Đọc truyện [Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết – Chương 20
– Thái tướng gia, cũng chẳng có chuyện gì, sao ngài lại từ đâu nhảy ra xen vào thế? – Gia Cát Chính Ngã và Thái Kinh vốn dĩ bất hòa.
– Gia Cát Thần Hầu, lẽ nào ngài không biết hiện tại việc Vô Tình được ”gả” đi đã trở thành chuyện lớn huyên náo khắp đầu đường cuối hẻm? Cả kinh thành ai mà chẳng biết, việc này đã làm ảnh hưởng nghiêm trong đến trị an trong kinh – Thái Kinh lôi giọng trung thần ái tướng, trung quân ái quốc mà nghiêm giọng nói.
– Chuyện này, bỉ chức vẫn đang tìm cách giải quyết
– Vậy Thần Hầu đã nghĩ ra cách hay chưa?
– Cái này…cái này…
Gia Cát tiên sinh chả biết nên nói thế nào, lẽ nào lại thành thật nói rằng mình muốn đem Vô Tình gả cho Lãnh Huyết? Đây là việc không hợp với lễ giáo Đại Tống, tiên sinh vừa nghĩ đến đó thì liền đau đầu.
Thái Kinh thì thản nhiên nói:
– Gia Cát Thần Hầu, ta thấy chi bằng mở một cuộc tỉ võ chiêu thân đi.
– Chuyện này, chuyện này thì….
– Đây chính là ý của Hoàng Thượng! – Thái Kinh liền lấy cái danh Hoàng Thượng ra hù.
– Thực sự là chủ ý của Hoàng Thượng sao? – Gia Cát tiên sinh thật không ngờ Hoàng Thượng lại có thể biết đến sự việc nhỏ như hạt mè hạt đậu này.
– Nam nhân đi cầu hôn một nam nhân khác đúng là đệ nhất quái sự trong thiên hạ, thiết nghĩ chả mấy khi gặp được.
– Bị chức sẽ làm theo sự an bài của Hoàng Thượng – Gia Cát tiên sinh cung kính đáp, dù gì đây cũng là một giải pháp.
– Gần đây xảy ra một chuyện, các đại môn phái trên giang hồ bởi vì…sự kiện này vô cùng dị thường, gây ra nhiều sự hỗn loạn, Hoàng Thượng có chỉ nếu ai thắng trong cuộc luận võ lần này thì sẽ trở thành Võ lâm Minh chủ – Thái Kinh đi thêm một nước cờ, kỳ thật đây không phải là chủ ý của Hoàng Thượng mà là ý của hắn, mục đích thật sự mà hắn muốn đạt được khi đưa ra đề nghị Hoàng Thượng mở Đại hội võ lâm. Hắn tin tưởng Gia Cát Chính Ngã sẽ không bao giờ làm cái việc ngu ngốc là đi hỏi đây có phải là chủ ý của Hoàng Thượng hay không.
– Vô Tình, con và Lãnh Huyết phụ trách đi bảo vệ những bang phái dự đại hội, Thiết Thủ và Truy Mệnh đi đầu phụ trách việc đến đảo Nguyệt Chiếu chuẩn bị mọi việc cho cuộc tỉ võ.
– Thế thúc, chúng con không thể tham gia cuộc tỉ võ lần này sao? – Thiết Thủ đi đầu hỏi, Truy Mệnh, Lãnh Huyết liền phụ họa theo.
– …Không thể…đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng – Gia Cát tiên sinh vừa nói vừa vuốt bộ ria mép ngày càng thưa thớt, ngực thì mang nặng một nỗi ưu tư. Vì sao ngài nuôi dưỡng Vô Tình suốt hai mươi mấy năm? Còn không phải vì ba tên này sao?
Lâm Phong gần đây vẫn rất ít nói, càng ngày càng thấy phiền, càng ngày càng mong sớm được xuyên không để trở về nhà. Người ở thời đại này rốt cục là bị sao vậy? Hại y bây giờ phiền muộn như một khối xương thịt lẫn lộn. càng phiền hơn là không biết nên giải quyết thế nào đây. Càng phiền muộn, Lâm Phong càng ngủ nhiều, có lẽ y mong muốn ngủ xong tỉnh lại mình đã trở về năm 2007.
