Đọc truyện Vợ Hiền Bãi Công – Chương 14: Kết thúc
Mùa xuân, trong gió nhẹ đầu xuân còn sót lại một tia mùa đông vẫn còn vương vấn làm không khí mát mẻ.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Trác Diệu Bang nói muốn tặng cho vợ một quà tặng thần bí, lấy ra từ trong túi áo một cái khăn lụa.
“Đây vốn là khăn của em mà!” Cô cười nhìn thấu âm mưu của anh, cho rằng cô sẽ quên khăn lụa ở nơi ở cũ sao?
“Đây không là quà tặng của em.” Anh muốn vợ đừng hiểu lầm, khăn lụa này dùng để che hai mắt của cô . . . . . .
Anh khởi động xe, thay cô thắt giây an toàn.
“Rốt cục anh muốn tặng cái gì cho em vậy?” Làm gì mà làm thần bí hao tốn tâm tư như vậy !
“Như thế nào thì rồi em sẽ biết, không được nhìn lén nhaa!” Anh muốn cô ngoan ngoãn ngồi yên, âm thanh thật vui vẻ.
Cô nhắm mắt lại, tâm tình chờ mong có chút bất an không yên, thấy hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, lễ tình nhân cũng vừa qua rồi, vậy mà chồng lại muốn tặng quà cho cô, làm còn tỏ vẻ thần bí che kín ánh mắt cô. . . . . .
Ông trời, không phải là anh sẽ lái ô tô dẫn cô đến khách sạn chứ, sau đó đem chính mình cởi sạch ra trở thành quà tặng đưa cho cô? !
Ý tưởng này thật sự làm xấu hổ muốn chết, nhưng nếu dựa vào hành vi của chồng cô mấy tháng nay, cô tuyệt đối tin tưởng anh làm ra được chuyện đó. . . . . .
Đang nghĩ như vậy, ô tô chậm rãi dừng lại. Cô cảm giác được anh đua cô đi vào thang máy, tới một địa điểm xác định mở cửa. . . . . . Chẳng lẽ là khách sạn?
“Cẩn thận dưới chân.” Anh nhắc nhở cô chú ý ngưỡng cửa, sau khi vào cửa lại đỡ cô đến một địa điểm xác định khác, cởi khăn lụa trên mặt cô xuống.
“Có thể mở mắt rồi.”
Cô không hiểu mà khẩn trương, vừa mở to mắt thì thấy ——
Ai! Đúng là ở bên trong phòng, nhưng không phải là phòng khách sạn, mà là một gian phòng trống rỗng, một căn hộ lớn ngay cả đồ gia dụng cũng không có.
Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu.
Anh nắm tay cô, cười nói với cô : “Nơi này chính là thứ anh muốn tặng cho em. . . . . Nhà mới.”
“Gì?” Cô không dám tin, mở to mắt.
“Anh xem rất nhiều nơi, cảm thấy nơi này thích hợp nhất, cách hai công ty của chúng ta cũng không xa, mọi việc đều thuận tiện, vốn muốn trang trí trước rồi mới cho em xem, nhưng anh nghĩ hay là chờ em xem qua rồi quyết định. Phần thiết kế bên trong cũng có thể cùng kiến trúc sư thảo luận một chút, cứ theo sở thích của em mà trang trí đi!” Gần đây, trong hai tháng lần lượt chạy qua chạy lại không ít nơi, cuối cùng mới quyết định chọn căn hộ này làm nhà mới cho bọn họ, vì sợ cô không thích, muốn đưa cô đi xem qua phòng ở trước rồi quyết định toàn bộ phong cách thiết kế.
“Anh. . . . . . Muốn chuyển đến nơi này?”
“Đúng『 cùng với em 』 chuyển đến, chẳng lẽ em muốn ở luôn tại nơi ở bây giờ sao?” Anh sửa lại cách nói vô cùng quan trọng này, một người kém hai người rất là nhiều .
“Vậy căn nhà ban đầu kia làm sao bây giờ?” Anh tính toán xử trí màu trắng tòa thành kia như thế nào ?
“Anh định bán nó, ba mẹ cũng đồng ý anh làm như vậy.” Nơi mà không có cô, anh cũng không muốn ở lại .
Cô ở trong căn nhà kia cảm thấy không thoải mái, anh cũng không thể miễn cưỡng cô trở về chịu khổ, nhưng cả hai người không thể vẫn ở phòng cho thuê bên ngoài!
“. . . . . .” Cô cúi đầu không nói.
“Như thế nào? Vẫn là. . . . . . Em không muốn trở lại bên cạnh anh ư?” Anh không yên hỏi, bởi vì hai tháng nay dường như anh đều ở cùng cô ở nơi đó, cảm tình của hai người nâng cao một bước, cảm giác dường như cô đã hoàn toàn tiếp nhận làm bạn với anh, anh mới bắt đầu lo lắng tìm nhà mới một lần nữa, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, không nghĩ đến trong lòng cô lại giống như không phải như vậy. . . . . .
