Đọc truyện Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống – Chương 328: Thành Côn không được toàn thây
Sau khi trải qua những sự kiện ở thế giới “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, Ngô Chính chưa bao giờ thôi ngờ vực Thiếu Lâm tự.
Thử suy diễn phần cuối của “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, khi mà mọi âm mưu được vạch trần, hết thảy tội lỗi đều quy lên đầu Thành Côn thì Thiếu Lâm tự vẫn giữ được sự trong sạch của mình, Tạ Tốn đột nhiên lại quyết định quy y cửa phật trở thành môn hạ của Thiếu Lâm tự, trong khi thế cục lúc bấy giờ chính là thời đại huy hoàng của Minh giáo.
Nếu nghĩ theo một khía cạnh nào đó, việc Tạ Tốn quy y cửa phật gián tiếp biến Minh giáo trở thành đồng minh của Thiếu Lâm tự, từ đây mọi hiềm khích trước đó đều bị rũ bỏ một cách vô lý đến không tưởng, Thiếu Lâm tự thành công giữ mình trong phạm vi an toàn.
Chưa kể, khi Ngô Chính khám phá ra âm mưu ẩn giấu bên trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ” thì nguyên căn vẫn là tham vọng của Thiếu Lâm tự mà ra, điều này là nói trong khoảng thời gian nối tiếp giữa “Ỷ Thiên Đồ Long Kỳ” và “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, sự suy tàn của Minh giáo không thể nào thiếu dấu vân tay của Thiếu Lâm tự được.
Trước nay Thiếu Lâm tự vẫn luôn hướng mũi kiếm về phía Võ Đang, bởi vì địa vị trên giang hồ của Võ Đang tỏ ra rất áp đảo, cho đến khi Minh giáo thay thế ngồi vào vị trí võ lâm chí tôn, Thiếu Lâm tự tất nhiên phải thay đổi mục tiêu của mình.
Chu Nguyên Chương muốn đàn áp Minh giáo để giữ vững hoàng vị, Thiếu Lâm tự cấu kết với triều đình hòng lấy lại địa vị của mình, Minh giáo bị bức vào đường cùng phải đổi tên thành Nhật Nguyệt thần giáo, còn Võ Đang trong thời đại “Tiếu Ngạo Giang Hồ” lại thiếu vắng đi nhân tài một cách khó hiểu.
Cũng đừng quên một chi tiết rất quan trọng, Chu Nguyên Chương đã từng là môn hạ tục gia của Thiếu Lâm tự, điều này có thể trở thành căn nguyên cho một giả thuyết rất đáng sợ: Chu Nguyên Chương là do Thiếu Lâm tự cố tình cài vào Minh giáo!?
Bất cứ khi nào Ngô Chính thử tổng quát hết thảy các đầu mối, chung quy đều chỉ về hướng Thiếu Lâm tự.
Thân là người du hành qua các thế giới, Ngô Chính tất nhiên có thể dễ dàng nhìn nhận ra điều này, bất quá không phải ai cũng may mắn giống như hắn.
Thành Côn được miêu tả trong nguyên tác là một con người mưu mô xảo quyệt, nhân cách đê tiện và độc ác, thời niên thiếu còn có tâm nguyện thâu tóm hết thảy quyền lực trong tay, trở thành võ lâm chí tôn, thậm chí là làm vua.
Thế nhưng sau khi chứng kiến thanh mai trúc mã của mình vì tiền nhiệm giáo chủ Minh giáo – Dương Đỉnh Thiên mà tự tận, Thành Côn mới thay đổi tâm nguyện muốn bất chấp tất cả để tiêu diệt Minh giáo.
Mà cũng bởi vì sự chấp nhất này làm mù quáng tâm trí, khiến Thành Côn nguyên tự cho mình là hắc thủ, hóa ra bản thân cũng chỉ là con rối trong tay người khác.
Giờ phút này, thân thể Thành Côn tơi tả chẳng khác nào là miếng giẻ lau, mất đi một cánh tay do cố gắng đối quyền với Ngô Chính, tuy không chết dưới Thất Thương Quyền nhưng thần sắc bi quan tuyệt vọng lúc này đã không còn lời lẽ nào để diễn tả.
Đối diện Thành Côn, chính là trụ trì Thiếu Lâm tự – Không Trí, thần sắc băng lãnh trên gương mặt đã nói rõ Không Trí không mấy thiết tha, quan tâm đến mạng sống sư điệt mình.
Có vẻ điều khiến Không Trí thực sự quan tâm, chính là làm cách nào để bắt giữ được Ngô Chính, lấy thân thủ xuất quỷ nhập thần của đối phương, đây quả thực không phải là một việc gì dễ thực hiện.
“Như thế nào? Phải chăng Không Trí đại sư kiên quyết thấy chết không cứu!?”
Ngô Chính nói.
“Không nên tiếp tục tạo nghiệt, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, đừng trách lão nạp xuất thủ không khoan nhượng.”
Không Trí trầm giọng nói.
“Ý tứ là nãy giờ ngươi khoan nhượng với ta!?”
