Vô Hạn Thự Quang

Chương 544: Chỗ tránh nạn ở bán vị diện (1)


Đọc truyện Vô Hạn Thự Quang – Chương 544: Chỗ tránh nạn ở bán vị diện (1)

Người thiếu niên tên là Vương Ngũ. Ngũ không phải là ngũ trong Đại Đao Vương, mà là ngũ trong đội ngũ, hắn là một thành viên của Thiên Thần tiểu đội, đã từng là đội trưởng của Luân Hồi tiểu đội nào đó. Trong hiện thực, khi hắn đi theo phụ mẫu đến khu du lịch, gặp phải tập kích khủng khiếp, sau đó phụ mẫu hắn đều mất, hắn lại tiến vào trong Luân Hồi tiểu đội.

Vương Ngũ tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, trước khi gia nhập Thiên Thần tiểu đội, hắn ở trong Luân Hồi tiểu đội của mình liên tục hại chết hoặc trực tiếp giết chết mấy người, ở trong Luân Hồi thế giới, tâm của hắn đã sớm được rèn luyện thành ý chí sắt đá.

Nhưng trong lòng Vương Ngũ vẫn có điểm mấu chốt của mình, đó chính là cố gắng hết sức chỉ ra tay với người có ân oán, bất luận là báo thù cũng được, báo ân cũng được, hắn đều như vậy. Đương nhiên, vì sống tiếp, như vậy dĩ nhiên chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Dù sao ngay cả mạng sống cũng không còn, bàn về thiện ác cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nếu như không nguy hiểm cho tính mạng của mình, như vậy ở dưới tình huống hắn có đủ khả năng, vẫn có thể làm một ít việc thiện khiến cho hắn an tâm. 

Mà bây giờ, Vương Ngũ lại cố tình làm một ít việc thiện, chỉ là hắn cảm thấy năng lực của mình có vấn đề, việc thiện này làm quá gian nan đi…

Vương Ngũ dựa vào năng lực của người nào đó trong Thiên Thần tiểu đội, tiên đoán được chỗ của Trương Dục Lâm, sau đó hắn di chuyển không ngừng chạy tới chỗ của Trương Dục Lâm, cứu người một nhà của Trương Dục Lâm, đồng thời còn cứu hơn ba ngàn người. Tuy rằng chính hắn cũng ngại phiền phức, nhưng nhìn hơn ba ngàn người này hăng hái chiến đấu tới cùng, quân nhân binh sĩ bị trọng thương tàn phế, có hài tử khóc thút thít tìm phụ thân mẫu thân của hắn, có lão nhân hai mắt tuyệt vọng. Vương Ngũ tự nhận mình không phải là một người tốt, nhưng trong lòng hắn quả thật không bỏ được nhiều dân chúng vô tội như vậy, hơn nữa còn có một nguyên nhân, hắn là một người của nước Z, hơn nữa bởi vì nguyên nhân tuổi tác còn có chút hoài nghi, nếu như là người quốc gia khác, hắn thật sự còn có thể phủi mông rời đi, nhưng đổi lại thành người nước Z, hắn lại thực sự không bỏ được…


“… Cho nên, có chuyện như vậy, hơn ba ngàn người, già trẻ bệnh tàn đều có, ngươi bảo ta phải làm sao? Trực tiếp dẫn theo Trương Dục Lâm rời đi sao?” 

Vương Ngũ nhìn một ít những người quân nhân ở phía xa đang tìm kiếm người bị thương khắp nơi, cùng với thu thập thi thể của những người bị chết, hắn lặng lẽ nhìn Lăng Tân đang nói chuyện ở một đầu khác của sợi dây tâm linh.

Ở trong dự đoán của Vương Ngũ, Lăng Tân chắc hẳn sẽ rất khó khăn, dù sao đây chính là hơn ba ngàn người, tuy rằng chỗ tránh nạn của bán vị diện rất lớn, nhưng so với cả địa cầu lại rất nhỏ, muốn chứa hết mấy chục vạn người, vậy thực sự lại nhỏ đến mức đáng thương, hắn được phái ra với nhiệm vụ tìm đến Trương Dục Lâm, hắn cũng không có quyền dẫn dắt hơn ba ngàn người trở về.

Nhưng ai biết, Lăng Tân lại trực tiếp nói: “Được, ta sẽ cho tàu qua, ngươi dẫn bọn họ đi tới hải cảng.” 


