Đọc truyện Vô Hạn Thự Quang – Chương 518: Trực giác
“Toàn bộ những chuyện liên quan đến bán vị diện, kế hoạch di tản, và ngày tận thế đều là những chuyện tối mật, toàn bộ nhân viên đã biết về những chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, thậm chí không được phép để rò rỉ bất kỳ tin tức gì cho dù là một chi tiết nhỏ nhặt nhất, bởi vì… việc đó có khả năng dẫn đến những hậu quả nặng nề, do chúng ta không có cách nào để cứu tất cả mọi người, ai cũng không hy vọng mình trở thành người bị bỏ rơi lại trên trái đất, báo trước cho mọi người biết ngày tận thế sắp đến, sẽ chỉ dẫn đến những hậu quả đáng sợ nhất, vì vậy… phải bảo mật tuyệt đối, và đến lúc này mã hiệu cho hành động này là Eden… Hy vọng chúng ta có thể vượt qua cuộc khủng hoảng lần này, hy vọng bán vị diện là thiên đường để loài người chúng ta đến để tị nạn.”
Đây là đề nghị của Sở Hạo, đã được toàn bộ những viên chức tham dự hội nghị đồng tình và thông qua, và công việc thảo luận thành lập chính phủ được giao cho các quốc gia này bàn bạc tranh luận, cuối cùng đã đến lúc Sở Hạo đi nghỉ ngơi một chút, sau khi cố chợp mắt được năm tiếng đồng hồ, hắn tắm rửa một cái, ăn một ít thức ăn, rồi lập tức di chuyển đến căn cứ để vào bán vị diện, chỗ hòn đảo nhỏ kia là lúc tổ chức Kẻ Phản Nghịch chống lại tổ chức C, sau khi thương lượng cùng với các quốc gia ở Thái Bình Dương, hòn đảo nhỏ này nhận được sự viện trợ của nhiều quốc gia, tuy bản thân hòn đảo không lớn lắm, nhưng có một cảng nước sâu, sau khi được tổ chức Kẻ Phản Nghịch tiến hành xây dựng, trên đảo đã có một sân bay, một hải cảng, tiếp theo chính là những công trình kiến trúc ngầm dưới lòng đất trên hòn đảo, bản thân căn cứ khẳng định không thể xây dựng trên mặt đất được, vì vậy tuy hòn đảo không lớn, nhưng sân bay và hải cảng cũng không nhỏ, lúc Sở Hạo đến hòn đảo, lập tức nhìn thấy có các thợ xây đang xây dựng thêm cảng và sân bay, trong lúc đang xây dựng, liên tục có các máy bay vận tải cỡ lớn bay đến và tàu thuyền kích cỡ lớn cập bến.
Cổng truyền tống vị diện được đặt ở ngay chính giữa của hòn đảo, cũng chính là trên đỉnh của căn cứ, do binh sĩ của tướng quân Trương Chấn thuộc sư đoàn Luân Hồi thứ chín canh phòng và bảo vệ, dĩ nhiên, ít nhất ở thời điểm hiện tại vấn đề an ninh của cổng truyền tống này kỳ thực vẫn không có vấn đề gì lớn, dù sao trong giai đoạn xây dựng đầu tiên này đã có thể nắm được tình hình như vậy, hơn nữa có thể tiến vào nơi này, khẳng định đều là các thành viên chính thức và cốt lõi của mỗi quốc gia, do hoặc là có viên chức bảo đảm hoàn toàn, sẽ không có khả năng tồn tại những phần tử nguy hiểm gì ở bên trong, dĩ nhiên, dù sao cũng nên đề phòng bất trắc nên đội quân Luân Hồi canh gác một chút cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi dặn dò tướng quân Trương Chấn và với các sĩ quan phụ tá của tướng quân chú ý đến công tác canh phòng và bảo vệ an ninh, Sở Hạo lập tức đi tới chỗ cổng truyền tống vị diện, cổng truyền tống này… kỳ thực quá thuận tiện rồi!
