Đọc truyện Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống – Chương 23: Thượng phong chiến đấu
Đường Trần cũng không phải là tiểu hài tử, lời nói của Ngô Chính chính là ám chỉ “ta biết rõ động tác của các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết gì về ta!”, đây không khác gì là muốn chế nhạo đồng thời cũng là uy hiếp trên đầu của bọn hắn, nhưng đường đường là hai cái tuyệt đỉnh cao thủ, bọn hắn đủ tự tin chỉ cần hai người cũng có thể ngang dọc giang hồ, trừ phi là mấy con cáo già kia lộ diện bằng không chỉ là một cái Ngô Chính vẫn là không đủ để khiến bọn hắn e ngại.
– Còn không phải là muốn động thủ!? Có cần phải nói nhiều như vậy?
Ngô Chính làm sao không biết thế giới này là cường giả vi tôn, nếu không phải vậy hắn cũng không nhất thiết cấp bách mạo hiểm để tăng cường tự thân thực lực, Ngô Chính trước nay trong chiến đấu luôn là lấy tiêu chí “tiên phát chế nhân”, đương nhiên sẽ không để bản thân rơi vào bị động, vẫn là rất chịu khó ra tay trước nắm bắt tiên cơ.
Vi Đà Chưởng!
– Cái gì!? Thiếu Lâm tự!?
Đối diện một chưởng thô sơ cương mãnh bá đạo đánh tới, Đường Trần không thể ngăn mình thôi kinh ngạc, bởi vì hắn biết rõ được lai lịch của môn chưởng pháp này, Vi Đà Chưởng chính là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, đặc điểm lại rất dễ dàng nhận biết, chính là lấy lực đạo làm trọng không một chút kỹ xảo biến hóa, trông vô cùng thô sơ đơn giản lại không khó đối phó, nhưng nếu không thể đối kháng chính là tự đưa mình vào thế hạ phong, chờ đón tiếp theo không thể nghi ngờ sẽ là hàng loạt các thế công từ phía Ngô Chính, phải nói bộ chưởng pháp này rất phù hợp để làm “người tiên phong”.
Huyết Sát Đao Pháp, Cách Sát Vật Luận!
Đường Trần cũng không nguyện ý để bản thân rơi vào hạ phong, nhất đao Cách Sát Vật Luận một thức bên trong Huyết Sát Đao Pháp, dục huyết phẫn thiên, cũng là một đao thức cương mãnh đối kháng với Vi Đà Chưởng của Ngô Chính.
Ầm!
Chưởng kình va chạm đao mang cùng nhau tan vỡ tạo thành một tiếng nổ âm vang, đồng thời một bên im hơi lặng tiếng bấy lâu Tiêu Chỉ Thiên từ khi nào đã xuất hiện phía sau Ngô Chính, chỉ thấy man hành lạc đao, đao khí lúc này đã tiếp cận rất gần Ngô Chính.
Hồn Tán Phách Đao!
Tiêu Chỉ Thiên trên tay Hồn Tán Phách Đao bất ngờ đã trảm đôi thân thể của Ngô Chính, tuy nhiên hắn không một chút nào vui mừng, ngược lại thần sắc lúc này càng thập phần kinh nghi, thân ảnh Ngô Chính lúc này dần dần huyễn hóa tan biến trước mắt, đối diện Đường Trần ánh mắt giao nhau như là tâm ý tương thông, hai người cùng lúc ngước nhìn lên trời.
Lúc bấy giờ chỉ thấy chín cái thân ảnh lơ lững trên không trung cách mặt đất mấy trượng, tất cả đều là thân ảnh của Ngô Chính, Huyễn Ảnh Tử Bào trên người hắn kết hợp cùng Loa Toàn Cửu Ảnh huyễn hóa thành chín cái phân thân vô phương phân biệt thật giả.
Hoành Không Na Di!
