Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 101
Khi mọi người theo dấu vết xe ngựa tìm đến Vực Tuyệt Tình thì mọi chuyện đã rõ.
Đám đông cao thủ không ai có thể nói khác, việc Hàn Thiên Ma Nữ đã cùng xe ngựa lao xuống vực đã gần như hiển nhiên.Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng và Nhạn Nhạn nhìn thấy vết xe lăn đến miệng vực rồi chấm dứt thì không còn gì để nói.
Hai người khóc oà lên, liên tiếp đòi được xuống vực để tìm xác Lạc Hoàn.Thế nhưng hai nàng bị Thích Hàn Tùng ngăn cản.
Theo lão thì nơi này địa thế hiểm trở, việc tìm xác là vô cùng khó khăn.
Hai nàng nghe nói có lý, đành phải gạt nước mắt, theo chân Thích Hàn Tùng trở lại Động Vô Bình.Mấy người đi rồi, nhưng hạ lạc của Vân Linh vẫn chưa được tìm thấy.
Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhớ đến cái chết thảm của tam tỷ, lại lo lắng cho tung tích của Lục ca Lạc Thiên nên khuôn mặt sầu héo.Nhạn Nhạn thì cũng bị sốc vì thảm cảnh vừa qua.
Hơn nữa nàng mới rồi suýt chết về tay Viên Thủ Thần Cửu nên vẫn chưa kịp định thần.
Đây quả là một cú sốc khá lớn đối với một cô nương lần đầu đi lại giang hồ như nàng.Còn về Vân Linh thì lúc này đã đi cách xa Vực Tuyệt Tình mấy trăm dặm rồi.
Chàng ngày đi đêm nghỉ trong lòng chỉ muốn về thật nhanh với người thân.
Bấy lâu này Vân Linh xa cách nương tử nên thường tìm quên bằng thứ công việc khác.
Lúc này mục đích của chàng là về gặp mặt bọn họ nên không sao ngủ được.
Mấy đêm liền cứ trằn trọc bồn chồn.Một hôm, chàng mơ thấy đi lạc vào một khu sơn lâm.
Khu vực đó hoang sơ vắng lặng.
Chàng đang tiến bước thì bất thần rơi xuống một hố sâu hoắm, bên trong đầy rẫy các loại rắn.
Chàng kinh hãi quá giật mình tỉnh dậy.
Lúc này nhìn ra mới biết trời chỉ khoảng canh ba.Chàng nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ.
Cảm thấy giấc mơ nọ thật đáng sợ.Xưa kia, tướng quân nhà Ngụy thời Chiến quốc đã từng chiêm bao mê thấy có hàng nghìn con rắn xúm vào cắn.
Chung Hội đã hỏi Khương Duy thì Duy bảo: Mơ thấy rồng rắn là điềm hay.
Thế nhưng sự thực lại khác.
Rắn là kẻ thù.
Sau đó Chung Hội khởi sự chống lại nhà Nguỵ bị thất bại và bị giết.Vân Linh ứng vào giấc mộng của mình.
Chàng hiểu việc mơ thấy rắn chính là điềm xấu.
Vì vậy liền thử Độn một một quẻ.
Không ngờ quẻ tượng đi kỳ lạ.
Nhất thời không hiểu ra sao.Hai ngày sau, chàng về đến Rặng Phong Lĩnh.
Thế nhưng khi chàng đến nơi thì cảnh vật hoang hoá.
Người chẳng thấy đâu.
Chỉ có cây cột phía trước bị gãy khục.
Cảm tưởng như nơi đây từng xảy ra huyết chiến.Vân Linh kinh hãi vội vàng thăm khám trong ngoài.
Lúc này mới phát giác ra ở mé hữu có một ký hiệu nhỏ.
Biểu hiện của Tiêu Hồn Ma Nữ để lại nơi này.Vân Linh nhìn thấy ký hiệu kia thì mừng rỡ lẫn lo lắng.
Chàng vội vàng theo ký hiệu mà tiến thẳng về hướng tây.Cũng phải nói sơ qua.
Khi xưa lúc Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ đến Cửu Long Sơn.
Nàng nọ đã kể cho chàng nghe nhiều sự việc.
Đặc biệt trong số đó chính là ám ký để tìm kiếm nhau.Không ngờ ngày nay.
Vân Linh nhờ vào thứ ám ký này mà tìm kiếm nàng.
Thật sự là không thể tin được những chi tiết nhỏ nhặt gặp khi cấp bách lại trở thành trân quý.Vân Linh tiến về phía Tây đi hơn 20 dặm đường mới bắt gặp một số hang đá thâm sâu, ẩn dưới tán những cây cao lớn mọc tương đối dầy đặc.