“… Hơn ba ngàn người quả thật có hơi phiền toái một ít, chỉ có điều ta cho rằng… Ngươi nói cái gì?” Trong lúc nhất thời, Vương Ngũ còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Lăng Tân lại nhắc lại lời của hắn một lần nữa. Vương Ngũ lập tức lại hỏi: “Không có vấn đề gì chứ? Đây cũng không phải là ba người, hoặc ba mươi người, đây chính là hơn ba ngàn người, có được không vậy? Tuy rằng ta nói như vậy có thể không tốt, nhưng… dù sao bán vị diện cũng là của đệ đệ ngươi, hơn nữa quan hệ giữa ngươi và đệ đệ ngươi hiện tại có chút không tốt lắm? Ngươi quyết định như vậy, nói không khách khí, trong lòng đệ đệ ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Lăng Tân lập tức cười, trả lời nói: “Ngươi ngược lại nghĩ quá nhiều rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, ta không tin ngươi không nhìn ra, mâu thuẫn của ta và đệ đệ của ta thật ra lại tập trung ở quyền chủ đạo trong Luân Hồi thế giới, trong hiện thực có thể có mâu thuẫn gì? Đừng suy nghĩ quá nhiều, không phức tạp như thế đâu. Về phần hơn ba ngàn người này, ngươi cảm thấy thật sự có vấn đề sao? Phải biết rằng chúng ta không có khả năng là thuộc hạ của chính phủ các nước trên thế giới, hoặc nói là tầng lớp thống trị, bán vị diện nằm ở trong tay của đệ đệ ta, biến tướng cũng tương đương với trong tay tổ chức Kẻ Phản Nghịch, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai lại là phương diện vũ lực… Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ sợ vũ lực của toàn thế giới sao? Ngoại trừ vũ khí hạt nhân gì đó ra, tất cả chỉ là chuyện nực cười mà thôi. Sau khi kế hoạch rút lui lớn bắt đầu, chúng ta cũng sẽ không phải kẻ phụ hoạ cho tầng lớp lãnh đạo nữa, ngươi dẫn về hơn ba ngàn người này vừa vặn thích hợp, đúng lúc gõ một cái cho những nhân sĩ lãnh đạo vẫn luôn hỏi lúc nào có thể tiến vào bán vị diện.” 

Vương Ngũ cẩn thận suy nghĩ một lát về lời Lăng Tân nói, sau một lát hắn mới hiểu rõ được ý của Lăng Tân, chỉ có điều hắn lại không ngốc, hắn cũng không có ý định nói ra lời đắc tội với người khác. Dù sao ý nguyện của hắn cũng được thực hiện. Hắn lập tức lại đánh tiếng bảo các binh sĩ dẫn dắt dân chúng đi về phía một cảng nhỏ gần đó.


Trương đoàn trưởng rất may mắn còn sống, chỉ là một cánh tay của hắn có thể hoàn toàn bị hỏng. Lúc đó, hắn ngồi trong chiếc xe buýt đầu tiên. Quái vật đầu trâu thân người trực tiếp ném xe buýt bay ra ngoài, một cánh tay của hắn đã bị đè gãy, sau đó hắn từ trong xe chạy đến chỉ huy chiến đấu lại bị quái vật khác cho tập kích, đợi cho tới khi an toàn, cả cánh tay của hắn ngoại trừ đau ra hoàn toàn không có cảm giác gì khác, nhìn kỹ có thể thấy được, cả cánh tay gần như gãy thành mấy đoạn, xương gãy hoàn toàn, hơn nữa còn là loại bị nghiền nát triệt để.

Chỉ có điều, Trương đoàn trưởng vẫn cắn chặt răng không mở miệng, dọc đường đi hắn chỉ huy binh sĩ, dẫn dắt dân chúng, tăng cường hộ vệ. Thậm chí hắn còn cùng Vương Ngũ thương lượng vấn đề phòng hộ trên đường, vấn đề viện trợ sau khi đến bờ biển… Vương Ngũ nhìn thấy vậy cũng thầm chắt lưỡi không thôi, mãi đến khi bọn họ đến chỗ hải cảng, đồng thời Vương Ngũ đã quét sạch quái vật ở nơi đó, Trương đoàn trưởng mới hạnh phúc hôn mê. 

Trong lòng Vương Ngũ âm thầm bội phục, nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra cảm xúc, vẫn ở nơi đó nhai kẹo cao su, chơi game, bộ dạng hình như hoàn toàn không quan tâm tới người bên ngoài, chỉ là tất cả mọi người không biết, hắn đã giám sát bảo vệ toàn bộ hải cảng. Đừng nói một con quái vật, chỉ cần hắn muốn, sợ rằng một con ruồi cũng không thể nào vào được hải cảng. Dù sao hắn cũng Cơ Nhân Tỏa tam giai, hơn nữa còn là cường giả có thâm niên trong Luân Hồi tiểu đội đã mò mẫn bên bờ của tứ giai, đối với quái vật triều mới bắt đầu hiện nay, quả thực chính là quá đơn giản, chỉ sợ đối mặt với loại quái vật như giao long hoặc người đầu trâu kia, hắn chẳng qua cũng chỉ khẽ động ngón tay mà thôi.

