Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 42: Chỉ dạy Lâm Bình Chi


Đọc truyện Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống – Chương 42: Chỉ dạy Lâm Bình Chi

– Đúng vậy, hệ thống thiết lập để điều phối sinh mệnh năng lượng đến túc chủ, không có hệ thống điều phối túc chủ cũng vô phương tự mình lợi dụng, hơn nữa nếu như sự tồn tại của hệ thống biến mất hoàn toàn thì nguồn năng lượng sinh mệnh cường đại tích trữ này không thể kiểm soát thoát ra bên ngoài có thể sẽ phá hủy vùng không gian túc chủ đang sinh sống, khiến túc vĩnh viễn trôi nổi lưu lạc trong loạn lưu thời không không tìm được lối thoát, tuy nhiên nếu chuyện đó xảy ra hệ thống cũng sẽ đưa túc trở về Địa Cầu thế giới ban đầu, không để ảnh hưởng đến sinh mệnh của túc chủ.

Âm thanh hệ thống vẫn như thế lạnh nhạt vang lên trong đầu Ngô Chính, để hắn phần nào cảm khái hệ thống quá chu toàn, lo xa không chỉ là một hai vấn đề.

– Ta minh bạch, nhưng còn một vấn đề, trong lúc ngươi ngủ say ta có thể sử dụng các tính năng bên trong hệ thống hay không?

– Có thể, hệ thống chính là một bộ phận trong bản thể của túc chủ, cho nên ngoại trừ các tính năng phải thông qua giao tiếp cùng hệ thống mới có thể sử dụng, còn lại những tính năng khác đều không thành vấn đề.

Nghe xong lời nói khẳng định của hệ thống, Ngô Chính lúc này không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.


Nói như vậy có nghĩa là chỉ cần hệ thống không chết đi thì Ngô Chính vẫn có thể tự nhiên lợi dụng các tính năng bên trong hoàn toàn không có vấn đề, còn các tính năng đặc thù phải thông qua hệ thống giao tiếp mới có thể sử dụng cũng chính là vay mượn điểm sát lục cùng với các loại nhiệm vụ tính năng mà Ngô Chính chán ghét nhất, những tính năng này có cũng được, không có cũng chỉ là mất đi một con bài tẩy, sau này hành sự cẩn thận một chút cũng chẳng sao.

Tuy nhiên Ngô Chính vẫn rất rất muốn khai thác nguồn tài nguyên sinh mệnh khổng lồ tích trữ bên trong hệ thống, nhưng đáng tiếc tiện nghi không thể là từ trên trời rơi xuống, mà là tự thân nỗ lực đi đào ra.

Thế nhưng Ngô Chính là ai? Ngay từ ngày đầu chỉ cần một câu nói vô tình của hệ thống, Ngô Chính đã có thể đoán biết được thực hư nguyên do mục đích của hệ thống, hơn nữa vừa rồi trò chuyện hệ thống cũng khuyến khích hắn cố gắng khai thác lỗ hỏng có thể tự mình tìm ra.

Tổng kết tất cả Ngô Chính đã có thể tự tìm cho mình một phương thức biện pháp tốt nhất, đó chính là đào một cái hố thật sâu không cần phải che giấu trực tiếp để cho hệ thống tự lọt lưới, phần nào giải tỏa các loại cảm giác đả kích trước đây Ngô Chính gánh nhận vì bị hệ thống năm lần bảy lượt chơi trò dương mưu.

– Sư phụ, ta đã hoàn thành bài luyện tập hôm nay, không biết sư phụ gọi ta đến nơi này còn có gì dặn dò?


Đương lúc Ngô Chính ác tâm muốn hố hệ thống, từ đằng xa đi tới một thanh niên trên người y phục thường dân, vải thô tróc sờn còn đang thấm đẫm mồ hồi ướt nhẹp cả y phục, dáng dấp tương đối chật vật cùng với hơi thở khó khăn, trông có vẻ là vừa trải qua công việc cực nhọc khổ sở nào đó, người này cung kính xưng hô Ngô Chính là sư phụ của mình, ngoại trừ Lâm Bình Chi ra thì còn có thể là người nào khác!?

Lâm Bình Chi từ khi rời xa Lâm Chấn Nam phụ mẫu hai người, suốt ngày theo chân Ngô Chính quanh quẩn trong Đạo Giang thôn sinh sống, công việc duy nhất của hắn mỗi ngày rất đơn giản chính là hoàn thành các loại bài tập kỳ dị theo phương thức quân đội thế kỷ 21 do Ngô Chính đề ra nhằm rèn luyện thể chất, củng cổ căn cơ cho Lâm Bình Chi.

Tuy trong quá trình rèn luyện đạt được hiệu quả rất không rõ ràng ngược lại còn thập phần gian khổ, nhưng là Lâm Bình Chi trong lòng tôn kính sùng bái Ngô Chính nên rất tin tưởng vào lời nói của Ngô Chính, đồng thời rất cố gắng hoàn thành thật tốt các bài tập rèn luyện thể chất do Ngô Chính đề ra, cũng là nhờ vậy Lâm Bình Chi lúc bấy giờ nhìn từ bên ngoài đã không còn một chút gì giống như là công tử phú tân “tiểu bạch kê” mới đặt chân vào giang hồ, mà thay vào đó là làn da có phần đen ngâm cùng thân thể phát triển cực tốt, các loại cơ bắp tuy không phải là căng phồng nhưng dẻo dai chắc khỏe còn có ẩn ẩn lực lượng bộc phát, cơ bản đây chính là thể chất rất phù hợp trong chiến đấu đối kháng.

