Vợ Hiền

Chương 17


Bạn đang đọc Vợ Hiền FULL – Chương 17


Dịch + beta: Bánh
———
Ngay khoảnh khắc anh mở mắt sau cơn hôn mê đó, Quý Lãng đã phải bước vào một cuộc hôn nhân mà mình vốn chưa hề chuẩn bị.
Trong một đêm, anh trở thành một người chồng, ở cái tuổi vừa mới qua ngưỡng tuổi hợp pháp để kết hôn, đối với hai chữ hôn nhân, sự hiểu biết của anh là bằng 0.
Tựa như đang làm một bài thi quan trọng không có đáp án tiêu chuẩn, bạn thi của anh cũng chính là người sẽ cho điểm dựa trên các tiêu chí phiến diện của riêng cậu.
Anh cố gắng cầu cứu những người bên ngoài phòng thi, nhưng gia đình khiếm khuyết của anh chỉ cung cấp cho anh tài liệu tham khảo một cách xáo rỗng cùng rập khuôn, thế là Quý Lãng dù có muốn làm một người chồng tốt của Tần Khanh đến mấy, cũng không tài nào chắc chắn được bài làm của mình liệu có thỏa mãn được tiêu chí cho điểm của cậu hay không.
Mà cuộc trò chuyện anh tình cờ nghe lỏm được vào một hôm nọ lại càng đẩy sự mơ hồ này lên tới đỉnh điểm.
Nguyên nhân của sự việc chính là một vài nhân viên nam vừa hút thuốc vừa tán gẫu trong nhà ăn.
Một người trong số đó oán giận nói, mấy hôm rồi phải tăng ca khiến vợ mình hờn dỗi, nửa đêm hôm qua cả hai đã cãi nhau một trận linh đình.
Những người đã có gia đình đều có thể đồng cảm với tình cảnh của anh ta, vừa phụ họa vừa kể khổ cho nhau nghe, nói ban ngày đã phải bận bịu vất vả lắm rồi, buổi tối về nhà còn phải dỗ vợ muốn khô cả nước miếng, hơn nữa tới tuổi có con còn bị gia đình hai bên gây áp lực, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vốn dĩ Quý Lãng chỉ tình cờ đi ngang qua đó, nhưng nghe được một vài câu, bước chân của anh như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Nếu như đời sống hôn nhân của những người khác đều là như thế, vậy thì cuộc sống của anh và Tần Khanh thật sự bình thường sao?
Quý Lãng cảm thấy mình rất may mắn khi có một người vợ hiểu chuyện, nhưng đồng thời, cảm giác mất mát cùng hoang mang cũng nảy sinh từ bên trong đáy lòng.
Tần Khanh quá mức bao dung cho anh, dù có bị bỏ lại một mình, cũng sẽ chỉ để lộ ra vẻ tịch mịch, chưa bao giờ dỗi hờn anh dù chỉ một câu.
Rõ ràng cả hai đã có quan hệ về thể xác, thậm chí còn có một đứa con, nhưng Tần Khanh ở trước mặt anh, lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, giống như đang đi trên một lớp băng mỏng, từng bước chân trông tùy hứng thế thôi, nhưng đều đã được người kia suy xét thật kỹ.
Anh hỏi Tần Khanh có trách mình không, cậu chỉ ôn tồn phủi bỏ trách nhiệm thay cho anh, an ủi nói rằng anh không có lỗi gì cả.
Anh có được một người vợ mà người khác nằm mơ cũng muốn có được, xinh đẹp nhưng không tự kiêu, thông minh nhưng không khiếm nhã, dù là lo liệu việc nhà hay bận rộn viện nước, cậu đều co được giãn được, vô cùng hiền thục lại đảm đang.
Nhưng Quý Lãng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, giữa anh và Tần Khanh giống như có một lớp sương mù không tài nào chọc thủng nổi.
Rõ ràng là Tần Khanh đứng ngay bên cạnh anh, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới, lại mờ mịt giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Mãi cho đến khi anh tâm sự với Chu Sùng Khải về chuyện này, cảm giác mê mang trống trải mới được hóa giải.
Anh nói xong, còn chưa kịp phát biểu cảm nhận, đã bị Chu Sùng Khải chen ngang, “Được rồi, im đê.”
“Năm đó, chú mày và Tần Khanh cãi nhau trong phòng làm việc, khiến mấy cậu trợ lý của chú rén không khác gì mấy con chim cút.”
“Chú có thấy mấy cái ống đựng bút bằng nhựa trên bàn không?” Người ngồi bắt chéo chân trên sô pha đưa tay chỉ về chỗ đằng kia, “Trước kia nó là đồ sứ.”
Quý Lãng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về thứ trên bàn, không tưởng tượng nổi, “Tần Khanh đập sao?”
“….


