỉnh táo.
Chàng nhìn thấy một cây cổ thụ rất to mọc gần vách núi liền phi thân lại gần.Vân Linh ngồi thụp xuống bên cạnh gốc cây rồi vận nội công thu hút nguyên thần của nó.Một lúc sau, trên đầu chàng bốc lên một làn hơi trắng xoá.
Vân Linh kinh ngạc thu hồi chân khí thầm nghĩ:– Lạ thật ! Sao bây giờ công phu của ta lại tiến nhanh như vậy ? Mới chỉ ngồi chưa đến một khắc mà đã thu hồi được một lượng nguyên thần cực đại so với trước đây.
Chẳng lẽ việc chung đụng cùng Tiêu hồn mỹ nhân đã góp phần vào việc này sao ?Việc này hiển nhiên là khó hiểu, bởi vì muốn thu hút được nguyên thần của cây cỏ hoá nhập vào người để gia tăng nội lực thì bản thân người luyện phải trải qua hai quá trình.
Đầu tiên, người đó phải hút được nguyên thần của cây cỏ đưa vào nội thể, sau đó mới dùng công phu hóa hợp nguyên thần đó trở thành nội lực của bản thân.
Công việc này đòi hỏi tốn khá nhiều thời gian và mỗi lần thực hiện chỉ có thể làm từ từ, không được tham lam hút nguyên thần của thiên nhiên quá nhiều, trong khi nội thể không hóa giải kịp thì tất bị thương tổn cực trọng.Nhưng hôm nay quá trình thực hiện này lại hoàn toàn khác hẳn.
Vân Linh vừa đưa nguyên thần của cây cỏ vào người thì đột nhiên nguyên thần đó hóa nhập ngay vào trong nội thể chàng.
Việc này khiến chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.Vân Linh không dám tin chắc vội ngồi xuống một thân cây khác làm lại từ đầu.Giống như lần trước, trên đầu chàng nhanh chóng bốc lên những làn hơi trắng dầy đặc và tụ lại trên đỉnh đầu chàng.Vân Linh xả công, đôi mắt mở ra chiếu hàn quang sáng rực.Qủa nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.
Nội lực của chàng đã thăng tiến một cách khủng khiếp.
Vân Linh nhìn lại cây cổ thụ vừa rồi thì thấy cành lá đã trở nên khô héo một cách nhanh chóng.Chàng đưa mắt nhìn xung quanh thấy quang cảnh sáng rực lên.
Mọi vật trong khoảng cách mười trượng chàng đều thấy rất rõ.
Không chỉ có vậy, thính nhĩ của chàng cũng đã thăng tiến đáng kể.
Chàng có thể nghe được tiếng lá rơi từ một khoảng cách hơn 100 trượng.Vân Linh hơi nhíu mày kinh ngạc vì nhận thấy có tiếng chưởng phong giao nhau ở đằng xa.
Theo chàng nhận định khoảng cách từ chỗ chàng đến nơi đó cũng gần 1 dặm.
Vân Linh quay vào đánh thức Tiêu hồn ma nữ dậy.Tiêu hồn ma nữ nghe nói có đánh nhau liền phấn khích lên, vội vàng mặc lại y phục.Vân Linh quay ra ngoài đứng đợi.Hai người nương theo bóng trăng phi thân về phía trước.Tiêu hồn ma nữ thân thể phơi phới, cước trình lướt đi rất nhanh.
Nàng kinh ngạc không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trở nên khoẻ mạnh như vậy.Nhưng đấu trường đã hiện ra trước mắt.
Hai người im lặng, chọn lấy một góc khuất nhìn vào cuộc đấu.Tiêu hồn ma nữ đột nhiên bấm tay Vân Linh nói nhỏ:– Lão sư thân hình to mập kia chính là người đã nói về chuyện Bích ngọc Phật đó.Vân Linh vội chăm chú nhìn lão thì thấy người này thân hình to lớn, khuôn mặt chẳng có chút gì biểu hiện là của một nhà sư đạo hạnh, lão đang cầm cây thiền trượng to lớn đánh nhau với một nữ nhân trung niên.Nữ nhân này thân pháp nhanh nhẹn, chưởng ảnh trùng trùng.
