[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 22


Đọc truyện [Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết – Chương 22

– Vô Tình, ngươi làm cái gì vậy? – Lãnh Huyết ngạc nhiên nhìn Vô Tình cởi áo ngoài, chỉ chừa lại cái quần soóc nằm khoái chí phơi mình trên bãi cát.

– Tắm nắng chứ làm gì?

Lâm Phong híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, mấy chuyện mất hứng vừa qua làm y bực, giờ phải phơi nắng lại cho đen một tí, trông sẽ đàn ông hơn và thế là cái đám đàn ông kia sẽ không bu lại như ruồi thấy mỡ nữa.

-T…tă…tắm? Ngươi sợ bẩn có thể đi đến cạnh bờ biển tắm, ta sẽ giúp ngươi canh chừng chứ bộ dạng này… – Thực ra cậu Huyết nhà ta đang sợ người khác thấy Vô Tình “khoe thân” thế này.

– Được rồi, yên tâm đi, chẳng ai thấy đâu – Lâm Phong đùa Lãnh Huyết. Gì chứ đây là đảo hoang, kiếm đâu ra người? Chưa kể mấy cái gã đi dự đại hội võ lâm này đã đi làm bè hết rồi, y lại là đàn ông con trai, sợ quái gì chứ?

– Thế đệ có muốn tắm cùng không – Vô Tình rủ rê Lãnh Huyết

– Đừng! – Lãnh Huyết đỏ bừng mặt lên

– Không thật à?

Vô Tình cười gian xảo, thân thể hơi tiến về phía trước. Mấy sợi tóc dài mềm mại hai bên thái dương rủ xuống trước ngực. Ánh mặt trời chiếu vào thân thể thon dài tinh tế của Vô Tình ánh lên sắc hồng. Lãnh Huyết trong lòng căng thẳng, khí huyết bắt đầu phương cương. Hắn vội vã quay người đi bởi hai mũi nóng bừng lên, tí nữa là chảy máu mũi ra rồi. Hắn nghĩ một hồi rồi bắt đầu nhảy bùm xuống dưới biển hòng diệt lửa lòng. Trong chốc lát toàn thân Lãnh Huyết đã ướt súng, sau đó y an phận cởi đồ ra đặt trên tảng đá, hướng về phía Vô Tình.

O_O, Vô Tình kinh ngạc phát hiện ra thân hình của Lãnh Huyết khác mình. Da màu đồng cổ, cân xứng mà rắn chắc. Có một giọt nước dính trên người bị ánh sáng phản chiếu, tựa như tượng đồng vậy. Chà, trông rất Man mà sexy nha. Đoạn y nhìn lại bản thân, vừa mềm dẻo vừa trắng nõn, đúng là khác biệt cực kỳ mà!


Lãnh Huyết dùng ánh mắt như dòm con mồi nhỏ để nhìn vào cơ thể của Vô Tình, đấu tranh tư tưởng không ngừng: Ắn hay không ăn, đó là vấn đề. Được một hồi cuối cùng quyết định nằm xuống bên cạnh Vô Tình: PHƠI NẮNG!

Quái gì thế này? Lâm Phong vừa nghĩ đến tia nhìn của Lãnh Huyết như muốn ăn tươi nuốt sống mình, lại nghĩ đến thân thể gã, trong lòng tự dưng tim đập thình thịch. Chắc là do phơi nắng quá độ đây. Đúng thế rồi. Y vội vội vàng vàng túm lấy quần áo mặc vào, sau đó ngồi xuống, ngó sang phía Lãnh Huyết. Y biết Lãnh Huyết cũng rất đẹp dai, chợt thấy lông mi của Lãnh Huyết hóa ra cũng rất dài, giống y chang cái đập ruồi. Y chợt nhận ra dạo này chuyện gì cũng dùng con ruồi để giải thích, phải chăng đã thành fan của ruồi? Nhưng bộ râu con ruồi cũng không xấu, mà còn khiến hắn rất nam tính. Úi mẹ ơi, Lâm Phong, ngươi tự mình khởi lòng xuân à? Ngươi cũng đẹp dai mà, sao phải nhìn chằm chằm vào một gã đàn ông lại nghĩ ra mấy cái thứ vớ vẩn kiểu vậy chứ?

Thôi xong cơm rồi, xem ra ngươi cũng bị đám người Tống làm cho biến thái theo rồi. Tự nhiên y quay sang phía Lãnh Huyết tự thừa nhận y khoái Lãnh Huyết, nhưng không phải loại này.

– Lam Bang chủ, ông sao vậy? – Tang Chỉ Nghiên thấy mặt Lam Phá Thiên dính đầy máu.

– Không có gì, chắc do tàn lửa bắn lên – Lam Phá Thiên xấu hổ lau máu mũi trên mặt.

Nói chung là ông già vừa ngó thấy cảnh… Vô Tình tắm nắng… Không được, lập trường phải kiên định! Nhất định phải kiên định. Lão giúp cho con gái thắng được Vô Tình, không phải sẽ thành… “Bốp!” – Lam Phá Thiên tự tát đánh bốp một cái lên mặt.

– Lam Bang Chủ – Tang Chỉ Nghiên thấy lão hành động kỳ quái không nhịn được hỏi.

– Ta.. đánh muỗi – Lam Phá Thiên xấu hổ cười cười.

– Ông có tìm được Vô Tình không?


– Không… không có! – Lam Phá Thiên giật mình nói

– Lam Bang chủ, ông đang nóng nẩy, ăn cái này đi – Tang Chỉ Nghiên đã để một viên thuốc sẵn trong lòng bàn tay.

Lam Phá Thiên đón lấy thuốc nuốt lấy, chỉ sợ bản thân hỏa bốc kinh quá.

