Đọc truyện Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống – Chương 4: Địa ngục trần gian
Lúc bấy giờ tận mắt trông thấy hiện thực tàn khốc, Ngô Chính mới hiểu được hắn trước đó huyễn tưởng không dựa vào hệ thống muốn tự thân xông xáo giang hồ, lại chính là ngây thơ đến nhường nào.
– “Nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn” câu nói này vẫn là không sai vào đâu, hết thảy đều phải dựa vào thực lực, không có thực lực thì cần phải dựa vào cường giả để thích nghi, nếu lại không thể thích nghi vậy thì đào thải là ắt hẳn, thôn dân nơi đây chọn cách phản kháng không thỏa hiệp đã là một sai lầm chí mạng, dẫn đến hậu quả này cũng không thể trách ai…
Cổ nhân thường nói: đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, Ngô Chính lời nói cũng là tương tự, kẻ yếu tại sao lại không phụ thuộc vào kẻ mạnh? Dùng lợi ích để đổi lại sự an toàn, nếu bọn hắn làm vậy thì Hắc Long trại cũng không thể không cho “người mình” một con đường sinh nhai a!? Hết thảy đều là do tự làm tự chịu, không tuân thủ quy tắc thì phải gánh nhận hậu quả là điều tất yếu.
Ngô Chính cũng không phải là kẻ lãnh huyết, hắn chỉ là đủ mạnh mẽ để đối diện hiện thực mà thôi, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã phần nào thay đổi tâm tính của mình để hòa nhập vào cuộc sống nơi đây, không còn có loại huyễn tưởng rằng “mọi người sinh ra đều bình đẳng” như khi còn ở thế giới trước kia.
Không lâu sau đó, Ngô Chính cũng đã đến địa điểm được chỉ định trên bản đồ.
Đứng nép mình trên một cành cây cao phụ cận, lợi dụng cành lá xung quanh che giấu thân hình, hắn tỉ mỉ quan sát một vòng, phía trước chính là sào huyệt của Hắc Long trại bọn người.
– Địa hình thật tốt, chẳng trách bọn hắn chủ động chiếm cứ tại đây, thật biết cách làm khó cho ta, dù là có Hoành Không Na Di cũng vô phương không hay không biết xâm nhập vào bên trong a.
Hắc Long trại chính là lợi dụng địa thế kỳ lạ nhấp nhô giữa đồng bằng để làm cứ điểm, kiến trúc bên trên xây dựng khép kín từ bốn phía, hơn nữa xung quanh là thung lũng rộng lớn, hoàn toàn trừ bỏ khả năng bị thăm dò, cho dù là cao thủ khinh công cao cường cũng vô phương.
Tuy nhiên, Hắc Long trại lại quên mất một ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm chí mạng của của loại địa hình này, đó chính là chỉ có duy nhất một lối vào cũng như là lối ra, ưu điểm ở đây là dễ thủ khó công, có thể an tâm không bị kẻ địch đột phá từ tam hướng, nhưng khuyết điểm cũng chính là tương tự, Hắc Long trại chẳng khác nào một cái nhà tù, nếu gặp phải một cái cường giả đỉnh tiêm đánh tới, không, cho dù là nhất lưu cao thủ cũng có thể nhất tướng giữ cửa, vạn quân khó thoát.
Nhưng vấn đề là Ngô Chính có được lực lượng của nhất lưu cao thủ hay sao? Đương nhiên là không, hắn thậm chí còn không thăm dò được quân lực của đối phương, nếu cứ hữu dũng vô mưu mà xông tới vậy chẳng khác nào là đi tìm chết.
– Làm sao đây, thử hay là không thử!? Hệ thống không có lý do để khuyên ta đi vào chỗ chết, chí ít là lấy thực lực của ta có thể bảo toàn tính mệnh, nhưng là muốn cứu người thì… chết tiệt, ta liều!
Quyết định xong, Ngô Chính không chần chờ hành động, hắn phóng người xuống mặt đất lăn nhẹ vài vòng, dùng bùn đất chi trét lên mặt, xới tung đầu tóc, bạch y cũng bám đầy vết bẩn, cả người nhơ nhuốc trông chật vật chẳng khác nào ăn mày.
Cách đó không xa đối diện Hắc Long trại cửa chính, Ngô Chính cố ý ngã người xoay tròn một vòng tới giữa thung lũng, sau đó đứng dậy men theo con đường, khập khiễng đi lên con dốc.
Phía trước chính diện lúc này, hai tên hán phu trông cửa dường như phát hiện Ngô Chính tiếp cận, lại trông thấy bộ dáng lôi thôi của hắn, không khỏi nhíu mày khó chịu quát lên.
(Chú ý: hán phu là từ mình cố ý dùng để thay thế “đại hán”, bởi vì “đại hán” là từ ngữ liên quan đến chính trị, ý nghĩa của nó chính là tâng bốc chủng tộc người hán ở thời điểm đó, đồng thời coi rẻ tất cả các dân tộc khác như là “mọi rợ”, tuy nhiên bản thân mình không thích điều đó, người Việt không thích điều đó, cả thế giới cũng không!! Vì thế hy vọng những ai đã quen cách xưng hô khi đọc truyện convert có thể cảm thông cho mình)
– Ở đây không phải là chỗ xin ăn, tiểu tử ngươi còn không cút đừng trách lão tử ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Ta phi, các ngươi đến người già, trẻ con đều không buông tha,lại còn dám nói với ta như thế”
Ngô Chính trong lòng âm thầm khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, tuy nhiên trên mặt thiếu niên non nớt lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói.