Vợ chú làm gì bạo lực tới mức đó.” Chu Sùng Khải liếc anh một cái, bắt đầu cảm thấy cay cú.
“Là do Tổng giám đốc Quý cậu đập, leng keng vài tiếng là bay luôn mấy vạn của ông đây.”
“Thế là nhờ hồng phúc của ngài, đồ trong công ty đều được đổi lại thành đồ nhựa.” Chu Sùng Khải oán hận nói.
Quý Lãng bị nói đến á khẩu, ngẩn ra một lát mới hỏi lại, “Sao bọn em lại cãi nhau?”
“Thằng em của tôi ơi, trong công ty này bộ có ai dám nghe lén chuyện nhà chú sao?” Chu Sùng Khải cũng cạn lời.
“Haiz, dù sao thì em dâu của anh đây cũng phải sập cửa cái rầm rồi mới bỏ đi, may mà cửa rất chắc.”
Quý Lãng nghe người khác kể về chuyện cũ của mình cùng Tần Khanh, bỗng nảy sinh một loại cảm giác hoang đường, giống như chuyện đó là chuyện về Tần Khanh và một thằng đàn ông khác vậy.
Lúc này anh mới ý thức được, không phải là Tần Khanh quá mức khoan dung đối với mình, mà là sau khi anh mất trí nhớ, Tần Khanh chủ động chịu thiệt thòi mà trở thành một người hiểu chuyện.
Anh có thể thích ứng với cảnh chung sống của cả hai, không phải là vì Tần Khanh chưa từng thay đổi, mà là Tần Khanh đã trở lại làm cậu của 8 năm trước, giúp anh giảm bớt chướng ngại tâm lý.
Tần Khanh có thể để lộ con người thật của mình trước mặt Quý Tiên Sinh của 8 năm sau, nhưng lại không thể nào làm như thế với Quý Lãng của hiện tại.
Những chuyện xưa cũ chính là đối thủ khó chơi nhất, những vui buồn tan hợp đã lỡ làng lại biến bao lời âu yếm đong đầy thành những câu nói chót lưỡi đầu môi.
Quý Lãng chưa bao giờ cảm thấy mình lại thất bại đến thế.
—————-
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc W/o/r/dpr/e/ss peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
————
Sáng thứ bảy, lúc Tần Khanh tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Cậu như dại ra, nhìn chằm chằm trần nhà trong một lúc lâu, lúc ngồi dậy bụng bỗng quặn thắt.
Sau một tiếng kêu sợ hãi, Tần Khanh không còn sức lực ngã lại trên giường, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn.
Đứa con trong bụng đá đạp loạn xạ hết cả lên, Tần Khanh đau tới mức toát mồ hôi lạnh.
Cậu cố gắng chịu đựng cơn đau, đưa tay cầm lấy điện thoại trên giường, run rẩy bấm số điện thoại của Quý Lãng.
“Số điện thoại tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…..”
Một lần, hai lần rồi đến lần thứ ba.
Âm thanh máy móc lạnh như băng đập vào màng nhĩ, cơn đau kéo đến khiến cậu sắp hỏng mất rồi.
Trái tim của Tần Khanh giống như bị người khác ném vào đáy vực toàn là đá lởm chởm, cậu nghiêng ngả lảo đảo mà rơi vào trong đó, thương tích đầy mình.
~
Lúc Quý Lãng đến bệnh viện, Tần Khanh đang ngồi tựa đầu vào gối giường để truyền dịch.
Cậu nhắm mắt lại, hàng mi thật dài bao phủ lấy mí mắt, khuôn mặt tái nhợt toát ra một vẻ đẹp yếu ớt.