Cổng truyền tống vị diện thật sự, là vật phẩm đổi được từ nhiệm vụ phụ tuyến kép cấp A, và được chia thành nhiều cấp độ, cổng truyền tống của vị diện càng tốt thì càng ổn định, ngoài ra còn có thể truyền tống được càng nhiều nhân viên và vật tư hơn, đồng thời có thể kết nối được càng nhiều các vị diện hơn và khoảng cách truyền tống cũng càng xa hơn, nhưng Sở Hạo chỉ có thể đổi được cổng truyền tống vị diện này một lần duy nhất, dĩ nhiên, cũng không có nghĩa là chỉ có thể đi xuyên qua được một lần, ngoài ra một khi đã sử dụng thì nó sẽ bị cố định, không thể thay đổi được vị trí hay thay đổi các vị diện được liên kết, vân vân… nếu thế giới này bị diệt vong, hay vị diện được liên kết với thế giới này thông qua cổng truyền tống này mà bị hủy diệt, vậy thì cổng truyền tống vị diện sẽ lập tức mất tác dụng, ngoài ra, tổng thời gian sử dụng của cổng truyền tống cũng chỉ có năm mươi ngày ngắn ngủi mà thôi.
Nếu có thể, Sở Hạo đương nhiên dự tính sẽ đổi điểm thưởng để lấy một cổng truyền tống tốt hơn, nhưng rất đáng tiếc, hắn không có nhiều điểm thưởng và nhiệm vụ phụ tuyến như vậy, cho nên cũng chỉ có thể đổi được loại cổng truyền tống một lần duy nhất như thế này mà thôi, còn sau này khi cần cổng truyền tống để di dân giữa các vị diện gì gì đó… thì đến lúc đó lại phải suy nghĩ tính toán tiếp thôi.
Sở Hạo đã kiểm tra kĩ lưỡng cổng truyền tống rồi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn lập tức tiến vào trong bán vị diện, hắn cũng có chuyện riêng phải làm, khảo sát tình hình thực tế của các công trường một chút, việc này trực quan hơn các bảng báo cáo, cũng là trách nhiệm của hắn…
Vì vậy mà Sở Hạo, Trương Hằng, Trần Hạo Đào, và Vi Thi Thi đều bận rộn và cũng đã nắm bắt được tình hình, đồng thời đang gia nhập vào đội ngũ những người có liên quan đang bận rộn tiến hành công việc kiến thiết bán vị diện, tiện thể nói một chuyện, đó là nhân viên tham dự đã vượt quá năm trăm vạn người, bao gồm các kiến trúc sư xây dựng, nhân viên thiết kế, nhân viên khoa học kỹ thuật, viên chức chính phủ, và đội chuyển vận vật tư, vân vân… tất cả đều bận rộn, còn có một vài những người giàu có của các quốc gia nhỏ và quốc gia nghèo, bọn họ dường như cảm thấy không hợp lý, sau đó bọn họ bận rộn tìm kiếm lời giải thích và chân tướng…
Thời gian ngày lại ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, kể từ lúc Sở Hạo trở về thế giới hiện thực đến nay đã được năm ngày, việc xây dựng kho bãi dự trữ nguyên vật liệu trong giai đoạn thứ hai đã sắp phải hoàn thành, đồng thời đến giai đoạn này, có lẽ các quốc gia cũng đã hiểu rõ năng lực và thực lực của nhau, bọn họ nhận thấy hơn một phần sáu thời gian đã trôi qua, nỗi sợ hãi do ngày tận thế sắp tới, và áp lực sinh tồn, những mâu thuẫn lớn hơn nữa cũng đều chỉ có thể tạm thời buông bỏ, cuối cùng, trong ngày thứ năm, năm quốc gia bất hảo, không, năm đại thành viên thường trực của Hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc rốt cục đã đưa ra quyết định cùng hợp tác với nhau, mô hình trung tâm dự trữ tập trung liên hợp đầu tiên đã bắt đầu được xây dựng, công trình này đã tập trung hầu như tất cả các đội ngũ kiến trúc xây dựng hàng đầu của các quốc gia lớn và các cường quốc, cộng thêm phần lớn những chuyên gia tiến hành nghiên cứu để cho ra mô hình kiến trúc hợp lý nhất, cộng thêm các tài liệu kiến trúc về các mô hình xây dựng cấp tốc và hiệu quả nhất của các quốc gia, kết hợp toàn bộ những thứ này lại với nhau để xây dựng trung tâm dự trữ tập trung này, với diện tích khoảng ba vạn kilômét vuông, chiếm tương