Hai tay bà ta không cầm binh khí nhưng lại giao đấu gần như cầm đồng với lão sư.Hai người không biết đánh nhau đã bao lâu, nhưng rõ ràng lão sư có vẻ đã kém thế nữ nhân trung niên nọ.Đang đánh hăng, đột nhiên lão sư buông rơi thiền trượng nói lớn:– Nữ thí chủ cứ giết luôn bần đạo đi thì hơn, khỏi phải đánh nhau cho mệt !Trung niên nữ nhân cười lạnh lùng:– Lão trọc! Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao ?Lão sư hai mắt nhắm nghiền nói lớn:– Bần đạo có lỗi, chết không hối tiếc, nhưng việc đã hứa với thí chủ cũng đã có chút tiến triển.
Bây giờ, thí chủ giết bần đạo đi thì trên đời còn ai biết việc này nữa.Trung niên nữ nhân cười nhạt:– Hay thật ! Ngươi lại dám doạ nạt ta sao ?Lão sư nhíu mày thở dài:– Lão tăng khi xưa nhất thời hồ đồ, không làm cẩn thận nên giờ đây mới gặp phải tai ách này.Trung niên nữ nhân nói lớn:– Lão đã biết vậy, tại sao suốt mấy mươi năm nay không chịu ra công tìm kiếm.
Bây giờ, còn nói gì nữa.– Bần đạo thật cũng đã khổ công hết sức, nhưng không làm sao tìm ra tung tích của lệnh ái.
Vừa rồi, lão đã hỏi thăm một người bạn già, nhờ lão bói cho một quẻ thì được biết hiện tại lệnh ái vẫn khoẻ và hai người sắp gặp lại nhau.Trung niên nữ nhân cười thê thiết:– Vương thiên Ngọc ơi là Vương thiên ngọc ! Sao ngươi ngu muội giao con cho một lão tăng hồ đồ thế này.
Mi mất con cũng là đáng lắm rồi! Trời ơi là trời !Trung niên nữ nhân đột nhiên ôm mặt khóc rưng rức.
Hẳn nhiên trong lòng bà ta đau đớn cực độ.Lão tăng hối hận đến không dám ngẫng đầu nhìn lên.Một lúc sau, thấy trung niên nữ nhân khóc thảm quá, lão mới giằng cây thiền trượng xuống đất nói lớn:– Thí chủ đã không tin bần tăng thì cũng phải nể người bạn của bần tăng.
Y được thiên hạ đặt cho danh hiệu “Bát quái thiên di” đủ biết là người tinh thông càn khôn, trời đất như thế nào rồi.
Y đã nói chuyện đó hiển nhiên là sự thật.
Chỉ cần thí chủ chịu khó chờ đợi thêm một năm nữa.
Nếu đến lúc ấy mà lệnh ái vẫn chưa tìm lại được thì cứ chặt đầu lão tăng đi là xong.Trung niên nữ nhân ngưng khóc nhìn lão tăng một lúc rồi thở dài:– Thôi được ! Lão cứ đi đi, ta không làm khó lão nữa.
Nếu một năm sau mẹ con ta không gặp được nhau thì cũng là số trời, ta biết làm sao hơn.Lão tăng nghe trung niên nữ nhân nói như vậy thì xấu hỗ quay người đi luôn.Lão tăng vừa đi thì từ chỗ khuất hai người một nam, một nữ tiến ra.Trung niên nữ nhân kinh ngạc nhìn hai người.Vân Linh từ lúc nghe câu chuyện của lão tăng và trung niên nữ nhân nọ đã đoán ra một vài phần.