“Không sao cả, em không muốn cùng anh ở đây cũng không gấp, anh chỉ là muốn em đến xem, không có muốn ép em.” Anh sốt ruột giải thích, chỉ sợ lần này sẽ phá hỏng tình cảm tốt của bọn họ trong vòng mấy tháng gần đây, lại đẩy cô ra xa.
Lương Nhược Duy thấy vẻ mặt sốt ruột, thái độ dè dặt cẩn trọng của chồng, trong lòng chợt thấy không đành lòng, bởi vì cô thấy anh thật sự để ý cảm giác của cô, sợ hãi mất đi cô.
Cô mỉm cười lắc đầu. “Không, không phải em không muốn sống cùng anh, chỉ là cảm thấy anh vì em mà đổi chỗ ở, trong lòng thật băn khoăn, đều là bởi vì em. . . . . .” Cảm giác giống như là cô hại anh mất đi một căn nhà.
Nếu không phải lo lắng vì cô, thật ra anh có thể không cần phiền toái như vậy. Hơn nữa mua mọt căn nhà mới lại còn trang trí nữa, chỉ sợ lại là mất một khoản chi tiêu lớn.
“Nhược Duy, chỉ cần em nguyện ý trở lại bên cạnh anh là tốt rồi, như vậy là đủ rồi. . . . . . Cám ơn em. . . . . .” Anh ôm lấy vợ yêu cảm thấy may mắn, tảng đá lớn đè nặng trong lòng được dỡ bỏ, suýt nữa đoán sai nguyện vọng của cô. Quả nhiên cô vẫn nguyện ý trở về vòng tay của anh, giờ khắc này làm anh cảm động đến mức hốc mắt cũng nóng lên.
“Chuyện này đâu cần cảm ơn .” Cô giễu cợt lời cảm ơn quá mức thành khẩn của anh, nhưng trong nụ cười lại mang theo giọt lệ cảm động, bởi vì tâm tình lúc này của cô cũng kích động như anh, hai người đều biết đến bọn họ là quá đau buồn chua xót trong sự hoài nghi, luẩn quẩn một vòng mới lại đi trở về bên nhau một lần nữa, cảm giác này thật không thua rung động khi cô bước vào lễ đường kết hôn năm đó.
Hơn nữa anh như vậy mà lúc này lại nghĩ đến muốn tìm một căn phòng khác để chung sống cùng cô, lại săn sóc mà vì cô giữ lại một không gian khác. . . . . .Chuyện này có thể là anh muốn mượn chuyện này bù lại một chút hành vi liều lĩnh trước khi đưa cô ở trong căn nhà này, nhưng mà bây giờ làm cho cô cảm động, quý trọng cũng là vì anh để ý đến cô.
Cô, chỉ cần có thể xác nhận là anh thật lòng thật dạ yêu cô, chuyện khác cũng đều không quan trọng, thật sự. . . . . .
“Em yêu anh, chồng.”
“Anh cũng yêu em, vợ.” Anh nâng mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, tâm tình bây giờ ngoài yêu cô cũng không lời nào có thể hình dung.
Giữa vợ chồng chỉ một câu thông báo đơn giản như vậy, bọn họ lại đã trải qua một đoạn thời gian thật dài mới có thể nói hết cho nhau, thật sự là không cảm động cũng rất khó!
“Vợ. . . . . .” Anh giơ hai tay ra muốn ôm cô ——
“Đợi chút, đưa em đi xem căn nhà này một chút trước đã!” Cô đẩy mặt anh ra, lúc này đối với căn phòng xa lạ này tương đối cảm thấy hứng thú.
“Em thích căn nhà này sao?” Cô thích thì có nghĩa là anh ánh mắt rất tốt.
“Vâng.” Cô vui vẻ ra mặt gật đầu, chỉ cần là quà tặng anh cố tình chọn, cô đương nhiên sẽ yêu thích.
Anh cười to ba tiếng, kiêu hãnh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi tham quan bố cục căn nhà này, cũng nói ra ý tưởng của bản thân.
“Nơi này là phòng bếp, anh nghĩ muốn ở bên cạnh dùng một tấm thủy tinh đơn giản để ngăn cách, như vậy về sau em ở trong phòng bếp nấu cơm, anh cũng có thể nhìn thấy em.”
“Nhìn em nấu cơm?”
“Đúng, nhìn em nấu cơm.” Anh cong môi lên , cười tít mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô rùng mình một cái, không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt anh hình như là giống như muốn nhìn lén cô tắm rửa. . . . . .
“Nơi này là phòng ngủ chính. . . . . . Nơi này có thể đổi thành phòng để quần áo. . . . . .
Thư phòng. . . . . . Phòng sinh hoạt chung. . . . . . Phòng trẻ. . . . . .”
“Phòng trẻ?”