– Không, không, ta không phải xin ăn, ta muốn gặp muội muội của ta, các ngươi đem muội muội của ta đi đâu?
Hai tên hán phu nghe vậy chợt sáng mắt hiểu ra, âm thầm nhìn nhau cười âm hiểm, “tiểu tử này hẳn là một trong đám thôn dân dám đắc tội chúng ta may mắn còn sống sót, không ngờ lại ngu ngốc chui đầu vào rọ”.
– Tiểu tử, ngươi có thật là muốn tìm muội muội của ngươi? nếu đúng vậy chúng ta cũng có thể giúp ngươi một tay, trông ngươi khổ sở như thế lão tử cũng là rất cảm động a.
Tên hán phu lên tiếng cũng là rất biết cách phối hợp, thần sắc thập phần ôn hòa có một loại cảm giác thấu hiểu nhân tâm, tuy nhiên ánh mắt tựa như sói lang đang nhìn con mồi lại phũ phàng bán đứng bọn hắn.
“Diễn xuất quá kém, muốn đùa giỡn ta ngươi hẳn là sẽ chết rất khó xem”, suy nghĩ thì là như vậy, nhưng ngoài mặt Ngô Chính vẫn là rất vui lòng hợp tác cùng người “bạn diễn” của mình.
– Các ngươi, các ngươi, không được đùa giỡn ta a… ta không tin các ngươi.
– Hừ, lão tử ta lời nói chính là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, trượng phu như ta làm sao lại có khả năng đi lừa một tên tiểu tử như ngươi? Ngươi nói có đúng hay không?
– Không sai, trượng phu lời nói làm sao có thể thay đổi, ta có thể làm chứng cho hắn.
Tên hán phu vỗ ngực lẫm lẫm liệt liệt đại ngôn bất tàm, còn cố ý nhìn qua đồng bọn của hắn, kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý.
(đại ngôn bất tàm: nói to không thẹn, chỉ người mặt dày, vô liêm sỉ)
– Thật sao? vậy thì tốt quá, thì ra không phải ai cũng là người xấu, là ta trách nhầm hai vị đại ca.
Ngô Chính cười thầm trong bụng không thôi, hai tên ngốc này thật là bị vẻ bề ngoài của Ngô Chính lúc này đào cho một hố, còn tinh vi tưởng mình đang bỡn cợt một tiểu hài tử.
– Ha ha, không trách không trách, đi theo ta vào bên trong, ta giúp ngươi tìm lại muội muội.
Dứt lời, hai tên hán phu vô cùng hào sảng một tên đi trước dẫn đường, tên còn lại đi theo phía sau để bảo toàn Ngô Chính không bị “lạc đường”, cứ thế Ngô Chính hoàn hảo vai diễn của mình, thành công xâm nhập bên trong Hắc Long trại.
Một đường đi tới, chung quanh không thiếu những tên hán phu cao to, mặt mày dữ tợn với ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn, còn có một số người chủ động đến “thăm hỏi” nhưng sau đó liếc mắt nhìn hai tên hán phu dẫn đường, qua loa vài lời cũng ngầm hiểu ý tiếu dung cho qua.
Hắc Long trại cũng không phải rất rộng lớn, chỉ là bọn hắn sinh sống tương đối xa hoa, Ngô Chính đi ngang qua đại sảnh ngửi được nồng nặc tửu hương xông thẳng vào mũi đã có phần nào hơi chóng mặt, còn có tiếng nữ tử rên la bên trong các gian phòng thỉnh thoảng lại lọt vào tai hắn, để hắn khịt mũi khinh thường không thôi, có thể thấy Hắc Long trại cũng là rất biết cách hưởng thụ.
Rất nhanh đã đến phía trước nơi giam giữ tù nhân, đó là một thạch thất cách biệt với xung quanh, cánh cửa được làm bằng thiết dày trông vô cùng nặng nề, từ bên ngoài Ngô Chính có thể nghe được tiếng rên rỉ, kêu la thảm thiết phát ra từ phía sau cánh cửa khiến hắn trong lòng không khỏi phát lạnh.
– Muội muội của ngươi ở bên trong, hắc hắc, có thể đi vào.
Tên hán phu dẫn đường phía trước cười xảo trá khoái chí nói, sau đó dùng sức mở ra cánh cửa, dẫn đầu đi vào thạch thất.
Ngô Chính thần sắc lúc này đã có phần ngưng trọng, từ động tĩnh phát ra bên ngoài, hắn đã có thể đoán được phần nào tình cảnh phụ tử hai người đang phải cam chịu, tuy nhiên hắn vẫn muốn tận mắt xác thực, ngoan ngoãn cùng tên hán phu còn lại theo vào bên trong.
Ngay tức khắc sau khi đi vào bên trong, lúc bấy giờ đập vào trong mắt Ngô Chính chính là tràng cảnh khủng khiếp nhất mà có thể cả đời hắn sẽ không bao giờ quên, một cái chân chính khoái lạc địa ngục hiện hữu tại trần gian.
Một mẫu không gian phía sau tấm song sắt, có hơn chục tên hán phu thân hình to lớn đang hung hăng cưỡi lên một đám nữ tử, còn có cả nữ hài tử trộn lẫn bên trong, càng khủng khiếp hơn là trên bốn bức tường xung quanh, 7 8 cái thi thể trung niên bị các loại đồ vật sắt nhọn lơ lững ghim vào trên vách, Ngô Chính còn có thể nhìn thấy được trên mặt bọn hắn là một vẻ thống khổ, tuyệt vọng cùng không cam lòng.