Chàng muốn kiểm chứng lại suy đoán của mình nên đã kéo Tiêu hồn ma nữ ra gặp trung niên nữ nhân.Tiêu hồn ma nữ cung tay cúi chào trung niên nữ nhân rồi nói:– Vừa rồi, chúng vãn bối có nghe được câu chuyện của tiền bối và lão tăng.
Xin hỏi tiền bối lệnh ái có đặc điểm gì để nhận dạng không ?Trung niên phụ nhân thở dài :– Các ngươi còn nhỏ tuổi, biết gì về chuyện này.Vân Linh nói:– Tiền bối chớ nên coi thường như vậy ? Biết đâu điều mà lão tăng không làm được thì bọn vãn bối lại làm được thì sao ? Xin tiền bối hãy kể lại tình huống sự việc ra sao ? Lệnh ái làm sao lại bị thất lạc ? Bọn vãn bối nếu giúp được việc gì quyết không từ chối.Trung niên nữ nhân thấy hai người trẻ tuổi xinh đẹp lạ thường, lại ăn nói nhỏ nhẹ, tỏ ra quan tâm đến việc của mình thì chợt có cảm tình.
Bà chỉ một phiến đá gần đó nói:– Chúng ta hãy ngồi xuống kia.
Ta sẽ kể lại cho các ngươi nghe.Rồi trung niên nữ nhân kể lại mọi việc.“Bà tên là Vương Thế Ngọc, một nữ hiệp ở Tế Nam.
Năm 25 tuổi bà kết duyên với một nam nhân anh tuấn, võ công cao cường là Quân tử kiếm Dương Ngộ Xuân.
Hai người rút khỏi giang hồ kéo nhau về sống dưới chân núi Thiết Sơn.
Mấy năm sau, Vương Thế Ngọc hạ sinh được một nữ hài tử đặt tên là Hà Cầm.
Hai người an hưởng hạnh phúc được khoảng 8 năm thì một hôm đột nhiên xảy ra kinh biến.Cả nhà bị địch truy đuổi phải kéo nhau chạy trốn.
Trên đường đi Quân tử kiếm Dương Ngộ Xuân vì phải ở lại chặn đánh địch nhân để hai mẹ con chạy thoát mà bị giết chết.
Vương Thế Ngọc vai cõng con thơ chạy thục mạng.
May sao bà gặp được một lão tăng ở ven đường liền ký thác con thơ cho lão với hy vọng nhờ đó mà con mình thoát nạn.Mình mang 5 vết kiếm thương.
Vương thế Ngọc cố hết sức tàn chạy vào vùng rừng sâu.
Bà đi mãi, đi mãi cho đến lúc kiệt sức ngất xỉu trong rừng.Nhờ trời, bà được một vị dị nhân tình cờ đi ngang cứu khỏi chết, lại còn truyền thụ cho mấy môn công phu tuyệt dị.Năm năm sau bà xuất sơn tìm con và tung tích cừu nhân.
Nhưng mọi việc không được như nguyện.
Cừu nhân thì chẳng thấy đâu, còn lão tăng năm xưa được bà gửi lại con thơ bây giờ mới tìm ra được.Lão tăng này nhận được đứa con gái nhỏ thì không nuôi nấng mà gửi lại trong Am một vị ni cô.
Nhưng về sau vị ni cô đã chuyển đi nơi khác nên đứa nhỏ không biết ở đâu mà tìm.”Tiêu hồn ma nữ nghe đến đây liền thắc mắc:– Tiền bối giao nhi nữ lại cho lão tăng sao không để lại ký hiệu gì để sau này còn nhận lại con ?Nữ nhân trung niên thở dài:– Ta thật sự trong lúc quấn quýt chỉ mong sao gửi được con thơ cho nhà sư để trách tai kiếp cho nó, đâu còn nhớ được chuyện gì.– Vậy tiền bối định dùng cách chi để tìm con ?Nữ nhân trầm ngâm:– Ta chỉ hy vọng nhi nữ trong lúc loạn lạc chạy theo lão tăng, vẫn còn giữ lại được Bích ngọc Phật.