Đồng thời điểm cửu ảnh phân thân chớp mắt hoành không đồng loạt hướng về Tiêu Chỉ Thiên vây công, hoàn toàn bỏ qua đồng bạn của hắn.
Đường Trần thấy thế cũng rất nhanh chóng tiến đến trợ giúp Tiêu Chỉ Thiên, thi triển đao thức tàn ác đáng sợ nhất bên trong Huyết Sát Đao Pháp nhắm về phía Ngô Chính cửu ảnh phân thân.
Hàn Phong Ẩm Huyết!
Cửu Chuyển Ly Hồn!
Tiêu Chỉ Thiên cũng không hoảng loạn, đồng thời triển khai đao thức diện rộng duy nhất bên trong Thất Hồn Đao Pháp, chỉ thấy tất cả các ảnh đao giống như một vũ điệu luân chuyển trong không trung, mê ly lòng người.
Nhưng bọn hắn vô ý lại thành toàn cho Ngô Chính, lúc bấy giờ Ngô Chính cửu ảnh phân thân toàn bộ đều chỉ còn lại tàn ảnh, trong phút chốc như khói sương hư ảo tan biến vào trong gió, trong mắt Đường Trần cùng Tiêu Chỉ Thiên lúc này chỉ thấy loáng thoáng vài nét vạch ngang vẽ dọc kiếm khí nhắm về hướng này.
Thiếu Dương Kiếm!
Phải nói Tiêu Chỉ Thiên hai người nhãn quang rất không tệ, đối diện kiếm khí tưởng chừng tầm thường nhưng ẩn giấu bên trong chính là phi thường lực lượng, không nghi ngờ nếu bọn hắn chính diện đối kháng dù có thể cương mãnh hóa giải nhưng đồng thời cũng là tự tổn hao nội lực tự thân, chỉ có thể né tránh mới là lựa chọn khôn ngoan nhất lúc bấy giờ.
Ầm!
Nhất đạo kiếm khí va chạm mặt đất tạo thành động tĩnh chói tai vô cùng, Thiếu Dương Kiếm nếu chỉ nói về uy lực thì không cần phải bàn cãi, đây chính là một kiếm có lực sát thương lớn nhất bên trong Lục Mạch Thần Kiếm.
Quả nhiên lựa chọn không trực diện đương đầu trước đó của Tiêu Chỉ Thiên hai người là hoàn toàn chính xác, chí ít nhìn bằng mắt thì đúng là như vậy.
Đường Trần lúc này cũng cảm giác không đúng, đạo kiếm khí vạch xuống mặt đất lúc này đồng thời cũng ngăn cách Đường Trần cùng Tiêu Chỉ Thiên lui về thật xa hai hướng riêng biệt, lúc này trong một khoảnh khắc Tiêu Chỉ Thiên hai người chỉ cần có một người trong đó gặp phải ám toán, không thể nghi ngờ người còn lại cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn đồng bạn của mình gặp phải nguy hiểm.
– Tiêu Chỉ Thiên cẩn thận, phía sau!
Đối diện phía xa, Tiêu Chỉ Thiên bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Đường Trần đang hoảng loạn gào thét nhắc nhở mình, trong lòng thập phần kinh nghi nhưng cũng quyết định tin tưởng nghe theo, không một chút chần chờ xoay người về phía sau.
Vi Đà Chưởng!
Phải nói Đường Trần trực giác rất không sai, về phía Ngô Chính đương nhiên sẽ không để hắn thất vọng, đối diện Tiêu Chỉ Thiên lúc này không ai khác chính là Ngô Chính chân thân, trên tay hắn một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự Vi Đà Chưởng đồng thời cũng đã tiếp cận Tiêu Chỉ Thiên rất gần.