Người đàn ông lặng lẽ đến ngồi xuống bên cạnh mép giường, anh khẽ chạm vào bàn tay đang được ghim kim truyền dịch của cậu, đôi mắt đen láy hiện lên sự áy náy khôn nguôi.
Anh đã tắt chuông điện thoại rồi để nó trong túi áo, tới lúc lấy ra thì đã có cả chục cuộc gọi nhỡ, cùng một cuộc gọi mới tới của dì Tôn làm bếp.
“Khanh Khanh, anh xin lỗi…” Quý Lãng xoa gò má Tần khanh, dùng lòng bàn tay chạm vào cậu thật cẩn thận, giống như một trợ lý đang cố hết sức để chăm sóc cho một bộ sưu tập mỏng manh dễ vỡ trong phòng triển lãm vậy.
Tần Khanh chậm rãi mở mắt, sau khi lớp sương mù trong ánh mắt tan biến, sự đau thương nơi đáy mắt cậu tựa như một đóa hồng đang rỉ máu, khiến người đến hái hoa không tài nào xuống tay được.
“Khanh Khanh, anh…” Tim Quý Lãng nhói lên, lúc anh đang muốn mở miệng giải thích, Tần Khanh vẫn rộng lượng tha thứ cho anh như mọi khi.
“Không sao đâu, Quý Lãng.”
“Em không trách anh.”
Cậu đau bụng chỉ là vì dạo gần đây tâm trạng lên xuống thất thường, cũng không gây ra bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào.
Tần Khanh khẽ híp mắt, cậu nghiêng mặt, tránh đi đầu ngón tay của Quý Lãng.
“Tại sao em lại không trách anh?” Bàn tay của Quý Lãng cứng đờ ở giữa không trung, anh bỗng nhiên cất cao giọng.
Giọng điệu của anh có hơi bất ổn, không biết là vì phẫn nộ khi Tần Khanh cứ mãi nhượng bộ như thế, hay là do đang đau lòng khi thấy cậu hi sinh nhiều đến như vậy.
“Tại sao chứ?” Trong lời chất vấn đầy oán giận lại xen lẫn sự đau đớn không nói thành lời, Tần Khanh nhắm mắt lại, kháng cự không muốn nói về chuyện này.
Sự im lặng trong đè nén lại càng khẳng định cho những phỏng đoán của người hỏi, Quý Lãng bỗng sinh ra cảm giác dùng hòn đá đập vào một cục bông*, bất lực không tả nổi.
*Dùng hòn đá đập vào một cục bông: ý chỉ việc dư thừa, không đem lại kết quả.
Anh không muốn mình sống với Tần Khanh một cách đầy khách sáo câu nệ như vậy nữa, anh bỗng nảy lòng tham, tham lam muốn một Tần Khanh sôi nổi hoạt bát, ngang ngược lại khó chiều giống như người mà Quý Tiên Sinh có được vậy.
“Anh thua kém anh ta* đến vậy sao?” Quý Lãng run giọng hỏi cậu, bao nhiêu mất mát cùng không cam lòng đều ngưng đọng nơi đáy mắt.
*Chỗ này có nghĩa là, Quý Lãng nghe Chu Sùng Khải kể, thì mới nhận ra Tần Khanh đối với Quý Tiên sinh mới thật sự là một người vợ “ngạo kiều” đúng nghĩa, sẽ dỗi, sẽ cãi nhau, sẽ để lộ con người thật của mình trước mặt Quý Tiên Sinh, còn giờ anh chỉ là Quý Lãng, thế nên Tần Khanh chọn cách làm một người bao dung và hiểu chuyện, khách sáo lại câu nệ như lúc cả hai vẫn còn học đại học, giả sử nếu đổi lại hôm nay Quý Tiên Sinh đến thì có lẽ Tần Khanh sẽ trách móc anh vì đã không nghe điện thoại khi mình đau bụng, nhưng người đến là Quý Lãng nên cậu chọn cách nói lời khách sáo qua loa, Quý Lãng ghen tỵ với Quý Tiên Sinh vì trước mặt Quý Tiên Sinh, Tần Khanh mới là “Tần Khanh” chân chính.
Chính mắt anh nhìn thấy Tần Khanh bị mắc kẹt dưới đáy biển sâu, nhưng bản thân mình lại chỉ có thể đứng ở trên bờ vùng vẫy trong vô vọng.
“Quý Lãng, em muốn về nhà.” Tần Khanh ôm chăn thật chặt, mắt khép hờ, nhưng đuôi mắt đỏ ửng đã bán đứng cậu.
Nhà mà cậu muốn về, không phải là căn hộ chung cư cao cấp, mà là về lại khoảng thời gian đã khắc sâu vào tận đáy lòng trong ký ức, là một thời êm đềm đã qua.
“Đưa em về nhà được không?” Tần Khanh nắm tay Quý Lãng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, ánh mắt đó như xuyên qua thân thể Quý Lãng, nhìn thấu linh hồn bên trong anh.
———
Nửa đêm hôm đó, người đàn ông về nhà trong men rượu quẩn quanh.
Tần Khanh bị tiếng động đánh thức, ngay lập tức cuộn tròn thân thể lại theo bản năng.
“Khanh Khanh…” Quý Lãng lảo đảo bò lên giường, vứt chiếc áo khoác đắt tiền của mình lung tung trên sàn nhà.