đương một phần năm diện tích đất của bán vị diện, độ cao đạt tới hơn sáu mươi mét, độ sâu được đào móc xuống dưới lòng đất đã đạt tới hơn bốn mươi mét. Tuy vẫn còn tranh luận về chiều sâu giữa các tầng trong lòng đất là sâu hai mươi mét, mười mét, hay năm mét, nhưng dưới sự nhượng bộ lẫn nhau, cuối cùng đã đồng ý thống nhất lấy tám mét làm độ dày của một tầng, và tổng cộng sẽ có năm tầng trong lòng đất, còn trên mặt đất dự tính sẽ có mười hai tầng, sử dụng hệ thống điều khiển thông minh, hệ thống dự trữ thông minh, vân vân… thời gian dự tính để xây dựng hoàn chỉnh là hai mươi ngày, và khả năng dự trữ nguyên vật liệu, đã thỏa mãn được nhu cầu tiêu thụ thấp nhất của mỗi quốc gia, cũng đủ để dự trữ ít nhất năm trăm triệu tấn nguyên vật liệu, hơn nữa đã xây dựng xong các nhà kho dự trữ phụ khác, trên cơ bản đã đạt được giới hạn thấp nhất của việc dự trữ nguyên vật liệu.
Bên cạnh thức ăn, thì cũng phải tiến hành dự trữ các loại nhu yếu phẩm, bởi vì có thể đoán trước được, trong khoảng thời gian ngắn, không thể sản xuất ra những loại nguyên vật liệu này trong bán vị diện, vì vậy việc dự trữ nhiều chắc chắn sẽ không phải là một quyết định sai lầm.
Công việc xây dựng kho dự trữ tạm thời dừng lại ở đây, còn có nhiều vô kể những công việc cần phải được tiến hành kế tiếp, ví dụ như nhà máy lọc nước, nhà máy tái chế không khí, hệ thống nhiên liệu, thậm chí là chỗ tránh nạn cơ bản nhất, việc duy trì trật tự nền tảng nhất sau khi thu nhận dân chúng…
Nhưng lúc này quả thực Sở Hạo đang quá bận rộn đến nỗi muốn thổ huyết, lúc hắn trở về thế giới hiện thực trong ngày thứ năm, một số người ở nhiều quốc gia trên toàn thế giới đã nằm mơ thấy một vài điều gì đó…
Phương Chính kinh hãi thức dậy, hắn vẫn nằm trên giường, cả người hắn đờ ra ít nhất trên dưới năm phút, sau đó mới hồi phục lại tinh thần và nhận ra chính mình vừa mới nằm mơ, cảnh tượng trong mơ thật quá đáng sợ…
Giấc mộng vốn là hoang đường, đây là chuyện bình thường mà bất kì ai đều biết, những chuyện xảy ra trong giấc mơ cũng rất quái lạ, hơn nữa ý thức của con người cũng không thể khống chế nổi, ngay cả khi có cái được gọi là giấc mộng trong sáng, nhưng hoàn cảnh trong mộng, các nhân vật, tình tiết, vân vân… cũng tự sinh ra một cách ngẫu nhiên. Phương Chính theo bản năng đã cảm giác mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng, chỉ là… cơn ác mộng này có phần chân thật quá mức rồi.
Thời gian của giấc mộng này kéo dài rất lâu, ý là thời gian trong giấc mơ này diễn ra rất lâu, lúc đầu trong giấc mộng đó hắn thấy những chuyện sinh hoạt đời thường, hắn bước xuống giường, rửa mặt, chải đầu, sau đó đến làm việc ở đài truyền hình, hay là đi phỏng vấn, vân vân… Hắn mơ về những chuyện rất đơn giản trong đời thường, nhưng bắt đầu đến giữa giấc mơ, cảnh trong mơ lập tức bắt đầu thay đổi, trong mộng xuất hiện một chuyện vô cùng khiếp sợ, hoang đường, không thể hiểu nổi, không thể tin được, cả thế giới trong mơ đều biến thành như vậy. Hắn, rất nhiều người hắn biết đều bị rơi vào trong thế giới khủng khiếp đó, sau đó từng người bị chết rất thê thảm, hoặc đã rơi vào tình huống bị biến thành những thứ còn đáng sợ hơn cái chết…
Đoạn cuối của giấc mơ, hắn cũng đã chết, là chết đói, bởi vì thế giới này lâm vào trong nỗi kinh hoàng như vậy, cả thế giới đều biến thành cảnh tượng của ngày tận thế, hắn nhớ mang máng hắn và một cô bé đã cùng nhau lẩn trốn tránh né chuyện hoang đường này, nhưng con người luôn biết đói biết khát, trong một thế giới đã biến thành đống đổ nát, hai người bọn họ cuối cùng đã bị chết đói.