Cứ như vậy, hơn ba ngàn người ở bên trong hải càng này miễn cưỡng tìm được một ít đồ dùng thuốc men, cùng với ít thức ăn, miễn cưỡng tiến hành trị liệu cho một ít người bị thương nặng nhất, cũng miễn cưỡng bớt ra một ít cháo cho trẻ con và người già ăn. Chỉ có điều thật may chính là Vương Ngũ này có thực lực kinh người, khiến cho hơn ba ngàn người không cần phải lo lắng việc quái vật tập kích, cho nên tâm tình của mọi người vẫn tính là trấn tĩnh, chỉ là không tránh được cảm thấy bi thương. Đặc biệt là lúc trước, khi quái vật đầu trâu tập kích, rất nhiều người thân quen của bọn họ đã chết, trong đám người mơ hồ truyền lại tiếng khóc có phần kìm nén. Nhưng dần dần, những người khóc lại càng lúc càng nhiều.

Vương Ngũ đã vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì cả, hắn cũng không chơi trò chơi nữa, tùy ý đi tới một chỗ nóc nhà, cứ như vậy lặng lẽ nhìn lên trên không trung. 


Tối hôm đó, mấy chiếc thuyền biển xuất hiện ở trên biển rộng phía ngoài hải cảng. Dân chúng vốn có người đã bắt đầu ngủ lại lần lượt thức dậy. Ban đầu, bọn họ cảm thấy không thể tin được, im lặng một hồi, sau đó hoan hô không ngừng. Trong khắp hải cảng, dân chúng đều trở nên hưng phấn, thậm chí còn có một vài người thanh niên không kịp chờ đợi lao vào trong biển rộng, mấy chiếc thuyền biển kia cũng không để cho mọi người thất vọng, từ trong biển rộng tiến vào trong cảng, dẫn đầu chính là một chiếc du thuyền lớn, theo sát phía sau lại hai chiếc tàu chở khách, tổng cộng có ba chiếc thuyền biển.

Sau khi lên thuyền, rời bến cũng không có vấn đề gì. Bởi vì có Vương Ngũ, cũng không có khả năng có quái vật gì chạy tới quấy rối. Trên thực tế, con giao long trước đây đã bị một thành viên Thiên Thần tiểu đội giết chết, thi thể trực tiếp bị tổ chức Kẻ Phản Nghịch đưa vào trong phòng thí nghiệm. Ở trong Thiên Thần tiểu đội, thực lực của Vương Ngũ cũng được, có hắn ở chỗ này căn bản không có khả năng xảy ra bất kỳ bất ngờ nào.

Cứ như vậy, vào ngày thứ hai, hơn ba ngàn dân chúng đi tới trên đảo nhỏ chỗ bán vị diện, bọn họ quả thực khiếp sợ tới mức ngây người. Bởi vì, từ sau khi văn minh trật tự ở trên đại lục sụp đổ, ngày hôm nay bọn họ lại có thể một lần nữa nhìn thấy được văn minh trật tự tồn tại, hơn nữa còn là loại văn minh trật tự này khích lệ bọn họ. Ví dụ như chiến hạm, ví dụ như quân đội, ví dụ như không có quái vật… 

Trương Dục Lâm đã được nhân viên y tế đưa xuống đội thuyền trước tiên. Người nhà của hắn được một đám quân nhân đưa đi, hắn lại trực tiếp được nhân viên y tế đưa đến bên trong căn cứ trên đảo nhỏ, ở nơi đó trải qua một lần giải phẫu. Sau khi giải phẫu mấy giờ, bác sĩ nói cho hắn biết, một chân của hắn sau đó có thể có chút vấn đề nhỏ, ví dụ như độ cao của hai chân khác nhau, những khi thời tiết u ám lạnh lẽo, hắn sẽ đặc biệt đau đớn. Dù sao, cái chân của hắn đã bị thương quá nhiều ngày.

Nhưng những thứ này đều là vấn đề nhỏ. Khi Trương Dục Lâm ngồi xe lăn được đẩy đi ra khỏi căn cứ, đi tới phòng ăn lớn ở trụ sở bên ngoài, hắn nhìn thấy được hơn ba ngàn người đang ở nơi đó vui chơi giải trí. Hắn cũng nhìn thấy cả người nhà của mình ở trong đó. Trương đoàn trưởng bị quấn băng đầy người, cũng ngồi ở chỗ đó ăn một bát mì lớn, nước mắt của hắn lại chảy ra. Lúc trước nguy cấp như vậy, tuyệt vọng như vậy hắn chưa từng khóc, nhưng nhìn thấy được tình cảnh trước mắt, chẳng biết tại sao hắn lại khóc, hai mắt hắn đẫm lệ mông lung, hắn mơ hồ nhìn thấy được có rất nhiều người cũng đang khóc, vừa ăn, bọn họ lại vừa khóc, vừa cười…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.