“Quý Lãng, anh say rồi.”
Trong mùi rượu lại xen lẫn mùi hương hoa nhài, Tần Khanh nhíu mày.
“Em đi đâu? Khanh Khanh…” Quý Lãng say bét nhè, vừa đụng đến Tần Khanh liền kéo cậu vào lòng, dùng mặt cọ vào cổ cậu.
Tần Khanh bị cọ, có chút ngứa, đành phải vuốt ve đầu tóc Quý Lãng như để trấn an.
“Tối nay anh đi xã giao?” Tần Khanh không thích mùi hương trên người Quý Lãng, nhưng vẫn để anh ôm tùy thích.
Quý Lãng ậm ừ vài tiếng vô nghĩa, rồi lại cố gắng gọi tên cậu, lời nói triền miên, hơi thở nóng rực phả ra, từng câu từng chữ tiến sâu vào trong lòng Tần Khanh, tựa như một cơn mưa ấm áp trên bầu trời phía Nam.
“Quý Lãng, anh đi tắm trước đã.”
Tần Khanh thử đẩy một chút, nhưng Quý Lãng không những không lung lay, còn nhân cơ hội đó nắm cổ tay cậu đè xuống giường.
“… Không cho đi.”
Người đàn ông không vui mà cắn một miếng vào xương quai xanh của Tần Khanh, cắn xong lại dùng đầu lưỡi mơn trớn dấu răng do mình vừa tạo ra.
“Khanh Khanh, em thơm quá, còn mềm nữa.”
Quý Lãng bắt đầu mút vào cần cổ trắng nõn của người kia, cổ họng phát ra vài tiếng gọi mơ hồ.
Tần Khanh cũng muốn đến nỗi mặt đỏ bừng, bàn tay đang muốn đẩy anh ra cũng dần không còn chút sức lực dưới những cái hôn.
“Quý..

Quý Lãng, em giúp anh ra, anh đừng cử động.”
Đến lúc cả hai đều trần như nhộng, Tần Khanh có chút bất an mà dùng hai tay đẩy Quý Lãng đang có xu hướng đè lên bụng mình ra.
Cậu sợ người đang say sẽ không biết cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, vừa cố hết sức mà ngồi lên eo anh.
dương v*t đang phấn khởi không thể được cầm hết với chỉ một bàn tay, Tần Khanh bắt đầu nhét nó vào trong lỗ nhỏ đã ướt sũng.
Cậu đã ướt từ khi cả hai hôn nhau, lối vào vừa ẩm ướt lại trơn trượt, không cần dùng sức đã có thể nuốt quy đầu vào.
“Ưm…” Tần Khanh kêu lên một tiếng, chịu đựng cơn căng chặt rất nhỏ, từ từ ngồi xuống, mãi cho đến khi cặp mông trắng nõn dính sát vào hai viên tinh hoàn to tròn.
Tiếng thở dốc của Quý Lãng lại càng trở nên thô nặng, hai bàn tay to ôm lấy eo Tần Khanh, trong mắt đen nhánh giống như con dã thú đang ngủ yên chờ đợi thời cơ.
“Không được nhúc nhích…” Tần Khanh đè ngực Quý Lãng, bắt đầu chuyển động, phun ra nuốt vào thứ to lớn bên trong mông mình, cái bụng to tròn cũng khẽ đong đưa theo tần suất lên xuống.
Quý Lãng nhìn chằm chằm cần cổ đang ngửa ra sau đẹp tựa như một con thiên nga của người kia, không chỉ có mỗi thân dưới cứng đến phát đau, mà cổ họng cũng ngứa ngáy không thôi.
Thể lực của Tần Khanh thật sự quá kém, chỉ có nhiêu đó không thể nào giảm bớt được khát vọng sâu trong anh.
Quý Lãng cố nén dục vọng muốn đè lên người cậu, bóp mông thịt trong tay thật mạnh như để phát tiết.
“Khanh Khanh..

để anh động..

anh muốn làm em.”