Trong thoáng chốc, hiện tại Phương Chính vẫn còn nhớ rõ mùi vị của cảm giác kinh hoàng đáng sợ trong đoạn cuối của giấc mộng đó, cảm giác khi chết vì quá đói, e rằng kiểu chết thảm nhất chính là kiểu chết này rồi, chết đói…
Nhớ đến đoạn này, Phương Chính đã không còn buồn ngủ nữa, hắn bật đèn bàn lên rồi ngồi dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hắn đi vào nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn, làm đại một loại bánh mì gì đó, sau đó lập tức bắt đầu kiểm tra một vài tin tức trên máy vi tính, là một ký giả, bản thân hắn nhạy cảm nhất với những tin tức này, nhìn sơ qua, hắn bỗng nhiên phát hiện một ít vài điểm kỳ quái trong một bài viết mới đăng.
Trong bài viết này, một người đã tự đăng tin rằng hắn và một người bạn của hắn đã đến cảng Thiên Tân chơi. Ngày hôm qua người bạn kia cứ năn nỉ dai dẳng, nên hắn đã đồng ý sẽ đi câu cá với bạn của hắn ở ngoài bờ biển vào buổi tối, sau đó hắn thề là hắn đã nhìn thấy một nhóm các hạm đội, không phải chỉ có một hai con tàu, mà ước chừng một nhóm có đến hàng chục chiếc tàu, thậm chí dường như hắn còn nhìn thấy có cả tàu sân bay, tuy khoảng cách rất xa, nhưng hắn thề hắn cũng không hề nhìn lầm, cho nên hắn tiên đoán, nước Z đang chiếm lấy đảo Điếu Ngư rồi, chiến tranh thế giới thứ ba sắp nổ ra…
Đọc đến đây, Phương Chính chỉ cười một tiếng, dù sao là một ký giả, còn là một ký giả rất chuyên nghiệp, hắn tự nhiên có kênh thông tin của chính mình, hơn nữa theo thường lệ mà nói cũng biết đương nhiên không có khả năng xảy ra chuyện này, một là hiện nay giữa nước Z và Nhật Bản cũng không xảy ra mâu thuẫn lớn gì, hai là từ góc độ chiến tranh hiện đại, đồng thời địa vị trên thế giới của nước Z ở hiện tại mà nói, hầu như sẽ không có khả năng chiến đấu lén lút, ngay cả khi thật sự muốn mở ra cuộc chiến tranh vì đảo Điếu Ngư, trước khi khai chiến, trên quốc tế, khẳng định các bộ phận điều hành bộ máy chính quyền trong nước đã sớm tiến hành tuyên truyền rồi, làm sao có thể chưa tuyên truyền gì cả mà đã trực tiếp khai chiến? Đừng hòng mơ tưởng đến chuyện này.
Nhưng…
Phương Chính có linh cảm nếu hắn đến đây có lẽ hắn sẽ thu được tin tức lớn gì đó, tuy bản thân hắn cũng không biết tin tức này rốt cuộc sẽ thú vị như thế nào, hoặc liệu bên trong đó có thể có ranh giới đỏ gì đó mà không thể đụng chạm đến được hay không, chuyện này trong giới ký giả chính là một trong những quy tắc ngầm, có một số việc có thể đưa tin, có một số việc là tuyệt đối tuyệt đối không thể công bố được, chuyện này không liên quan đến cái được gọi là đạo đức nghề nghiệp, nhưng nó có liên quan đến lợi ích quốc gia.