Dù là ở thế giới võ hiệp đủ loại công pháp võ kỹ thịnh hành có thể nhanh chóng giúp cho đấu sĩ có chiến lực cấp tốc tăng trưởng, nhưng là trong mắt Ngô Chính loại hình lực lượng cấp tốc đó lại vô cùng yếu ớt, phải biết Ngô Chính chiến lực chính là có thể vượt qua một đại cảnh giới khiêu chiến, đó không phải là tự nhiên mà có được đơn giản như vậy.

Mà là nhờ vào hoàn thiện thể chất tiên thiên đạo thể do hệ thống ưu đãi cải tạo trợ giúp cho hắn, phải nói ưu điểm của loại thể chất này không chỉ đơn giản là làm cho Ngô Chính căn cơ vững trải tựa như bàn thạch, hơn nữa còn khiến cho toàn bộ huyệt đạo trong cơ thể được lưu thông một cách tự nhiên, giúp hắn quá trình tăng tiến tu vi chỉ cần tích lũy lực lượng đến đủ là được, hoàn toàn không gặp được bình cảnh.


Đó là ưu thế của Ngô Chính, còn Lâm Bình Chi nếu muốn có được chiến lực vượt cấp như Ngô Chính thì muốn làm sao? Đương nhiên là phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới có thể có được chiến lực như vậy, ông trời chính là không tuyệt đường người, cho dù ngươi tư chất không bằng người khác nhưng nếu cố gắng đủ nhiều thì sớm muộn ngươi liền có thể đạt được mục tiêu của mình, chỉ là trong khoảng thời gian đó ngươi có nản chí hay không mà thôi.

– Bấy lâu nay ngươi cũng đã rất cố gắng rèn luyện gian khổ, nhưng là ngươi có trách ta không chịu chỉ dạy võ công thực thụ cho ngươi không?

Ngô Chính lúc này nhìn về phía Lâm Bình Chi, giọng điệu thản nhiên nói ra, để Lâm Bình Chi một bên thần sắc trở nên kinh nghi, không biết Ngô Chính tự dưng hỏi hắn vấn đề này là có ý gì.

– Sư phụ đối với cả nhà ba người bọn ta là có ân cứu mạng, hơn nữa còn thu lấy ta làm đệ tử đó là phần ân tình Lâm Bình Chi suốt đời làm trâu làm ngựa cũng khó có thể báo đáp, làm sao lại không biết tốt xấu trách cứ sư phụ, mặc dù không hiểu tại sao sư phụ không dạy ta võ công, hoặc cũng có thể là do ta tư chất yếu kém, nhưng ta minh bạch sư phụ tuyệt đối là muốn tốt cho ta.

Lâm Bình Chi cung kính trước mặt Ngô Chính, trong giọng điệu thập phần thành khẩn không có một chút giả tạo, có thể nói hình tượng Ngô Chính tạo được trong lòng hắn không khác gì là phụ mẫu sinh thành, tái tạo chi ân dù dùng cả đời cũng không đủ để báo đáp.


– Ngươi hiểu được là tốt, phải biết người luyện võ bản thân chính là một mầm cây đâm chồi, chú trọng là gốc rễ, là căn cơ sau này mới có thể chống đỡ mưa to gió lớn mà vẫn sừng sững không ngã được, trên thế giới này võ công cấp bậc được phân ra làm tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, đỉnh tiêm sau đó mới đến tuyệt đỉnh, cũng đã là cực hạn bên trong vùng thế giới này, ngươi có biết cảnh giới tu vi của ta hiện tại là gì không?

– Cảnh giới của sư phụ? Theo ta biết sư mẫu trước kia là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại, tu vi hiện tại càng cường đại hẳn là tuyệt đỉnh hậu kỳ, mà võ công của sư phụ rất không thua kém sư mẫu, ta thấy tu vi của sư phụ cũng không thể nào thấp hơn a.

Lâm Bình Chi nghe được lời nói của Ngô Chính thâm thúy sâu xa không hiểu được dụng ý bên trong, nhưng vẫn rất thật thà trả lời câu hỏi của hắn.

– Ngươi sai, vi sư tu vi lúc bấy giờ vẫn chỉ là đỉnh tiêm trung kỳ, nhưng là chiến lực thực tiễn có thể so với tuyệt đỉnh trung kỳ đại cao thủ, thậm chí trong vài trường hợp tùy thuộc vào địa điểm khu vực, hoàn cảnh tương quan, đồng thời còn tùy vào võ học của đối thủ, lối đánh thói quen tác chiến, ta chiến lực còn có thể so với tuyệt đỉnh hậu kỳ.

– A, sư, sư phụ… có thể vượt một đại cảnh giới khiêu chiến!?

Ngô Chính giọng điệu tuy là nhàn nhạt bình thản, nhưng khi lọt vào tai Lâm Bình Chi lại chẳng khác nào là tiếng sâm ngang tai, phải biết trong thế giới võ hiệp dựa vào võ công bí tịch ưu thế có thể vượt qua một hai tiểu cảnh giới khiêu chiến chỉ là chuyện thường tình, nhưng là bí tịch dù có cao thâm đến đâu, khiến võ giả có thể bỏ qua một đại cảnh giới chiến đấu… cái này đã không thể dùng danh tự kỳ tài, thiên tài trong thiên hạ để hình dung được nữa, mà hoàn toàn là một cái yêu nghiệt a, khó trách Lâm Bình Chi lúc này kinh hãi đến mức miệng há hốc đủ để nhét vào trong mồm một quả trứng gà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.