Chàng vận dụng thần công lướt đến như bay, đảo mắt tìm kiếm ám ký.Sau một hồi dò tìm lại nhìn thấy một ký hiệu nhỏ ở cạnh ven gốc cây to mọc cạnh một hang sâu.
Vân Linh tinh thần khẩn trương.
Vội vàng thi triển Vô hình thần công lên đến độ chót rồi di bộ tiến vào.Chàng đi được một lúc, liền cảm giác có hơi thở nhẹ.
Trong lòng chàng hồi hộp liền đi theo tiếng hơi thở nhẹ nọ tiến về phía cánh phải.Bấy giờ phía trong hang im lặng như tờ.
Tiếng hơi thở nhẹ nọ cũng khi có khi không, cực kỳ yếu ớt.
Thực tế nếu chẳng phải Vân Linh huyền công màu nhiệm, vận dụng Vô hình tâm pháp lên để dò la thì cũng không sao nghe thấy tiếng thở yếu ớt này.Bên ngoài trời đã về chiều.
Ánh sáng tuy có nhưng ở trong hang lại mờ mờ âm u, cảm giác rất khủng bố.Vân Linh đi một đoạn nữa thì nghe rõ hơn tiếng hơi thở nọ xuất phát từ sau một khe cửa đá.
Chàng vội áp người lại gần cửa rồi đưa mắt nhìn vào trong.Trước mắt Vân Linh lúc này ở trong phòng hiện có mấy người đang ngồi, khuôn mặt họ xám xanh mà cơ thể yếu nhược đến mức không ai có thể cử động.Vân Linh nhận ra mấy người này đều bị điểm huyệt, trong số những người ngồi đó nào là Tiêu hồn ma nữ, nào là Sử Nguyệt Nga, nào là Sư thúc Hoạt trúc, nào là tiểu muội Linh Lung, … dường như tất cả người thân của chàng đều bị bắt.Thậm trí còn có một số nhân vật khác lạ nữa, cũng bị điểm huyệt ngồi yên như vậy.Một điều kỳ lạ là hầu hết các nạn nhân bị giam ai nấy đều mặt mày xanh xao.
Sức khỏe suy kiệt.
Giống như bọn họ đã bị ai đó hút hết máu vậy.Vân Linh nhìn ngó một lúc, phát hiện không có khác lạ nữa liền đẩy nhẹ cửa tiến vào.
Chàng vào trong phòng rồi mà mấy người kia vẫn ngồi lặng im.Vân Linh thấy ai nấy đều bất động giống như những thây ma liền không khỏi lo âu tiến về phía trước bắt mạch cho Sư thúc Hoạt Trúc.Chàng phát giác ra mạch của sư thúc đập cực yếu ớt, máu huyết như không vận hành, cơ thể lại hư nhược thảm hại thì lo lắng vội giải khai huyệt đạo cho người rồi truyền lực cứu cho Sư thúc tỉnh dậy.Hoạt Trúc thần y được cứu tỉnh, đôi mắt mở ra lờ đờ, nhìn Vân Linh cười như mếu.Vân Linh biết sư thúc yếu nhược nên cũng không hỏi ngay, liền vận dụng thần công truyền nội lực vào trong người sư thúc nhiều hơn.Hơn một khắc sau, Hoạt Trúc thần y thể trạng đã khá hơn.
Trên mặt đã xuất hiện chút hồng hào.
Lão đưa mắt nhìn Vân Linh miệng khẽ thốt:– Vân nhi.Vân Linh cũng hiểu sự tình nghiêm trọng.
Chàng không hỏi nhiều chỉ chú tâm lắng nghe xem Hoạt trúc thần y nói gì.Bấy giờ theo lời kể của sư thúc, Vân Linh mới biết mọi người ở đây đã bị một quái nhân tóc dài bắt đi.
Mấy người ở đây ngày nào cũng bị quái nhân trích lấy máu huyết, do vậy cơ thể họ cứ suy sụp dần.Vân Linh vừa ngạc nhiên vừa bực tức.
Chàng không ngờ trên đời lại có kẻ táng tận lương tâm thế này.
Đúng là giang hồ hiểm ác không hạng người nào là không có.Sao khi biết chuyện.
Vân Linh liền vội giải phá cấm chế cho những người thân và những kẻ bị giam ở đây.Tiêu hồn ma nữ tỉnh lại nhìn thấy Vân Linh thì ôm lấy chàng mà khóc.
Tội nghiệp nhất là Sử Nguyệt Nga.
Nàng nọ thân thể hư nhược nhưng tinh thần vẫn cuồng điên.
Do đó nàng chỉ ngơ ngác nhìn Vân Linh rồi nở một nụ cười ngây ngô.Linh Lung thì yếu quá nên chỉ mở mắt ra nhìn Vân Linh được một lát, rồi nhắm mắt nằm im bất động trên sàn nhà.Mấy người khác được giải thoát.