Tiêu Chỉ Thiên cũng không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ một trong, ở khoảng cách gần như thế hắn hầu như vô phương tránh thoát, cũng minh bạch tính mệnh của hắn đã vô phương cứu vãng, đồng thời điểm dường như có một loại bản năng chiến đấu đang thôi thúc hắn… từ bỏ ý định phòng thủ, dùng hết tất cả sức lực bình sinh cùng mấy mươi năm công lực tích lũy triển khai một chiêu phản đòn, trực tiếp dùng phương thức: lấy mạng đổi mạng.
Tả Thi Hoàn Hồn!
Ầm ầm ầm…
Sau âm thanh vang lên, chỉ thấy hai thân ảnh bóng người cùng lúc phân biệt hai hướng bắn ngược ra sau.
Đường Trần cách đó không xa nhanh chóng triển khai khinh công, đón lấy thân thể Tiêu Chỉ Thiên, sau đó xoay tròn một vòng thuận thế nhẹ nhàng tiếp đất.
– Ngươi đã làm rất tốt!
Thần sắc âm trầm tột độ trên gương mặt Đường Trần lúc này hướng về thi thể đồng bạn đang nằm bất động trên tay, trong lòng không có lấy một tia thương cảm ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Đối với những kẻ đã đặt một chân đứng trên đỉnh phong thế giới, có mấy ai chưa từng tắm máu giang hồ, lịch luyện từ trong sinh tử đến chết đi sống lại nhiều lần!?
Đương nhiên Đường Trần có thể có được tu vi như hôm nay cũng là không ngoại lệ, hắn từ lâu đã thấu hiểu đạo lý mạnh được yếu thua, cá lớn ăn tươi nuốt sống cá bé, thế nên cho dù là tận mắt chứng kiến từng người, từng người bằng hữu huynh đệ thân nhân của hắn lần lượt ngã xuống trước mặt, hắn cũng không có lấy một tia thương cảm, đơn giản bởi vì đây chính là chân lý của thế giới, là kết cục của kẻ yếu sớm muộn phải đối mặt, thay vì thương tiếc cho những kẻ đó, hắn càng muốn phẫn nộ chính mình nhiều hơn.
Hắn phẫn nộ vì bản thân lần này lại mắc phải một sai lầm sơ cấp chí mạng, sai lầm mà chỉ có thể nhìn thấy ở những kẻ đã chết hoặc nửa sống nửa chết, đó chính là… xem thường kẻ địch.
Đường Trần từ khi đặt chân vào cấp bậc tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, dường như mọi việc hắn làm đều trở nên thuận lợi suôn sẻ, trong lúc vô tình đã khiến hắn trở nên chủ quan xem thường các nhân sĩ trong giang hồ.
Phải biết Đông Phương Bất Bại tu vi cũng chỉ cao hơn Đường Trần một tiểu cảnh giới, thế nhưng mọi người trong giang hồ khi nhắc đến võ công cao cường lợi hại nhất đầu tiên đều là nghĩ đến Đông Phương Bất Bại.
Từ đó có thể thấy tuyệt đỉnh trung kỳ tu vi trên giang hồ cũng chính là được công nhận “thiên hạ vô địch”, hoặc chí ít ở “mặt nổi” bề ngoài là như vậy, huống chi Đường Trần chỉ thua kém Đông Phương Bất Bại nhất tiểu cảnh giới, chỉ là chênh lệch giữa chín và mười, khi đặt trên giang hồ cũng là khó tìm địch thủ, hơn nữa tuyệt đỉnh cấp bậc nhân vật hầu hết đều là bá chủ một phương, thường ngày cũng chẳng phải động tay động chân tự mình lặn lội trên giang hồ, cho nên thường nói trong hồ không có cá, tôm tép có thể làm loạn, cũng khó trách Đường Trần ngạo mạn không xem ai ra gì.
Sai lầm của hắn đầu tiên chính là không đặt Ngô Chính vào trong mắt, từ lúc hắn quyết định không che giấu thân phận của mình, cho đến khi hắn thưởng thức Ngô Chính, lại nổi lòng yêu tài muốn thu phục dưới trướng.