– Thiết Thủ, sao huynh còn không đi? – Truy Mệnh lên tiếng trách cứ.
– Ta đang đợi đại sư huynh – Thiết Thủ dòm xung quanh, hắn muốn tiễn đại sư huynh trên đoạn đường này.
– Đừng đợi nữa, đại sư huynh không có rời khỏi giường!
Truy Mệnh đã nghĩ ra cách. Đến hôm tỉ võ hắn sẽ cạo sạch sẽ râu ria trên mặt rồi trà trộn vào đám vô danh tiểu tốt của các bang phái, sau đó lên võ đài tỉ thí. Nghĩ đến đó hắn bất giác bật cười thành tiếng.
– Truy Mệnh, lẽ nào đệ không thích đại sư huynh, giờ phút này mà còn có thể cười được sao? – Thiết Thủ nhìn khuôn mặt tươi cười của Truy Mệnh mà thắc mắc.
– Thích thì thế nào? Chúng ta vốn không có tư cách tham gia tỉ võ mà! – Truy Mệnh cố trưng ra bộ dáng thương tâm và hình dạng người tốt mà nói.
– Oa oa oa…
– Thiết Thủ, sao huynh lại khóc?
– Không có gì, ta…ta không sao… chúng ta, hãy … đi thôi!
**********
– Vô Tình, chúng ta đi thôi.
– Lãnh Huyết, ta không muốn đi, thật sự không muốn đi mà! – Lâm Phong lấy giọng năn nỉ nói.
– Vô Tình, đây là ý của Hoàng Thượng. Thiên hạ này, có chỗ nào không phải đất của nhà vua? – Lãnh Huyết lấy giọng văn vẻ nói.
– Lãnh Huyết, chúng ta ra nước ngoài sống đi – Lâm Phong đột nhiên đề nghị.
– Ra nước ngoài? – Lãnh Huyết càng nghe càng không hiểu.
– Ra khỏi lãnh thổ Đại Tống! Lâm Phong kích động nói.
– Huynh muốn cùng ta bỏ trốn? – Lãnh Huyết trong lòng mừng như điên, thì ra Vô Tình thật sự thích mình!
– Bỏ trốn…? không phải đâu nha! Thì ra Lãnh Huyết thật sự thích mình sao? Nhưng thôi, phóng lao thì phải theo lao thôi, chỉ cần không cùng hắn thành thân là được. Nếu lập gia đình cùng hắn thì xong đời, mình cũng sẽ trở thành một kẻ Đoạn Bối giống hắn.
– Vô Tình, không lẽ…thì ra xưa nay huynh cũng có …để ý đến ta à? – Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Huyết vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.
– Lại chuyện gì nữa đây? – Mặt Lâm Phong dần tối đen lại.
**********
– Vô Tình, huynh yên tâm, đệ sẽ không để bọn họ từ tay đệ mà cướp được huynh đi đâu!
– Ôi trời ơi, cắt tóc, ta thật muốn mau chóng cắt quách mái tóc này!- Lâm Phong phiền muộn day day hai bên thái dương thì thấy tóc mai dài rủ xuống hai bên, hừ, tự nhiên lại để tóc dài y chang nữ nhân thế này!
– Vô Tình rất không muốn lên thuyền. trên thuyền lần thứ hai đụng mặt Tang Chỉ Nghiên. Cũng không phải chuyện xấu gì, nói không chừng cái tên Hải Sa bang chính là giết hết người trên thuyền này đi ấy – Lâm Phong ác độc rủa thầm.
– Vô Tình…- Tang Chỉ Nghiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Chỉ Nghiên…- Vô Tình đột nhiên kích động, hai hàng nước mắt lưng tròng, ta phải dựa vào ngươi hết đó nha…
Lãnh Huyết đứng một bên thầm nghĩ đây lại là chuyện gì nữa, Vô Tình vừa mới nói y muốn cùng hắn bỏ trốn, vì sao bây giờ lại cùng Chỉ Nghiên tình chàng ý thiếp, triền miên ân ái? Vì vậy, hắn rất bực tức liền tách hai người ra.