Tần Khanh làm được một hồi liền ngã vào trong lồng ngực Quý Lãng, mệt đến mức chỉ muốn thứ của nợ kia bắn tinh càng nhanh càng tốt.
Quý Lãng thấy được nhưng không ăn được, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nôn nóng đầy ham muốn.
“Không được… Anh sẽ làm con bị thương…” Tần Khanh thở hổn hển vài cái, đang muốn tiếp tục hầu hạ ông xã thì Quý Lãng đã không nhịn nổi nữa, nâng cậu lên đổi tư thế thành bụng dán lưng, đút vào lỗ nhỏ từ phía sau Tần Khanh.
“Khanh Khanh..

Anh sẽ chú ý..” Quý Lãng không tự chủ nổi mà đâm vào, đưa hai tay ôm lấy Tần Khanh, nhẹ nhàng xoa nắn cái bụng tròn vo của cậu.
“Anh sẽ trở nên càng tốt, càng lớn mạnh hơn nữa…”
“Em hãy chỉ có một mình anh thôi có được không… Em là của anh….” Quý Lãng ngậm vành tai cậu, hết liếm rồi lại mút, Tần Khanh run rẩy, những lời cậu muốn nói đều biến thành tiếng rên rỉ mềm mại.
dương v*t chinh phạt lỗ nhỏ đã ướt không chịu nổi, Tần Khanh cuộn tròn ngón chân, không có chỗ trốn.
Dịch nhầy chảy ra theo tần suất thọc vào rút ra, thấm ướt drap giường, chút chất lỏng dính quanh nếp uốn bị đánh thành lớp bọt màu trắng, khoái cảm chồng chất khiến con người ta như phát điên.
Quý Lãng làm hai lần vẫn chưa đã thèm nhưng vẫn quyết định ngừng lại, bắn xong liền ôm Tần Khanh đến chỗ khô ráo trong tư thế vẫn còn cắm ở bên trong cậu.
Tần Khanh khó khăn kéo cánh tay anh ra, tay chân mềm nhũn mà leo xuống giường.
Lỗ nhỏ sưng đỏ không còn gì ngăn chặn, tinh dịch bên trong mông nhễu ra, chảy xuống bắp đùi.
Cậu không thích cảm giác dính nhớp như thế, Quý Lãng đang say mèm, sướng xong liền lăn ra ngủ bất tỉnh nhân sự, cậu đành vào phòng tắm làm công tác vệ sinh đơn giản cho bản thân.
Tần Khanh đỡ eo, đi từng bước khập khiễng, lại ngồi xổm xuống một cách khó khăn để nhặt đống quần áo rơi vãi trên sàn nhà.
Cậu treo áo sơ mi của anh lên cái giá treo đồ gần nhất, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp uốn, lúc giơ tay áo lên xem thì phát hiện một bên măng sét đã không cánh mà bay.
Cậu vội vàng lật cái tay áo bên kia ra xem, từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra đây là cái khuy măng sét bằng đá hắc diệu hôm nào.
Một cơn khủng hoảng không tên ập đến, Tần Khanh đỡ tường, chậm rãi ngồi quỳ trên sàn nhà, mò mẫm sờ soạng lung tung giữa đêm tối đen như mực.
Ngay lúc đó, Quý Lãng bỗng giật mình tỉnh dậy, anh sờ chăn, lập tức mở mắt ra đầy cảnh giác, phát hiện người đang quỳ rạp trên mặt đất.
“Tìm cái gì vậy, ngày mai anh tìm cho em sau.”
Quý Lãng giẫm một chân lên sàn nhà, khom lưng bế ngang người Tần Khanh về lại trên giường.
Cả người Tần Khanh đều lạnh lẽo cứng ngắt, Quý Lãng nhét cậu vào trong chăn, dùng chân tay sưởi ấm cho cậu.
“Tìm không ra.” Khi thân thể lạnh lẽo dần trở lại nhiệt độ vốn có, Tần Khanh bỗng buông ra một câu không đầu không đuôi như thế.
“Mà là cái gì chứ…” Quý Lãng buồn ngủ nhưng không ngủ được, mí mắt dính vào nhau, giọng điệu cũng bắt đầu mơ hồ.
“Khuy măng sét, cái làm bằng đá hắc diệu.”
Người đàn ông đã mơ màng, anh khẽ lẩm bẩm hai tiếng, cúi đầu nỉ non bên tai Tần Khanh, “Đừng động… để anh mua lại cái khác cho em……”
Tần Khanh mím môi, cậu nhìn Quý Lãng thật lâu trong đêm tối, cuối cùng vẫn không đáp lời anh.
Anh không mua được.
Cậu nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía Quý Lãng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.