“Đúng vậy a, chúng ta không phải mau mau sinh cục cưng sao?” Anh ôm bả vai vợ yêu, trên mặt mang ánh sáng của người cha.
“Chữ bát còn chưa có nổi một nét* đâu!” Cô nhịn không được cười ra, nhìn anh nói giống như cô sắp lâm bồn rồi vậy.
*chữ Bát :八 .chữ bát còn chưa có một nét:ý là còn chưa có gì cả.
“Một nét này lại không khó, đêm nay chúng ta bắt đầu nỗ lực, chắc là căn phòng trang trí đẹp đẽ phía trước sẽ có tin tức tốt rồi.”
“Nhưng mà chúng ta kết hôn còn chưa có được năm năm nha!” Cô cố ý lấy lời nói anh nói qua để phản kích, tính ra đại khái còn có nửa năm nữa bọn họ mới có thể bắt đầu chuẩn bị làm ba mẹ!
“Vợ à, em tính toán thật giỏi!” Anh ngây ngô cười, nghĩ tại sao vợ yêu của anh lại luôn khôn khéo vào thời điểm như lúc này?
“Em có ý tưởng gì với căn phòng này không?” Anh đổi sang đề tài an toàn, giảm bớt lúng túng, không muốn nhắc đến chuyện “Không hiểu chuyện” trước đây dù chỉ một chút.
Cô cười cười, cũng nói theo đề tài của anh, thật ra trong lòng đối với căn phòng này thực sự cũng thấy chút thú vị.
“Em nghĩ muốn sơn phòng trẻ thành màu đỏ.” Nhất định rất đáng yêu.
“Phòng sinh hoạt chung sơn thành màu lam.” Vách tường màu trắng phía trước cảm giác thật đơn điệu.
Sơn màu lam? Ừ. . . . . . Cũng xong, màu lam cũng không sao . . . . .
“Phòng ngủ chính sơn thành màu tím.” Cảm giác thật lãng mạn.
A? Tím. . . . . . Màu tím, vẫn là sơn màu tím? ! Anh bắt đầu cảm giác không hề thích hợp. . . . . .
“Thư phòng có thể sơn thành màu lục , phòng dành cho khách sơn màu cam, phòng khách vàng nhạt. . . . . .” Cô càng nói càng vui vẻ, một gian tiếp theo một gian ——
“Vợ.” Anh nhịn không được mà gội cô, đánh gãy tưởng tượng càng ngày càng đáng sợ trong đầu.
“Em. . . . . . Không phải là em thật sự sơn căn nhà thành đủ loại màu sắc chứ?” Anh đổ mồ hôi lạnh nghĩ cô nhất định chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi.
“Làm sao? Anh không vui sao?” Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của anh bỗng chốc từ vui vẻ phấn chấn trở nên thất vọng ảm đạm.
Vẻ mặt này thật lo lắng, làm anh cảm thấy bản thân giống như đang bắt nạt người khác . . . . . .
“Không, không có, em thích. . . . . . Anh làm sao có thể không thích chứ?” Anh cười theo, vì muốn vợ yêu vui vẻ, anh có ở trong cầu vồng thì trong lệ cũng có cười!
Chỉ là không nghĩ đến thưởng thức của cô đối với căn phòng đặc biệt như vậy . . . . . .
“Vậy là tốt rồi, em biết chúng ta ăn ý mà.” Cô cười tươi rói, lại mặt mày hớn hở chạy đi quy hoạch “ăn nhà ngọt ngào” của cô , nghĩ rằng nhất định cô sẽ đem căn nhà này trang trí thành màu sắc phong phú, rất có sức sống, việc này không chỉ nói lên bọn họ bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, cũng là vì chuẩn bị nghênh đón cục cưng sẽ đến sớm hơn thời gian mà bọn họ mong ước.
Chồng đã nguyện ý làm ba, đương nhiên cô cũng rất thích làm mẹ sớm một chút, ha ha ha. . . . . .
Trác Diệu Bang đi theo phía sau vợ, nghe cô quy hoạch từng không gian một, tự nhiên trên mặt ngoài cười vẫn là cười, chỉ là càng cười càng cứng đờ.
Tóm lại chỉ cần vợ hiền không lại bãi công, có thể cùng anh nắm tay nhau đến già, tương thân tương ái cả đời, cái gì anh cũng có thể, cái gì cũng nguyện ý. . . . . .
Có được người vợ như thế, chồng còn cầu gì hơn?
Đủ màu đủ dạng, cũng là hình dung hạnh phúc của anh lúc này!
“Chồng à, phòng ngủ chính hay là đổi thành màu hồng cũng được lắm.”
“Hồng. . . . . . Được, quá tuyệt vời. . . . . . Màu hồng. . . . . .”
Anh thật sự là hạnh phúc đến muốn khóc , hu. . . . . . Ha ha. . . . . .
~~Hết trọn bộ