Trong lòng Lãnh Huyết luôn tâm niệm, thế thúc đã đồng ý gả Vô Tình cho hắn, hắn đương nhiên xem Vô Tình như thê tử của hắn. Còn chuyện tỉ thí trên lôi đài với hắn mà nói đó bất quá chỉ là một màn trình diễn trên sân khấu, hắn từ lâu đã định sẵn sẽ thoát ly Thần Bộ ti để tham gia cuộc tỉ thí.
Thấy Lãnh Huyết nhìn mình với bộ dạng hung thần ác sát, Tang Chỉ Nghiên không khỏi rùng mình một cái nên liền viện lý do khác lui về một căn buồng nhỏ trên tàu. Lần này, cô phụ sẽ trách việc chăm sóc sức khỏe cho những người tham dự Đại hội võ lâm.
Lâm Phong chỉ muốn ở trên thuyền thư thả ăn chơi một phen, liền từ mạn thuyền mà ngồi dậy, đi đến gần mũi thuyền rồi khoan khoái đứng đó cảm nhận mùi vị nồng mặn của biển cả. Lãnh Huyết nhìn bộ dạng đó của Vô Tình chỉ biết si ngốc ra, thẫn thờ ngắm nhìn con người phong tư tuyệt trần đang đứng đó.
– Vô Tình, huynh…không có việc gì chứ? – Lãnh Huyết hỏi với vẻ đầy quan tâm.
– Có thể có chuyện gì đây?
Lâm Phong nghĩ cuối cùng mình cũng có thể bơi, từ trên thuyền nhảy xuống rồi bơi trối chết cho sảng khoái một trận. nghĩ vậy y lại càng thêm hào hứng.
Chờ…chờ đã. Sắp đến đảo Nguyệt Chiếu rồi, như thế sẽ mau chóng gặp nạn. Nghĩ đến đó trong lòng liền thấy phiền muộn, y bỏ đi vào trong khoang thuyền – quên đi, quên cái ý nghĩ này đi!
– Vô Tình?…
Đột nhiên Lâm Phong nhớ tới số thuốc nổ khiến thuyền bị chìm….
Rồi y lại chú tâm quan sát một kẻ đang đi tới với tay lợn muối (bàn tay dê xồm). Đột nhiên y thấy mông mình nhói lên, hiển nhiên là vừa bị sàm sỡ, y liền quay quắt qua đối diện với kẻ đứng đầu Hải Sa bang Diêm Đông Hải dùng ánh mắt dò xét hắn, sau đó thì trở tay cho hắn một cái tát. Tát xong, y thu tay lại rút ra ám khí phòng thân, đành là trăm phát trật cả trăm nhưng lấy ra dọa người cũng được mà. Lâm Phong liền chưng ra cái bộ dạng của Lại Dược Nhi trong “Bố Y Thần Tướng” – ngươi dám động đậy một cái, ta liền phóng ám khí đó nha (Tình Nhân tiễn, Tình Nhân lệ, Địa tâm đoạt mệnh châm, Định hồn châm…). Diêm Đông Hải lập tức ngây người, quên cả chạy.
Hơn mười cỗ ám khí phóng ra từ tay áo của Lâm Phong. Im lặng một lúc, chợt nghe một trận rầm rầm, chính là tiếng nước chảy vào…
Hơ, Lâm Phong một cái cũng không bắn trúng Diêm Đông Hải nhưng trúng vào vách thuyền và lòng thuyền thì nhiều vô số kể. Thì ra thuyền chìm là vì thế!
Sau đó chỉ thấy thân tàu rung lắc nghiêng ngã dữ dội.
– Đại gia à, thuyền chìm rồi, chạy mau!
Diêm Đông Hải lúc này mới hoảng loạn đứng lên, ôm chặt lấy cổ Lâm Phong.
– Nước…nước…!
Ôi trời ơi, thì ra Diêm Đông Hải không có biết bơi, giờ phút này hắn ôm cổ Lâm Phong mà cứ tưởng như là đã ôm được một khúc gỗ cứu mạng!