Trên mặt Tang Chỉ Nghiên lộ ra nụ cười quái dị.

– Thiếu chủ, Lãnh Huyết, hai người đâu rồi, đáp chúng tôi đi mà!

Kim Ngân Kiếm vừa chạy vừa gọi, rất sợ một trận gió thổi sẽ đưa thiếu chủ yếu ớt của họ bay mất.

– Thiếu chủ, bè đã làm xong, chúng ta đi thôi – Trong mắt Kim Ngân Kiếm chỉ có thiếu chủ thôi.

– Vô Tình – Vài chục con mắt nhòm về phía Lâm Phong, Lâm Phong đành đứng lại thở hồng hộc.


– Vô Tình, thể lực của huynh vừa hồi phục, đường xa, ta cõng huynh đi!

– Gì chứ, ta là nam nhân đại trượng phu, tí đường xa đáng kể gì, ta tự đi! – Vô Tình bước nhanh về phía trước. – Lãnh Huyết, giờ đi đến Quang Đảo còn bao xa nữa?

– Không xa lắm nữa đâu, còn một ngày một đêm là đến nơi rồi – Lãnh Huyết nhìn Vô Tình cười dịu dàng.

– Khỉ gió! Thế mà là không xa à? – Thật chẳng hiểu người cổ đại thể chất kiểu quái gì nữa.

– Đã rất gần rồi, thiếu chủ – Kim Ngân Kiếm nói giảm.

Lâm Phong nghĩ đến hai chân sắp nhũn ra nhưng vẫn cậy mạnh bước nhanh về phía trước. Lãnh Huyết nhẹ nhàng kéo tay Vô Tình lại, dịu dàng đưa cả người lên lưng mình.

– Thả ta xuống! Thả ta xuống – Vô Tình nói nhỏ. Nam nhân cõng nam nhân, xong, lại có tin đồn tình cảm rồi. Thanh danh của y lần này đi tong thiệt rồi.

– Huynh thực sự muốn ta thả xuống? – Lãnh Huyết cố ý trêu Vô Tình

-… – Vô Tình nằm trên lưng Lãnh Huyết từ chối khoảng 10s, người cũng đã quen với việc được cõng đi rồi. Hehe, thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó nha. Vô Tình chẳng nói câu nào nữa, gục đầu vào hõm vai của Lãnh Huyết.

– Là ngươi tự đòi cõng ta nhé – Lâm Phong nói.

Dọc đường đi Tấn bang chủ, Lam bang chủ, Kim Ngân Kiếm đều cướp cơ hội xin Lãnh Huyết cõng hộ Vô Tình nhưng Vô Tình sống chết cũng bám chặt lấy lưng Lãnh Huyết.


Phía bên võ lâm đại hội, mọi việc đang hừng hực tiến hành. Lam Nhược Phi sớm đến địa điểm, chờ mãi không thấy bố xuất hiện. Lăng Lạc Thạch không uổng công bố trí, sớm diệt trừ không ít phe phái cầu thân, thậm chí còn hung hăng hơn cả Hồng Thất Công. Cái này kêu bằng diết gà dọa khỉ. Xong rồi lão liên tục yêu cầu Lam Phá Thiên lên đài, nếu không coi như bỏ cuộc làm Lam Nhược Phi xoay mòng mòng. Thôi được rồi, nàng toan nhảy bụp lên đài đánh.

Lam Nhược Phi đang định nhảy lên võ đài thì Thiết Thủ đã lao tới ngăn cản:

– Lam cô nương, trận này để ta giúp người đánh nhé?

– Huynh à? Huynh đâu phải người của Lam Thiên bang ta đâu? – Lam Nhược Phi không ngờ được Thiết Thủ lại tốt bụng thế, giúp cô đoạt lại Vô Tình

– Cùng lắm giờ ta gia nhập vào Lam Thiên Bang – Thiết Thủ nói chắc như đinh đóng cột.

Được rồi, để giải thích trong lòng Thiết Thủ nghĩ gì nhé. Vì Vô Tình mà hắn làm thần bộ còn nếu không với chỉ số thông minh không cao lắm của hắn thì cũng chỉ tóm được tội phạm bình thường, cái gì mà âm mưu với cơ quan, hắn không đoán được.

– Thiết Thủ… – Lam Nhược Phi cảm động vô cùng, nào ngờ trong đầu Thiết Thủ nghĩ rằng nếu hắn thắng trận này, cho dù là giúp Lam Thiên bang nhưng thực ra Vô Tình vẫn là của hắn, sao không cố gắng tí cho được.

Truy Mệnh thì không có ý định động thủ. Hắn từ lâu hạ quyết tâm, đánh không lại Lăng Lạc Thạch, để cho gã ngốc Thiết Thủ đánh để tự rước lấy chuyện vào người, sau đó hắn lựa đúng lúc vồ lấy Vô Tình là được. Luận khinh công thì ai địch được hắn chứ?

– Vô Tình – Thiết Thủ vừa định leo lên đài nghênh chiến thì dưới đài đã ầm ầm cả lên.

O-O, Thiết Thủ thấy Lãnh Huyết cõng Vô Tình trên lưng xuất hiện, sau lưng vô số ánh mắt hằn học tự trách bản thân thể lực không tốt. Hiện tại vô số ánh mắt đang nhòm về phía hai người vô cùng u ám, tự hỏi sao hai người lại đi cùng nhau. Vô Tình lập tức nhảy xuống khỏi lưng Lãnh Huyết, trốn sau lưng y, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra mạt đỏ ửng. Oạch, sao cảm giác cứ như thông dâm bị tóm vậy trời?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.