Ngô Chính tựa tiếu phí tiếu, song lại nghiêm giọng nói tiếp:
“Bất quá nếu ngươi đã không đoái hoài đến tính mạng sư điệt mình, ta còn giữ lại để làm gì.”
Vừa nói dứt lời liền nghe một tiếng “phập” cực kỳ dứt khoát, cánh tay còn lại của Thành Côn lẳng lặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng la hét thất thanh đầy oán hận của lão vang vọng trong không trung.
Giờ phút này đây, Thành Côn chân chính đã là một người tàn phế, không hơn không kém.
“Thật ồn ào!”
Ngô Chính nhanh tay điểm vào huyệt đạo trên người, khiến Thành Côn nhất thời im bặt không thể mở miệng.
Đồng tử chợt nổi lên từng tia gân máu, sắc mặt dữ tợn hệt như dã thú, Thành Côn ngấu nghiến nhìn lấy Không Trí phía đối diện.
Bởi vì không cách nào quay đầu, Thành Côn đành phải dùng ánh mắt căm phẫn để nhìn lấy vị sư thúc “đáng kính” của mình, kỳ thực trong mắt Thành Côn thì dù là Không Trí hay Ngô Chính thì đều đáng hận như nhau.
Trông thấy cảnh tượng này, lửa giận dấy lên trong lòng Không Trí không thua kém so với Thành Côn là bao, dường như chưa bao giờ lão cảm thấy nhục nhã như bây giờ, liền không một lời báo trước đã động thủ lao lên tấn công đối phương.
“Nóng lòng muốn sư điệt mình chết như vậy!? Thế để ta giúp ngươi!”
Nhấc bổng Thành Côn phóng lên không trung, Ngô Chính thuần thục triển khai Hoành Không Na Di thối lùi về sau, đồng thời chỉ thủ nhanh chóng súc thế tung ra một kiếm.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thiếu Trạch Kiếm!
Phốc một tiếng, kiếm khí từ phía sau gáy đâm xuyên qua mi tâm Thành Côn, theo quán tính tiếp tục nhắm tới Không Trí.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh thông báo vang lên trong đầu Ngô Chính:
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế đỉnh phong cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0.”
Báo hiệu chết của Thành Côn đã là chắc chắn đến không thể nào chắc chắn hơn.
Không Trí tuy không nhận được thông báo, nhưng lấy nhãn quang tông sư của mình cũng có thể xác nhận được Thành Côn đã là một cái xác vô hồn, liền không úy kỵ vung lên phương trượng đánh tan Thiếu Trạch Kiếm, đồng thời chấn bay thi thể của Thành Côn ra phía xa, thuận thế tiếp tục truy theo Ngô Chính.
“Độc ác như vậy!? Đến cả sư điệt ngươi còn không nương tình.”
Ngô Chính vừa chạy vừa hô lên châm chọc.
Sau khi bị Ngô Chính hạ sát, thi thể Thành Côn còn phải hứng chịu thêm một trượng bất lưu tình của Không Trí, quả thực là một cái chết thê lương không được toàn thây.
Tuy nhiên Không Trí không đáp lại một lời, vẫn miệt mài truy theo phía sau, có vẻ rất kiên quyết muốn bắt lấy Ngô Chính bằng mọi giá.
Bất quá, mỗi khi Không Trí tưởng chừng như sắp bắt kịp được đối phương, thì đột nhiên Ngô Chính lại triển khai Hoành Không Na Di kéo giản ra khoảng cách, khiến phương viên xung quanh nguyên là chiến trường, bây giờ chẳng khác nào là sân chơi để lão nhi hai người chơi trò đuổi bắt vòng vòng.
Cũng nhờ vậy mà hai người Tường Vỹ tranh thủ được chút ít thời gian điều hòa nội lưu, chống đỡ tình trạng thương thế vô cùng nghiêm trọng.
So với Hồ Thường Nghị thì thương thế Tường Vỹ có vẻ nhẹ hơn, mặc dù thần sắc vẫn xanh xao trông thấy nhưng khí tức đã có dấu hiệu bình ổn trở lại, chẳng mấy chốc có thể đi đứng như bình thường.
Đương nhiên việc này không thể qua mắt được Ngô Chính, mọi thời khắc hắn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hai người, ngoặt nỗi bị Không Trí quấn lấy không tha khiến hắn không cách nào phân tâm quấy rối được.
“Nhữ Dương Vương dám bẫy ta như vậy, nếu không khiến ông ta tổn thất tương đương thì thật cảm thấy có lỗi với bản thân.”
Nghĩ như vậy, Ngô Chính nhất quyết không để yên cho hai người Tường Vỹ có thời gian hồi phục, liền tiếp tục triển khai Hoành Không Na Di giản ra khoảng cách với Không Trí, đồng thời súc thế tung ra một chưởng.
Vi Đà Chưởng!
Mắt thấy lam sắc đại phật thủ phô thiên cái địa giáng tới, Hồ Thường Nghị thất sắc kinh hãi vô cùng, cơ thể y đang chịu nội thương trầm trọng không cách nào cử động được, mặc kệ Vi Đà Chưởng có chậm chạp thô sơ như thế nào chăng nữa, đều có thể khiến y lực bất tòng tâm.
——-*-*——-