Không hiểu vì sao, trong đầu Phương Chính lại lóe lên cảnh tượng trong mơ lúc trước của hắn, trong giấc mơ đó, lúc cả thế giới từ cuộc sống hằng ngày bình thường đã biến thành cảnh tượng hoang đường, mọi cảnh tượng đột ngột thay đổi trong thế giới trong giấc mơ đều rất không bình thường, có thể nói rằng nó rất quỷ dị, nhưng trong giấc mơ, lại có một nơi vẫn hiện lên bình thường, đó là một hòn đảo nhỏ, một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, trong mơ vị trí cụ thể của nó đã từng hiện ra rõ ràng, dường như Phương Chính vẫn còn nhớ rất rõ…
Ngay lập tức, Phương Chính mở trang web bản đồ thế giới ra, sau đó hắn cẩn thận tìm kiếm vị trí của hòn đảo nhỏ mà hắn đã nằm mơ thấy, ngoài ra hắn còn sử dụng một vài phầm mềm bản đồ thế giới, bao gồm một vài phần mềm phải trả tiền, nhưng rất đáng tiếc, hắn tra ra được vị trí của hòn đảo nhỏ kia trên bản đồ thế giới chính là một vùng biển, nơi đó căn bản không hề tồn tại một hòn đảo nào.
“… Không đúng.”
Phương Chính cũng nhận ra hắn đang có cái gì rất không đúng, hắn lại đi phân cao thấp với một giấc mơ, thế nhưng trực giác nhạy bén của hắn nói cho hắn biết, việc này rất quan trọng, việc này thực sự rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn nhiều so với mạng sống của hắn, nếu như hắn không hành động ngay bây giờ, thì có lẽ thứ còn đáng sợ hơn cái chết đang chờ hắn…
Bỗng nhiên, Phương Chính gọi một cuộc điện thoại, hiện tại lúc này là hơn ba giờ sáng, điện thoại đổ chuông một hồi lâu cũng không có người nghe máy, nhưng Phương Chính cũng không bỏ cuộc, sau khi bấm liên tục bảy tám lần gọi vào số điện thoại này, rốt cuộc đã có người nghe máy, nhưng từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người con trai đang giận dữ gầm gừ.
“Phương Chính! Thằng nhóc nhà ngươi có biết mấy giờ rồi hay không? Nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng để nói, ngày mai ông đây sẽ đánh cho ngươi no đòn!”
“Mình có chút chuyện không hiểu nổi, Phú Quý, nếu như có thể, bây giờ cậu có thể tới nhà của mình không?” Phương Chính im lặng một hồi, lúc này mới đắn đo nói.
Cái tên thanh niên Phú Quý kia mắng chửi vài câu, tỏ vẻ rất bực mình vì hắn đang ngủ với một người phụ nữ xinh đẹp. Hắn bảo Phương Chính có chuyện gì thì cứ nói ra, mà Phương Chính thì cũng chẳng biết làm thế nào, đây là bạn bè từ nhỏ của hắn, cũng là một phú nhị đại (*), nếu như hắn muốn đi đến vị trí của hòn đảo nhỏ kia để khảo sát, vậy thì nhất định phải có sự hỗ trợ của người này, cho nên đến cuối cùng, hắn chỉ có thể nói ra năm chữ: “Liên quan đến tính mạng.” Sau đó Phú Quý im lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn nói hắn sẽ tới nhà Phương Chính trong vòng nửa tiếng đồng hồ nữa, sau đó cúp điện thoại.
Phương Chính thở phào nhẹ nhõm, trực giác của hắn nói cho hắn biết, hắn đang làm đúng, từ nhỏ cho đến lớn, hắn đã phát hiện ra trực giác của hắn mạnh hơn trực giác của người khác rất nhiều, và sau khi hắn trở thành ký giả, dựa vào trực giác này đã giúp cho hắn gần như một bước lên mây, nhưng bây giờ… hy vọng trực giác của hắn sẽ không lừa hắn…
Một cảnh tượng hoang đường trong mơ, cộng thêm trực giác của hắn…
Hy vọng, lúc này đây, thật sự chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hay trực giác của hắn đã sai mà thôi.
***
(*) Phú nhị đại hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như bọn họ đều là con của những chủ tập đoàn hay các công ty lớn…