Nếu còn Bích ngọc phật thì việc tìm con sẽ dễ dàng hơn.Tiêu hồn ma nữ xúc động hỏi:– Vậy bích ngọc phật của lệnh ái có điểm nào đặc biệt không ?Nữ nhân nói:– Bích ngọc Phật này vốn là quà tặng của ta cho nó lúc tròn 5 tuổi.
Ngọc phật chỉ nhỏ bàn tay trẻ con nên Hà Cầm rất thích, thường hay mang theo bên mình.Vân Linh thận trọng hỏi:– Trong thiên hạ liệu có người nào khác có Bích ngọc Phật giống như vậy không ?Nữ nhân lắc đầu:– Không thể có.
Vì ngọc phật này vốn là đồ gia bảo của bên họ nhà ta, không người nào có thể làm giả được.Tiêu hồn ma nữ nghe vậy liền đưa mắt, ý nhị nhìn Vân Linh.Trung niên nữ nhân thấy hành động hai người kỳ lạ thì sinh nghi.
Bà ta chợt nghĩ không hiểu vì sao đôi thiếu niên nam nữ này lại cứ chú tâm hỏi về Bích ngọc phật như vậy.Vân Linh đặt bọc hành lý xuống rồi mở ra.Trung niên nữ nhân kinh ngạc, há hốc mồm.Trước mặt bà chính là Bích ngọc phật đã bị thất lạc lâu nay.Trung niên nữ nhân vội vàng cầm Bích ngọc phật đưa lên ngắm nghía.Một lúc sau, bà để Bích ngọc Phật xuống, trầm giọng hỏi:– Bích ngọc phật này ở đâu mà có ?Vân Linh đưa mắt nhìn bà.
Chàng nhận thấy giữa nữ nhân trung niên và Sử Nguyệt Nga có những nét tương đồng trên khuôn mặt.
Rõ ràng họ là hai mẹ con, không thể sai chạy.Tiêu hồn ma nữ mỉm cười nói:– Bích ngọc phật này vốn là của sư tỷ vãn bối.
Theo như lời kể của tiền bối thì y rất có thể là lệnh ái của tiền bối đã bị thất lạc bao lâu nay.Trung niên nữ nhân toàn thân chấn động.
Bà vội nắm lấy tay Tiêu hồn ma nữ hỏi vội:– Sư tỷ của cô nương hiện nay ở đâu ? Ta có thể gặp được không ?Tiêu hồn ma nữ cười nói:– Hiện tại, y đang trên đường đến đây.
Nếu tiền bối không bận việc gì thì chúng ta có thể ngồi chờ.Trung niên nữ nhân đôi mắt đỏ hoe, thốt lên mấy tiếng:– Nhờ trời ! Bây giờ ta đã có thể gặp được con rồi !Ba người tìm một chỗ ngụ tạm.
Trong thời gian này Vương phu nhân đã hỏi rất nhiều về hình dáng cũng như tính cách của Sử Nguyệt Nga, về xuất thân của nàng và hiển nhiên cả về tình trạng của nàng hiện nay ra sao.Vân Linh không muốn dấu mối quan hệ giữa chàng và Sử Nguyệt Nga.
Nhưng chàng nghĩ cứ để Sử Nguyệt Nga đến đây nhận rõ thân thế của mình, rồi lúc đó mới nói rõ quan hệ giữa hai người cũng không muộn.Một ngày trôi qua, Vương phu nhân nóng ruột không chịu được.
Bà giục hai người chuyển địa điểm chờ đợi ra ngọn núi phía ngoài cùng.Vân Linh và Tiêu hồn mỹ nhân đành phải nghe theo.
Hai người thủng thẳng đi về phía trước trong khi Vương phu nhân đã chạy đi mất dạng từ hồi nào rồi..