Kẻ nào khỏe mạnh chút thì cố gượng đứng dậy.
Ai yếu hơn thì nằm lăn ra sàn nhà.
Mọi người giống như bị rút hết sức lực, được thả ra rồi mà cũng không thể chạy nổi.Vân Linh nghe sư thúc kể mới biết quái nhân kia phải đến tối mịt mới xuất hiện.
Còn thì trong ngày chẳng bao giờ mọi người thấy hắn cả.Trong thời gian chờ đợi.
Chàng tranh thủ đốt lửa lên để sưởi.
Đồng thời lấy lương khô ra chia cho mọi người cùng ăn.Mấy người bị giam trong thời gian qua đều bị bỏ đói và được cho ăn rất ít nên nhìn thấy lương khô như kẻ khát gặp cơn mưa.
Ai nấy đều chìa tay ra xin Vân Linh chút thức ăn.Vân Linh trong lúc bất ngờ cũng không có nhiều lương khô trong người.
Chàng thấy bọn họ đói quá đành chia nhỏ thức ăn đã có ra cho mỗi người một ít.Tiêu hồn ma nữ thân thể hư nhược tựa vào người Vân Linh còn được chàng nọ đút cho ăn.Trong khi đó, Sử Nguyệt Nga nằm trong lòng Vân Linh thì đang nhâm nhi miếng thịt khô.Cô nàng dù bị điên loạn nhưng ý thức ăn uống vẫn còn chút biểu hiện của đói khát.Hoạt trúc thần y thì chăm sóc cho Linh Lung.
Sử Tố Mai (sư muội của Sử Nguyệt Nga) và Vương Thiên Ngọc (mẫu thân của Sử Nguyệt Nga) thì đang cùng nhau chia thức ăn cho mọi người.Khung cảnh xung quanh thật là yên tĩnh.
Nhưng tương lai sắp tới thì chưa biết sẽ biến động thế nào.Đêm hôm đó.
Vân Linh ngồi yên nhập định trong khung cảnh mờ tối.
Mấy người bị nạn ngồi nép vào nhau trong một không gian chật hẹp.
Lửa đã bị dập tắt.
Vân Linh kêu gọi mọi người chịu lạnh một chút để tên quái nhân kia không biết được nơi này đã xảy ra chuyện bất thường.Qua lời kể của Hoạt trúc, thì tên quái nhân tóc dài đó võ nghệ rất cao cường.
Âm phong chưởng lực của hắn rất lợi hại.
Đặc biệt hắn có thế phóng ra kình khí, tựa như Đàn chỉ thần công.
Có thể lấy mạng đối phương hay phong bế huyệt đạo người ta dễ dàng.
Vì vậy, hầu hết những người quái nhân gặp phải đều không ai thoát khỏi tay hắn.
Cao thủ cỡ như Tiêu hồn ma nữ mà còn chưa chịu nổi quái nhân 10 chiêu.
Còn như Sử Tố Mai hay Vương Thiên Ngọc thì cầm cự với quái nhân hơn khắc là cùng.Vân Linh nghe kể vậy thì lấy làm kinh hãi.
Tự chàng hiểu rõ quái nhân tóc dài lợi hại phi thường.
Vì thế chàng trong lúc rãnh rỗi liền âm thầm tụ tập công lực, điều hòa khí nguyên, chuẩn bị cùng quái nhân quyết chiến.Thời gian qua mau.
Trong cảnh tối đen đó vài người mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.
Mấy người còn tỉnh thì nhìn chăm chăm vào khe cửa, trong lòng hồi hộp như sắp gặp đại địch.Vân Linh hiện thời biết lúc này chính là thời điểm quái nhân sắp vào rồi.
Chàng liền vận dụng thần công tiến hành dò xét ra xa.
Nếu lúc này quái nhân nọ xuất hiện và bước vào hang thì chàng sẽ nhận ra ngay.Qủa nhiên không lâu sau, trong không gian liền có sự chuyển biến.
Một thân hình gầy ốm, y phục tuyền đen phi thân nhẹ như một cơn gió từ ngoài bay vào.
Khinh công đúng là siêu tuyệt.Vân Linh toàn thân liền lập tức giới bị.
Thân ảnh chuyển động phóng lại phía bờ tường.
Chỉ cần quái nhân từ ngoài đi vào thì lập tức sẽ gặp phải ám kích….Ai ủng hộ e có động lực thì đây ạ:Số TK: 000000248169NGUYEN VAN HAUPaypal: [email protected]ân hàng TMCP Việt Nam Thương Tín ( Vietbank ) (Chi nhánh: Sơn Trà – Đà Nẵng )Viettelpay: 9704229230197787Chân thành cảm ơn.